LUÂN HỒI 2 phan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn quên cậu. Quên tất cả những gì đã từng xảy ra giữa 2 người từ trước. Nhưng hắn ko thể......Càng muốn quên hắn lại càng yêu cậu nhiều hơn.

------------------------------------------------------------

Hơn 1 tuần nay cậu ngồi bên cửa sổ nhìn sang bên đó. Nhưng chưa 1 lần nào cậu thấy hắn. Hắn ko còn xuất hiện sau bức màn. Hắn chỉ đến gặp cậu trong những giấc mơ. Đêm hôm qua hắn thậm chí đã chạm tay vào mặt cậu. Jaejoong lại tỉnh giấc lúc nửa đêm. Cậu cảm giác tòan thân nóng như lửa đốt. Jaejoong chạy ra khỏi phòng đến bên cửa sổ. Nhà bên đó tối đen như mực. Màn đêm bên ngoài cũng huyền hoặc ko kém. Jaejoong quay lưng trở về phòng. Tự dưng cảm giác nhột nhạt sau lưng làm cậu sởn gai óc. Cậu quay nhanh lại. 1 bóng áo trắng vừa rụt vào phía sau bức màn. Ko thể nào! Giữa màn đêm dày đặc, 1 bóng áo trắng thì ko thể lẫn vào đâu được. Rõ ràng là cậu ko hoa mắt. Jaejoong chạy nhanh về phòng chui ngay vào chăn. Min khẽ trở mình ú ớ gì đó cậu ko rõ......

Jaejoong nhìn như muốn làm nổ tung màn hình đt trên tay. Hắn rõ ràng vẫn đứng đó. Ngay sau lưng cậu. Chỉ là khỏang cách quá xa. Cậu biết ngôi nhà đó. Thậm chí đã có lúc cậu ngồi thắc mắc xem ai sống trong ngôi nhà quanh năm kín cửa đó. Là hắn! Thật ko thể ngờ được. Cậu nửa muốn sang đó tìm gặp hắn. Nửa lại lo sợ. Hắn là người duy nhất có thể giải đáp những thắc mắc trong đầu cậu. Nhưng.....Jaejoong ko biết mình sẽ phải đối đầu vs những gì.

---------------------------------------------------------------

Jaejoong ngán ngẩm đứng chờ xe bus. Cứ nghĩ đến cái cảnh chen lấn lúc lên xe là cậu muốn ngất rồi. Chưa kể ánh mắt soi mói mà cậu nhận được từ hành khách trên xe. Đàn ông con trai thì nhìn cậu thích thú, đàn bà con gái thì nhìn cậu nửa tò mò, nửa ganh tỵ. Cuối cùng cũng chỉ vì cái vẻ bên ngoài "quá bảnh" này. Nhưng nếu ko đi xe bus thì cậu sẽ sạt nghiệp vì tiền taxi đi từ đây cho đến tận nhà. Thôi thì đành chịu.

Xe dừng trước mặt. Jaejoong hớn hở bước lên xe. Hôm nay có vẻ vắng khách hơn thường ngày. Cậu nhanh chóng kiếm cho mình 1 vị trí tốt rồi ngồi xuống chờ 1 vài người khác đang lục tục leo lên. Vừa thở phào nhẹ nhỏm Jaejoong đã muốn tắt thở ngay lập tức.

1 người vừa bước lên xe. Hắn mặc vest đen. Mái tóc nâu sậm khá dài. Khuôn mặt bị che gần hết bởi gọng kính to. Hắn lặng lẽ ngồi xuống băng ghế phía sau cậu. Jaejoong nhận ngay ra hắn. Là hắn! cậu chưa bao h nghĩ sẽ phải gặp hắn trong tình huống như thế nào. Vậy mà bây h, hắn đang ngồi ngay sau lưng cậu. Jaejoong ngồi im như tượng. Tòan thân cứng đờ. Cậu ko dám nhúc nhích. Cũng ko dám ngoái đầu ra sau để nhìn cho rõ mặt hắn. (OMG)

Gần 20' trôi qua. Xe dừng ở trạm cuối. Jaejoong vẫn ko thể nào nhấc mình ra khỏi ghế. Hắn lại bước ngang qua cậu. Xuống xe & đi thẳng ko 1 lần ngoái đầu lại. Cậu lật đật rời khỏi xe khi cánh cửa xe gần khép lại để tiếp tục đến bến kế.

Hắn đi rồi! ko còn ở đây nữa. Jaejoong cảm thấy tim đạp thình thịch. Nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu. Ko phải cảm giác lo sợ nữa! nó là 1 thứ cảm giác kì lạ mà cậu ko thể định nghĩa được. Hồi hộp....

--------------------------------------------------------

Hắn bước lên xe. Hơi khựng lại khi phát hiện cậu đang ngồi ngay đó. Nếu bước xuống.....giống như hắn đang trốn tránh cậu. Nếu đi tiếp.....tim hắn nhất định sẽ ko chịu đựng nổi. Chỉ nhìn cậu từ xa đã khiến hắn bị nỗi nhớ dày vò thê thảm. Bây h hắn đang ở rất gần cậu. Chỉ cần đưa tay ra là hắn có thể ôm chầm lấy cậu cho thõa nhớ thương. Nhưng.....hắn ko dám!

Xe dừng. Hắn bước nhanh qua cậu. Tim thắt lại. Cậu cúi đầu ko nhìn hắn. Ko biết cậu có nhận ra hắn? có cảm thấy hắn quá quen thuộc? Hắn ước gì cậu gọi hắn lại, hỏi 1 điều gì đó, cho dù điều đó chỉ là thắc mắc của cậu về những giấc mơ. Nhưng ko! Cậu vẫn im lặng......Hắn lầm lũi bước về phía trước.

Hắn tấp vào 1 góc cua gần đó. Tựa lưng vào tường. Tim hắn thật sự muốn nổ tung ra.

" Jaejoong àh! Tôi đã quay về! "

Nước mắt khẽ lăn trên má hắn. Mọi chuyện cứ tưởng đơn giản, ko ngờ lại quá rắc rối thế này. Hắn nghĩ chỉ cần gọi lại chút kí ức cũ thì cậu sẽ nhớ lại. Nhưng ko! Cậu ko như hắn! Hắn mắc nợ cậu & bắt buộc phải quay về. Còn cậu?? Cậu đang sống 1 cuộc sống khác. Đang là 1 con người khác. Cuộc sống của cậu ko hề có sự hiện diện của hắn. Trong khi đó, hắn ko thể sống nếu thiếu cậu. Yêu....cũng giống như 1 sự trừng phạt.

------------------------------------------------------------

Jaejoong lục tung cả xấp ảnh lên cũng ko thấy hắn đâu. Cái quái gì vậy chứ?? Cậu vừa trông thấy hắn, hắn thậm chí còn ngồi ngay sau lưng cậu. Vừa về đến nhà cậu đã vội lấy mấy tấm ảnh ra để kiểm chứng gương mặt đó. Nhưng hắn ko còn xuất hiện nữa. Hòan tòan biến mất ko 1 dấu vết. Hắn như đã bốc hơi khỏi đây vậy. Jaejoong cuống cuồng mở đt.

" Vẫn còn đây! "

SuMin hết nhìn Jaejoong lục lọi chỗ này lại nhào sang chỗ kia. Cả 2 ko hiểu hyung của mình đang mắc bệnh gì.

-----------------------------------------------end Chap 04-----------------------------------------------------------Chap 05:

Jaejoong lao mình trong màn đêm đen kịt. Tòan thân cậu ướt đẫm. Đưa tay gạt từng đợt mồ hôi tuông ra trên trán, Jaejoong tiếp tục chạy mà ko hề định hướng. Cậu bất ngờ ngã nhào về phía trước. Cảm giác ê ẩm làm Jaejoong ko muốn nhỏm dậy nữa. Cậu nằm sóng soài trên mặt đất ẩm.....

Tiếng từng nhát kiếm xé gió vọng đến. Jaejoong ngẩng đầu nhìn lên. Hắn đang say sưa luyện kiếm trước mặt cậu. Hắn bất ngờ dừng tay quay sang phía cậu mỉm cười. Rồi hắn cúi gập người xuống, tòan thân chống vào thanh kiếm, máu từ miệng hắn trào ra đỏ thẫm. Cậu nghe tiếng cười khô khốc vang lên bên cạnh, rồi thấy mình bị kéo lùi về phía sau. Jaejoong cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nhưng ko sao làm được.....Cậu nhào tới, rồi quỵ hẳn xuống đất. Hắn gục xuống trước mắt cậu. Jaejoong ôm lấy đầu. Nhức nhối.....Cảm giác tòan thân tê buốt....Cậu ngã vật xuống đất....cố gắng hét lên nhưng ko thể.....

Jaejoong chống tay trên đất cố gắng đứng dậy. Tiếng động cơ vang rền ngay sát bên. Theo quán tính Jaejoong ngồi thụp xuống. Cảm giác bất an ùa đến khiến cậu phải bật dậy. Cậu lại chạy thẳng về trước mà ko biết để làm gì. Rồi hắn hiện ra, sóng soài trên cỏ...máu ướt đẫm cả nền cỏ xanh mượt. Cậu gục xuống bên hắn, nước mắt tuông rơi. Cậu cố gắng gọi tên hắn nhưng ko thể nói được. Cậu ôm chầm lấy hắn, máu hắn thấm ướt cả áo cậu......

--------------------------------------------------------------

Jaejoong ngồi bật dậy. Gần đây hắn ko còn tìm đến cậu nữa. Những giấc ngủ sâu đến sáng liên tục đến vs cậu. Nhưng đêm nay cậu lại mơ thấy hắn. Cậu chủ động đi tìm hắn. Cậu nhớ ra hắn là ai, nhưng ko thể gọi tên hắn. Cậu biết hắn có ý nghĩa như thế nào vs mình nhưng ko thể làm gì được.

Jaejoong nhào ra ngoài. Cậu bước đến bên cửa, lấy hết can đảm nhìn sang bên đó. Hắn đang đứng đó. Cũng đang nhìn cậu. Lần này hắn ko trốn tránh nữa. Cậu thấy hắn chuyển động. Hắn đưa tay lên.

" ì.........ì........."

Jaejoong ngập ngừng nhìn chiếc đt nằm trên bàn. Rồi cậu cầm nó lên. Mở ra....1 số đt lạ....Cậu quay nhìn sang hắn. Hắn vẫn đứng đó. Cậu nhấn phím trả lời, áp đt vào tai. 1 giọng nói ấm áp vang lên:

- Jaejoong àh!

- Hyung....... Yunho....Yunho hyung......

Cậu chống tay vào thềm cửa, 1 cái tên quen thuộc bật ra khỏi miệng. Tim cậu muốn thắt lại. Cậu biết hắn. Cậu biết cậu đang làm gì, đang chờ đợi điều gì....

- Tôi đã về rồi đây!

Jaejoong tắt máy, cậu quay vào phòng lấy áo khoát rồi chạy nhào ra ngoài. Jaejoong chạy nhanh xuống từng bậc thang, chân cậu đau buốt vì mấy lần vấp ngã nhưng cạu vẫn đứng lên lao xuống dưới. Cậu muốn chạy ngay đến bên đó. Muốn gặp anh. Cậu ko biết những gì đang diễn ra là mơ hay thật, nhưng tình cảm trong cậu đang muốn vỡ òa ra. Cảm giác nhớ thưong....chờ đợi mà lâu nay cậu cảm nhận được....bây h cậu đã biết nó là gì.....Cậu chờ anh! Cần anh! Cậu yêu anh! Ko phải là tình cảm trong thóang chốc nữa.....

---------------------------------------------------------

Bóng 2 chiếc xe Jeep vừa khuất xa, để lại sau chúng là 1 đám khói tung mù mịt..........Jaejoong chạy thật nhanh về phía trước.....mặc cho đám cỏ cây quất vào người đau nhói......

-----------------------------------------------------------------

Jae chạy thật nhanh qua từng con phố...thật vắng vẻ.....trên phố lác đác vài bóng người qua lại....Jae nhìn quanh.....ko thấy bóng Yunho đâu.....nỗi lo sợ bất chợt vây lấy cơ thể cậu......

Cậu lao nhanh xuống đường......Đứng sựng lại.....Anh đang ở bên kia.....cúi gập mình thở dốc.....anh cũng đến tìm cậu.....Jaejoong bước tới trước.....cậu chưa kịp gọi tên anh.......

1 vài chiếc ôtô phóng vụt qua mặt Jaejoong.....cậu ko thấy anh đứng ở phía bên kia nữa.....cậu đưa tay ôm đầu.....

" Ko!! Hyung đã hứa sẽ về tìm Jae!! "

Jaejoong hét to:

- YUN HYUNG! HYUNG LÀ ĐỒ NÓI DỐI !!!!! hyung đã ko quay về tìm Jae như hyung đã hứa!!! hyung đã ko quay về.....hyung là đồ nói dối!!!

Cảm giác mơ hồ.....tất cả giống như 1 giấc mơ quá thật làm Jaejoong nhức nhối....cậu lại gục xuống.....nước mắt ràn rụa.......

"phụt....."

.....Máu từ miệng anh trào ra đỏ thẫm.......

"phụt......"

......Anh nằm sóng soài trên cỏ....tòan thân bê bết máu.....máu anh ướt đẫm 2 tay cậu.....

Jaejoong co rúm người lại. Những hình ảnh tan thương đó liên tục xuất hiện trong đầu. Bỗng 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu. 1 giọng nói ấm áp vang lên:

- Jaejoong àh!!!

Jaejoong ngẩng đầu nhìn lên. Là anh! Anh đang đứng trước mặt cậu. Vẫn nụ cười đó. Ánh mắt đó. Cậu bật dậy ôm chầm lấy anh.

- Hyung là đồ nói dối! hyung đã ko quay về tìm Jae! Lần nào cũng vậy.....hyung luôn luôn bỏ Jae lại 1 mình!!! Hyung là đồ xấu xa!!!

Yunho ôm siết cả thân hình nhỏ bé đang run rẩy trong vòng tay mình. Anh cảm nhận được nỗi lo sợ toát ra từ cậu.

- Jaejoong àh, cậu thật sự đã nhớ lại (?)

- Jae rất sợ!! - cậu nhìn anh qua 2 hàng nước mắt - thật sự rất lo sợ! sợ hyung lại đột nhiên biến mất! sợ hyung ko bao h trở lại nữa!

- hyung đã thất hứa vs Jae! & bây h hyung đang trả món nợ đó cho Jae đấy thôi!!

- Nhưng cả 2 lần hyung đều chết.....Jae sợ lần này cũng vậy! Nếu thực sự chúng ta đến vs nhau chỉ tòan chuốt lấy đau khổ, thì Jae thà ko gặp lại hyung nữa! mãi chờ đợi mà ko cần hyung phải đáp trả....thà là như vậy!

- Jae àh!!!

- Jae ko muốn lại 1 lần nữa nhìn thấy hyung chết! lúc nhìn thấy hyung đứng đó, rồi hyung lại biến mất, trong đầu Jae chỉ nghĩ đến chuyện đó! - cậu ôm chầm lấy anh - Yun hyung! Hyung hứa đi! Hứa ko bao h bỏ Jae lại mà đi nữa!

- Được rồi! hyung hứa! hyung hứa!! - anh vỗ về cậu.

- ko chỉ kiếp này, mà cả những kiếp sau nữa! hyung hứa đi! Hứa đi!! - cậu giục.

- Jae àh!! - anh mỉm cười - làm gì có chuyện giết chóc như vậy nữa chứ. Làm sao hyung có thể bỏ Jae lại mà đi được. Sẽ ko bao h có chuyện như thế xảy ra nữa! Jae yên tâm đi!! Được ko??

- Hyung cứ hứa đi! Nếu hyung hứa vs Jae, dù hyung ko thực hiện được thì cho đến kiếp sau hyung vẫn sẽ đi tìm Jae!

- Hyung hứa! hứa ko chỉ ở bên Jae tại kiếp này, mà còn cả kiếp sau, kiếp sau nữa.....sẽ mãi mãi ở bên Jae!

- Yun hyung!........Jae yêu hyung!!!

Yun ôm siết cậu vào lòng. Lần đầu tiên cậu chủ động nói yêu anh. Lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm chân thật từ cậu trong suốt thời gian chờ đợi kia.....Mặt trời đang lên....sưởi ấm anh & cậu.....

Yun khẽ thầm thì bên tai Jae:

- Hyung đã giữ lời hứa! đã quay về tìm Jae! Hyung yêu Jae....yêu rất nhiều....Đừng bao h gọi hyung là đồ nói dối nữa! được ko??

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net