Chương 21: Sweet or Bitter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi chốn phồn hoa tấp nập nhiều thú vui sang trọng, chiếc xe ô tô màu đen chạy ngang qua giữa lòng đô thị Ý, chiếc xe mang một nguồn năng lượng vừa tiêu cực vừa nặng nề.

Người thuộc hạ của Phương Vũ lái xe hộ tống người đàn ông mang sắc thái vô cùng đáng sợ, vết sẹo trên mặt anh ta nhăn lại theo hành động cau mày như thể một con dã thú đang chuẩn bị cắn xé con mồi.

Trịnh Tần không cho thuộc hạ đi theo mình, chỉ đơn phương độc mã đi đến Phương Gia đem Sở Luân về lại với anh ta, lúc này anh ta vô cùng lo sợ, lo sợ đến mức mất bình tĩnh.

Tay anh đan lại, chân bắt chéo nhau, lưng tựa vào ghế để cố điều hoà tâm trạng lại.

Chiếc ô tô chạy ngang qua một cửa hàng trang sức, anh đưa mắt nhìn sau đó khàn khàn giọng ra lệnh.

"Dừng lại!"

Người thuộc hạ nghe lệnh liền ngay lập tức chạy chậm xe lại rồi tấp vào lề đường, y nhìn Trịnh Chấn qua gương nhẹ nói.

"Có chuyện gì sao Trịnh lão đại?"

Trịnh Tần nhấn nút mở cửa xe đi ra ngoài, không thèm trả lời câu hỏi của thuộc hạ mà cứ thế đi nhanh đến tiệm trang sức kia.

Tiệm trang sức không quá đồ sộ như các hãng thời trang nổi tiếng, nó trông rất hoài cổ, mang đầy dấu ấn kỉ niệm xưa cũ.

Anh đứng trước tiệm trang sức nhìn một hồi lâu không vào, trong đầu anh chẳng nghĩ ngợi gì chỉ cảm thấy cái tên cửa tiệm này mang cho anh cảm giác thật dễ chịu. Cơn gió mùa thu se se lạnh thổi qua khiến mái tóc của anh nhẹ bay trong gió, ngẩng cao đầu hít thở một hơi sâu để cảm nhận sự thoải mái này.

Trịnh Tần bất giác đọc lên tên cửa hàng, anh không hiểu nghĩa nó nhưng anh cảm thấy nó thật tuyệt.

"Pacífico..."

Người thuộc hạ kia không lâu sau chạy đến bên cạnh Trịnh Tần, anh liền quay sang hỏi y.

"Tên cửa tiệm này nghĩa là gì?..."

Y nghe Trịnh Tần hỏi cũng ngay lập tức ngước lên nhìn tên cửa tiệm, y phì cười nói.

"Nó có nghĩa là yên bình."

"Yên bình sao?..."

"Vâng."

Người chủ cửa tiệm này là một ông lão đã ngoài 60, ông từ nãy giờ ở trong tiệm nhìn ra thấy Trịnh Tần đứng nãy giờ nhìn ngắm bảng tên liền không khỏi để ý.

"Này Abir, con ra kêu hai người kia vào tiệm cho ông."

"Vâng ạ."

Nàng thiếu nữ mang trên người chiếc váy vintage màu nâu đang ngồi trên thang gỗ lau kệ sách cũ, cô nghe giọng ông của mình liền leo xuống nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô nhìn quay sang nhìn ông của mình giống như thể kêu ông chắc chứ? Ông nhìn thấy cháu gái của mình, trên môi lộ nên nụ cười hiền dịu gật đầu ra hiệu.

Cô mỉm cười, tay đưa lên chỉnh chỉnh lại mái tóc dài màu vàng cho gọn, phủi phủi bụi dính trên váy rồi đẩy cửa đi ra.

Gương mặt của cô tỏa ra nét dịu dàng vô cùng, cô cất giọng hỏi bằng tiếng Ý bằng giọng nói ngọt ngào.

"Các anh muốn mua gì sao?"

Trịnh Tần nghe giọng nói mềm mại kia theo phản xạ mà cúi xuống nhìn, anh không hiểu tiếng Ý, chỉ có thể quay sang nhìn người thuộc hạ kế bên tỏ ý không hiểu.

Người thuộc hạ hiểu ý liền nghiêng người nói nhỏ vào tai anh.

"Cô ấy hỏi ngài muốn mua gì?"

Anh nghiêng người nhìn vào cửa tiệm rồi nhìn sang nàng thiếu nữ đang đứng trước mặt.

"Tôi muốn mua nhẫn."

Câu nói này làm người thuộc hạ kia thập phần khó hiểu nhưng vẫn hướng về cô gái giúp anh nói lại.

Không phải là lúc mua nhẫn, anh ta mua nhẫn làm gì chứ?

"Ngài ấy nói ngài ấy muốn mua nhẫn."

Cô gái nhướn mày bất ngờ rồi mỉm cười nghiêng người đẩy cửa.

"Mua nhẫn? Mời hai vị vào trong cửa tiệm."

Trịnh Tần trên mặt không lộ ra một cung bậc cảm xúc nào ngoài lạnh nhạt, anh cùng người thuộc hạ đó đi vào trong cửa tiệm.

Cách bày trí trong cửa tiệm mang đầy dư âm của những năm 70 ở Ý, mang một sắc thái vừa hiện đại vừa hoài cổ. Đến cả đồng hồ cũng dùng đồng hồ quả lắc, nấu coffee bằng phương pháp thủ công, tủ trưng bày trang sức cũng là những tủ gỗ lồng kính, kế bên kệ trang sức chính là những kệ sách cũ vô cùng lớn.

Có những tác phẩm kinh điển, có những cuốn sách hầu như đã đi vào quên lãng chẳng ai nhớ tới. Trong cửa tiệm thơm mùi sáp nến tạo cho lòng cảm thấy nhẹ nhõm, còn có cả bàn cho người muốn đọc sách tại đây.

Ông nội của Abir đang ngồi nghiên cứu cuốn sách nói về William Shakespeare trong khu trưng bày nhẫn.

Trịnh Tần đi đến trước khu trưng bày, anh đưa tay gõ nhẹ mặt kính của tủ để ra dấu hiệu cho ông.

"Cộc cộc cộc."

Ông nội Abir ngẩng mặt lên cùng với nụ cười hiền dịu, đôi mắt màu xanh đã bị lão hoá dưới lớp mắt tròn dày nhìn anh, ông dùng tiếng anh nói với Trịnh Tần.

"Có phải cậu đang có điều gì trong lòng khó nói không?"

Anh nhẹ gật đầu nhìn ông.

Thấy cử chỉ của anh, ông nội Abirl chỉ vào trong tủ kính.

"Cậu nhắm mắt lại hít thở thật sâu rồi hãy chọn một chiếc cho đối phương đi."

Đôi mắt mệt mỏi nghe lời ông mà nhắm lại đều đặn hít thở lấy lại bình tĩnh, một lúc sau anh mở mắt ra hướng mọi sự chú ý của anh về một chiếc nhẫn bạch kim có khắc hình trái tim đơn giản.

Đối với anh đó là chiếc nhẫn đơn giản nhất, đẹp nhất lại cho anh nhiều sự chú ý nhất, anh cảm thấy nó rất hợp với tính cách của Sở Luân, chọn xong anh nhìn ông lão rồi hướng tay chỉ về chiếc nhẫn đó.

"Tôi muốn mua cặp nhẫn này."

Đôi bàn tay chất chứa đầy những nếp nhăn của tuổi già đưa vào trong tủ gỗ lồng kính lấy ra cặp nhẫn bạch kim kia, ông đặt lên rồi dùng kính lúp xem xét kĩ càng.

Trịnh Tần trước giờ rất ít kiên nhẫn nhưng lần này ông lão xem tới xem lui trôi qua hơn mười mấy phút, tốn của anh rất nhiều thời gian nhưng anh cũng không thèm nói tiếng nào bày tỏ sự khó chịu. Đôi mắt anh cũng như ông lão mà chăm chú nhìn thật lâu cặp nhẫn sáng bóng trong hộp gỗ.

Abir và tên thuộc hạ đứng bên cạnh cũng nhìn theo, họ chẳng hiểu người đàn ông kia đang nghĩ gì nhưng ánh mắt anh ta chứa đầy sự si tình như muốn nuốt chửng người mình yêu, trong giây phút bất chợt nào đó, Abir thấy môi anh ta giật nhẹ mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Anh đang nghĩ gì sao? Anh chỉ là đang nghĩ đến cảnh đeo chiếc nhẫn này cho Sở Luân, hy vọng cậu có thể trở về lại bên cạnh anh.

Ông lão sau khi thăm dò chiếc nhẫn, ông ngước lên tỏ vẻ vô cùng vui vẻ đẩy hộp nhẫn đến phía anh.

"Cặp nhẫn này rất đặc biệt, do một nhà thiết kế đã quá cố bán lại cho tôi. Đây là cặp nhẫn duy nhất có một không hai đó."

Trịnh Tần đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn, trong mắt chứa đầy ý cười.

"Vậy nó bao nhiêu?"

"1,612 euro."

Nghe ông lão báo giá tiền, Trịnh Tần không ngần ngại liền rút thẻ ngân hàng ra đưa cho ông thanh toán.

"Vậy tôi lấy cặp nhẫn này."

Abir đi đến lấy hộp nhẫn sau đó nhận thẻ của Trịnh Tần một cách lễ phép, cô đi đến quầy thanh toán rồi đi ra đưa phiếu thanh toán và một phần quà nhỏ cho anh.

"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ chúng tôi, đây là phiếu thanh toán, nhẫn và quà của quý khách."

Trịnh Tần hít thở một hơi nhận lấy, không nói gì rồi xoay lưng rời đi khỏi cửa tiệm làm cho Abir cảm thấy con người này có phải lãnh đạm quá rồi không? Mua nhẫn tặng người yêu không khác gì mafia hết.

"Anh ta là Mafia hay sao mà có cần lạnh lùng thế không?"

Ông nội Abir bật cười, ho nhẹ đi ra khỏi quầy nói với cô.

"Cũng gần giống vậy đó."

Cô bất ngờ quay sang nhìn ông nội đã già của mình, tò mò hỏi.

"Anh ta là Mafia thật à ông? Sao ông lại biết."

Ông lão tháo mắt kính xuống đi đến ghế ngồi, vừa nói vừa uống tách trà thảo mộc mới được pha còn bốc hơi nóng hổi.

"Dù sao ta cũng từng là lính đánh thuê cho Mafia thời trẻ, sao có thể không biết chứ. Với nhìn cách anh chàng tỏ thái độ và cách nói chuyện ta đã biết rồi, người thường nào mà lại mang súng của Mafia bên người chứ."

Abir tỏ vẻ hoài nghi đi đến bàn ngồi đối diện với ông nội, chống cằm không tin lắm.

"Anh ta mang súng sao nội không gọi cảnh sát, nội nói thật không đó."

"Con bé này, ta gọi cảnh sát nhưng cảnh sát không đến mà Mafia đến đấy. Cái người thuộc hạ kia có xăm hình con rắn trên mu bàn tay, chẳng phải đó là người của Fang à."

"Ông nội, quả thật tinh nhuệ."

Trên đường từ cửa tiệm về đến biệt thự của Phương Vũ còn rất xa, tên thuộc hạ của hắn nhanh tay nhanh chân cố tình lái xe đi lòng vòng kéo dài thời gian theo mệnh lệnh.

Khi nãy trong lúc đi ra, Trịnh Tần đang mãi mê ngắm nghía suy nghĩ đến chiếc nhẫn thì y đã nhấn bộ đàm thông báo cho Phương Vũ.

"Ngài Trịnh đang đi mua nhẫn thưa thiếu gia."

"Mua nhẫn? Anh ta mua nhẫn làm gì?"

"Tôi không biết, chỉ là anh ta nói gì đó với ông chủ tiệm nhẫn rồi mua về. Tôi nghĩ là mua cho Sở Luân."

"Được, trước hết cho anh ta dạo vài vòng ở Ý, khoảng 30 phút sau hãy chở anh ta đến."

Trịnh Tần sống sót được đến ngày hôm nay cũng nhờ tinh thần nhạy bén, nãy giờ anh ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm mông lung nhìn ra cửa sổ xe. Người ngốc cũng biết rằng tên thuộc hạ nãy cố tình đi lòng vòng thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Anh hít thở một hơi sâu, lấy thuốc trong túi ra châm lửa rồi hút, giọng khàn khàn bình tĩnh nói.

"Hình như Phương gia các cậu rất mến mộ khách quý, đưa tôi đi dạo vài vòng nước Ý xem nó đẹp đến mức nào."

Tên thuộc hạ biết được chủ ý của Trịnh Tần, nhanh chóng khôn ngoan đáp lại.

"Ngài Trịnh, khi nãy tôi thấy ngài mệt nên tính đưa ngài đi dạo vài vòng. Tôi thật vô ý, xin lỗi ngài."

Trịnh Tần vốn chỉ dùng hành động không thích dùng quá nhiều lời nói, anh không nói gì chỉ rút súng bên trong túi áo vest khởi động nòng súng đặt ngày lên thái dương của y.

"Hình như là chưa ai nói cậu biết, nếu tôi giết một người thuộc hạ của cậu chủ cậu thú chú Phương sẽ đồng loạt giết hết số người thuộc hạ còn lại vì họ làm tôi không vui."

----------------
Còn tiếp ===>

【 Góc Bên Lề 】

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.

Xin chào mọi người, chúc mọi người thật mạnh khoẻ.

Gần đây tôi rất bận nên lâu lâu mới đăng một chương, xin lỗi mọi người nhé.

Dịch bệnh đang hoành hành khắp thế giới, mọi người cố giữ sức khỏe và đeo khẩu trang, vệ sinh tay đầy đủ nha. ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net