Chương 88: Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thuộc hạ thu xếp đồ đạc xong, Trịnh Chấn đem hai đứa nhỏ lên trên xe trước đặt vào hàng ghế sau, sau đó anh quay trở lại nâng một tay vòng ra sau eo Trương Hiên đỡ lấy cơ thể cậu, lúc người thuộc hạ nhìn thấy muốn giúp đỡ liền bị anh lườm đến cháy xém cả mặt, tự biết điều mà thu tay lùi lùi lại.

"Em có lạnh không? Có cần anh lấy túi nóng chườm bụng em không?"

Trương Hiên thấy vẻ mặt lo lắng đến sốt ruột của Trịnh Chấn, chăm chú nhìn dáng vẻ anh cau mày nhăn nhó vì không hài lòng thuộc hạ bố trí chiếc xe liền khiến cậu phì cười thành tiếng.

Cậu thầm nhớ lại, nếu đêm qua hông ra sức ngăn cản thì Trịnh Chấn đã nằng nặc làm một chiếc motorhome ngay trong đêm, để có thể chăm sóc cậu một cách vẹn toàn nhất.

"Em không có lạnh, chẳng phải trong áo khoác của em đều là túi ngải cứu nóng sao? Anh mà cho thêm túi chườm nữa em sẽ nóng đến chín mất."

"Bác sĩ nói em phải giữ ấm cơ thể, anh không thể lơ là dù chỉ một chút." Trịnh Chấn nói với thái độ vô cùng nghiêm túc, gương mặt uy nghiêm anh khẽ cau lại, ánh mắt toát lên vẻ cương quyết, một tay siết eo cậu, một tay nắm chặt tay cậu dù qua lớp bao tay len dày cộm.

"Khụ...haha..." Trương Hiên bật cười thành tiếng vô cùng vui vẻ, trong lòng cậu ấm áp vô cùng. Cậu nhịn không được mà ngẩng đầu trao lên đôi môi khô bạc của anh một nụ hôn nhẹ dưới tiết trời mùa xuân mát mẻ dễ chịu, làm cho Trịnh Chấn ngạc nhiên ngây cả người, trái tim trong lòng ngay lập tức nhũn ra.

Trịnh Chấn dù không biết người mình yêu cười vì điều gì nhưng anh vẫn như thiếu niên mới lớn, làn da hai bên má bắt đầu ửng đỏ, anh yêu chiều hạ mắt nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Trương Hiên.

Dưới bóng mát của tán cây anh đào đang nở rộ, gió xuân nhẹ thổi khiến mái tóc mềm mại của Trương Hiên khẽ đung đưa, cánh hoa đào theo gió mà bay nhẹ đôi khi trượt qua làn da mềm mại, có chút lưu lại rồi rơi xuống mặt đất. Nụ cười Trương Hiên vô cùng đẹp, làm lòng anh không ngừng thổn thức, dễ dàng cảm nhận tim mình quả thật đã bị đối phương đánh mất, yêu đến ngây dại.

Anh khẽ cong môi cười vuốt nhẹ má Trương Hiên rồi dịu dàng hạ đầu trao một nụ hôn nhẹ, Trương Hiên cũng hạnh phúc mà cọ cọ trán anh.

Trong lúc hai người đang tình nồng ý say thì hai đứa nhỏ trong xe liền chịu không nổi cảnh chờ đợi mà ló đầu ra cửa xe, cất giọng hối thúc.

"Hai ba ba lâu quá đó..."

Trịnh Chấn và Trương Hiên nghe thế liền đồng loạt bật cười, anh đi trước một bước nắm chặt tay cậu, đỡ lấy eo cậu đi về phía xe.

"Đi gặp bố mẹ thôi, Trương Hiên à."

"Vâng."

Trương Hiên ngoan ngoãn đi theo nép ngay bên người anh, từ nãy đến giờ cậu chưa hề rời mắt khỏi Trịnh Chấn, vẫn mải mê ngắm nhìn anh đến mức ngây dại, đôi môi cậu khẽ cong tạo nên nụ cười vô cùng viên mãn.

Ngay giây phút này, khi cậu đang ở ngay bên cạnh anh, nắm tay anh, cảm nhận hơi ấm và sự dịu dàng của anh, cậu đã biết cậu thật sự đã chọn đúng người rồi.

Từ trung tâm thành phố đến nhà bố mẹ đẻ Trương Hiên vô cùng xa, phải đi máy bay rồi lái xe một đoạn đường vô cùng ngoằn ngoèo mới đến được nơi.

Lúc trên máy bay vì cơ thể yếu nên Trương Hiên mệt đến mức choáng váng, luôn có cảm giác buồn nôn khiến Trịnh Chấn quýnh quáng đến mức bắt ép phi cơ riêng hạ cánh xuống bệnh viện. Cũng may là cậu khuyên anh chỉ là say máy bay mà thôi, anh mới tạm yên tâm mà chỉ để bác sĩ đi theo chăm sóc cho cậu.

Trong lúc nhắm mắt ngủ thiếp đi, Trương Hiên mơ màng nghe loáng thoáng Trịnh Chấn gầm giọng cảnh cáo bác sĩ nếu không làm tốt, cái xác của người đó nhất định sec được thả cho chó ăn, khiến cậu vừa thương vừa bất lực.

Dù suốt quãng đường cậu đều mệt mỏi choáng váng, vừa buồn bôn nên chỉ có thể tiêm thuốc an thần để dễ ngủ hơn, nhưng Trương Hiên biết trong suốt quãng đường dài đó, anh chưa từng buông tay cậu ra, chỉ lo lắng đến mức hai mắt đỏ ngầu, không ngừng nghiến răng gầm gừ mắng bác sĩ làm không tốt, đôi khi còn lầm bầm tự trách bản thân vì quá vội vàng nữa.

"Đến nơi chưa anh?..." Trương Hiên cất giọng khàn khàn mệt mỏi, cảm nhận bản thân đang tựa vào lòng Trịnh Chấn nên vẫn không mở mắt ra, như đang làm nũng mà dụi nhẹ mặt vào lồng ngực anh.

"Sắp đến rồi, em ngủ thêm chút nữa đi." Trịnh Chấn nhận thấy cậu tỉnh dậy mà tuôn ra hơi thở phào nhẹ nhõm, anh nâng tay vuốt vuốt phía sau đầu cậu rồi cúi xuống hôn hôn  hít nhẹ đỉnh đầu như vô cùng nâng niu trân trọng.

"Vâng..."

Trương Hiên lại ngủ thiếp đi, đến khi mơ màng tỉnh dậy đã nhìn thấy trước mắt là trần nhà gỗ trông vô cùng quen mắt, đầu cậu đau vô cùng, lồng ngực cũng cho cậu cảm giác hơi tức tức khó thở.

"Con dậy rồi?"

"Ba... Ba Hiên dậy rồi!!!"

"Ba ơi... Ba khoẻ chưa ạ?"

Mấy tiếng động láo nháo làm Trương Hiên nhanh chóng định thần trở lại, cậu mở mắt ra nghiêng đầu đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của một người phụ nữ trung niên, gương mặt dù có dấu hiệu của tuổi tác những vẫn mang nét xinh đẹp dịu dàng, giọng nói ngọt ngào dễ nghe.

Trương Hiên nhìn thấy Trương phu nhân liền mở to mắt, vội vã ngồi bật dậy vươn tay ôm chầm lấy mẹ của mình thật chặt, hai hốc mắt bất giác tuôn ra từng dòng lệ mặn chát, vui mừng nghẹn ngào nói.

"Mẹ..."

Trương phu nhân dù rất muốn giấu nước mắt để cho con mình bớt đau lòng nhưng cũng không tài nào giấu được, hai đôi mắt bắt đầu ngấn nước rồi trượt dài trên gương mặt bà. Bà ôm chặt đứa con trai đã gần 10 năm xa cách, cảm giác ấm áp và thân quen càng khiến bà vui mừng đến xúc động.

"Con trai của mẹ... Thật may là con vẫn khoẻ..."

Hai mẹ con ôm nhau được một lúc cảm nhận hơi ấm của nhau mới chầm chậm buông tay nhau ra, bà nâng hai tay sờ nhẹ gương mặt con trai mình, đau lòng mà nói.

"Con nhìn con xem... Đã gầy đến thế này rồi..."

Dù là những vết sẹo trên tay Trương Hiên đã mờ đi gần như không thể nhìn thấy, nhưng làm sao bà có thể không để ý tới cho được, lòng Trương phu nhân xót xa vô cùng, có chút hờn giận người đàn ông cùng Trương Hiên về nhà, sao lại để con trai bà bị thương đến mức có đầy sẹo thế này chứ.

"Con vẫn khoẻ mà...". Trương Hiên mỉm cười nắm nhẹ tay Trương phu nhân ra sức trấn an, lúc này cậu mới để ý là bản thân vừa nằm ngủ trong căn phòng của mình, dù đã trải qua hơn mười năm nhưng mọi thứ đều được bố trí như cũ, chỉ có chiếc giường là được thay thế phù hợp cho hai người nằm.

"Con nhìn con xem? Bệnh đến tiều tụy thế này còn dám nói khoẻ. Cái cậu đó xem ra chẳng hề chăm sóc tốt cho con chút nào."

Trương phu nhân hờn dỗi vỗ nhẹ mu bàn tay con trai mình rồi nhỏ giọng chê trách, trong lòng vốn đã có điểm trừ vì người đó là xã hội đen giờ lại khiến bà không yên tâm như vậy, chỉ đành thở dài nghiêng mặt không nhìn con trai mình.

Tiểu Hạo và Tiểu Hắc đang ngây ngô mở tròn mắt nhìn ba và bà nội nói chuyện, cảm thấy sự tình căng thẳng, hình như còn mắng ba ba lớn liền vội vươn bàn tay nhỏ níu níu tay áo bà, ra sức cất giọng giải thích.

"Bà ơi... Không có đâu... Ba ba lớn rất thương ba con đó... Lúc ba con bị bệnh, mỗi ngày ba ba lớn đều túc trực chăm sóc cho ba con, đến mức râu và tóc mọc đầy luôn, còn có đôi mắt sưng húp nữa..."

Tiểu Hắc thấy bà nội chăm chú nghe liền tiếp lời Tiểu Hạo, cố gắng nắm lấy tay bà.

"Đúng đó... Ngày nào ba ba lớn cũng khóc hết... Không chịu ăn uống vì sợ sẽ không chăm được cho ba Hiên."

Tiểu Hắc thầm nghĩ trong đầu, dù là không biết ba ba lớn có thật sự mỗi ngày đều khóc bên giường bệnh ba Hiên hay không, nhưng mỗi lần gặp thì mắt ba đều sưng đỏ, hiện rõ nếp nhăn và bọng mắt, còn có thâm quầng nữa.

Thế nên lúc đi học, Tiểu Hắc nhân cơ hồi liền kéo cô giáo tới một góc lớp, vì lo cho ba ba lớn mà cất giọng hỏi cô.

"Cô ơi... Vì sao mắt một người lại bị sưng húp lên ạ?"

"Chắc có lẽ người đó bị bệnh về mắt chăng?" Cô giáo ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói với Tiểu Hắc.

"Không phải đâu... Trông sưng đỏ và có nếp nhăn mắt nữa, chỉ là sưng vừa vừa... Không phải là bệnh về mắt ạ, em hỏi bác sĩ rồi ạ. Mà khi hỏi là người đó bị sao, bác sĩ lại chỉ xoa đầu em nói không sao cả."

Cô giáo nghe thế liền trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó liền xoa cằm mà hỏi Tiểu Hắc.

"Thế người bạn đó của em, có phải vừa trải qua sự việc đau lòng nào hay không?"

"Sự việc đau lòng ạ?" Tiểu Hắc nhỏ giọng hỏi lại, sau đó liền nhanh chóng gật gật đầu.

Cô giáo nghe thế liền khẽ cười xoa xoa đầu Tiểu Hắc, dịu dàng nói.

"Thế chắc là người bạn đó của em khóc rồi."

"Khóc ạ?"

"Ừm... Là vì đau lòng nên sẽ khóc ấy, khóc nhiều mắt sẽ sưng."

"Thế em phải làm sao để người đó hết khóc ạ?"

"Vậy thì em có thể ở bên và an ủi người đó, có lẽ người đó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Ví dụ như một cái ôm chẳng hạn?"

"Thế ạ? Vâng... Em cảm ơn cô nhiều lắm."

Nghe cô giáo nói thế nên Tiểu Hắc về nhà liền kéo Tiểu Hạo lại kể hết toàn bộ cho đối phương nghe, thế nên mỗi lần gặp Trịnh Chấn, hai đứa nhỏ đều không ngừng đòi ba ba lớn ôm hay bế mình, như thế sẽ giúp ba ba lớn đỡ đau lòng hơn.

Những lời nói chân thành đáng yêu này đều được Trương phu nhân và Trương Hiên nghe thấy, cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi bà cúi người ôm hai đứa nhỏ lên đặt hai bên đùi mình, dịu dàng hỏi.

"Những lời này, không phải có người dạy các con đó chứ?"

"Tuyệt đối không ạ, người đàn ông tốt sẽ không lừa dối phụ nữ đâu."

Nghe lời nói của Tiểu Hạo liền khiến Trương Hiên và Trương phu nhân đồng loạt bật cười, sau đó bốn người họ mới nói với nhau vài lời, chủ đề vẫn là xoay quanh những chuyện của Trịnh Chấn.

Lúc này Trương Hiên mới sực nhớ ra liền nắm lấy vai mẹ mình, lo lắng mà cất giọng hỏi.

"Trịnh Chấn đâu rồi mẹ? Không phải anh ấy bị cha bắt quỳ chứ?"

Trương phu nhân thấy vẻ mặt con trai mình hốt hoảng như vậy liền vỗ vỗ nhẹ tay trấn an, khẽ cười nói.

"Không sao đâu, cậu ấy đang uống trà nói chuyện cùng cha con."

"Cha... Cha không nói gì sao ạ?"

"À ừm.... Chắc là có đấy."

Trương Hiên nghe vậy không nghĩ gì liền vội vã lật chăn  bước xuống giường, chân cũng không mang dép vào mà chạy đi tìm Trịnh Chấn, giờ đây cậu chỉ mang trên người chiếc áo thun màu trắng mỏng, dưới mặc chiếc quần dài. Dù đối với cậu có hơi lạnh nhưng cậu vẫn mặc kệ, cậu nhất định phải đi tìm Trịnh Chấn.

Không biết là cha sẽ làm gì anh ấy, cha khó tính như vậy. Cho dù cha có dùng bạo lực hay những lời nghiêm nghị khó nghe đối với Trịnh Chấn, chắc chắn Trịnh Chấn cũng sẽ vì cậu mà im lặng chịu đựng, phơi bày hết thành ý của bản thân chỉ để có thể có được sự đồng ý của cha.

Những ký ức vụn vỡ xưa kia giờ đây quay về khiến tim Trương Hiên đập mạnh, lo sợ đến run rẩy cả người.

Chạy vượt qua từng gian phòng, cậu liên tục mở cửa nhưng chỉ đổi lại là những căn phòng trống không chẳng có ai. Căn nhà quá rộng, quá nhiều khu và gian phòng nên tìm từ nãy giờ đều không tìm ra hai người họ. Giờ đây cơ thể cậu dường như đã thấm mệt, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, yết hầu di chuyển vì thở gấp, gương mặt cũng đỏ ửng lên vì lâu ngày không hoạt động mạnh.

Đến khi chạy đến phòng trà kế bên phòng thờ gia tộc, lúc này cậu mới đưa tay đẩy mạnh cửa ra. Bên trong đang có hai người đàn ông đang cùng nhau nói chuyện gì đó, chỉ thấy trên môi họ có vẻ như cong lên nụ cười, thoải mái trò chuyện uống trà.

Một người thân vận phía trên là kimono màu đen trông vô cùng trang nhã, phối cùng chiếc hakama màu trắng kem và obi cùng màu được thắt vô cùng gọn gàng ở vùng eo, bên ngoài khoác chiếc haori mang hoạ tiết phù hợp với trang phục. Khiến người đàn ông trung niên ấy càng toả ra khí chất uy quyền nghiêm nghị.

Người còn lại cũng không hề thua kém chút nào, trên người dù chỉ là quần âu áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng anh lại phối chiếc gile màu đen cùng chiếc cà vạt màu đỏ mà Trương  Hiên từng tặng, ngay bên ngực trái áo gile có đính ghin cài áo hình hoa anh đào, còn đầu ghim còn lại là hình một con rồng chạm khắc tinh xảo, nối cả hai đầu lại là sợi dây bạch kim khiến toàn thân anh toát lên vẻ quý tộc sang trọng.

Hai người đang nói gì đó, thấy Trương Hiên mở tung cửa liền theo quán tính mà quay đầu sang nhìn. Trịnh Chấn thấy bộ dáng thở gấp hỗn loạn của Trương Hiên mà không khỏi lo lắng nhanh chóng đặt ly trà xuống, tính ngồi dậy thì cậu đã chạy nhào đến ôm chầm lấy cơ thể anh, đem anh chôn chặt vào trong lòng, ấn đầu anh vào ngay ngực mình, dùng cơ thể đang phát nhiệt của mình mà ra sức bảo vệ, cậu thở đến độ ho khan, nhìn cha mình với ánh mắt lo sợ sau đó khó khăn ngớp từng dòng không khí mát lạnh, vừa thở vừa cất giọng nói.

"Cha... Cha lại tính làm gì anh ấy?"

-----------------------
Còn tiếp ===>

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net