Chương 12: Bụi Bẩn【 Phần 2 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Long Hội có rất nhiều điểm ăn chơi khét tiếng, sòng bạc, nhà hàng, khách sạn, vũ trường và tất nhiên nơi này là của xã hội đen nên cũng chả trong sạch gì hết.

Những nơi này là điểm đến lý tưởng của giới thượng lưu, cảnh sát cấp cao còn thường xuyên tới lui vui chơi, tất nhiên sao thể thiếu các thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu? Tất cả đều có đủ.

Họ muốn gái có gái, muốn trai bao có ngay trai bao, thuốc phiện đều có đầy đủ. Nơi này tuy cũng được nhiều cảnh sát để ý nhưng họ đâu dám nhúng tay vào? Đơn giản vì Hắc Long Hội có quá nhiều tai mắt, sát thủ và nắm lấy nhiều đặc quyền hơn băng nhóm xã hội đen khác.

Đã từng có cảnh sát xông vào điều tra, nhưng cuối cùng đều bị hủy bỏ hết bằng chứng thậm chí cảnh sát đó sống cũng không yên ổn. Như vậy chắc chắn Hắc Long Hội có quyền và đáng sợ thế nào, thế giới ngầm ít người dám động vào. Chẳng phải tự rước hoạ vào thân à?

Trên dưới những điểm kinh doanh đều có sát thủ, bảo an canh giữ nghiêm ngặt. Muốn vào điều tra hay quậy phá cũng không phải điều dễ dàng.

Hiện tại bên trong sân lớn vũ trường xập xình tiếng nhạc tạo cảm giác thoả mãn, thăng hoa, vũ nữ lắc mông, đong đưa cơ thể nhảy múa một cách quyến rũ, có nhiều gã đàn ông còn bị sự quyến rũ đó mê hoặc mà đũng quần cương cứng.

Mỗi lần ca sĩ hát vang lên câu "I wanna fucking you." sau đó là tiếng âm nhạc xập xình khiến người ta như cuốn theo. Kẻ làm tình tại vũ trường, kẻ nhảy theo nhạc, kẻ uống rượu, kẻ chơi thuốc. Một hình ảnh đầy sự sa đoạ.

Vũ trường này vô cùng rộng, đi vào tầng trên là đến khu VIP, chỉ có những người thân phận đặc biệt có thẻ VIP mới có thể đi vào nơi đây mà làm điều họ thích.

Tại căn phòng VIP số 13 của vũ trường Hắc Long Hội, bên trong có người đàn ông trung niên, có vẻ như ông ta là con lai nên đường nét không rõ là Tây hay ta.

Ông ta là Ryan Chen, đi theo bên cạnh là bốn tên thuộc hạ toả đầy sự nguy hiểm, làm người ta có cảm giác sợ hãi không dám đối mặt. Đến cả vũ nữ lẫn hầu gái cũng e dè khi phục vụ, một cô hầu gái lỡ làm rơi trái cây rơi xuống sàn được bao phủ bởi lớp đệm nhung màu đỏ, cô ấy liền bị ông ấy đá vào bụng một cái đầy đau đớn. Hại những người còn lại bị ông ta bắt quỳ dưới sàn lạnh, không ai dám lên tiếng cả.

Ông ta thản nhiên thả mình theo điệu nhạc, bắt chéo hai chân đánh nhịp nhẹ nhàng, miệng ngậm điếu thuốc hút ngã lưng ra ghế chờ đợi.

Không lâu sau xe Trịnh Chấn đã đến vũ trường, anh mở cửa bước xuống xe lấy con dao dự phòng nhét vào túi trong của áo vest rồi uy nghiêm cùng Tự Phong và Sở Luân đi vào vũ trường. Vừa đi đến thuộc hạ canh giữ thấy anh đã cúi đầu cúi chào đầy lễ phép.

"Chào ông chủ."

"Ừm."

Trịnh Chấn khàn khàn giọng ừm một cái rồi đi thẳng vào bên trong, bên trong vũ trường ồn ào. Anh theo lối đi thẳng vào thang máy mặc kệ những người khác đang bàn tán.

Hầu gái A:

"Đó không phải ông chủ à?"

Hầu gái B:

"Hình như là vậy đó, thấy anh Phong và anh Sở Luân đi theo phía sau kìa. Dáng bộ rất lễ phép."

Hầu gái A:

"Ông chủ nhìn thật làm người ta chịu không nổi mà.... Ngầu chết tôi, lỡ đâu tôi lọt vào mắt xanh anh ấy. Chẳng phải sẽ là phu nhân à...?"

Hầu gái B nghe thấy liền phì cười nói tiếp.

"Cô nhìn cô kìa, phục vụ nhiều người đến phía dưới thành ra dạng gì cũng không biết. Còn muốn làm đại phu nhân, chỉ khiến người khác cười thành đầu heo."

Hầu gái A liếc một cái đầy chua ngoa:

"Cô đợi xem, nhất định tôi sẽ hầu hạ ông chủ đêm nay."

Hầu gái B nghe liền kéo cô kia lại nói nhỏ:

"Này, không phải đâu, ông chủ đến đây là có kẻ quấy phá Hắc Long Hội đó. Những người đi phục vụ cho tên đó đều bị phạt quỳ kìa, bây giờ ông chủ lên đó chắc giải quyết đó."

"Cô nói thật à.... Thôi, tôi thà phục vụ mấy tên tiểu thiếu gia còn hơn...."

Quay lại phía Trịnh Chấn, thang máy ting một tiếng, cửa tự động mở ra. Anh cùng Tự Phong và Sở Luân đi đến căn phòng số 13.  Anh trầm giọng nói nhỏ.

"Các cậu ở bên ngoài, khi nào nghe tiếng súng thì hãy vào."

"Vâng."

Thuộc hạ canh cửa thấy Trịnh Chấn nhướn mày có ý kêu mở cửa, anh ta liền ngay lập tức hiểu ý đưa thẻ chạm vào bộ cảm biến tự động.

Cửa mở ra, một mùi khói thuốc lá bay vào trong mặt Trịnh Chấn làm anh suýt chút nữa ho khan, anh đưa tay phẩy phẩy cho khói thuốc bay đi một chút rồi tiến vào.

Đầu tiên Trịnh Chấn liếc mắt sang nhìn những hầu gái và vũ nữ của mình đang bị phạt quỳ liền có chút không vui, nhưng anh vẫn tỏ ra điềm đạm mỉm cười đi đến ghế sofa ngồi xuống, đối diện với tên Ryan Chen kia.

"Quý ngài Chen, hình như lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ?"

Người Ryan Chen đợi cuối cùng đã đến, ông ta ngồi thẳng dậy ngoáy ngoáy lỗ tai, nhướn đôi mày rậm nhìn Trịnh Chấn.

"Không hổ danh là Trịnh Chấn, câụ bước vào đây không sợ tôi cho thuộc hạ bắn chết cậu à?"

Trịnh Chấn nhếch nhẹ môi cười đầy ẩn ý, trầm giọng nói tiếp.

"Ngài Chen quá khen, câu này tôi phải dành cho anh mới đúng. Xông vào địa bàn của tôi, chẳng khác gì đi vào hang cọp để cho cọp ăn chứ? Quả thật đáng khâm phục."

Hiểu ngay ý Trịnh Chấn nói gì, Ryan Chen cũng đâu phải kẻ thiểu năng mà không hiểu, ông ta nghiến răng chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Trịnh Chấn quát.

"Mày chẳng khác gì thằng ranh con bập bẹ ở thế giới ngầm, mày đừng nghĩ có được tiếng vang trong thế giới ngầm là muốn lên mặt dạy đời những người ở thế giới ngầm lớn tuổi hơn."

Trịnh Chấn bình thản nhướn mày nhìn sơ qua những hầu gái đang quỳ ở góc tường. Anh nhẹ thở ra một hơi nhanh chóng đứng dậy nắm lấy bàn tay đang chỉ vào mặt mình của Ryan Chen, đôi môi cong lên mỉm cười, dùng lực bẻ mạnh ngón tay trỏ khiến nó hoàn toàn bị gãy.

Ryan Chen nằm trong thế bị động, đột ngột bị Trịnh Chấn bẻ gãy ngón tay trỏ, ông ta la lên đầy đau đớn.

"A.... Mày...mày dám bẻ tay tao? A.... "

Trịnh Chấn mỉm cười hài lòng trước bộ dạng đối phương, anh trầm giọng nhướn mày một cái rồi dùng lực ấn mạnh ngón tay bị gãy ra phía sau hơn.

"Tôi sao có thể không dám bẻ tay ngài Chen? Chỉ là hơi bất ngờ khi lần đầu có người dám chỉ thẳng tay vào mặt tôi thôi. Đúng không?"

Ông ta đau đớn đưa tay còn lại nhanh chóng đưa xuống phía dưới hông rút ra con dao phòng vệ. Ông ta cười cười kê dao vào cổ Trịnh Chấn.

"Mày... Đúng là nhãi ranh, mày nghĩ dựa vào hơi Trịnh Nguy là có thể tùy ý không xem ai ra gì? Ah...."

Ryan Chen vừa nói xong liền tiếp tục ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ của ông ta ở phía sau.

"Bọn mày còn đứng đó làm gì? Mau cho Trịnh Chấn thiếu gia xem dám động đến tao là thế nào."

Đám thuộc hạ nghe lệnh liền rút súng ra khởi động rồi hướng súng vào đầu Trịnh Chấn, một phần còn lại hướng súng vào hầu gái và vũ nữ.

"Mày dám giở trò, tao bắn vỡ sọ mày."

Trịnh Chấn cảm thấy bản thân đang bị dồn vào thế bị động, anh đột nhiên bật cười lớn buông bàn tay Ryan Chen ra.

"Haha, ngài Chen, anh không biết anh đang ở đâu sao? Hành động này của anh chẳng phải đang dồn bản thân mình vào đường chết à?"

Trịnh Chấn nói rồi cúi người ngửi mùi hương nước hoa trên người Ryan Chen rồi đứng thẳng dậy vô cùng thản nhiên, anh hướng tay chỉ về số hầu gái và vũ nữ.

"Mùi thật thơm, nhưng cũng thật hôi thối. Là đàn ông không đánh phụ nữ vô tội. Cho bọn họ ra đi, đây là chuyện của chúng ta."

Ryan Chen nhăn mặt ôm bàn tay bị Trịnh Chấn bẻ gãy ngón trỏ, ông ta thấy anh nói cũng có lý nên đồng ý cho số hầu gái và vũ nữ đi ra ngoài, còn ra lệnh cho thuộc hạ buông súng xuống.

"Bọn mày buông súng xuống đi, cho đám phụ nữ đó đi ra ngoài."

"Vâng"

Đám thuộc hạ nghe lời chủ nhân mà buông súng xuống, cho số vũ nữ từ từ đi ra ngoài. Trịnh Chấn bất giác rộ lên nụ cười bí hiểm, anh nhìn về hướng cô hầu gái khi nãy bị Ryan Chen đạp vào bụng.

Trịnh Chấn đứng thẳng vỗ vỗ tay làm người ta tưởng anh có ý tán thưởng Ryan Chen nhưng....

Bỗng dưng âm thanh chói tai của súng vang lên trong căn phòng kín.

Tên thuộc hạ chỉ súng vào Trịnh Chấn ngã ra chết tại chỗ, trên trán phun đầy máu tươi, có khi vài giọt máu còn dính trên mặt và bộ âu phục chỉnh tề của anh. Thảo nào hôm nay anh chọn màu áo sơ mi là màu đỏ, chắc hẳn là có dụng ý riêng.

Trên trán Ryan Chen đột nhiên lạnh lạnh, một cô hầu gái đang mỉm môi cười đầy mị hoặc đặt miệng súng ngay thái dương ông ta. Cô liếm liếm môi dùng bàn tay thon dài vỗ vỗ má Ryan Chen

"Hừm, ông dám đá bụng tôi à? Ông chủ à, anh không phạt hắn là tôi sẽ từ chức đó."

Một nụ cười thoả mãn hiện lên gương mặt của Trịnh Chấn, anh hài lòng ngã người ngồi xuống chiếc ghế sofa đệm lông sang trọng.

"Tôi sẽ không để cô phải ủy khuất đâu Victor, được rồi. Ngài Chen, không phải tôi đã nói ngài rằng đi vào hang cọp là để cọp ăn không phải à?"

Ryan Chen bắt đầu nuốt nước bọt, đổ ra mồ hôi lạnh. Đàn em ông ta giờ đây đều bị người của Trịnh Chấn khống chế, thậm chí còn có một người bị bắn chết. 

"Hah.... Đúng là giết người không gớm tay. Cậu không sợ báo ứng?"

Nghe câu nói này quả thật đáng buồn cười, Trịnh Chấn bật cười rút khăn tay ở túi áo vest ra lau lau tay cho sạch.

"Khụ... Báo ứng? Tôi đang đợi đây, nhưng tôi biết hôm nay chính là báo ứng của ngài."

"Mày... Mày....."

"Tôi thừa nhận Hắc Long Hội này là do một tay bố của tôi dựng lên. À quên mất, xem ra anh rất thân với bố tôi? Tôi giúp anh gọi cho ông ấy nhé?"

Ryan Chen thở nhanh tức giận, muốn vùng lên cũng không được vì toàn bộ súng đều hướng về ông ta.

"Trịnh Nguy, Trịnh Chấn rồi Trịnh Nghiêm.... Trịnh gia chúng mày đều khiến ông đây thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên được."

Trịnh Chấn vỗ tay cho gọi Tự Phong vào, cậu nghe lệnh liền đẩy cửa vào bên trong phòng xách theo hai vali da đặt lên trên bàn. Cậu nhanh tay mở khoá vali, bên trong vali đầy ắp tiền được xếp ngay ngắn.

Trịnh Chấn thở ra một hơi vươn tay lấy chai rượu vang đỏ, hắn rót ra hai ly rượu. Một ly cho anh, một ly cho Ryan Chen, anh nâng ly rượu đưa lên có ý mời Ryan Chen.

Cơ thể có chút mất bình tĩnh, Ryan Chen đưa tay nhận lấy ly rượu run run chạm vành ly với Trịnh Chấn rồi đưa lên miệng uống hết một hơi.

Trịnh Chấn mỉm cười hài lòng cũng theo đó mà đưa ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm, khàn khàn giọng nói.

"Số tiền này đủ cho ông nuôi sống tuổi già sau này, ông nên an phận nhận lấy nó rồi cùng vợ con cút khỏi đây."

Ryan Chen tức giận muốn đứng dậy, Victor trừng mắt dí đầu súng chà sát thái dương ông ta làm ông ta có chút sợ mà an phận ngồi yên.

"Mày muốn tao rời khỏi giới? Mày lấy tư cách gì ngăn cản đường làm ăn của tao?"

Điện thoại Ryan Chen đột nhiên vang lên tiếng chuông báo, ông ta mở to mắt lo lắng lấy ra điện thoại để trả lời. Ông ta chưa kịp nói gì đã bị đối phương bên đầu dây kia cướp lời, la khóc thảm thiết.

"Bố...cứu con, con không muốn ở tù... Bố"

"Nghịch tử, mày lại làm gì?"

"Bỗng dưng cảnh sát ập đến nhà chúng ta, còn tìm ra một vali ma túy ở dưới giường."

Ryan Chen run rẩy sợ hãi rơi cả điện thoại xuống, ông ta nhìn Trịnh Chấn như một chú chó bị chủ đánh.

Trịnh Chấn liếm môi mỉm cười, anh lại tiếp tục rót rượu cho bản thân và Ryan Chen, nâng ly rượu có ý mời.

"Sao ông lại run như vậy, nào. Chúng ta uống rượu."

"Trịnh Chấn, mày dám giở trò...."

"Hôm nay ông chọn phòng số mười ba, nó là số may mắn của tôi. Nhưng lại là số đen của ông rồi."

"Mày..... "

Trịnh Chấn tiếp tục cho gọi Sở Luân vào, Sở Luân xách theo một sấp hồ sơ đi vào đưa cho Trịnh Chấn.

"Đây, thưa ông chủ."

Anh nhận lấy sấp hồ sơ rồi phất cho Tự Phong và Sở Luân đi ra ngoài, tiếng cửa phòng vừa khép lại, anh thuận theo tự nhiên lật sấp hồ sơ ra đọc từng mục.

"Tham ô đất, tham nhũng tiền, còn buôn lậu súng và ma túy suốt 20 năm. Con trai ông cưỡng hiếp phụ nữ, từng bị bắt vì hút ma túy. Xem ra số tài liệu này cũng đủ làm ông thân bại danh liệt, đôi khi còn bị tử hình."

Đọc xong, anh ném sấp hồ sơ vào Ryan Chen rồi tựa lưng vào ghế.

"Tôi sẽ cho ông sống yên ổn nếu ông nhận số tiền đó rồi rời khỏi giới, chuyện ông muốn cướp lô súng đang vận chuyển tôi sẽ bỏ qua."

Ryan Chen nhìn sấp hồ sơ rồi lại nhìn hai vali đầy ắp tiền xếp ngay ngắn.

"Trước đến giờ lô hàng súng của mày muốn đi qua Pháp đều phải dựa vào tao, Trịnh Nguy đều nể mặt tao mà phân chia 20% số lô hàng. Giờ mày muốn tao lui khỏi giới, số tiền này đối với tao không đủ."

"Ông nói bố tôi nể mặt ông? Chi bằng tôi gọi ông ấy xem ý kiến ông ấy thế nào."

Trịnh Chấn nói xong nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Trịnh Nguy, anh còn cố ý bật loa ngoài. Không lâu sau điện thoại liền có người bắt máy.

"Có gì sao?"

Trịnh Chấn nhẹ nói.

"Bố, bố biết Ryan Chen chứ? Ông ta phạm luật muốn cướp súng ta vận chuyển đến"

"Động đến Hắc Long Hội, xử lý theo luật"

Trịnh Nguy nói xong, Trịnh Chấn mỉm cười tắt máy, đưa đôi mắt nhìn Ryan Chen. Bộ dạng ông ta sợ hãi quỳ xuống đất bò đến chân anh.

"Trịnh Chấn, tôi cầu xin cậu....tôi cầu xin cậu..."

Anh liếc mắt nhìn, lạnh nhạt đưa chân đạp mạnh vào Ryan Chen làm ông ta ngã xuống sàn.

"Là ông không yên phận, tôi đã ra điều kiện nhưng ông không muốn. Xem ra phải xử lý theo luật rồi."

Ryan Chen bị đạp ngã ra sàn vô cùng đau đớn, ông ta gồng mình dậy cúi đầu tỏ ra vẻ đầy hối hận. Nhưng ai không ngờ tới ông ta đưa tay vào trong áo rút ra khẩu súng, nhanh tay khởi động, ông ta hướng súng về hướng Trịnh Chấn bóp cò, như phát điên hét lớn.

"Là do mày ngắt đường sống của tao. Mày  phải chết!"

Đùng một tiếng viên đạn bắn ra bay về hướng Trịnh Chấn, nhưng may mắn vì vừa rồi tay ông ta bị Trịnh Chấn bẻ nên không thể nhắm trúng, chỉ bắn trượt qua bay vào ghế sofa phủ lông.

Trịnh Chấn thật sự bị ông ta chọc cho tức giận, anh đứng dậy bắt lấy chai rượu vang khi nãy đập mạnh vào đầu Ryan Chen.

Chai rượu vỡ nát vung đầy mãnh vỡ, ông ta bị đập mạnh như vậy bị chấn động mà mất ý thức buông súng ra ôm đầu. Cơn đau nhức lẫn khó chịu truyền khắp cơ thể ông ta, máu trên đầu đổ ra đầy mặt và cổ. Ryan Chen nằm ra sàn rên rỉ, quằn quại mặc kệ mảnh vỡ vung tứ tung trên sàn

"A......AAA..."

Trịnh Chấn thở nhanh đưa một chân đang mang đôi giày da bóng đạp mạnh lên đầu ông ta nhấn xuống sàn, anh dùng lực ấn đầu Ryan Chen chà sát. Ông ta vùng vẫy la hét, không đủ sức lực mà chống cự, chỉ có thể chịu đựng. Anh gằn giọng.

"Là do ông tự chuốc lấy, nếu như không có ý tạo phản cướp súng, muốn giết chủ thì đã không thế này."

"Ah... Cứu mạng.... A...Aa.."

Trịnh Chấn giật giật môi có vẻ đã nổi giận, anh thở ra ngồi xuống ghế uống rượu. Victor thấy anh như vậy cũng không xa lạ gì, đi đến ngồi cạnh Trịnh Chấn xoa xoa bắp tay anh giúp anh hạ hoả.

"Này, anh đừng giận. Bây giờ anh muốn xử tên đó ra sao?"

"Mau cho người đem ma túy vào đây."

"Ma túy? Không phải anh muốn dùng nó đó chứ?"

Trịnh Chấn nhướn mày quay mặt sang nhìn Victor.

"Cho ông ta."

Victor hiểu ý liền cùng Trịnh Chấn bật cười

"Haha..... Tôi hiểu rồi."

Victor đứng dậy gọi phục vụ đem ma túy đến, không lâu sau một anh chàng phục vụ trẻ tuổi bước vào trong phòng. Cậu ta nhìn thấy cảnh tưởng này không khỏi sợ hãi đổ mồ hôi, cậu đi đến đưa khay cho Victor.

"Của chị đây, Victor."

Victor đưa tay nhận lấy khay ma túy rồi phì cười trước sự lo sợ của chàng phục vụ, cô bình thản nói.

"Đừng sợ, cảm ơn cưng. Đi đi."

Chàng phục vụ gật đầu nhanh chóng lui ra ngoài, cô phất tay ra lệnh cho số sát thủ cải trang hầu gái, vũ nữ khi nãy áp giải số thuộc hạ của Ryan Chen đi. Giờ hiện tại trong phòng VIP này chỉ có Trịnh Chấn, Victor, Ryan Chen và thêm một cái xác chết mà thôi.

Cô đem khay ma túy đặt xuống bàn, nhanh tay lấy ống kim tiêm bơm đầy chất ma túy lỏng, cô tới Ryan Chen ngồi xổm xuống lấy tay ông ta ra vỗ vỗ, sau đó cô bơm hết tất cả ma túy trong kim tiêm vào cơ thể Ryan Chen.

Ryan Chen đang đau đến rên ư ử, nay lại cảm nhận một luồng thuốc vào cơ thể từ từ thấm vào từng tế bào. Ông ta co giật nhẹ cọ qua cọ lại trên sàn.

"Ah....ah...."

Trịnh Chấn xem đủ kịch rồi nhàm chán đứng dậy, Victor thấy thế mà đứng dậy đặt kim tiêm lên khay sau đó theo anh mở cửa đi ra bên ngoài.

Vừa ra ngoài, cô được Tự Phong phủ cho tấm khăm che lại cơ thể gợi cảm mặc đồ tình thú mỏng manh. Cô vui vẻ chu môi hôn lên má Tự Phong một cái như một phần thưởng, son của cô còn dính lên má của Tự Phong.

Trịnh Chấn phì cười đưa tay lên xem đồng hồ, anh nhìn Tự Phong đang có ý muốn mắng Victor, bình thản vừa nói vừa chỉnh lại âu phục.

"Đem ông ta áp giải đến đồn cảnh sát xem như quà tặng, số tài liệu kia cứ giao cho cảnh sát. Nhớ xăm lên mặt ông ta từ Hắc Cẩu, cái xác kia xử lý sạch sẽ."

Tự Phong nhận lệnh gật đầu, để ý mới thấy tay Trịnh Chấn bị chảy máu.

"Vâng, tay...tay của ông chủ.."

Trịnh Chấn bản thân cũng không để ý mình bị chảy máu, anh đưa tay lên xem rồi mỉm cười.

"Không sao đâu, tôi về sẽ vệ sinh ngay. Các cậu làm đi, tôi sẽ về một mình."

Trịnh Chấn nói xong nhanh chóng xoay người đi, anh vào thang máy rồi xuống sân lớn vũ trường. Sở Luân áp giải bọn thuộc hạ của Ryan Chen xong liền chạy đến nói nhỏ vào tai anh.

"Ông chủ, tôi xử lý bọn đó sạch sẽ rồi"

Sở Luân và anh vừa đi vừa nói, mặt Trịnh Chấn hiện lên cho người ta cảm giác đúng là một ông trùm, khuôn mặt nghiêm túc, cơ thể đầy đủ phẩm chất của một quý ông. Có vài tiểu thư, hầu gái không biết đó là lão đại liền có ý muốn cùng anh ngủ một đêm nhưng vừa đến gần đã bị thuộc hạ của Hắc Long Hội cản.

Ra đến bên ngoài, Sở Luân mở cửa xe cho anh. Trịnh Chấn bước vào bên trong xe ngồi, anh quay đầu nói với Sở Luân vài điều căn dặn rồi đóng cửa xe.

Bên trong xe, anh ra lệnh cho thuộc hạ.

"Lái thẳng về dinh thự"

----------------------------
Còn Tiếp ===>

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net