Chương 3 phần cuối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang nghỉ ngơi xả tức thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng động, tên nhóc Gia Nhĩ ló đầu vào.

" Chị Mary..." Cậu nhóc thấy phòng nghỉ không có ai liền nhón chân vào, trên tay bưng một khay rượu.

Tôi lo lắng nhìn đông nhìn tây, liếc mắt nhìn qua góc tường, ý bảo cậu ta chú ý camera phía trên. Hẳn là cậu ta phải có việc gì khẩn cấp cần nói với tôi, cậu ta nhẹ nhàng thổ lộ:

" Việc hôm qua lại tái diễn. Bảo vệ an toàn cho em nhé!"

Sau đó cậu ta liếc mắt đau khổ nhìn tôi, xoay ôm nỗi hận rời đi.
Tôi nhìn vóc dáng nhỏ bé của Gia Nhĩ , trong lòng kêu khổ không ngớt. Xem ra vóc dáng nhỏ nhắn kia tám chín phần đã bị Vĩ Đình chú ý rồi. Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng một hành động vô tâm của lão Đặng Siêu lại làm chúng tôi, những kẻ đang bị giam hãm trong sâu nhà tù tìm thấy một con đường sống.

Nhưng có được thì cũng mất, giờ tôi đang lấy tấm thân của Gia Nhĩ đánh cược, mà trong đám gay , việc những kẻ có tiền ỷ vào hầu bao rủng rỉnh rồi làm càn không phải hiếm. Gia Nhĩ lại chẳng thông minh như tôi, cách này có nên dùng không đây?

Đã vậy, đêm nay tôi còn mất đi sự chuyên nghiệp trong công việc của mình. Theo lý thuyết, nếu không" tóm" Vĩ Đình được, tôi có thể bắt đầu từ tên Điềm Lộc Hàm kia, biết đâu lại kiếm được một số tin tức. Nhưng khi đã nhìn vào gương mặt lạnh lùng coi thường tất cả của anh ta, bảo tôi ngồi xuống tán tỉnh, uống rượu, cắn hạt dưa với anh ta thì đúng là nhiệm vụ bất khả thi. Tôi bất giác căm ghét con người ấy không thể chấp nhận thái độ coi thường người khác của hắn ta được.

Lúc sắp tan ca, tôi đi qua quầy bar thì không thấy Gia Nhĩ đâu. Hỏi cậu nhóc đứng ở quầy bar thì mới biết một giờ trước, Gia Nhĩ được ông chủ đặc biệt cho phép nên cậu ta tan ca rồi.

Tôi thấy không ổn nên vội vàng chạy như điên về phòng nghỉ bật di động lên, đúng là Gia Nhĩ có tin nhắn cho tôi:

" Em ở nhà hàng Bán Đào Hoa, hắn ta bắt đầu hành động chân động tay rồi".

Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng. Gọi di động cho Gia Nhĩ, cậu ta tắt máy.

Trong cục có quy định, chúng tôi phải bật máy 24 trong ngày, giờ cậu ta tắt máy thế này thật sự rất bất thường. Tim tôi lơ lửng giữa không trung, chẳng kịp thay quần áo, tôi khoác một chiếc áo khoác mỏng lao ra cửa trong tiếng hét chói tai của đám con gái và đụng phải mama Tang đang định đi vào.

Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn thành không nghe thấy mama Tang đang niệm Tam Tự  kinh phía sau. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:

" Vĩ Đình kia, nếu ngươi dám đụng vào một sợi lông nào của huynh đệ ta, Địch Lệ Nhiệt Ba ta dù có là một quả trứng không biết lượng sức mình cũng quyết đập vỡ cái đầu cứng như đá của ngươi!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC