chương 2 : ăn trưa nhà hạo vũ nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

doãn hạo vũ là con lai, vừa đẹp trai lại là lớp trưởng, biết chơi thể thao, học hành cũng khá lắm đấy, cho nên mới ngang nhiên cướp đi trái tim yếu đuối của các nữ sinh trong trường

tiểu cửu gặp hạo vũ vào ngày cuối hè lên cấp ba khi đang cố gắng rút được cuốn sách trên nóc kệ thư viện

không phải là do em thấp đâu nhé, thề, chỉ tại lúc đó người ta cao hơn em thôi

hạo vũ đưa cho em cuốn sách em cần rồi mỉm cười một cái, thành công đem con tim nhỏ kia đập đến điên cuồng

tiểu cửu thở dài, chưa thấy ai như mình, người ta cười một cái đã vứt hết liêm sỉ đi

cho nên là vừa nhìn thấy hạo vũ trong kì nhập học là em liền dò la thông tin, mới biết cậu bạn kia tên doãn hạo vũ

tiểu cửu lần nữa vứt luôn liêm sỉ mà nài nỉ anh trai bá viễn cho chuyển lớp sang lớp người ta, nhưng mà khôn lắm, lấy kha vũ ra mà làm cái cớ

- kha vũ học lớp đó đó anh, anh phải chuyển cho emmmmmm

ai đó hãy nhìn thấy sự bất lực của bá viễn đi...

cuối cùng cũng chịu chuyển, khỏi phải nói, châu kha vũ cứ tưởng em sang vì mình cho nên khao em ăn một bữa no nê, có lẽ tiểu cửu không cần nói rõ lí do đâu nhỉ ?

ngày nào cũng như ngày nào, tận tụy theo đuôi mãi hai năm cấp ba, tiểu cửu cũng có lần vu vơ bày tỏ tấm lòng của mình với anh rồi, mà anh cứ ngơ ngơ chẳng để ý

theo lời kha vũ "mưa dầm thấm lâu", nhưng mà chắc còn lâu mới có tác dụng

sáng sớm hôm nay cũng thế, cũng lẽo đẽo theo sau người ta, rồi chui vào lớp ngắm lấy ngắm để, giờ ra chơi thì lén nhét hộp sữa choco vào tay người ta, cuối giờ thì lấp ló chờ người ta họp xong liền lầm lũi theo sau

- này, cậu không về nhà sao ?

hạo vũ đột ngột quay đầu lại nhìn cậu trai nãy giờ cứ đi theo mình

- anh tớ đi làm rồi, đến chiều mới về, tớ lại không mang tiền... cũng không có chìa khóa nhà...

hạo vu đỡ trán, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của em mà cũng chỉ biết thở dài

- thế kha vũ đâu ?

- cậu ấy bị sao đỏ bắt trực nhật rồi ;;v;;

- vậy là cậu đi theo mình ?

bạn nainai khẽ gật đầu, hai tay xoa vào nhau bối rối đến không dám ngẩng mặt lên

- nhưng nhà mình cũng không có gì để ăn đâu

- mình biết nấu cơm !

- ... ý mình là nhà không có gì để nấu cả

tiểu cửu thở dài, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên tia thất vọng, cuối cùng cũng đành thôi

- thế... tớ lên trường kiếm kha vũ vậy

chốc thấy người kia định quay đi, hạo vũ liền chộp lấy tay tiểu cửu

- mình đ-đi mua đồ về nấu đi, dù sao chiều cũng không có học

vậy là cao tiểu cửu thành công được cùng người thương về nhà

hạo vũ phải công nhận một điều, tiểu cửu nấu ăn ngon thật

- cậu ăn không vừa miệng sao ?

tiểu cửu nghiêng đầu nhìn người trước mặt

- ơ sao ?

- cậu cứ ăn được vài miếng lại không ăn thêm nữa mà cứ nhìn đâu đâu ấy

- không, mà cậu nấu ngon thật đấy

- thế mà kha vũ kia cứ chê tớ

nghe tới kha vũ, hạo vũ lại bắt đầu trầm ngâm

- hai người thân nhau lắm nhỉ ?

- bọn tớ chơi với nhau từ hồi mẫu giáo cắm bông lận

cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng, tiểu cửu đang cố gắng nặn ra những mẫu chuyện để nói, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì

ăn xong thì hạo vũ đi rửa bát, tiểu cửu ngồi một mình ở sofa phòng khách xem show truyền hình
hạo vũ nói với ra ngoài kia, bảo tiểu cửu lên phòng mình cho thoải mái

ôm balo đi lên phòng mà hạo vũ chỉ, tiểu cửu khó hiểu tại sao lên phòng anh lại thoải mái hơn ?

nhưng mà ngu gì không lên, là phòng hạo vũ đó, nhanh chân chạy lên thôi nào

phòng anh đơn giản nhưng cũng đầy đủ tiện nghi lắm nha

hạo vũ mang lên phòng trái cây gọt sẵn, ngồi xuống sàn nhà cùng tiểu cửu

- ba mẹ cậu đâu rồi ?

tiểu cửu lên tiếng trước

- họ đi công tác ở pháp rồi, giờ nhà chỉ còn mỗi tớ

- chắc cậu buồn lắm nhỉ ?

- không hẳn, thấy tự do hơn nhiều

tiểu cửu gật gật đầu, cắn miếng dưa hấu, em cười híp cả mắt vì vị ngọt lan tỏa khắp khuôn miệng

- nhưng mà tớ cũng buồn lắm

hạo vũ đột ngột lên tiếng, ánh mắt anh hiện rõ vẻ buồn bã

- cho nên cậu qua nhà tớ ở vài hôm đi ?

trong khi chưa kịp nói ra lời an ủi nào về hoàn cảnh của anh, tiểu cửu liền bị anh chặn miệng bằng lời mời ngọt ngào

- nhưng mà...

tiểu cửu đang nghĩ đến mấy nơi để đi tuần trăng mật lận rồi, nhưng vẫn phải giữ một chút giá cho bản thân

- tớ buồn thật đấy, ở có một mình...

hạo vũ tung ra chiêu cuối, nắm lấy tay nhỏ của tiểu cửu mà lên giọng nài nỉ

em ậm ừ vài tiếng rồi im lặng, không phải là không thích đâu, nhưng chắc gì anh viễn đã đồng ý

tiểu cửu phải công nhận một điều, giường hạo vũ êm ái thật

cho nên đánh một giấc ngon lành sau khi ăn uống xong xuôi

hạo vũ đương nhiên không nói gì cả, cho nên tiểu cửu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net