CHƯƠNG 28 - TẨY TRẦN VÀ THỨC TỈNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Enjoy~

*******************************************************************

~"Cảnh Hoàng, Cảnh Hoàng, anh hãy ôm tôi đi, Cảnh Hoàng, đừng rời xa tôi, đừng mà, nếu không có anh tôi không thể sống tiếp được. Đừng rời bỏ tôi..."

Cảnh Hoàng đang ngủ phát hiện người bên cạnh cựa mình vội vàng thức dậy. Từng giọt mồ hôi rịn ra và hình như Bạch Khả cũng đang khóc.

Cảnh Hoàng vội vã ôm lấy ái nhân, không ngừng an ủi.


"Anh đây, anh ở đây, Tiểu Khả, em làm sao vậy??? Đừng sợ, anh không đi đâu cả, vĩnh viễn không rời xa em"

Bạch Khả bừng tỉnh giấc. Trước mặt cậu lúc này là Cảnh Hoàng, cậu chớp chớp mắt để nhìn cho rõ. Nhìn trân trân một hồi lâu thì vẫn là hình bóng ấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn là cặp lông mày cương nghị mà cậu mê đắm.

"Cảnh Hoàng, anh ở đây sao. Anh chưa chết, anh chưa chết có phải không?"


"Anh không chết, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, dù em có chán ghét, có đuổi anh đi, có đạp anh xuống giường hay quay mặt qua một bên rồi cự tuyệt vòng ôm của anh, anh cũng không rời xa em. Có được không??"

Bạch Khả không thể tin được đây đúng là sự thật, cậu vội vàng ôm lấy Cảnh Hoàng như ôm lấy vật báu quý giá nhất của cuộc đời và đặt lên môi hắn một nụ hôn đoàn viên trong hạnh phúc.


Thế nhưng khi cậu vừa chồm người lên, vòng tay còn chưa kịp chạm thì hình bóng Cảnh Hoàng lại tan thành cát bụi, bỏ lại Bạch Khả trong ngơ ngác. Cậu đuổi theo, nhưng Cảnh Hoàng không dừng lại.




"Cảnh Hoàng, anh đứng lại đi. Anh đi đâu vậy, anh vừa hứa sẽ không rời xa tôi cơ mà. Cảnh Hoàng...."



Bạch Khả rời giường, chân không như vậy đuổi theo một hình bóng lập lờ trong vô định. Cậu khóc, cậu muốn là hét nhưng cổ họng lại khô khốc đến nỗi hét không thành tiếng. Chưa bao giờ Bạch Khả lại rơi vào tình trạng tồi tệ như thế này, giống như con người ta khi rơi xuống vực thẳm không có đáy...

Rơi mãi...

Bất lực...

Tuyệt vọng...


Bạch Khả cứ đuổi theo mãi như vậy, đuổi theo rất lâu nhưng vẫn không đuổi kịp, hai chân đan vào nhau làm cậu ngã xuống, bất tỉnh.

***************************************************

Rào, rào, rào....

Vòi nước tự động trong biệt viện Hải Nhân bật lên để tưới cho khoảng sân cỏ rộng mênh mông. Nước phun ra, phun ướt một thân người nằm sóng xoài giữa một mảng xanh rì không chút gợn sóng. Nước lạnh tưới ướt đẫm cả thân ảnh, bắn thẳng vào mặt làm đôi mi người khẽ lay động.


Bạch Khả mở mắt, từ từ tỉnh dậy.

Hoá ra đêm hôm qua cậu đã bị mộng du. Cậu mơ thấy Cảnh Hoàng và đã đuổi theo đến tận vườn biệt uyển. Lò mò ngồi dậy, cậu có cảm giác đầu mình rất nặng, rất đau.


"Vì sao mình lại ở đây chứ?"

Bản thân cậu cũng không nhớ nổi được là bằng cách nào và vì sao bản thân lại có mặt ở biệt viện thế này.


Bạch Khả bỗng cảm giác tim mình đau nhói. Đưa tay sờ lên ngực trái, cậu cảm nhận được tiếng đập thổn thức và tuyệt vọng. Mới trong giấc mơ đó, cậu được gặp Cảnh Hoàng. Cũng mới trong giấc mơ đó, Cảnh Hoàng bị súng bắn vào tim mà chết trong tay cậu. Bạch Khả tựa hồ cũng muốn chết theo cho xong.


Cậu nhớ lại một lần lúc hai người họ ở trong vườn hồng nhà Cảnh Hoàng, hắn đã ôm cậu từ phía sau rồi hỏi cậu có nghe thấy tiếng gì không?



Cậu bảo chỉ nghe thấy tiếng hắn thở vào tai cậu.



Cảnh Hoàng bật cười.


"Thì đúng là có tiếng thở. Em ở gần tôi thế này, tôi có thể không rạo rực được sao? Chỉ có điều, ý tôi không phải như vậy. Tôi muốn hỏi, em có nghe thấy tiếng tim tôi đập rất nhanh không?"


Bạch Khả lắc đầu - "Nhịp tim không phải để nghe, mà là để cảm nhận."

"Vậy em có muốn cảm nhận nhịp tim vì em mà đập của tôi không?"


Cảnh Hoàng nắm lấy tay cậu đưa lên ngực hắn.




Khoan đã, có gì đó rất lạ. Bạch Khả kinh ngạc nhìn Cảnh Hoàng.

"Đúng vậy, rất lạ đúng không? Tôi chỉ muốn nói cho em biết, trái tim tôi, dù có ở vị trí nào thì cũng đều đập vì em. Tôi yêu em."

Một giọt nước mắt ấm nóng chan hoà rơi xuống.


"Cảnh Hoàng, anh hãy đợi tôi. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau. Sớm thôi."



Bây giờ trời vẫn còn rất sớm, cứ ngồi mãi để nước thấm đẫm có chút lạnh thế nên Bạch Khả đành tự thân đứng dậy. Ngay lúc này có một đám người hớt hải chạy về phía cậu.

"Trời đất, nhị thiếu gia, sao cậu lại ở đây? Sao lại ướt hết thế này? Mới sáng sớm cậu vào vườn biệt uyển làm gì chứ? Xem cậu lạnh đến run cả người kia kìa. Cậu thế nào rồi? Cậu có làm sao không??""

Bạch Khả chỉ cảm kích đám người này vì họ đã giúp đỡ cậu đứng dậy, còn lại thì thấy rất rất phiền.


"Bạch lão gia sáng sớm vào phòng không thấy cậu đâu nên sai người đi tìm. Chúng tôi đã tìm cậu mãi. Mau mau trở về thay đồ không thôi cảm lạnh."

Hai ba lớp khăn lông trắng muốt bắt đầu phủ lấy cơ thể Bạch Khả. Đám cận vệ cẩn thận đỡ cậu đi, một lúc cậu còn nghe thấy tiếng ai văng vẳng.

"Mau mau bịt tất cả mấy vòi tự động này lại. Dám làm ướt cậu Khả, thiệt không biết trời cao đất dày, vô pháp vô thiên, đáng bị xử tử."

"Vòi nước tự động được lập trình, cứ đến giờ thì nó sẽ chạy, vòi nước có lỗi gì đâu chứ."

"Còn dám nói..??"

Giọng bên kia im bặt.

"Phàm là ai, hay bất cứ người nào gây hại đến cậu Khả, dù vô tình hay hữu ý, đều phải chịu hậu quả, có biết không??"




"Dạ, dạ em biết rồi."

"Còn không mau đi bịt ống nước."

"Dạ, dạ... em đi làm ngay."

Mấy lời vừa rồi đã lọt vào hết lỗ tai Bạch Khả, cậu quay lại, giọng vì lạnh quá mà run lên.

"Không cần phải bịt. Nước lạnh giúp con người ta tỉnh táo, nước cũng giúp con người ta gột rửa linh hồn tội lỗi. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Vậy là có công, không có tội. Không cần phải đi bịt lại làm gì."




Nói rồi cậu quay lưng đi, bỏ lại hai cận vệ ngơ ngác đứng nhìn.

Cốc, cốc

Một trong hai người bị cú đau điếng.

"Có nghe cậu Khả nói không, nước gột rửa tâm hồn tội lỗi, mau đi mở vòi rồi đứng dưới đó để nước tẩy uế ngươi mau."

"Nhưng.."



"Còn không mau đi..."

———————-

Tiểu Khả, con không sao chứ? Mới sáng sớm con chạy đi đâu vậy? Sao lại để người ướt nhem thế kia?

Cố Hải mặt hiện rõ lo lắng, sai người làm lấy thêm khăn bông lau người cho con trai, rồi bảo nhà bếp chuẩn bị mang đến cho cậu một bát canh gừng ấm.

"Daddy, baba, con không sao cả. Chỉ là con mộng du nên đi ra biệt viện ngủ một giấc vậy thôi."

"Con bị mộng du sao? Ta lại không biết con có chứng bệnh này." Cố Hải lo lắng. Tay hắn vẫn đang xoa xoa lòng bàn chân cho Bạch Khả.

"Phải mau xoa lòng bàn chân cho ấm lên, không thôi sẽ cảm lạnh. Con mau uống nước gừng đi. Có ấm không??"

Bạch Lạc Nhân nhìn hai cha con Cố Hải, cảm giác lo lắng xen lẫn ấm áp làm thành một tư vị khó tả.



Uống được hơn quá nửa, chén nước gừng bị đặt xuống bàn. Cố Hải ngạc nhiên lắm.

"Con mau uống thêm nữa đi."

Nhưng Bạch Khả lắc đầu.

"Cảnh Hoàng cũng rất thích vị gừng."

Cả gian phòng bỗng im bặt. Bạch Khả vội lên tiếng

"Baba, ngày mai là ngày cuối đám tang có phải không?"

Cố Hải gật đầu.



"Con muốn đi viếng đám tang. Ba giúp con chuẩn bị một số thứ có được không?"

Nói rồi Bạch Khả thì thầm vào tai Cố Hải điều gì đó. Sắc mặt Cố Hải bỗng thay đổi.

"Baba, ba nhất định phải kiếm được cho con nhé."

Cố Hải gật đầu. Hắn đứng liền dậy. Nhìn Bạch Lạc Nhân đang nhíu mày nhưng chẳng nói chẳng rằng mà rời đi.

"Ơ..."



Bạch Lạc Nhân cũng muốn đuổi theo Cố Hải nhưng Bạch Khả đã chặn cậu lại.

"Daddy, con có một việc muốn nhờ ba, hãy giúp con."

Bạch Lạc Nhân quay lại nhìn Bạch Khả, thái độ có chút nghi vấn xen lẫn tò mò.

"Được, con nói đi, ta sẽ làm cho con."

Bạch Khả mỉm cười, một nụ cười đầy đủ tư vị, hứa hẹn mang lại nhiều điều chấn động, long trời lở đất...

(Còn tiếp)

*************************************************

Vote và comment như một món quà tri ân các bạn dành tặng cho tác giả nhé.

Chúng ta là các thực thể tác động qua lại, vì vậy hãy tương tác và động viên nhau.

Đừng lẳng lặng đến rồi đi

Hãy để lại dấu chân ở mỗi chỗ mà các bạn đi qua~

Thân mến,

Yumi Lee <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net