Chương 5: Hắc và Bạch 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 19h - Nhà hàng Victoria thuộc quản lý của Hắc Long 】

Trịnh Chấn chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản cùng quần âu. Mái tóc màu nâu được vuốt keo cao lên gọn dàng. Vừa nhìn vào, đập vào mắt chính là hình tượng nam nhân ôn nhu nho nhã lịch sự.

Ngồi trong căn phòng VIP, anh vừa chờ đợi vừa đọc hồ sơ, phía cửa nhẹ mở ra khiến đôi mắt màu xanh ngước lên nhìn.

Đôi mắt nhìn thấy Trương Hiên liền dịu lại, ôn nhu điềm đạm nở nụ cười nhẹ, Trịnh Chấn đặt xấp giấy xuống đứng dậy đưa tay có ý muốn bắt tay Trương Hiên.

"Xin chào Trương tổng."

Trương Hiên vui mừng vì nhìn thấy chủ tịch tập đoàn Chấn Long, đã thế còn là người đàn ông đẹp trai lại ôn nhu dễ gần.

Trương Hiên vội đưa tay bắt lấy tay Trịnh Chấn, cũng nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh đều đặn.

"Xin chào chủ tịch Trịnh, tôi là Trương Hiên. Rất vui được hợp tác cùng ngài."

Cô phục vụ đứng bên cạnh lễ phép kéo ghế ra nhẹ mời.

"Mời ngài ngồi." Mời xong cô lại trở về vị trí cũ.

Buổi dùng cơm diễn ra trong vui vẻ, yên bình không chút sóng gió, nhưng phía cửa đột nhiên tông mạnh ra. Một người phụ nữ nhìn xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại hùng hổ chạy đến kéo tay Trương Hiên đi.

"Ông xã, đi thôi. Ăn như vầy đủ rồi."

Cùng lúc đó các bảo tiêu lẫn người của Hắc Long xông vào, dự định rút súng bắn Diệp Hiểu Ân nhưng được Trịnh Chấn đưa tay lên ngăn lại, anh tiếp tục bình thản dùng thức ăn, mặc kệ người phụ nữ kia đang làm loạn nhà hàng.

Thấy Trịnh Chấn bình thản như không có gì xảy ra, Trương Hiên cứ nghĩ là anh ta đang tức giận, không muốn hợp tác cùng công ty nữa.

Còn Diệp Hiểu Ân, cô càng biết rõ thế lực anh ta vang danh to lớn, vốn dĩ anh ta đang lơ hoặc không quan tâm nhưng con bạo long này sao lại không giết cô khi làm phiền bữa ăn của anh ta? Chắc chắn là vì Trương Hiên nhưng tại sao?

Dùng xong bữa tối, Trịnh Chấn lấy khăn lau miệng, nâng ly rượu lên uống cạn rồi đứng dậy đi đến chỗ Trương Hiên ghé vào tai nói nhỏ chỉ đủ cho cậu nghe, Trịnh Chấn thuận tay nhét vào trong túi áo địa chỉ khu biệt thự Hắc Long.

"Muốn tôi tiếp tục hợp tác, ngày mai 20h đến biệt thự của tôi."

Nói xong Trịnh Chấn nhìn đôi vợ chồng.

"Tôi về trước, tạm biệt."

"Các cậu cứ về nơi làm việc đi, để họ lại đó."

Trịnh Chấn rời đi thì những bảo tiêu lẫn người của anh cũng đi, để lại Trương Hiên và Diệp Hiểu Ân.

Trương Hiên tức giận hừ lạnh đi ra ngoài, Diệp Hiểu Ân cũng chạy đi theo. Cả hai bước vào xe, Trương Hiên lớn tiếng quát.

"Diệp Hiểu Ân, em điên rồi sao?"

Diệp Hiểu Ân đáp lại, cố gắng giải thích.

"Anh có biết anh ta là ai hay không? Sao anh lại hợp tác với hắn."

"Chủ tịch Trịnh là đối tác làm ăn lớn của công ty, anh không thể không nghe theo lời Triệu Doãn Thần đi dùng bữa tối cùng họ."

"Ông xã, anh đừng hợp tác với anh ta, có được không?" Diệp Hiểu Ân dịu dàng lắc nhẹ vai chồng.

"Không được, Ân Ân, em biết rõ anh chỉ làm cho người ta, không phải chủ mà có quyền quyết định." Trương Hiên quay sang ôm vợ vào lòng vỗ về, nhẹ thở dài.

Diệp Hiểu Ân đành nghe theo Trương Hiên, vòng đôi tay thon dài mềm mại ôm chặt Trương Hiên, không muốn rời nhưng trong nội tâm cô ta vốn nham hiểm, liền bày kế muốn giết hại Trịnh Chấn.

"Em yên tâm, không sao đâu"

"Ừm...."

Trương Hiên nâng cằm vợ lên ngắm nghía, hạ môi hôn cắn bờ môi mềm của Diệp Hiểu Ân.

Nụ hôn càng ngày càng sâu hơn, cả hai như chìm trong bể tình, vụng về cởi quần áo nhau ra thõa mãn dục vọng trong xe, chiếc xe đậu ở góc tối của bãi đỗ xe ít người lui nên Diệp Hiểu Ân lẫn Trương Hiên đều rên rỉ thống khoái, giống như bao đôi vợ chồng khác khi làm tình.

------------------

Trong xe Trịnh Chấn

Ngồi trong xe, Trịnh Chấn mở máy vi tính, thông báo camera hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng đang mây mưa ra sức rên rỉ khiến cho Chu Hắc, Chu Bạch nghe thấy cũng thập phần ngại ngùng cứ nghĩ ông chủ xem phim khiêu dâm.

Bác tài năm nay đã 56 tuổi, nghe thấy cũng phải run tay run chân nhanh chóng khởi động xe chạy nhanh đến tòa dinh thự. Bác thầm nghĩ.

"Ây dà... đúng là tuổi trẻ mà."

Nơi này là nơi mà Hắc Long Hội bàn việc, vận chuyển hàng phi pháp, nhốt xử lý những kẻ phản bội hay là cảnh sát điều tra.

Trịnh Chấn không quan tâm ba người kia nghĩ gì về mình, chỉ chuyên tâm xem hình ảnh hiện lên màn hình. Anh nhếch môi cười thâm hiểm, đăm chiêu mưu tính việc gì đó, làm cho không khí trong xe tuy đã tắt điều hòa nhưng lạnh một cách khiến Chu Hắc, Chu Bạch và bác tài Dương Hoan phải đồng loạt rùng mình, ớn lạnh lạ thường.

--------------------

[ CUB SEXY WORD - Phòng VIP ]

Thẩm Tần Huân điên cuồng uống rượu, chỉ để giải tỏa tâm trạng đau buồn. Cho dù Will đã căn dặn không được uống chất kích thích, sẽ rất có hại cho sức khỏe.

Sở Luân nhìn thấy bạn mình uống như vậy, cũng không chịu nổi đứng dậy giật lấy chai rượu đổ lên trên đầu Thẩm Tần Huân, khiến cho mái tóc cùng bộ âu phục sáng màu bị nhuốm một màu đỏ sẫm. Sở Luân nâng đầu bạn mình lên lớn giọng tức giận.

"Thẩm Tần Huân! Em đã tỉnh hay chưa."

Thẩm Tần Huân ngước đôi mắt đau buồn nhìn người đàn ông kia, đau buồn trộn lẫn yêu thương tan vỡ. Y vòng đôi tay ôm chặt eo Sở Luân, mếu máo úp mặt vào bụng đối phương.

Sở Luân nhìn thấy, trong lòng dịu dàng nâng bàn tay chai sạn do dùng súng vuốt nhẹ mái tóc màu trắng mềm mại, Sở Luân phất tay ra dấu hiệu cho những phục vụ nữ đi ra ngoài.

Vươn đôi tay ôm cơ thể phía dưới như an ủi, mặc kệ rượu dính trên người đó thấm ướt vào chiếc áo màu trắng của mình.

Sở Luân cũng là một thành viên trong nhóm đặc biệt nhiều người kính nể của Hắc Long, được Trịnh Chấn trọng dụng tín nhiệm rất cao, đã ba mươi mốt tuổi nhưng vẫn chưa có vợ hay con, trên khuôn mặt tuấn lãng phong trần hiện lên một vết sẹo nhạt ở má do một vết thương để lại đã lâu. Sở Luân vốn dĩ được lão đại trọng dụng vì tính cách cường bạo, hung hãn luôn giải quyết những thành viên phản bội hay xâm nhập đều tra Hắc Long một cách sạch sẽ, chỉ cần dùng ánh mắt của Sở Luân cũng đủ giết chết trái tim của mọi cô gái, kéo theo đó là xác chết của những kẻ "ngu ngốc".

Hai cánh tay rắn chắc sở hữu hai hình xăm con bạo long, hiện thân của Hắc Long quyền lực, phía sau phần lưng rộng lớn lại có những biểu tượng gì đó cũng chỉ có Sở Luân hiểu.

Từ lúc vào làm việc cho Hắc Long tính đến nay cũng đã mười một năm, Sở Luân là người bạo lực, lạnh nhạt với tình yêu nhưng kể từ khi thấy Thẩm Tần Huân đã đem lòng yêu thầm suốt mười một năm trời ròng rã.

Năm đó Sở Luân dự định bày tỏ tình cảm cho Tần Huân biết, nhưng Tự Thiên lại từ đâu xuất hiện, nên đành chôn giấu tình yêu này trong lòng.

Sở Luân thở dài, đau lòng cúi xuống nhìn người phía dưới.

--------------------

【 Dinh Thự Hắc Long 】

Trịnh Chấn tháo vài cúc áo để lộ cơ ngực săn chắc, kéo áo ra khỏi lưng quần không đóng thùng nữa. Tay đưa lên vò vò tóc cho nó tơi ra. Hiện tại Trịnh Chấn chính là một ông trùm đúng nghĩa, tháo bỏ bộ dáng lịch sự phong nhã.

Trịnh Chấn bước vào kho hàng, đặt thân ngồi xuống ghế lấy ra một gói ma túy lớn đặt lên bàn.

Đúng lúc đó lão già Triệu Kình đi vệ sinh xong, bước ra nhìn thấy Trịnh Chấn đang ngồi ở chiếc ghế kia. Lão liền khoa môi múa mép nói đến nước miếng tung bay, miệng khô lưỡi khát khen ngợi Trịnh Chấn rồi đi đến lấy gói hàng tự khen thưởng số ma túy.

"Hàng đợt này rất tốt, chú đã kiểm tra qua không chút lỗi nào. Lần này con cứ yên tâm vận chuyển nó đến Ma Cao."

Trịnh Chấn mặt lãnh đạm vỗ tay ra hiệu.

"Nếu chú thật sự nói nó tốt, sao lại không hút thử nó?"

Thuộc hạ đứng đó nghe thấy âm thanh tín hiệu của ông chủ, liền đi đến bàn lấy ma túy ra cho vào một một tờ giấy bạc đưa đến mời Triệu Kình.

Triệu Kình nhìn thấy thập phần sợ hãi lắc đầu từ chối nhưng Chu Hắc, Chu Bạch biết trước mệnh lệnh sắp tới của Trịnh Chấn. Hai người đứng phía sau Triệu Kình, nắm lấy hai cánh tay ngăn chặn việc ông ta giãy dụa.

Người thuộc hạ kia đưa tờ giấy bạc đến ngay mũi Triệu Kình, dùng bật lửa đốt lên. Mùi hương bốc lên đều bị Triệu Kình hít vào hết, lão dần dần lâm vào tình trạng phê thuốc sinh ra ảo giác, lão rùng mình ngửa đầu, bắt đầu nói ra những điều ngu ngơ.

Trịnh Chấn quan sát hết thảy những việc vừa xảy ra, đứng dậy đến kiểm tra số hàng rồi kí giấy đồng ý mua.

Nhìn bộ dạng Triệu Kình không khỏi chán ghét, Trịnh Chấn phất tay cho người đem lão ta về nhà.

Đi ra khỏi nhà kho, Trịnh Chấn đến khu nhà lao. Những thuộc hạ nhìn thấy liền nghiêm trang cúi chào, không muốn kết cuộc như những kẻ trong nhà lao tối tăm kia.

Bước vào trong phòng tra khảo, một nam nhân đang bị một tên thuộc hạ ấn mạnh miếng sắt được nung đỏ vào làn da màu đồng thấm ướt mồ hôi, xen lẫn những vết đánh đến rách da chảy máu.

"Aaa...."

"Thấy thế nào?"

Mắt nhìn thấy đôi chân dài kia, giọng nói trầm ấm đến đáng sợ. Dung Tư đau đớn ngước gương mặt tái nhợt lên, dù cơ thể chịu tra tấn dữ dội nhưng Dung Tư vẫn nhếch môi cười, yếu ớt phát giọng.

"Trịnh Chấn, anh đến rồi sao?"

Trịnh Chấn bật cười cho người đi ra ngoài. Hiện tại trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại hai người, Trịnh Chấn đi đến trước cơ thể đang bị trói ngắm nhìn, rồi quay sang bàn có dụng cụ tra khảo pha một chậu nước muối đặc.

Quay lại phía Dung Tư, Trịnh Chấn lấy cọ nhúng vào nước muối từ từ quét lên chỗ bị ấn dấu vừa rồi, vừa quét vừa lạnh lẽo nói.

"Dung Tư, tôi đối xử với cậu rất tốt, tôi không tổn hại gì đến Dung gia. Sao cậu lại phản bội Hắc Long phối hợp kẻ ngoài?"

Nước muối mặn chát thấm sâu vào vết thương khiến Dung Tư đau đớn quằn quại, đã yếu nay còn yếu hơn, cố kìm nén cảm giác khắp cơ thể vừa rát vừa đau vừa nhức. Dung Tư thở một cách khó khăn.

"Ah....hah...Trịnh Chấn, anh cho người cưỡng hiếp em gái tôi, giết chết cha tôi trong lần vận chuyển gái đến Trùng Khánh. Anh nghĩ tôi không biết hay sao?"

Trịnh Chấn ngờ người một chút, dần dần buông lỏng mi tâm, đặt nước muối xuống bàn. Khoanh tay thản nhiên nói.

"Tôi không làm điều đó, Dung lão gia làm cho Hắc Long từ lúc cha tôi còn trẻ. Tôi không giết ông ấy và không cho người cưỡng hiếp Dung Điềm."

Dung Tư khinh thường phun nước bọt ra ngoài sàn, ngoan cố không muốn nói chuyện cùng Trịnh Chấn.

Trịnh Chấn cho người tháo dây trói ra đem Dung Tư tháo ra, sau đó nhốt vào trong ngục tối. Sau khi hỏi xong Dung Tư, trong lòng Trịnh Chấn nghi hoặc liền lấy điện thoại ra gọi cho Victor.

"Điều tra Dung Điềm và Dung lão gia trong lần vận chuyển gái đến Ma Cao."

Trịnh Chấn hừ lạnh đi ra ngoài, thở ra một hơi dài tùy tiện đến tầng thượng cao nhất, anh kấy súng ra bắn vào những hình nhân đang đứng trước mặt, dù trời rất tối nhưng đều bắn trúng vào tâm điểm, thật khiến người canh gác ở đó cũng phải trố mắt ra ca ngợi.

-------------------

【 Ngày hôm sau - Biệt thự Hắc Long - Ban đêm 】

Trương Hiên cầm theo địa chỉ lái xe chạy đến trước căn biệt thự to lớn, bảo tiêu đi ra mở cửa xe mời Trương Hiên xuống xe.

Đi vào trong căn biệt thự, điều đầu tiên làm cho Trương Hiên thán phục chính là khoảng sân rộng được trồng cỏ màu xanh, đèn được thắp sang chiếu rọi cả một khoảng vườn lớn, còn trồng rất nhiều cây xanh và hoa hồng. Bảo tiêu đứng rất nhiều, xung quanh nơi nào cũng có.

Bước vào trong căn biệt thự thiết kế cổ kính sang trọng, những người đứng bảo vệ nhìn thấy Trương Hiên xa lạ, cũng lịch sự, nghiêm trang cúi chào.

Chu Hắc, Chu Bạch bước đến cúi đầu xin chào Trương Hiên.

"Xin chào Trương tổng, chủ tịch muốn ngài lên phòng cùng nhau trao đổi công việc."

Trương Hiên gật đầu, đi theo hai người họ lên tầng hai, đi qua dãy hành lang nhiều người mặc âu phục đen bảo vệ, làm cho người đàn ông như Trương Hiên phải thấy căng thẳng chảy vài giọt mồ hôi ở trán. Cậu thầm nghĩ.

"Nhiều người canh gác quá...."

Đến căn phòng Trịnh Chấn, Chu Hắc, Chu Bạch gõ nhẹ cửa.

"Thưa chủ tịch, Trương tổng đến rồi."

Trong phòng phát ra âm thanh trầm ấm, ôn nhu.

"Cho vào đi."

Nghe lệnh, Chu Hắc mở cửa mời Trương Hiên vào rồi đóng cửa lại.

Cậu đi vào căn phòng lớn, nhìn thấy Trịnh Chấn trên cơ thể chỉ mặc chiếc áo tắm màu đen, thậm chí còn không mặc quần lót. Tóc vẫn còn ướt, nước nhỏ giọt xuống, đối diện là cô gái trên người là bộ sườn xám ngắn muốn lộ cả quần lót mặc bên trong, cô đang chéo chân trò chuyện cùng Trịnh Chấn.

"Đây không phải cô gái trong bữa tiệc hay sao? Chắc đây là vợ anh ấy." Trương Hiên thầm nghĩ.

Victor gật đầu, đứng dậy nhận lấy chiếc vali trên bàn rồi mở cửa đi ra ngoài, không quên cúi người tạm biệt Trương Hiên.

"Tạm biệt Trương tổng."

Trịnh Chấn quay sang nhìn Trương Hiên, môi mỉm lên nụ cười nhẹ.

"Đến đây ngồi đi."

Bị ánh mắt màu xanh kia nhìn tới, Trương Hiên có chút bối rối, hồi hộp đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống, nở nụ cười khen ngợi Victor.

"Chủ tịch Trịnh có bà xã thật xinh đẹp."

Trịnh Chấn nghe vậy không khỏi buồn cười, đưa tay lấy chai rượu vang rót ra ly mời Trương Hiên. Anh nhẹ nói giải thích.

"Cô ấy chỉ là nhân viên của tôi."

"À.... Ra là tôi nhầm lẫn."

Nhận lấy ly rượu đỏ, cả hai nâng ly chạm vào nhau đưa lên miệng uống cạn. Trương Hiên chưa kịp nói gì, Trịnh Chấn đã lấy ra xấp hình mà Diệp Hiểu Ân đang say sưa làm tình cùng Triệu Doãn Thần đưa cho cậu.

"Đây là....?"

"Trương tổng xem đi."

Nhận lấy xấp hình, Trương Hiên lặng người, môi mấp máy không nói được gì như kẻ bị lấy đi linh hồn, Trịnh Chấn thấy vậy, cũng mặc kệ tiếp tục mở máy vi tính, bấm vào thư mục chứa video mở cho Trương Hiên xem. Trong video là một phụ nữ xinh đẹp đang dùng sức nhún, dùng âm đạo nuốt lấy cự thân của người đàn ông đứng tuổi kia.

Trương Hiên mở to mắt xem, cậu thở gấp đứng bật dậy lao đến túm lấy cổ áo tắm Trịnh Chấn lớn tiếng.

"Anh nói cho tôi biết, số hình ảnh kia và video là giả phải không?"

Trong lúc nắm cổ áo như vậy, dây thắt lưng được thắt sơ sài bị tuột ra, làm cho chiếc áo bị bung ra để lộ phần đầu hình xăm con hắc long. Trương Hiên từng nghe đồng nghiệp nói, người đáng sợ nhất thế giới ngầm chỉ có lão đại Hắc Long. Sau lưng anh ta có một con rồng màu đen rất lớn tượng trưng cho bang hội anh ta.

Đôi mắt màu bạc hiện lên vẻ sợ hãi, Trương Hiên thả cổ áo Trịnh Chấn ra lùi lại.

Trịnh Chấn bình thản, đứng thẳng dậy lấy điện thoại mở đoạn ghi âm điện thoại của Diệp Hiểu Ân và Triệu Doãn Thần nói với nhau, hai bên đầy lời mật ngọt thậm chí còn có câu nói của Diệp Hiểu Ân

"Anh ta làm em thật chán ghét."

"Tôi sao phải lừa Trương tổng?"

Trịnh Chấn đi đến áp sát cơ thể Trương Hiên, từng chút từng chút, kẻ tiến người lui cuối cùng cũng bị ép vào vách tường, anh vươn đôi tay nắm lấy chiếc áo vest, dùng lực kéo mạnh khiến hai khuôn mặt chỉ còn vài cm nữa là có thể chạm hai môi vào nhau, anh trêu đùa nói.

"Có phải Trương tổng đã cương lên khi xem đoạn video đó hay không?"

Trương Hiên trong sợ hãi nghe thấy lời nói kia liền đỏ mặt, ngại ngùng cố gắng đẩy mạnh Trịnh Chấn ra nhưng không thể.

"Anh tính làm gì ? Tôi chỉ là một người bình thường... Tôi không đụng đến thế giới ngầm các anh. Thả tôi ra."

Trong lúc Trương Hiên giãy dụa, vô tình làm chiếc áo tắm tuột ra khỏi cơ thể, Trịnh Chấn để lộ thân hình cường tráng và cự long to lớn, anh áp càng ngày càng sát, cúi đầu thì thầm vào tai Trương Hiên với giọng nói đầy kích thích.

"Nếu không muốn tôi làm em mất công việc tại công ty S và vợ em bị vào tù do buôn bán chất cấm thì hãy nghe lời tôi."

"Anh....khốn nạn!"

Đem Trương Hiên kéo mạnh đến chiếc giường rộng lớn đè xuống, mặc kệ Trương Hiên giãy giụa, la hét không đồng ý nhưng bàn tay Trịnh Chấn như gắn máy, nhanh chóng đem quần Trương Hiên tuột ra, để lộ phân thân đã cương phân nửa.

"Anh.... Anh thả tôi ra...đừng nhìn...."

"Dô.... Trương tổng, em nhìn xem. Phía dưới của em thật hư."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy phân thân cậu vuốt ve nhẹ nhàng, tạo sự kích thích dục vọng cho cơ thể phía dưới, Trịnh Chấn lại dùng tay còn lại kéo chiếc áo sơ mi lên cao hơn ngực, anh cười cười cúi đầu hà hơi thở nóng vào đầu ti nhạy cảm, hé răng cắn lấy nó một cái, rồi day dưa gặm mút đầy thích thú, đôi khi còn cố tình kéo ra làm cho Trương Hiên run lên từng đợt.

"Hah...anh đừng... Đau quá.."

"Không phải Trương tổng rất thích sao? Đúng không?"

Trương Hiên càng giãy dụa, người kia càng giữ chặt, da thịt mẫn cảm dần dần cảm nhận bàn tay chai sần cứ vuốt ve vừa mạnh vừa nhẹ, rồi tuốt tuốt kích thích phân thân khiến nó cương thẳng đứng, nhô cao lên đầy xấu hổ.

"Hah....ưm... Đừng... đừng vuốt nữa..."

Cơ thể không còn chút sức lực nào, Trương Hiên nằm thở dốc vặn vẹo nhẹ eo, cơ thể đầy nóng bức, giật giật run run, bàn tay phía dưới càng ngày càng xoa nắn điêu luyện hơn, kéo theo việc tinh dịch rỉ ra trơn tuột. Trịnh Chấn thở ra hơi thở nóng, lưu manh nói đầy trêu ghẹo.

"Em nhìn xem, phía dưới của em đều đã chảy nước rồi."

Trịnh Chấn vươn lưỡi liếm một vòng đầu ngực cương cứng trong không khí mát lạnh, từ từ đầu lưỡi mềm mại liếm xuống bụng rồi hôn nhẹ lên cự thân đang chảy bạch dịch. Há miệng ngậm lấy đầu khấc màu tím hồng, dùng sức hút sâu vào tạo ra âm thanh dâm dục vang dội trong căn phòng tĩnh lặng.

Đột ngột bị Trịnh Chấn hút mạnh như vậy, khiến cho phân thân Trương Hiên cảm nhận khoang miệng ẩm ướt nóng hổi đang cố tình kích thích. Cậu run lên từng đợt, há miệng thở dốc.

"Ah.. Buông tôi ra, đừng.....ưm... Đừng hút nữa...."

Trịnh Chấn như mắt điếc tai ngơ mặc kệ, dùng đầu lưỡi quấn đều đầu phân thân. Cơ thể chịu không nổi sự kích thích tột độ do Trịnh Chấn tạo ra, Trương Hiên co người run lên, thở càng gấp ưỡn người bắn ra dòng tinh dịch đặc quánh vào trong miệng Trịnh Chấn.

"Hah.......không được... Ưm..... Tôi bắn "

Trịnh Chấn nhếch môi hài lòng, không màng nó có vị gì mà nuốt xuống một cách ngon lành. Anh liếm liếm môi lưu luyến, ngẩng mặt dậy ngắm nhìn cơ thể phía dưới.

"Em xem, tôi chỉ mút như vậy em đã bắn. Có phải là dâm đãng quá hay không?"

Trương Hiên đang còn trong trạng thái co giật do dục cảm để lại, hơi thở hỗn loạn nằm trên giường. Trịnh Chấn chồm người lên, áp sát cúi người hôn lên làn môi màu hồng nhạt điên cuồng cắn mút.

"Ưm....'

Đầu lưỡi luồn vào khoang miệng ẩm ướt, tách hàm răng trắng kia ra, Trịnh Chấn như muốn càn quét khoang miệng đó không muốn rời. Trương Hiên mê man, dùng đầu lưỡi vươn nhẹ ra quấn lấy đầu lưỡi Trịnh Chấn. Cả hai người điên cuồng hôn như vậy, đến khi môi sưng, lưỡi tê không còn dưỡng khí mới chịu buông ra.

Trịnh Chấn ngồi dậy đi đến rót rượu uống một ly, rồi anh nhìn sang giường thấy Trương Hiên đã ngủ. Vốn dĩ lúc nãy khi rót rượu, Trịnh Chấn đã cho một ít thuốc ngủ vào ly rượu để cậu ta ngủ nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.

Trịnh Chấn về giường, cởi bỏ áo còn vướng lại ra ngoài để cơ thể Trương Hiên trần trụi nằm trên giường, anh nằm xuống giường ôm Trương Hiên vào lòng, kéo tấm chăn lên đắp cho cả hai rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

-------------------

Còn tiếp ===>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net