Chương 11: Mệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian trong xe trước nay đã ngộp, nay trong tình cảnh này càng làm người ta khó thở hơn bao giờ hết. Thẩm Tần Huân đưa mặt quay sang Tự Thiên rồi lặng lẽ nhìn ra cửa kính thở ra một hơi dài.

Trong xe vốn dĩ im lặng, không ai nói với ai câu gì, chỉ bất giác Thẩm Tần Huân buông hơi thở dài ra tất nhiên Tự Thiên có thể nghe thấy, nhưng hiện tại cậu phóng xe thật nhanh trên đoạn đường dài vắng vẻ. Tốc độ này thật khiến người ta khiếp sợ, nếu như xảy ra tai nạn chỉ có tan xương nát thịt.

Tự Thiên lái xe đến nhà Thẩm Tần Huân rồi dừng lại xe, cậu lạnh nhạt trầm giọng hỏi.

"Hắn ta là bạn giường của anh? Hắn ta là gì của anh?"

"Bạn bè."

Thẩm Tần Huân có vẻ hơi mệt mỏi, chỉ trả lời trọng tâm không hề có ý xin lỗi hay có điều gì muốn nói với đối phương. Thật ra nãy giờ suốt đoạn đường về nhà, trong đầu Thẩm Tần Huân chỉ vang lên câu hỏi "Tôi là gì của cậu?"

Một câu hỏi không hề có lời giải đáp, làm sao vậy? Trong tim lại nghẹn ngào đau muốn chết..... Tựa như nó muốn nổ tung vậy, đau đớn đập nhanh hoàn toàn mất kiểm soát.

Nghe thấy câu trả lời hời hợt kia, Tự Thiên cố nén cơn giận thở mạnh lạnh nhạt.

"Bạn bè? Bạn bè mà có thể đo quần áo, đi ăn tình tứ rồi đến khách sạn sao? Anh nói tôi nghe xem người bạn nào tốt vậy? Giới thiệu cho tôi đi?"

"Tự Thiên, tôi hiện tại có trăm cái miệng cũng không thể biện minh cho bản thân."

"Thẩm Tần Huân, anh cố tình chọc điên tôi sao?"

"Tôi không có, tôi đang giải thích rằng chúng tôi chỉ là bạn bè."

"Bạn bè? BẠN BÈ? BẠN BÈ CÙNG NHAU VÀO KHÁCH SẠN?"

Tình thế càng trở nên căng thẳng, Tự Thiên nóng giận thở nhanh đưa tay kéo mạnh cổ áo đối phương áp lại mặt mình quát lớn. Nhưng đổi lại gương mặt đối phương chỉ là sự lạnh nhạt mệt mỏi, đáp lại cái nhìn vô hồn với cậu, đến giải thích cũng dường như lười biếng.

"Hah.... Có phải anh muốn chết đúng không?"

"Tôi ở Hắc Long Hội đến bây giờ đã rất lâu, còn sợ cái chết à?"

"ANH.....ANH....."

"Chát"

Tức giận chất chồng tức giận, Tự Thiên vung tay tát mạnh vào má Thẩm Tần Huân tạo ra âm thanh chua chát xót xa, Thẩm Tần Huân bị tát đau như vậy, đến mặt cũng bị nghiêng qua một bên, từ từ trên làn da trắng mịn bên má cũng bắt đầu sưng in lên năm dấu tay rõ ràng.

Hơi thở tức giận dồn dập trong chiếc xe ngột ngạt, từ đầu đến giờ Tự Thiên vốn dĩ chờ đợi một câu giải thích rõ ràng của anh nhưng không có, chỉ im lặng rồi nói vài câu cho có. Cục tức trào dâng làm cậu không kìm chế được mới tát anh. Tát rồi cũng chẳng có ích gì, đối phương càng trở nên im lặng. Lâu lâu lại nghe thấy âm thanh thở hơi nghẹn.

Trải qua mấy phút im lặng, Thẩm Tần Huân nghẹn ngào tựa như sắp phát khóc đến nơi, đôi mắt dường như dâng trào lệ muốn rơi xuống nhưng rất may được y kìm nén lại nuốt vào trong. Mãi mới nói được một câu cho cậu thiếu niên kia.

"Tôi....tôi là gì của cậu?....."

Tự Thiên ngớ người ra, không hiểu sao trong lòng có chút đau đớn. Ngay lập tức không nhanh không chậm bình thản nói.

"Anh là của tôi."

"Hừm.....hừm...hừm....."

Bỗng dưng Thẩm Tần Huân nghiến răng thở mạnh, chắc hẳn y đang vừa uất ức vừa tức giận. Trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đẹp trai nhưng lại vô cùng vô tâm kia, anh nắm chặt nắm đấm tiến đến đấm mạnh vào mặt Tự Thiên. Dùng lực đè đối phương ra ghế, siết chặt lấy cổ áo cậu quát lớn.

"TỰ THIÊN! CẬU LÀ KẺ VÔ TÂM..... CẬU....CẬU....."

Thẩm Tần Huân cứ như bị ai bóp chặt cổ họng không thể nào nói tiếp được, nghẹn ngào trừng mắt như sắp khóc nhìn người nằm dưới thân mình. Anh mím môi, đôi môi mềm mại mếu một chút đầy phẫn nộ rồi bật khóc.

"Cậu....cậu.... Hức....hức... Tại sao cậu lại vô tâm như vậy.....hức...."

"Anh....anh đừng khóc..... Đừng khóc... Tôi không muốn anh khóc..... Tần Huân à..."

Tự Thiên nhìn thấy người trong lòng khóc nức nở, nước mắt nóng hổi không ngừng lăn dài rơi xuống mặt cậu, cậu thấy y khóc không khác gì một đứa trẻ. Cậu yêu anh ta, sao có thể không đau lòng khi nhìn thấy y khóc như vậy chứ. Cậu vô cùng bối rối đưa đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy y, dịu dàng vỗ về.

"Vì sao....vì sao cậu lại không yêu tôi..... Hah... Huhu... Vì sao.... Vì sao cậu không yêu tôi.... Tôi yêu cậu mà.... Theo đuổi cậu bao lâu nay... Yêu cậu,.... Thương cậu,... Chăm sóc cậu.... Vậy mà.. tại sao cậu lại không yêu tôi chứ...."

"Tôi yêu anh."

"......"

Câu nói này có phải là bản thân Thẩm Tần Huân nghe lầm không? Chắc là lầm rồi.... Tự Thiên yêu mến Tự Phong như vậy, sao có thể nói yêu mình chứ. Tâm trạng Thẩm Tần Huân rối loạn, mơ mơ màng màng dùng đôi mắt phím hồng giàn giụa nước mắt nhìn người thiếu niên mình yêu. Y không nói gì, chỉ nhìn thấy, nghe thấy thiếu niên phía dưới không ngừng nói câu " Tôi yêu anh".

"Tôi yêu anh."

"Tôi yêu anh."

"Tôi vô cùng yêu anh."

"Tôi ghen với ông chủ là vì anh luôn thân thiết với ông chủ, tôi ghen với những người anh cười nói, tôi ghen với tên Phùng Trạch kia vì hai người ở cạnh nhau... Tôi ghen ghét, thậm chí muốn đánh họ.... Giết họ..."

"...... Thật......thật sao?.....hức..."

"Thật, Tự Thiên tôi không thích lừa dối ai. Chỉ yêu anh."

Những lời này Tự Thiên vốn dĩ để đợi ngày sinh nhật anh, giành hết tâm tư tình cảm mà thổ lộ với anh. Thế nhưng hôm nay cậu lại chính mắt thấy người yêu khóc vì mình, uất ức lẫn phẫn nộ. Bản thân sao có thể kìm lòng được chứ. Nhìn thấy đối phương khóc chẳng khác gì ghim hàng trăm con dao vào tim vào phổi đâu chứ? Thậm chí còn đau hơn gấp mấy trăm lần.

Thẩm Tần Huân trong lòng trào ngược cảm giác hạnh phúc, vui vẻ lẫn cảm động vô cùng. Trái tim bây giờ dường như không phải là của anh nữa, nó hoàn toàn không nghe lời mà đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh lắp bắp run run môi muốn chắc chắn nên hỏi thêm một lần nữa. Mặt hầu như đỏ hết cả lên.

"Cậu....cậu nói thật không"

Tự Thiên ngọt ngào ngắm nhìn bộ dạng đáng yêu của đối phương, dứt khoát nói rõ, tay thì kéo Thẩm Tần Huân ôm thật chặt vào trong lòng sợ đối phương chạy mất.

"Tôi nói thật, tôi vô cùng yêu anh. Tần Huân, tim anh đập nhanh quá..."

".... Tôi....tôi không có đập nhanh..."

"Đúng vậy, anh đâu có đập nhanh. Tim anh đập nhanh kìa "

Thẩm Tần Huân trời sinh vốn sỉ diện cao lại kiêu ngạo, sao có thể tự nhận làm bản thân trở nên xấu hổ trước người mình yêu bấy lâu nay. Hoàn toàn mất đi hình tượng đẹp đẽ. Anh đỏ bừng mặt chống tay có ý muốn vùng dậy khỏi Tự Thiên nhưng lại bị con người này ôm chặt giữ cố định trên người.

"Tôi....tôi không có...."

"Anh đáng yêu quá."

Tự Thiên một tay giữ cố định anh, một tay đưa lên lồng ngực y cảm nhận. Trầm giọng nói với anh mang đầy vẻ độc chiếm nhưng lại vô cùng ấm áp yêu thương.

"Trái tim này chỉ được chứa một mình tôi, không được phép có người thứ hai. Trái tim tôi cũng vậy, chỉ có một mình anh, không cho phép người thứ hai tiến vào"

"......."

Những lời nói này Thẩm Tần Huân đợi suốt ngần ấy năm, hiện tại đều có thể nghe rõ mồn một, lại có thể ấm áp gần gũi như vậy. Cảm giác người mình yêu cũng vô cùng yêu mình thật sự quá hạnh phúc rồi. Đôi mắt anh rưng rưng cảm động áp trán cọ với trán Tự Thiên, mạnh dạn nói.

"Tôi cũng yêu cậu lắm... Vậy...vậy cậu không yêu Tự Phong sao?"

Nghe câu hỏi ngốc này, Tự Thiên phì cười hôn lên môi Thẩm Tần Huân một cái.

"Không có, chúng tôi là anh em ruột, sao có thể yêu nhau?"

"Nhưng...nhưng cậu lại ghen với Trịnh Nghiêm, cậu không yêu Tự Phong thì sao có thể ghen được..."

"Tôi ghét cậu chủ vì trêu ghẹo anh trai tôi. Trong lòng tôi chỉ có anh."

"Khi nãy tôi đánh cậu....có đau không?

Thẩm Tần Huân cảm động hạnh phúc cọ cọ trán với Tự Thiên, đưa đôi tay thon dài sờ sờ chỗ bị y đánh trên mặt cậu.

"Không đau, anh đánh tôi đều không đau."

Cậu thiếu niên cười ngọt ngào đưa tay áp lên má anh, đau lòng hỏi thăm.

"Khi nãy tôi tát có đau không?"

"Không đau."

Cả hai nghe xong đều bật cười lớn, sau đó đều ngắm nhìn nhau trong không gian mờ mờ mịt mịt. Tự Thiên vùng dậy đè Thẩm Tần Huân ra ghế, cậu nhanh chóng bật nút ngã lưng để ghế ngã ra sau rồi áp môi cuồng hôn môi anh.

Cậu nghiêng đầu mạnh bạo cắn mút đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ấm mềm luồn vào bên trong miệng anh, tách răng anh ra rồi lấn át đầu lưỡi đầu lưỡi anh ma sát với nhau. Tay Tự Thiên kéo mạnh áo sơ mi màu trắng khiến cúc áo bung ra rơi vãi đầy dưới sàn xe.

Thẩm Tần Huân bị Tự Thiên hôn ngấu nghiến đến hô hấp loạn, nhận thấy đối phương có ý muốn đè mình ra thượng trong xe liền xấu hổ ngại ngùng giãy dụa chống đối nhưng không nổi. Anh thầm nghĩ thằng nhóc này sao có thể khoẻ như vậy chứ, không được... Ngại chết mất

"Um.... Không....ưm..."

Tự Thiên buông môi anh ra , ngồi thẳng dậy liếm môi nhếch mép cười đầy nguy hiểm, cậu cởi áo thun để lộ cơ bụng săn chắc cùng cơ ngực nở nang, cậu hít thở mạnh trầm giọng nói đầy quyến rũ nhìn cơ thể người mình yêu phía dưới.

"Đêm nay tôi phải thao anh."

-------------------------
Còn tiếp ===>

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.

【 Góc Bên Lề 】

Chúc các tình yêu của tôi luôn luôn hạnh phúc và may mắn. Yêu các bạn vô cùng luôn

Thời điểm hiện tại dịch đang bùng phát, các bạn phải chú ý giữ sức khoẻ, rửa tay sạch sẽ, đeo khẩu trang hoặc đồ bảo hộ khi ra đường nha. Không đưa tay lên mắt, mũi, miệng đó. Hạn chế ra đường, ở nhà vui vẻ, đọc truyện xem phim. ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡ .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net