LUÂN HỒI 2 phan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:Jey_bt(chị Rin, đã xin phép đàng hoàng)

Pairing:Anh và cậu

Genre:General, chẳng biết xếp vào đâu nữa...

Warning:Yun trong này 25 tuổi, Jae 19 tuổi vì vậy nên Jae gọi Yunho là hyung ^^

Summary:- Tuyết đầu mùa.... - anh hôn nhẹ lên má nó - hyung sẽ làm 1 người tuyết thật to cho Jae...sẽ kiếm đồ thật đẹp cho nó mặc....mua găng tay cho Jae.....khăng quàng cổ nữa....

LUÂN HỒI

Chap 01:

Anh ngồi lặng nhìn cậu. Cậu đang nằm đó. Mắt khép hờ. Ngực phập phồng theo từng nhịp thở khó nhọc.

- Joongie àh!!

Tay anh vuốt khẽ mái tóc bạch kim mềm mượt. Mi mắt cậu khẽ lay động. Cậu nhìn anh mỉm cười.

- Yunnie àh! Hôm nay cậu đến sớm vậy??

- ưhm...hôm nay ít tiết, vừa tan học là mình tranh thủ đến vs cậu ngay.

- Hôm nay thời tiết như thế nào?? - cậu hơi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ trắng của phòng bệnh - tuyết đã bắt đầu rơi chưa??

- Vẫn chưa! - tay anh nắm khẽ tay cậu, cố gắng truyền cho cậu chút hơi ấm qua bàn tay mình - Hôm nào tuyết rơi, mình sẽ đưa cậu đi xem. Được chứ??

- ưhm....cậu hứa nhá!! Mình sẽ chờ.....

----------------------------------------------------------------

Yunho rời khỏi trường. Anh cố gắng chạy thật nhanh đến bệnh viện. mm Joongie vừa fone báo vs anh, tình trạng Joongie hiện rất nguy kịch. Lòng như lửa đốt, Yunho nhào ra khỏi xe khi chiếc taxi vừa dừng trước cổng.

- Joongie àh!!

Anh đứng sững trước cửa phòng bệnh. Pama & Jaejoong-em trai Joongie đang vây quanh cậu.

- Joongie àh!!

Anh ngồi xuống bên cậu. Nắm lấy bàn tay xanh xao đặt hờ trên mặt nệm trắng toát. Cậu khẽ mỉm cười. Đôi mắt đẹp bây h ko còn chút sức sống. Làn da trắng càng thêm nhợt nhạt. Đôi môi hồng thường ngày nay trở nên khô nứt.

- Yunnie àh! - cậu mấp máy môi - Cuối cùng cậu cũng đến kịp!!

- Joongie àh!

Cậu lắc nhẹ đầu ngăn lời anh lại.

- Mình cứ tưởng sẽ ko kịp để gặp cậu. Mình đã chờ cậu....cố gắng chờ cậu.... - 1 giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt mệt mỏi - Mình ko thể cầm cự cho đến lúc những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi. Ko thể cùng cậu đi ngắm tuyết...khụ khụ....

- Joongie àh!

- Joongie hyung! - Jaejoong cũng gọi khẽ.

- Đừng! hãy để hyung nói hết đã! - cậu quay sang Yunho - Yunnie àh! Mình thật sự phải đi rồi! Lần này đành thất hứa vs cậu. Nếu thật sự có duyên, kiếp sau mình sẽ đến tìm cậu. Sẽ cùng cậu ngắm tuyết rơi đầu mùa....khụ khụ....Hãy chờ mình!

- Joongie àh! Cậu đừng nói vậy! - anh nắm chặt tay cậu - Tuyết sắp rơi rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm tuyết. Rồi mình sẽ làm 1 người tuyết thật to cho cậu. Mình sẽ mua cho cậu 1 đôi găng thật ấm. Đến lúc đó cậu tha hồ nghịch tuyết...

- Ko kịp nữa rồi....khụ khụ....Yunnie àh! Cậu chỉ cần nói cậu sẽ chờ mình! Nhất định phải chờ mình...như vậy mình mới yên tâm mà ra đi...

- Kim Joongie! - anh hét lên - cậu ko được đối xử vs mình như vậy! cậu phải giữ lời hứa cùng đi ngắm tuyết vs mình.

- Hãy chờ mình! Mình nhất định sẽ về tìm cậu.....Yunnie àh.......

- JOONGIE ÀH!!!

- JOONGIE HYUNG!!!

Bàn tay cậu rơi xuống mặt nệm lạnh ngắt. Tiếng nhịp tim cậu ngừng hẳn. Anh gục đầu xuống ngực cậu, để mặc cho nước mắt tuông rơi. Mm cậu gục vào lòng pp nức nở. Jaejoong quỵ hẫng xuống bên cạnh anh. Thằng nhóc đưa tay che lấy miệng nấc lên từng hồi. Yunho quay lại ôm siết nó vào lòng. Cảm giác mất mác quá to lớn, Jaejoong vùi đầu vào vai anh. Tiếng khóc như vỡ òa.

Bên ngoài khung cửa, những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi nhè nhẹ..........

---------------------------------------------------------------

Yunho đắp những nắm tuyết cuối cùng để hòan chỉnh thằng người tuyết to đùng đang đứng trước cổng nhà. Đây là lần thứ 5 anh một mình đắp người tuyết......đây là lần thứ 5 anh một mình ngắm tuyết rơi đầu mùa.....vậy là đã 5 năm trôi qua.....5 năm anh vùi đầu vào công việc.....5 năm anh cố quên 1 người mà ko thể quên được.....vốn dĩ là vậy, càng muốn quên sẽ lại càng nhớ quay quắt......

Đã 5 năm.....từ sau dạo đó, gia đình Joongie cũng chuyển sang nước ngoài định cư.....thỉnh thỏang 2 bên vẫn liên lạc vs nhau......mm cậu thường kể về cuộc sống của từng thành viên trong gia đình cho anh nghe, bà xem anh như con trưởng trong nhà. Thỉnh thỏang vẫn than thở về Jaejoong vs anh....điều đó làm cho cuộc sống của Yunho bớt cô đơn hơn....anh giống 1 người con sống xa gia đình....& gia đình cậu cũng là gia đình của anh.....

Cách đây 2 ngày, mm cậu lại fone cho anh....lần này bà ko kể gì cả....sau khi hỏi thăm anh, bà hơi ngập ngừng.....Jaejoong sắp trở về Seoul....& bà muốn gửi nó cho anh.....anh ko cảm thấy điều đó quá phiền phức như bà nói....nhưng cái cách ngập ngừng ko thường gặp ở bà làm anh phải thắc mắc....Kim Jaejoong.....bây h nó đã thế nào rồi??........anh ko thể tưởng tượng ra được.....thằng nhóc đó.....

Có bóng người từ đằng xa tiến lại. Rồi người đó dừng lại sau lưng anh. Đứng đó 1 lúc lâu. Yunho cũng ko để ý gì lắm. Có lẽ lại là 1 người khách qua đường cảm thấy công việc anh đang làm khá thú vị nên dừng lại xem....1 thanh niên cao lớn chịu khó trùm áo bông ra đây ngồi đắp người tuyết giữa cái không khí ảm đạm, heo hút như thế này....thật là thú vị, phải ko(?)...

Anh đập mạnh vào phần tuyết dưới chân rồi đứng thẳng dậy. Chống 2 tay ngắm nhìn tác phẩm của mình. Sau đó tháo cái nón len trên đầu đội cho thằng người tuyết....Vậy là xong! Anh phủi 2 tay vào nhau định bước vào nhà thì khựng lại....người đó vẫn chưa đi....cảm giác ai đó đang nhìn mình làm Yunho cảm thấy nhột nhạt. Anh hơi quay đầu lại.....

Nó đứng đó. Vali đặt dưới chân....Quần jean đen....1 vài dây kim loại móc lỉnh kỉnh quanh thắt lưng....áo bông đen khá dài ko kéo khóa....có lẽ là hơi điên khi lại ăn mặc như vậy vào lúc thời tiết đang cực kì lạnh như lúc này.....nhưng bên trong chiếc áo bông ko kéo khóa đó là chiếc áo len rất quen thuộc vs anh....áo anh tặng Joongie.....

Nó vẫn đứng đó lặng nhìn anh.....Yunho muốn mở miệng nói gì đó nhưng anh ko thể.....anh hòan tòan bất động trước con người đó....Nó cúi đầu....hình như hơi mỉm cười rồi tiến lại gần anh....nó rút 2 tay đang đút trong túi áo bông ra, tháo chiếc nón len đang đội trên đầu mình rồi nhón chân đội lên đầu anh.

- Yunho hyung! Lâu quá ko gặp!

- Cậu.... - anh ngập ngừng - Là Jae??

Nó lại cúi đầu cười. Cái kiểu cúi đầu lúc cười đó. Nụ cười đó. Nó khiến anh bất động hòan tòan....

- Thật chịu thua hyung! Jae đứng nhìn cả buổi mà ko hề hay biết...

Anh nhìn nó 1 lúc lâu rồi bật cười....

- Cậu khác quá! - anh xoa nhẹ đầu nó, mái tóc đen rối bù trong gió.... - Lớn hơn nhiều! Đã lâu lắm rồi....Phải ko??

- Ưhm....Lâu lắm rồi! - rồi nó bật cười - ko định mời Jae vào nhà sao??

Anh nhìn nó rồi lại cười. Nó nhìn anh bước đến xách vali rồi lặng lẽ theo anh vào nhà.

-----------------------------------------------------

- Trong này ấm quá!

Nó ngồi lọt thỏm trong ghế sopha to đùng. 2 tay áp vào tách trà nóng. Lâu lâu lại súyt xoa.

Anh đứng quay lưng lại phía nó. Đang chăm chú pha café. Anh ko dám quay lại....tự dưng có cảm giác sợ phải đối diện vs nó....sợ phải nhìn vào gương mặt đó....ánh mắt đó....Jaejoong hòan tòan ko giống như anh tưởng tượng...anh cứ nghĩ thằng nhóc quậy phá mà mm Joongie kể suốt bao năm qua hẳn phải khác....đằng này.....nó đột nhiên xuất hiện trước mặt anh vào 1 ngày gió tuyết....vs gương mặt giống hệt Joongie ngày trước.....cũng nụ cười đó.....làm anh phải sững sờ.....cứ ngỡ cậu đã quay về.....Yunho cúi đầu nhìn từng giọt café trong máy....

- Ai cũng "chê" Jae quá giống Joongie hyung!

Anh hơi giật mình quay lại. Nó đứng sát sau lưng anh. Cảm giác quá gần. Chóp mũi anh gần như đã chạm vào trán nó. Anh hơi rụt người lại, đưa tay che miệng ho khẽ. Nó hơi mỉm cười lùi lại 1 chút.

- Jae giống quá! Đúng ko??

- Ưhm.... - anh lại quay lưng về phía nó - anh em mà....giống nhau cũng là chuyện thường thôi!

- Nhưng lại giống đến mức khiến người ta nhìn lầm.... - nó chống tay vào bàn, mặt chồm lên sát mặt anh - đúng ko??

Yunho rót café ra tách rồi bước đến ngồi xuống ghế. Anh ko trả lời nó. Chỉ im lặng uống café của mình. Nó tựa lưng vào bàn nhìn anh. Hơi mỉm cười.

- Hyung ko có gì thay đổi.

- Sao lại ko? - anh trả lời, mắt ko rời tách café - hyung bây h chín chắn hơn. Trưởng thành rồi mà....

- Hyung ko chín chắn chút nào - nó tiến lại gần anh rồi ngồi xuống sát bên cạnh, môi kề vào tai anh nói khẽ - ko trưởng thành chút nào....

Yunho vờ ho khẽ rồi ngồi nhích ra xa. Thằng nhóc co cả 2 chân lên ghế, vòng tay ôm gối & cười thật to.

- Hyung chỉ già hơn thôi!

- ............................

Anh quay sang. Nó đang trầm ngâm ôm gối....Cái kiểu ôm gối dễ thương đó...anh chưa từng thấy ở Joongie bao h....tự dưng anh cảm thấy bản thân mình rất lạ....

- Đừng nhìn Jae rồi so sánh vs Joongie hyung chứ - nó quay sang anh mỉm cười - Jae là Jae thôi, mặc dù có giống Joongie hyung....chút chút....

Rồi nó chồm lại gần anh. Mặt kề sát mặt anh. Lại cười.

- Jae dễ thương hơn Joongie hyung nhiều. Đúng ko??

Anh cốc nhẹ lên trán nó. Hơi mỉm cười.

- Từ lúc vào nhà, cậu đã hỏi rất nhiều câu "đúng ko??"....tại sao lại muốn hyung trả lời những câu đó??

- Vì Jae muốn nghe câu trả lời thành thật của hyung mà.

- Vậy cậu muốn nghe hyung trả lời đúng hay là ko??

- Ko cần nữa! - nó bất ngờ đứng lên - tất cả những câu trước là đúng, còn câu cuối cùng sẽ là ko! Vì vs hyung, Jae ko thể bằng Joongie hyung được!

-------------------------------------------------------------

Jaejoong bước vào phòng tắm. Hơi nước làm mờ tấm kính trước mặt. Nó đưa tay lau khẽ. Gương mặt trong kính đang nhìn nó chăm chú. Jaejoong cười khẽ.

"Hyung àh, em sẽ thay hyung yêu Yunho hyung thật nhiều!"

.................

"cộc....cộc...."

- Jae àh! Cậu ở trong đó lâu lắm rồi! xuống ăn cơm thôi!

- Ưhm....hyung xuống trước đi!

...................

Nó chạy xuống dưới, đi thẳng vào bếp & nhìn sững đống đồ hộp trên bàn. Từ lúc nó về đây sống đến nay đã gần 1 tháng, hầu như ngày nào cũng ăn mấy món này, riết rồi phát ngán luôn.

- Hyung.....lại ăn cái này hả?

- Ưhm.. - anh đáp ko quay lại - ngán rồi hả??

- Đừng nói vs Jae là hyung ăn như vầy suốt từ trước đến h chứ? - nó ngồi xuống ghế chỗ bàn ăn - ko tự nấu ăn sao??

- Hyung nấu....hơi tệ - anh quay lại mỉm cười vs nó - ăn như vầy cũng tiện, ko tốn nhiều thời gian lắm, hyung còn phải đi làm mà.

- Nhưng ăn như vầy ko tốt đâu!

- Quen rồi! ko sao đâu??

- Ko ai nấu cho hyung ăn sao? - hỏi xong nó mới phát hiện mình lỡ lời. Nó nhìn anh, chờ đợi...

- Lúc trước có...h ko...

Nó đứng bật dậy, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

- Từ h Jae sẽ nấu cho hyung ăn.

Anh hơi bất ngờ rồi khẽ gỡ tay nó ra. Anh quay lại cốc nhẹ lên trán nó.

- Thằng nhóc này! Đừng xem thường ông anh này chứ. Jae về đây, hyung phải chăm sóc cho Jae chứ, mm đã căn dặn hyung rất kỹ rồi.

Nó khoanh tay nhìn anh.

- Hyung đang cố gắng chứng tỏ cho Jae thấy hyung là ông anh rể tốt bụng đó hử??

- Ko phải vậy sao??

- Vs Jae hyung ko phải anh rể.

- Ko là anh rể thì hyung cũng là anh cả trong nhà, pama chẳng phải đã xem hyung như con trong nhà rồi sao??

- Pama xem huynh là rể trong nhà chứ ko phải con cả trong nhà.

- Mâu thuẫn rồi đó nhóc! Cậu nói hyung ko phải anh rể cậu, h lại nói pama xem hyung là rể chứ ko phải con trai...

- Là rể trong nhà, nhưng ko phải là anh rể của Jae! Tối nay ko ăn nữa! ngán đồ hộp lắm rồi!

Nó nói xong bỏ đi thẳng lên phòng. Anh đứng ngây ra 1 lúc mới hiểu được thâm ý trong câu nói đó. Tự dưng thấy giận mình kinh khủng, ko biết anh đã làm gì sai khiến thằng nhóc có cái ý nghĩ kì quái đó. Anh bỏ đồ ngược vào trong tủ lạnh.

"cộc....cộc..."

- Jae àh! Hôm nay ko ăn đồ hộp nữa! Ra hyung dắt đi ăn!

- ..................

- Jae àh! Nghe hyung nói ko? - anh kiên nhẫn gõ nhẹ lên cửa - Ra đi ăn ko thôi đói đó!

- ..................

Anh quay lưng định trở về phòng mình, rồi nghĩ sao anh lại gõ tiếp vào cửa.

- Nếu ko xem hyung là anh rể, là anh trai, thì cũng phải biết nghe lời chứ. Hyung thay Joongie hyung, thay pama chăm sóc cho cậu. Nói mà ko biết nghe lời hyung ko giữ cậu ở đây nữa!

Anh vừa dứt lời thì cánh cửa mở toang ra. Nó ko nói ko rằng cầm áo ấm đi thẳng xuống dưới. Yunho vội đuổi theo nó ra đến tận cửa. Anh kéo tay nó lại.

- Đi đâu đó?

- .................

- Jae! Tối rồi mà muốn đi đâu hả?

- Ko cho ở nữa thì đi chỗ khác ở chứ đi đâu!?

Yunho ngạc nhiên nhìn nó. Lần đầu tiên anh thấy 1 thằng con trai 19t giận hờn thế này. Nó đứng tựa vào cửa, mắt bắt đầu đỏ, môi hơi mím lại, ko thèm nhìn sang anh. Yunho đưa tay giành lấy áo ấm trên tay nó.

- Hyung sai rồi! - anh xuống nước - cho hyung xin lỗi! h ko muốn ăn thì lên phòng, hyung ko gọi cậu dậy nữa, còn muốn ăn thì mặc áo ấm vào, chờ hyung dắt đi. Được ko??

Nó đưa tay giật áo lại, tự mặc vào rồi khoanh tay đứng nhìn ra cửa. Anh khẽ lắc đầu rồi chạy ngược lên phòng.

--------------------------------------------------end Chap 01--------------------------------------------------------Chap 02:

Chun - em họ Yunho bất ngờ dọn sang để tiện việc đi học. Yunho ngồi trong phòng khách nhìn 2 thằng nhóc huyên thuyên vs nhau mà muốn đau cả đầu. Nhà chỉ có 2 phòng ngủ, thêm Jae thì ko sao, h lại thêm Chun. Anh em, ko lẽ anh lại ko cho nó ở. Nghĩ tới việc đối phó vs 2 thằng nhóc là Yunho muốn bệnh. Thằng nhỏ suốt ngày hết hờn đến dỗi. H lại thêm thằng lớn tính khí thất thường ko kém về đây ở. Chắc anh phải nhập viện thường xuyên. Đã vậy 2 thằng nhóc lại có vẻ hợp cạ. Mới quen mà ngồi nói chuyện như là thân lâu lắm rồi. Đến lúc Jae tốt bụng nhường phòng nó ở cho Chun thì Yunho giảy nảy.

- Sao lại nói là nhường phòng? - anh cắt ngang cuộc nói chuyện - 2 đứa ở cùng thì gọi là chia phòng chứ?

- 2 đứa ở cùng? - Chun ngây thơ - ai ở cùng ai ?

- Thì Chun vs Jae!

- Ai nói Jae sẽ ở cùng phòng vs Chun hyung? - đến lượt Jae ngây thơ.

- Jae ko ở cùng Chun thì ở đâu? Nhà chỉ có 2 phòng, h Chun về thì 2 đứa chịu khó....

- Phòng Jae đang ở nhỏ xíu! Làm sao chia được, h Jae nhường cho Chun hyung, hyung ấy sắp tốt nghiệp, cần yên tĩnh để học bài. Jae mới học nhập học, mà phòng Yunho hyung lại rộng nhất nhà, nên qua ở vs Yunho hyung là....phải đạo rồi! - nói xong quay sang Chun hyung cầu cứu - đúng ko Chun hyung??

- Đúng rồi! Jae qua bên phòng Yunho hyung là.....hợp lý nhất! - Chun ủng hộ vì cái nháy mắt của Jae mặc dù ko biết thằng em mới quen đang âm mưu gì.

Yunho chưa kịp nói gì thì 2 thằng nhóc đã lăng xăng khiêng đồ lên phòng dọn dọn dẹp dẹp. Anh ngồi vò đầu bứt tóc. Chỉ sống trong cùng 1 nhà anh đã ko chịu nổi Jae, h nó chuyển sang phòng anh ở....Yunho như muốn phát điên....anh nhớ lại chuyện hồi tuần trước...

-----------------------------------------------

Nửa đêm. Yunho đang ngập đầu trong mớ sổ sách thì Jaejoong đùng đùng ôm gối sang gõ cửa phòng anh vs lý do.

- Jae ko ngủ được! hyung cho Jae ngủ nhờ đây 1 đêm đi!

Nói xong nó tự nhiên lăn đùng lên giường ngủ luôn 1 mạch làm tối hôm đó anh phải ngủ ngồi trên ghế. Thậm chí còn ko dám bước lại gần giường. Ko dám thay đồ ngủ. Công việc anh cũng ko thể hòan thành vì cái dáng nhỏ bé đang lăn qua lăn lại trên giường mình. Đã vậy nó còn hành anh tơi tả. Đang nằm ngon lành nó lại bật dậy lảm nhảm, nào là.....

- Hyung! Lạnh quá Jae ngủ ko được!

Yunho phải đứng lên lấy thêm chăn trong tủ cho nó.

- Hyung! Đèn sáng Jae ngủ ko được!

Anh phải giảm bớt đèn trên bàn làm việc cho nó ngủ. Vậy mà thằng nhóc vẫn ko chịu yên. Nó lò mò đến bên cạnh anh.

- Hyung!

- Lại gì nữa?

- Hyung tới giường ngồi vs Jae chút đi! Jae ngủ rồi hyung qua đây làm việc tiếp!

- HẢ? - anh mở tròn mắt nhìn nó - Cậu giỡn? 19t rồi mà vẫn phải.....ru ngủ hả?

- Ko phải là ru....chỉ là....lúc trước mm hay ngồi bên chờ Jae ngủ rồi mới về phòng....quen rồi...h ko có...Jae.... - giọng nó hơi chùng xuống.

Anh thở dài đứng lên. Ko biết nó định làm trò gì, nhưng thôi kệ. Qua đó ngồi cho nó ngủ, nếu ko cả đêm nay anh sẽ khốn đốn.

------------------------------------------------------------

Bây h nhớ đến lúc nó ôm cứng anh để ngủ tối hôm đó Yunho vẫn còn cảm thấy nóng ran cả người. Anh nói khi cả 3 đang ngồi quanh bàn ăn cơm tối.

- Chút ăn xong Jae dọn đồ sang phòng ngủ vs Chun! - Yunho nói như ra lệnh.

Cả 2 người đang cặm cụi ăn phải giật mình quay lên:

- Hyung! Vậy ko được! em học khuya! Để đèn sáng vậy làm sao Jae ngủ được!

- Thì tối nay ngủ sớm!

- Ko được! em học xong còn....bận việc! ko cho Jae ngủ cùng được! ngủ phòng hyung đi!

- Hyung phải làm việc, cũng để đèn cả đêm, ngủ vs Chun tiện hơn!

Hình như mấy thằng em muốn làm khó "thằng anh". Yunho liếc sang bên Jae. Thằng nhóc ngồi ăn ko nói gì. Rồi nó nhẹ nhàng gác đũa.

- Tối nay Jae ngủ ngoài phòng khách.

Jaejoong đứng lên đi 1 mạch lên phòng. Mọi người cũng ngừng ăn. Yunho quay về phòng. Chun bắt đầu dọn dẹp.

-----------------------------------------------------------------

Yunho đẩy cửa bước vào. Jaejoong đang lui cui dọn đồ vào trong vali. Thằng nhóc làm như ko thấy anh. Cái vali đầy đồ đóng hoài ko được. Jaejoong ngồi luôn lên trên dùng trọng lượng cơ thể bằng "con kiến" của mình để đè nắp vali xuống. Yunho khoanh tay đứng nhìn nó loay hoay cả buổi cũng ko thể nào đóng kín vali lại được. Anh ngồi xuống bên cạnh. Tay vừa chạm vào vali đã bị Jaejoong gạt ra.

- Ko cần!

Rồi nó kéo nguyên cái vali ko kéo khóa đi ra cửa. Anh đứng lên định đuổi theo nó nhưng rồi lại thôi. Yunho quay về phòng, thả mình lên mặt nệm. Kim Jaejoong....nó làm anh phải suy nghĩ nhiều. Nhìn nó mỏng manh, yếu đuối như Joongie nhưng thật ra thì ko phải. Từ bé nó đã hiếu động, nghịch ngợm ko ai quản được. Bây h gặp lại anh lại phát hiện nó ngang, lì hơn là anh tưởng.

..........

....................

...............................

Yunho quay qua quay lại trên giường. Thằng nhóc làm anh ko còn tâm trí đâu mà làm việc. Cả ngày lu bu ở cty. Tối về anh phải quay vòng vs đống sổ sách. H lại thêm thằng nhóc rắc rối này.....Yunho chui luôn xuống gối.

" cộc....cộc....."

- Hyung! - Chun gọi khẽ.

- Gì? - Yunho đáp, vẫn nằm y tư thế cũ.

- Jae....em xuống bếp....thấy Jae nằm trên sopha.....

- ..............

- Em tính mang chăn xuống.....mấy hôm nay trời rất lạnh.....

- Chun về phòng đi! - Yunho ngồi thẳng dậy - để hyung xuống gọi Jae lên!

Chun nhẹ nhàng khép cửa lại đi về phòng. Yunho ngồi trên giường thêm 1 lúc rồi đứng lên đi xuống phòng khách. Jae nằm co ro trên ghế. 2 tay đặt dưới đầu làm gối. Cái vali ko khóa nằm chỏng chơ dưới đất. Rõ ràng nó đang hờn anh. Ko thèm quan tâm đồ đạc, đem xuống là vất bừa ở đó luôn. Yunho chạm nhẹ vào vai Jae. Thằng nhóc vẫn ko có chút động tĩnh gì. Anh lay nhẹ.

- Jae àh!

- ...............

- Jae àh!! Lên phòng mà ngủ!

Jaejoong trở mình, nó quay ngược lại, lưng hướng về phía anh, mặt xoay vào phía trong ghế. Yunho lại tiếp tục lay. Nhưng thằng nhóc ngủ say như chết. Anh quay đầu nhìn quanh. Tính gọi Chun xuống để giúp anh khiêng thằng nhóc dậy. Yunho thở nhẹ, anh quay người nó lại, rồi luồng tay bế xốc Jaejoong lên. Như phản xạ, Jaejoong quàng tay qua cổ anh, đầu vùi vào ngực anh ngủ ngon lành. Yunho cứ sợ ko bế nổi 1 đứa đang tuổi ăn tuổi ngủ như Jaejoong, nhưng nó khiến anh ngạc nhiên nhiều. Nhẹ hẫng.....cảm giác như đang bế 1 đứa con nít.....nó quấn lấy anh.....ấm áp.....Yunho chợt nhớ....đã lâu lắm rồi anh ko bế ai như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net