Chương 42: Thử Thách Cuối Cùng 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Dương chưa kịp nói gì thì chiếc xe của Trịnh Chấn đã khởi động lái đi, liên tiếp mấy chiếc xe thuộc hạ của anh cũng chạy ngang qua bỏ mặc hắn đứng giữa trời mưa xối xả.

Uy phong của người đàn ông ấy vẫn như cũ, luôn làm cho kẻ khác có cảm giác thua cuộc, cách nói của anh như nhạo báng, chẳng xem Trần Dương ra gì kể cả khi biết hắn làm cho thống đốc Dimitri.

Răng Trầm Dương nghiến chặt lại kêu ken két, lòng bàn tay nắm chặt lại thành nấm đấm đến mức gân tay hiện lên trên làn da đầy vết sẹo mà Trịnh Chấn tạo ra. Hắn tắt đi nụ cười hài hoà, thay vào đó là ánh mắt căm phẫn đầy hận thù.

Nếu khi đó không nhờ thống đốc thì có lẽ Trầm Dương đã bị Trịnh Chấn thiêu sống rồi, bọn mafia không còn tính người này lại còn bắt ép Trương Hiên đi theo bên cạnh đến bây giờ vẫn chưa buông tha.

Khi nãy hắn tinh ý nhìn vào trong xe, nhận ra Trương Hiên càng lúc càng đẹp hơn, dưới bộ âu phục sang trọng lịch lãm ấy là cơ thể săn chắc hoàn mỹ chỉ là bị Trịnh Chấn giam giữ trong lòng, đến cả nụ cười cũng không có. Dường như trong ánh mắt của Trương Hiên xuất hiện tia cầu cứu hắn, làm hắn suýt không dằn được cơn bão trong lòng.

Trầm Dương thở hắt ra xoay người đi vào trong xe, trầm giọng ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.

"Lái xe đi đi."

Sau khi chiếc xe của hắn đã khởi động bắt đầu chạy đi, hắn nghiêng đầu lấy bộ đàm ra nói.

"Trịnh Chấn đã đi thưa thống đốc."

Một âm thanh khàn khàn qua bộ đàm nói lại.

"Lũ chuột nhắt kia xử lý xong hết chưa?"

"Tôi đã cho người xử lý bọn chúng."

"Tốt lắm, cậu về đây đi."

Dù đã chuẩn bị mọi kế hoạch đều hoàn hảo nhưng Trịnh Chấn lại không ngờ đến việc trong Hắc Long lại có nội gián, những gì anh sai bảo Chu Hắc đều bị lộ ra bên ngoài. Người của anh toàn bộ đều bị người của thống đốc Dane Dimitri đánh lừa đi đến nơi khác.

Ở khu rừng phía Tây, Tự Phong bị trúng đạn, đau đến mức ho khan ra cả máu. Cậu nghiến chặt răng núp vào trong bụi cây rậm rạp, một tay bụm lại cái bụng không ngừng xuất huyết loang máu cả một mảng áo, một tay nắm chặt khẩu súng thở cũng không dám thở.

Dưới cơn mưa lớn sấm chớp dữ dội, trời càng lúc càng tối làm cậu khó xác định phương hướng để chống lại mấy tên sát thủ kia, cậu há miệng thở dốc để trấn tĩnh bản thân, bộ đàm bị hư không kết nối được với những người khác với mưa như thế này không thể liên lạc được với bất kì ai.

"Chúng mày lục soát hết cho tao! Bọn nó trốn gần đây thôi!" Một tên sát thủ có lẽ là kẻ cầm đầu lớn giọng ra lệnh.

Nghe lệnh bọn sát thủ càng trở nên hăng hái, chia nhau ra đi tìm càng gay gắt hơn làm cho Tự Phong núp trong bụi rậm chỉ còn cách chuẩn bị đứng lên xử lý mấy tên này.

Theo như trí nhớ của Tự Phong, trước khi bị mai phục thì có khoảng hơn bốn mươi tên, khi nãy người của Hắc Long chỉ bắn chết trên dưới hai mươi tên rồi đồng loạt bỏ chạy tìm chỗ ẩn nấp. Bây giờ bộ đàm không liên lạc được, người của Hắc Long cũng không biết sống chết thế nào.

Cơ thể không cẩn thận lúc đỡ cho Thẩm Tần Huân lại bị để trúng đạn, cậu hít hơi sâu lấy đạn bắt đầu nạp vào khẩu súng, vừa nạp vừa nghĩ đến những người của Hắc Long, nghĩ xong đành cắn răng cười nhạt cổ vũ bản thân. Dù sao cũng đoán được sẽ có ngày thế này, dù sao cũng vì nhiệm vụ mà chết một cách oanh liệt.

Lúc Tự Phong chống tay bò chầm chậm ra khỏi bụi rậm, cậu hít hà núp sau cây đại thụ lớn nâng khẩu súng nghiêng người lại, nheo mắt lại nhắm bắn tên cầm đầu bọn sát thủ rồi bóp cò bắn mạnh phát đạn sau đó núp sau gốc cây.

Viên đạn xuyên thẳng đầu tên sát thủ làm hắn phụt máu ngã xuống vũng bùn đất, âm thanh súng nổ làm bọn sát thủ còn lại phát giác, bọn chúng nhanh chóng chạy đến ngay tên cầm đầu kêu gì đó rồi tản ra tìm khắp xung quanh.

Chết tiệt... Máu chảy nhiều quá... Mắt hoa không thấy được gì nữa rồi...

Máu òng ọc chảy ra từ ổ bụng pha cùng nước mưa tạo thành màu đỏ loãng, vì mất máu mà đầu Tự Phong dần trở nên mất tỉnh táo, tựa lưng vào trong gốc đại thụ ngửa đầu thở dốc. Từng giọt nước mưa rơi xuống gương mặt tuyệt mỹ của cậu như tưới mát xoa dịu đau đớn hiện tại.

Lúc tên sát thủ đi đến gần gốc đại thụ, Tự Phong nâng súng lên thở hắt ra nhưng chẳng còn đủ sức nữa, lúc bị hắn phát hiện ra định cất giọng hô hoán lên kêu gọi đồng bọn thì một viên đạn bay ra xuyên thẳng vào cổ hắn.

Máu bắn ra tung toé vươn cả lên trên mặt Tự Phong, hắn ngã xuống đất chết ngay tại chỗ. Tự Phong nheo mắt lại nhìn về phía nơi viên đạn được bắn ra, một nam nhân mang âu phục trắng trưng gương mặt hết lạnh lẽo nhìn bọn sát thủ, mái tóc bạch kim dài bị bung cột tóc mà xoã ra ướt đẫm nước mưa.

Thẩm Tần Huân... Anh ta chưa chết...

Nghe tiếng súng lại phát ra bọn sát thủ cả kinh nháo loạn, Thẩm Tần Huân nhạy bén chạy nhanh đến chỗ Tự Phong, vươn bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo mạnh cậu cho cậu núp vào trong bụi cây gần đó. Anh thở hắt ra nhỏ giọng nói mang ý trêu chọc giữa tình thế căng thẳng.

"Tưởng cậu tài giỏi thế nào, chưa gì đã muốn chết rồi."

Tự Phong đưa đôi mắt nhìn Thẩm Tần Huân, bộ âu phục trắng đều bị vấy bẩn bùn đất, tay còn bị xước chảy máu, cậu khó khăn nói.

"Tôi tưởng anh rơi xuống núi chết rồi..."

"Sao tôi có thể chết chứ? Cậu núp ở đây. Tôi đã liên lạc được với Tự Thiên rồi, cậu ta sẽ nhanh đến thôi..."

"Vậy còn anh?"

"Tôi sẽ xử lý bọn chúng, đưa đạn còn lại của cậu đây."

Thẩm Tần Huân vạch áo của Tự Phong ra lấy hết số đạn còn lại nạp vào mấy khẩu súng đã chuẩn bị của mình, y nghiến chặt răng kìm lại cơn đau dữ dội của cơ thể vì bị va đập vào vách đá khi trượt té vừa nãy.

Tự Phong đưa bàn tay đầy máu nắm lấy cổ tay Thẩm Tần Huân, lắc đầu ngăn cản.

"Anh núp ở đây đi, không được ra ngoài..."

"Bọn chúng sẽ nhanh phát hiện ra chúng ta thôi, tôi sẽ xử lý bọn chúng."

"Bọn chúng đông lắm, người của chúng ta đều bị bắn chết hết rồi, xe của Victor lại bị bọn chúng lái đi. Nếu anh ra đó sẽ không chống lại được..."

"Tự Phong, cậu đừng lo. Tôi đã hứa với Tự Thiên là sẽ luôn giúp đỡ cậu rồi, không thể thất hứa."

Thẩm Tần Huân nén lại cơn đau cố nặn ra nụ cười trấn an Tự Phong, anh dùng tay gỡ mạnh tay của cậu ra sau đó đứng dậy chạy ra núp sau cây đại thụ, anh ngửa đầu hít thở đều lấy lại bình tĩnh.

Một chân anh bước ra hạ thấp người bóp mạnh cò súng bắn chết mấy tên sát thủ bậm trợn kia, bọn chúng nghe tiếng súng chạy đến giơ súng bắn đạn về phía anh nhưng anh may mắn núp ra phía sau cây kịp thời.

Thẩm Tần Huân thở hắt nhanh tay nạp đạn tiếp vào khẩu súng của mình.

Tự Thiên, nếu cậu không đến nhanh là tôi không ứng phó nổi đâu... Chết tiệt, không biết Trịnh Chấn như thế nào nữa.

Tiếng bước chân của đám sát thủ ngày một càng gần, Thẩm Tần Huân đành đánh liệu bước chân chạy nhanh ra đánh lạc hướng bọn chúng tránh bọn chúng phát hiện ra Tự Phong đang núp trong bụi cây.

Anh vừa chạy vừa xoay người lại bắn đạn vào đám sát thủ nhưng lại chỉ trúng vào nơi đã được mặc áo chống đạn, bọn chúng rượt theo Thẩm Tần Huân, nâng cao súng bắn liên tiếp mấy phát đạn vào lưng anh nhưng may mắn là đã mặc áo chống đạn nên chỉ đau rát ngoài da. Anh thở dốc đang chạy lại bị bọn chúng bắn đạn vào chân.

Chân anh mất lực đau đớn ngã xuống, toàn thân vùi dưới đống bùn đất dơ bẩn cùng nước mưa tầm tã tưới lên cơ thể. Thẩm Tần Huân nghiến chặt răng vươn tay nắm chặt lấy đám cỏ, cố gắng dùng lực lê lết cơ thể đến mức móng tay và mấy đầu ngón tay trầy xước dính đầy bùn đất.

Thẩm Tần Huân cố gắng vươn tay lấy súng của mình nhưng một tên sát thủ to lớn đạp mạnh lên mu bàn tay của anh chà xát mạnh dưới đất, một chân tên khác lại đạp mạnh đầu anh nhấn xuống, ha hả mà cười lớn.

"Khi nãy thấy mày rớt xuống núi đã nghĩ mày chết, không ngờ sức mày dai thật đấy."

Dù cơ thể chịu đầy sự dày vò đau đớn nhưng Thẩm Tần Huân vẫn kiêu ngạo bật cười đầy sảng khoái, không sợ hãi mà nói.

"Tao có chết cũng chết cho người ta kính nể, sao lại có thể để boni chó chết chúng mày giết được?"

Tên sát thủ ngoại quốc tức giận vươn tay nắm mạnh mái tóc dài lấm lem bùn đất lên, giật đầu anh mạnh ra phía sau lớn giọng quát.

"Mày nói gì hả thằng đĩ đực này?"

Đôi mắt ấy nhìn tên sát thủ đầy sự khinh bỉ, kiêu ngạo mà nói từng câu từng chữ.

"Tao nói bọn mày là lũ chó chết dơ bẩn!"

Một tên trong số đó nghe xong liền không thương tiếc mà đá mạnh vào gương mặt xinh đẹp mà Thẩm Tần Huân ngày ngày xem trọng, cú đá trời giáng ấy làm Thẩm Tuần Huân đau đến mức mất cả cảm giác, máu mũi bắt đầu tuôn ra chảy xuống đầm đìa, cả khoang miệng cũng tràn đầy vị tanh nồng của máu.

"Người của Hắc Long đúng là không thể xem thường, khẩu khí lẫn ngoại hình đều khiến người ta không chê vào đâu được."

"Không giống lũ mọi rợ chúng mày..."

Tên sát thủ ngoại quốc ngồi xổm xuống nâng cằm Thẩm Tần Huân lên nhưng liền bị anh cự tuyệt né ra, hắn nheo mắt quan sát rồi nhếch môi cười dâm đãng.

"Tao nghe nói ở Hắc Long có sở thích chơi lỗ đít đàn ông, có phải mày cũng bị đâm rồi đúng không?"

"Câm cái mồm chó mày lại..."

Dường như Thẩm Tần Huân cảm nhận được điều gì đó không hay sắp xảy ra, anh kinh hãi ra sức giãy dụa cơ thể nhưng tất cả đều bị đám sát thủ này chế ngự, anh nghiến chặt răng đưa đôi mắt căm phẫn nhìn hắn.

"Vậy là tao nói đúng rồi, nếu hầu hạ bọn tao tốt không chừng bọn tao sẽ suy nghĩ lại mà tha cho cái mạng của mày."

"Hah... Tao thà là cho chó đâm phía sau còn hơn là đám súc vật kinh tởm bọn mày."

"Lột đồ nó ra."

Tên sát thủ ngoại quốc đứng dậy, trầm giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ của hắn. Bọn chúng từ đầu nhìn thấy cơ thể của Thẩm Tần Huân đã thèm khát đến mắt đỏ ngầu, nghe lệnh của tên kia càng khiến bọn chúng hả hê.

Bọn chúng mạnh bạo xé mạnh áo của Thẩm Tần Huân ra, chiếc áo sơ mi màu trắng thấm ướt dính dấp dán chặt vào cơ thể làm cho da thịt hoàn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện một cách gợi tình. Cúc áo đứt chỉ bung ra hàng loạt, Thẩm Tần Huân kinh hãi giãy dụa cơ nào cũng không nổi, càng giãy lại càng bị bọn chúng giữ chặt. Vết thương ở chân và lưng truyền lên cảm giác đau đớn đến mức thở không nổi.

Lúc này Thẩm Tần Huân cầu mong sao Tự Phong đừng nhảy ra cứu anh, cậu ta chỉ cần ngoan ngoãn núp trong đó đợi chi viện đến là được rồi. Sức của anh dần dần không còn, chỉ có thể cắn chặt môi nhắm chặt mắt lại, nước mắt mặn chát bắt đầu tuôn ra hoà cùng nước mưa trôi xuống đất.

Tự Thiên... Xin lỗi vì đã không còn trong sạch để ở bên cậu nữa...

Trong khi bọn chúng đang loay hoay cởi chiếc quần âu màu trắng lấm lem bùn đất thì bầu trời sáng lên bởi sấm sét, âm thanh sét đánh pha cùng tiếng súng chói tai liên tiếp bắn về phía Thẩm Tần Huân.

Bọn chúng cứ nghĩ kế hoạch bọn chúng hoàn hảo nên đã tiêu diệt hết người của Hắc Long, không ngờ lại sơ hở để Thẩm Tần Huân liên lạc được với Tự Thiên qua thiết bị theo dõi mà Tự Thiên gắn vào đồng hồ thông minh của anh.

Chi viện Tự Thiên đem đến rất đông, liên tiếp bắn về phía mấy tên sát thủ làm bọn chúng không kịp trở tay mà trúng đạn, máu bắn tung tóe lên trên cơ thể Thẩm Tần Huân làm anh nhuộm một màu đỏ tanh hôi.

Thẩm Tần Huân yếu ớt mở mắt ra, nước mưa pha lẫn máu chảy vào trong mắt làm cho mắt anh vừa cay vừa rát, đôi tay run run chống dậy thấy đám sát thủ đều đã bị bắn chết hết.

Trước mắt anh là một mảng tối om mờ đỏ do máu và mưa, tuy nhiên anh có thể thấy được cơ thể của một nam nhân mang âu phục mà anh mua tặng hôm trước, trên tay đeo đồng hồ mà anh chọn vào hôm đi hẹn hò. Nam nhân ấy chạy nhanh đến ngay chỗ của anh, đôi môi sưng tấy của anh liền nở nụ cười nhẹ nhõm.

Nam nhân ấy dùng chân đạp xác tên sát thủ chết trên đùi anh ra, vươn cánh tay săn chắc gắt gao ôm trọn cơ thể của anh, tia lí trí cuối cùng của anh có thể nghe thấy hơi thở của hắn đang thở dốc, hơi ấm và hương thơm quen thuộc này của hắn làm cho anh vô cùng hạnh phúc, anh nhắm mắt úp mặt vào lồng ngực của hắn, yếu ớt nói nhỏ rồi ngất lịm đi.

"Tự Thiên... Cậu đến rồi..."

"Anh Thiên, anh Phong cũng trúng đạn mất máu ngất trong bụi." Mấy thuộc hạ của Hắc Long hô hoán lớn, vội vã đem Tự Phong từ trong bụi cây ra.

---------------
Còn tiếp ===>

Góc Bên Lề
Bạn đoán xem ai là nội gián nào?
Tại sao Trầm Dương từ một thầy giáo lại làm cho thống đốc?
Thống đốc là ai mà sao lại bày đủ mọi cách để hại Trịnh Chấn thế này?
Tại sao xe Victor lại bị lái đi? Ai ở trong đó?
Tất cả sẽ đều được giải đáp ở những chương sau. Mọi người đón đọc nhé <3

Trịnh Chấn những chương sau kiểu: 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net