Chap 8:Cô không cần đối tốt với tôi như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Nguyên Bạch hôm nay không lái chiếc xe thể thao trước đây của mình mà đổi thành một chiếc xe lớn hơn. Thân xe ngạnh lãng, toàn thân đen nhánh tạo cho người ta một cảm giác rất hoang dã và mạnh mẽ.

Chu Phạn Phạn hôm nay mặc váy rất khó để cử động chân, điều này khiến việc lên một chiếc ôtô cao như vậy rất khó khăn. Quan Nguyên Bạch thấy thế, đỡ cánh tay cô, cô liền dựa vào rồi dùng lực trực tiếp ngồi vào.

"Cảm ơn anh."

Quan Nguyên Bạch gật đầu, vòng qua ghế lái.

Trước khi đến, Quan Nguyên Bạch đã đặt một nhà hàng, định đưa Chu Phạn Phạn đến đó ăn tối.

Xe chạy đến nửa đường, trợ lý gọi điện tới, bời vì đang lái xe, anh trực tiếp ấn loa ngoài.

Chu Phạn Phạn ngồi ở trong xe đương nhiên có thể nghe Quan Nguyên Bạch cùng người khác nói chuyện điện thoại, cô quay đầu ra cửa sổ, không quấy rầy.

Mãi cho đến khi anh cúp điện thoại, cô mới quay đầu lại nhìn anh.

Quan Nguyên Bạch ngắn ngủi lộ ra vẻ mặt áy náy: "Công ty có việc gấp, tôi phải đến đó"

Chu Phạn Phạn nghe hết cuộc gọi điện, đã sớm hiểu nhận ra : Vậy bây giờ trực tiếp đến công ty đi , tôi không đói bụng, cũng không vội mà ăn cơm."

"Cảm tạ."

Quan Nguyên Bạch vội vàng quay xe, vừa đến công ty, đã có người chờ ở đại sảnh.

Quan Nguyên Bạch xuống xe, ném chìa khóa xe cho một người trong số họ, sau đó nói với trợ lý bên anh: "Đưa Chu tiểu thư đến văn phòng của tôi."

"Vâng Quan tổng."

Khi Chu Phạn Phạn xuống xe, Quan Nguyên Bạch đã rời đi, có thể thấy tình hình rất khẩn cấp.

"Chu tiểu thư, Cô đi theo tôi đến phòng nghỉ ngơi ạ."

"Được." Chu Phạn Phạn giơ chiếc bánh kem vừa mới mua lên, nói, "Cái này cần được bỏ vào tủ lạnh."

"Được, cứ giao cho tôi, văn phòng Quan tổng có tủ lạnh, lát nữa tôi sẽ cất vào."

"Được , cảm ơn ngươi Tiểu Chí."

"Không có gì."

Chu Phạn Phạn đã nghe qua Tập đoàn Nam Hành của Quan Thị, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến chủ sở chính của Nam Hành.

Mặc dù là buổi tối, nhưng khuôn viên công ty đèn vẫn sáng chưng người cũng không nhiều lắm. Chu Phạn Phạn cùng trợ lý của Quan Nguyên Bạch đi vào, đã thu hút sự chú ý của một số người.

Tuy nhiên, sau khi đi thang máy lên tầng văn phòng của Quan Nguyên Bạch , số lượng nhân viên giảm mạnh, chỉ có một người phụ nữ đeo kính gọng đen làm thêm giờ trong khu trợ lý.

Hà Chí đưa cô vào văn phòng, cất bánh kem rồi nói: "Chu tiểu thư, ở đây có các loại nước trà cùng điểm tâm, có máy chiếu phim và trò chơi, kệ sách kia cũng có rất nhiều sách...... Quan tổng khả năng sẽ mất một lúc, xui vui lòng chờ một lát nhé."

"Được,tôi sẽ chờ ở đây."

Hà Chí: "Vâng, nếu cô cần gì cứ nói với cô gái đeo kính bên ngoài, cô ấy sẽ giúp cô, bây giờ tôi phải đến phòng họp."

"Ừm, cứ đi làm việc của anh đi."

Sau khi trợ lý rời đi, Chu Phạn Phạn đi vòng quanh văn phòng của Quan Nguyên Bạch, thật cẩn thận mà đánh giá.

Văn phòng của anh rất lớn, ngoài khu vực văn phòng và tiếp khách, còn có khu vực giải trí. Tất cả đồ ăn và trò chơi mà trợ lý vừa kể đều ở đây, bên trên còn có một kệ sách.

Chu Phạn Phạn tùy tiện lấy cuốn sách ——《 Liar's Poker 》, lật hai trang, phát hiện nội dung toàn về thị trường trái phiếu, vì vậy cô đặt cuốn sách trở lại vị trí cũ.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã thích đọc tất cả các loại tiểu thuyết, loại sách này quá tối nghĩa và nhàm chán đối với cô.

Chu Phạn Phạn lại tìm kiếm xuống quanh kệ sách, và khi cô định bỏ cuộc, đột nhiên thấy được một cuốc sách quen thuộc, hóa ra là nguyên tác của một bộ phim truyền hình Quan Tri Ý đã quay trước đó 《 triều dã 》.

Cô lấy nó xuống, mở ra trang đầu tiên, hô hấp lập tức cứng lại.

Bởi vì trên trang tiêu đề của cuốn sách, có hai chữ ký.

Một cái là chữ ký của tác giả nguyên tác, một cái là chữ ký của Quan Tri Ý!

Nếu là nhìn thấy ở nơi khác, có thể suy đoán rằng chữ ký đã được in hoặc bắt chước, nhưng ở trên kệ sách Quan Nguyên Bạch , cuốn sách chứa chữ ký này sao có thể giả được chứ.

Chu Phạn Phạn nhịn không được kích động, bắt đầu đọc sách trên sô pha.

Nhưng không ngờ rằng sau khi xem cái này thực lâu, cô thậm chí còn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Các cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của văn phòng được chiếu sáng rực rỡ bằng đèn neon.

Ba giờ trôi qua, trời đã tối hẳn. Chu Phạn Phạn ngáp một cái, lấy một cái gối ôm dựa vào, một bên xem một bên chờ Quan Nguyên Bạch, mí mắt bất tri bất giác cụp xuống.

Quan Nguyên Bạch cùng nhóm giám đốc điều hành trong phòng họp đã tổ chức lại dự án, và sau một cuộc họp với những người ở Hoa Kf, cuối cùng đã giải quyết được tình hình khẩn cấp tối nay.

Từ phòng họp đi rai, anh cau mày đè đè sau cổ, cảm giác có chút mỏi mệt.

"Quan tổng, nhà hàng dành riêng cho tối nay đã đóng cửa, anh xem có nên đặt một nhà hàng khác không." Hà Chí bên cạnh nói.

Quan Nguyên Bạch dừng động tác, đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn hắn: "Chu Phạn Phạn đâu."

"Trước đó tôi đã dẫn cô ấy vào văn phòng rồi ạ."

Quan Nguyên Bạch nhìn thời gian, vừa rồi ở trong phòng họp anh tập trung làm việc, suýt nữa quên mất bên ngoài còn có một người đang đợi. Nhưng đã qua lâu như vậy, cô cũng nên biết đêm nay sẽ không ăn được, chắc đã về rồi.

"Không cần, lần sau rồi nói sau."

"Được."

Quan Nguyên Bạch vừa đi về phía văn phòng, vừa lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào, trong hộp thư cũng không có tin nhắn của Chu Phạn Phạn.

Quan Nguyên Bạch nhíu mày, đẩy cửa văn phòng.

Bên trong được mở đèn, ánh sáng trắng rực rỡ làm cho cả không gian trở nên rõ ràng và sáng sủa. Trong khung cảnh ban ngày như vậy, thực sự có một người đang ngủ trên sô pha.

Quan Nguyên Bạch ánh mắt chạm đến bóng người kia, sửng sốt một chút, phảng phất cảm giác áy náy rất nhanh lan tràn.

Anh đi qua, ngừng ở trước mặt cô.

Cô ngủ thật sự an phận, dựa vào chiếc gối ôm, dựa vào tay vịn sô pha, trong lòng ngực ôm một quyển sách.

Từ trên cao nhìn xuống, góc độ này có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt cô, khuôn mặt trái xoan tròn trịa, lông mi dày, làn da trắng, môi hơi hé, môi trên hơi nhếch lên.

Đó là bởi vì cô ấy đã phải đợi rất lâu, thế nhưng cô vẫn chờ đến ngủ.

Nhưng không phải cô nên một mình về trước sao, như thế nào vẫn kiên nhẫn chờ anh như vậy?

Quan Nguyên Bạch cau mày, khẽ mím môi, vừa thấy áy náy vừa bất lực, cảm thấy có chút khó khăn.

"A, anh trở lại rồi sao." Đại khái vẫn là ồn sào, Chu Phạn Phạn đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt có người, lập tức ngồi thẳng người.

Quan Nguyên Bạch có chút không được tự nhiên mà ừ một tiếng: "Cô ngủ bao lâu rồi?."

Chu Phạn Phạn cũng không biết chính mình như thế nào liền ngủ rồi, có chút xấu hổ: "Tôi không biết, tôi đọc sách liền buồn ngủ...... Thực xin lỗi anh."

Người nên nói lời xin lỗi lúc này nên là anh.

Quan Nguyên Bạch lắc đầu, nói: "Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ lâu như vậy"

Chu Phạn Phạn xoa nhẹ đôi mắt, thanh âm khàn khàn, mềm mại, "Vậy anh giải quyết xong một việc rồi sao?"

"Giải quyết xong rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Chu Phạn Phạn yên tâm mà cười một cái, cơn buồn ngủ cũng bị cuốn đi, ngây thơ đáng yêu.

Quan Nguyên Bạch đột nhiên có chút mềm lòng: "Đói bụng không."

"Ừm...... Còn ổn."

Quan Nguyên Bạch nói: "Muộn như vậy rồi sẽ không ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ kêu người mang đồ ăn đến, ăn xong tôi đưa cô về."

Anh nói gì cũng có chút không cưỡng lại, Chu Phạn Phạn nghĩ đợi lâu như vậy cũng nên ăn bữa cơm, liền không có từ chối.

Cô đứng lên, trong tay còn cầm cuốn sách.

Quan Nguyên Bạch chú ý tới, nhìn tên sách: "Triều dã?"

Chu Phạn Phạn theo tầm mắt anh rũ mắt, giải thích nói: "Tôi chỉ muốn ghết thời gian nên đọc nó, bây giờ tô sẽ cất lại chỗ cũ."

"Không sao đâu. Nhưng mà, tôi có cuốn sách này sao?"

Quan Nguyên Bạch biểu tình nghi hoặc, vẫn là Hà Chí phía sau nhắc nhở anh: "Là năm trước Quan tiểu thư đã mang đến, nói là muốn kệ sách của ngài thú vị hơn, lúc ấy ngài cũng biết."

"Phải không?." Quan Nguyên Bạch hồi tưởng lại, lúc này mới có chút ấn tượng, quay đầu nói Chu Phạn Phạn :"Là em gái tôi mang đến"

Nhắc tới Quan Tri Ý, Chu Phạn Phạn nhịn không được nhảy nhót, "Tôi biết tôi biết, Quan tiểu thư đã diễn trong đó, đây là cuốn tiểu thuyết tôi rất thích."

"Rất thích?"

"Vâng!"

Quan Nguyên Bạch thuận miệng nói: "Vậy cho cô đó"

Chu Phạn Phạn đôi mắt mở to,cô nhìn sách, rồi lại nhìn Quan Nguyên Bạch, cuối cùng lại nhìn cuốn sách, nói: "Nhưng đây là cuốn sách có chữ ký"

Đuôi lông mày Quan Nguyên Bạch giật giật, khó hiểu: "Cái gì?"

Chu Phạn Phạn nhấc tấm bìa lên, chỉ vào hai chữ ký bên trong nói: "Có chữ ký của tác giả nguyên tác cùng Quan tiểu thư tự tay ký tên, này...... Thật sự có thể tặng cho tôi?"

Quan Nguyên Bạch thậm chỉ còn không biết bên trong còn có chữ ký, từ năm ngoái đặt ở đây, anh một lần cũng không mở ra, anh không thích đọc tiểu thuyết.

Nhưng thấy bộ dáng Chu Phạn Phạn kinh ngạc, anh còn tưởng cô gái nhỏ này thích đọc tiểu thuyết, vì vậy gật đầu, xác nhận: "Cho cô."

Một lúc sau, Hà Chí đem cơm tới, hai người ăn ở chiếc bàn ăn nhỏ cạnh văn phòng.

Chu Phạn Phạn rất vui khi Quan Nguyên Bạch tặng cô một cuốn sách quý giá như vậy, cô không thể che giấu nổi nụ cười trên mặt, liên tục gắp đồ ăn cho Quan Nguyên Bạch.

"Cá này ăn ngon, anh ăn đi."

"Canh sườn heo cũng rất ngon, tôi giúp anh mút một bát."

"Đây, ăn rau đi."

......

Cô chu đáo gắp thức ăn cho anh, rồi lễ phép đổi đũa, tự mình ăn.

Ăn một hồi lại cầm đổi gắp đôi ăn, chuẩn bị ăn đồ ăn cho Quan Nguyên Bạch, anh liền ngăn cả

"Cô tự ăn đi, tôi tự gắp được."

Chu Phạn Phạn trong lòng đã hưng phấn đốt pháo hoa, cố nén hưng phấn nhắc nhở nói: "Con cá này có xương, anh cẩn thận một chút."

Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái, buông đũa xuống.

Chu Phạn Phạn không rõ nguyên do: "Quan tiên sinh, anh ăn no rồi sao?"

Quan Nguyên Bạch sắc mặt đột nhiên có chút nghiêm túc, không nói chuyện.

Chu Phạn Phạn bị hưng phấn choáng váng đầu óc, không hề phát hiện: "À, vậy tôi đi lấy bánh kem lại đây, nó để trong tủ lạnh."

Cô đi đến tủ lạnh, lấy bánh kem, ngồi xuống, mở hộp bánh kem đặt ở trước mặt Quan Nguyên Bạch.

"Ăn nhẹ sau bữa tối."

Quan Nguyên Bạch nhìn một loạt thao tác của cô, ấn giữa mày.

Đêm nay cô đợi anh lâu như vậy lại không hề oán hận, còn cao hứng như vậy, tích cực mà chiếu cố anh...... Một cô gái hạ mình đối xủ với một người đàn ông như thế nayd, thật sự không ổn.

Nếu đây là em gái anh, anh đã đánh gãy chân cô.

Quan Nguyên Bạch không có cầm lấy nĩa ăn bánh kem, hắn thanh thanh giọng nói: "Chu tiểu thư."

"Ừm?"

"Cô không cần đối tốt với tôi như vậy."

Chu Phạn Phạn cảnh giác: "Không, không có a."

Quan Nguyên Bạch thở hắt ra, vẻ mặt ũ rũ nói: "Hôm nay tôi mở họp lâu như vậy, cô không nên chờ tôi. Cũng không cần mọi chuyện đều chiếu cố tôi càng không cần luôn mua đồ ăn tôi thcish. Những việc này, cô gái không nên làm."

Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng anh biết cái gì......

Cô lắc đầu, nói: "Anh hôm nay còn tặng sách cho tôi, hơn nữa anh cũng rất tốt với tôi, tôi đối tốt với anh cũng không có gì sai. Chúng ta không phải là quan hệ hợp tác sao?Cũng coi như là một nửa bạn bè đúng không?

Cuốn sách đó là gì......

Điều này có tốt với cô không?

Cô ấy thậm chí còn dùng điều này như một cái cớ

Quan Nguyên Bạch khó xử, nhưng tâm lý vẫn còn một loại cảm giác mâu thuẫn, vừa lòng lại không muốn thừa nhận.

Thật lâu sau, anh quay đầu đi để che giấu cảm giác kỳ lạ trong lòng: "Quên đi, tùy cô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net