Chương 77: Chúng Ta Về Thăm Ba Mẹ Nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe hết mọi chuyện do Trương Hiên kể lại, Trịnh Chấn im lặng khoảng vài giây, anh không biết phải làm thế nào, không ngờ là Trịnh Tần lại trở nên như vậy.

Anh hạ mắt ngắm nhìn nét mặt ôn hoà của Trương Hiên, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Thế... Em có giận anh ấy không?"

Trương Hiên nghe thế liền cười dịu dàng, cậu nắm lấy bàn tay chai sạn của anh, nhẹ lắc đầu nói.

"Không, em không giận anh ấy. Em chỉ mong sao anh và anh ấy có thể như cũ, không còn hiểu lầm nhau nữa."

Trịnh Chấn nhìn Trương Hiên rồi ôm chầm lấy cơ thể cậu, dịu dàng hôn lên vùng trán người mình yêu, trong lòng anh bỗng dưng có phần rối rắm, nhất thời cảm thấy khó xử vô cùng.

"Anh sẽ suy nghĩ lại."

Trương Hiên thừa biết Trịnh Chấn đã có chút dao động trước lời khuyên nhủ này của cậu, cậu vòng tay qua sau eo anh, thoải mái ôm lấy cảm nhận hơi ấm mà cậu luôn thương nhớ.

"Trịnh Chấn à..."

"Hửm?"

"Em xin lỗi..." Trương Hiên nhỏ giọng nói, nhắm mắt tựa vào lồng ngực rộng lớn của đối phương.

Trước giờ Trịnh Chấn chưa từng để tâm đến những việc Trương Hiên làm, chỉ một lòng một dạ đem cậu đặt vào trong trái tim vốn dĩ đã đóng chặt của mình, điều anh mong ước từ đó đến giờ chỉ có một mà thôi, đó chính là có được tình yêu của Trương Hiên, một tình yêu dù có chết anh vẫn không nghĩ rằng mình sẽ có được nó.

Từ nhỏ đến lớn, anh đã nằm trong sự dạy dỗ hà khắc và sắp đặt, suốt một đời chưa biết đến tình yêu là gì, cũng không biết hương vị của nó như thế nào? Trước kia anh nhìn thấy người ta đau khổ vì tình yêu, bản thân anh còn chê cười họ thật quá ngu ngốc.

Hầu như ai cũng dạy anh phải cứng rắn, không được để cảm xúc làm chủ, phải đề phòng với tất cả mọi thứ kể cả gia đình của mình. Anh chưa từng biết hạnh phúc là gì, dẫu sao cha mẹ anh cũng là do người trên ép buộc mới mắt nhắm mắt mở cưới nhau, đến khi có con rồi thì mỗi người một hướng, tuy nói là chưa ly hôn nhưng tên của nhau họ còn không nhớ, thì nói yêu đương cái gì cơ chứ?

Đến cả hôn sự của anh và vợ cũ, cũng chỉ là lời hứa đính ước hai bên gia tộc. Kết hôn chỉ để hai bên dễ vận chuyển hàng cấm, ai cũng có lợi ích riêng, lại còn rửa sạch đi mấy cái tin đồn trong giới, đem nhau làm nền cho giới truyền thông mà thôi.

Anh và vợ cũ chưa từng quan hệ, cũng chưa từng ngủ cùng nhau, chỉ có ôm hôn thể hiện cho người ta biết anh và vợ cũ đang vô cùng yêu thương nhau. Cô có tình yêu thuở nhỏ, vì anh mà hai người họ phải chia xa một thời gian, nghe nói người đó còn suýt bị đánh chết do cha cô ấy phát hiện.

Sau này khi ly hôn rồi, Trịnh Chấn mới dễ thở hơn một chút, không còn ràng buộc gì nữa, không cần phải sống với cuộc hôn nhân giả tạo đó.

Nếu như Trương Hiên không xuất hiện, có lẽ cả đời anh sẽ mãi cô độc thê thảm như vậy, đôi khi anh còn tự hỏi bản thân mình.

"Đến khi nào mới kết thúc đây?"

Mỗi ngày xử lý công việc đến tận sáng mới về đến biệt thự, vì khó ngủ mà mượn rượu để giúp bản thân ngủ ngon hơn. Mỗi đêm chỉ có rượu và mùi máu tanh làm bạn, anh không nghĩ là bản thân sẽ rơi vào tình yêu của một ai đó, thậm chí quên đi bản thân của mình.

Lần đầu gặp Trương Hiên, khoảnh khắc thiếu niên 18 tuổi chạy tông thẳng vào anh, anh đã biết tim mình bị người nọ cướp mất rồi.

Nhưng lúc đó Trịnh Chấn không nghĩ đó là tình yêu nên đã bỏ lỡ cậu lần đó, mãi sau này gặp lại cậu, anh mới biết được rằng anh không thể để cậu rời khỏi anh lần nào nữa.

Tiếc là Trương Hiên đã có gia đình, còn có một đứa con mới sinh. Anh đành gác lại tình cảm của mình, nhưng tâm trí không thể ngừng suy nghĩ về cậu. Đành cho người điều tra về Diệp Hiểu Ân, cuối cùng anh cũng có cơ hội tiếp cận cậu.

Chỉ là không biết sẽ khó khăn như vậy, nhưng dù có chết anh cũng nguyện làm, chỉ hy vọng rằng cậu sẽ để ý đến anh một lần, chỉ một lần thôi cũng được.

Để anh có thể cho Trương Hiên biết rằng, dù như thế nào, vẫn có một người luôn hướng về cậu, không vì một lợi ích nào cả.

"Anh chấp nhận lời xin lỗi này của em." Trịnh Chấn ôm Trương Hiên thật chặt, như sợ vụt mất cậu mà nói.

"Thật may quá..." Trương Hiên mỉm cười hạnh phúc nhưng đôi mắt đã tuôn ra từng dòng lệ mặn chát, cậu nhắm mắt tựa đầu vào ngực anh, thoải mái hít thở cảm nhận hương thơm lẫn hơi ấm quen thuộc.

Trương Hiên suy nghĩ một lúc lâu, cậu ngẩng đầu dậy, đưa hai tay ôm lấy má Trịnh Chấn, nhẹ nói.

"Mùa xuân rồi, chúng ta nên về thăm ba mẹ em chứ nhỉ? Có lẽ họ sẽ rất vui khi gặp anh đó."

Trịnh Chấn ngạc nhiên nhìn Trương Hiên, anh nhìn cậu một lúc, đắn đo không biết có nên nói hay không.

Trước kia anh đã điều tra hết thảy về gia đình Trương Hiên, lúc đầu nhận tin giả rằng cha mẹ cậu ủng hộ hôn nhân giữa cậu và Diệp Hiểu Ân. Đến sau này mới biết cái đó chỉ là do cậu thuê mà thôi, tránh làm Diệp Hiểu Ân buồn bã vì gia đình chồng từ chối.

Thật ra ông bà Trương đã từ mặt Trương Hiên từ lâu, trước đó còn hâm doạ đem cậu gạch tên ra khỏi gia phả nếu như cùng Diệp Hiểu Ân kết hôn. Trương Hiên vì tình yêu mà bỏ nhà ra đi, cắt đứt liên lạc với gia đình, tự mình làm hết mọi công việc vì một tương lai tốt đẹp, đem Diệp Hiểu Ân cưới làm vợ.

Nếu lần này về ra mắt, chẳng phải là đem nỗi đau gia đình đến với Trương Hiên hay sao?

Trịnh Chấn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nói.

".... Em không cần ra mắt đâu, anh không quan trọng vấn đề đó."

Trương Hiên ngây người rồi mỉm cười, cậu lắc đầu, dùng ngón tay miết nhẹ gò má của Trịnh Chấn.

"Em biết là anh đang lo lắng cho em, nhưng em không thể mãi trốn tránh như vậy được."

Nói xong Trương Hiên ôm chầm lấy Trịnh Chấn, nhỏ giọng tâm sự mà nói.

"Trong suốt quá trình hôn mê, em đã mơ thấy ba mẹ em. Năm đó là ba em tức giận, đánh đập em đến mức không cử động nổi nhưng em biết ông ấy làm vậy là vì muốn tốt cho em. Mẹ cũng ủng hộ em, chỉ là bà ấy sợ ba em nên chỉ có thể âm thầm giúp đỡ."

"Suốt ngần ấy năm, vì sợ nên em chưa từng về thăm gia đình, có lần mạnh dạn gọi cho ba một cuộc. Nghe thấy giọng ông ấy, dù có rất nhiều lời để nói nhưng lại không thể mở miệng được."

"Em biết họ dù giận nhưng vẫn luôn nhớ đến em."

Trương Hiên ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào, đưa một tay chạm lên má Trịnh Chấn.

"Huống chi ba mẹ em còn có một con rể quý thế này, sao em có thể giấu dùng một mình được? Vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi như vậy? Em phải ra mắt chứ?"

Trịnh Chấn nghe những lời tâm sự này của Trương Hiên không khỏi xót xa, anh nhẹ cười nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay người trong lòng, dịu dàng nói.

"Ừm... Vậy chúng ta sẽ cùng hai con về thăm ba mẹ nhé?"

"Vâng." Trương Hiên cười hạnh phúc ôm Trịnh Chấn thật chặt, ngọt ngào ngắm nhìn gương mặt anh đầy si tình rồi hôn lên đôi môi của anh.

"Em thương anh."

Trịnh Chấn vòng tay đem vòng eo Trương Hiên dán lại với cơ thể mình, mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều, anh hôn lại môi cậu, đáp lại lời thương yêu của đối phương.

"Anh cũng thương em."

Ngay tối hôm đó, sau khi Trương Hiên ngủ rồi Trịnh Chấn mới an tâm kéo chăn đắp cho cậu, thay đồ đi ra ngoài.

Anh bắt chéo chân ngồi trên xe, chống cằm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trầm tư suy nghĩ rất nhiều.

Vì không muốn để Trương Hiên buồn bã, cộng với lo lắng cho Trịnh Tần nên đành bấm bụng đến biệt thự của anh trai.

Trời tối vô cùng lạnh lẽo, chạy suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi, nhờ đèn xe mà anh có thể lờ mờ nhận ra nơi đây hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài, rừng cây rậm rạp phủ kín hai bên vệ đường, cũng may là đường lái xe vô cùng bằng phẳng, chỉ có khúc quanh cua trông hơi nguy hiểm.

Đến nơi anh không xuống xe, để Chu Hắc ra ngoài nói chuyện với thuộc hạ canh gác, theo lời Trương Hiên kể việc Thẩm Tần Huân và Chu Bạch quậy tưng bừng nơi này, hy vọng là anh sẽ không lặp lại lịch sử cũ.

Trong lúc chờ đợi, Trịnh Chấn lấy điện thoại ra mới phát hiện nơi đây không có sóng điện thoại, anh đành nhấn vào mục thư viện, lướt xem những bức ảnh mà anh đã chụp Trương Hiên từ sớm giờ.

Đôi mắt Trịnh Chấn sáng lên, anh cong môi cười nhẹ, lấy bức ảnh Trương Hiên đang ôm hai tiểu bảo bối nhỏ ngủ say đặt làm hình nền điện thoại, còn nhịn không được hôn nhẹ lên tấm hình một cách sủng nịch.

Không lâu sau, Chu Hắc đi vào xe khởi động lái vào trong biệt thự, y nói.

"Vừa nghe đến tên ông chủ, họ đã ngay lập tức mở cửa cho vào rồi."

Trịnh Chấn không nhanh không chậm đáp.

"Nếu Thẩm Tần Huân ở đây, cậu ta sẽ khoanh tay than vãn bất bình cho xem."

Chu Hắc nói tiếp.

"Chuyện đó tôi có nghe Chu Bạch nói đến, cũng may là không có vấn đề gì."

"Chưa kịp có vấn đề thì Thẩm Tần Huân đã dạy dỗ bọn họ một trận rồi, không phải sao?"

"Khụ... Vâng." Chu Hắc khẽ cười nhẹ, y đỗ xe xong thì bước xuống mở cửa xe cho anh.

Trịnh Chấn bước chân ra khỏi xe, anh đảo mắt nhìn thấy mấy người thuộc hạ và quản gia đang nghênh đón. Trịnh Chấn tiến đến trước mặt bà quản gia, trầm giọng nói đầy uy nghiêm.

"Trịnh Tần đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."

Bà quản gia lễ phép chí người trước anh, nhẹ đáp.

"Ngài ấy đang nghỉ ngơi ở phòng ngủ, tôi sẽ đưa ngài đến gặp ."

Trịnh Chấn liếc mắt xua tay cho những người thuộc hạ và Chu Hắc lui đi, anh không nói gì mà đi theo bà quản gia vào trong biệt thự. Căn biệt thự sang trọng như vậy nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, tuy mang hướng cổ kính nhưng lại làm cho người ta không khỏi ớn lạnh, chẳng có một chút hơi người nào.

Sau khi lên cầu thang và đi qua dãy hành lang được thắp sáng bởi đèn chùm vàng sang trọng, bà quản gia đến trước một phòng ngủ, đưa tay gõ nhẹ cửa.

"Ngài Trịnh Tần, có người muốn gặp ngài."

Bên trong phát lên giọng nói.

"Cho vào đi."

Bà quản gia vươn bàn tay thon dài vặn nhẹ cửa, nghiêng người sang một bên đẩy cửa ra để cho Trịnh Chấn có thể bước vào.

Trịnh Chấn nheo mắt không nói gì, chỉ cất bước chân đi vào trong phòng. Căn phòng rộng lớn được thắp sáng bởi đèm ngủ ngay tủ đầu giường, không gian mờ ảo tối tăm này làm người ta vô cùng ngột ngạt, Trịnh Chấn cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi Trịnh Chấn bước vào, bà quản gia biết điều mà đóng cửa lại rời đi để bọn họ có không gian riêng tư.

Trịnh Chấn đi đến chính giữa phòng, tiếng giày da cộp cộp vang dội cả căn phòng tĩnh lặng.

Anh nâng mắt nhìn thấy bộ dạng không ra gì của anh trai của mình không khỏi sửng sốt, đành thở ra giữ lại sự điềm tĩnh, cởi ra găng tay mà nói.

"Thật không ra thể thống gì, bộ dạng hèn nhát của anh thật khiến tôi chán ghét."

-----------------------
Còn tiếp ===>

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net