Khổng Minh tỏa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quên rằng vì sao đại sư huynh tặng khóa Khổng Minh cho mình, quả thực là một lời nói dối của Trình Tiềm.

Nó nhớ ngày hôm ấy rơi vào mùa đông đầu tiên nó được trải qua ở Phù Dao sơn.

Cả bọn đóng bộ tới Truyền Đạo đường trong một buổi sáng trắng xóa tuyết, Nghiêm thiếu gia thì dĩ nhiên được bọc gọn trong áo choàng lông cừu và để người ta khiêng đi như thường.

Trời lạnh, đến cả Thủy Khanh mọi khi vẫn lăn lộn trong cái gùi trên lưng sư phụ cũng phải cuộn tròn nằm yên một chỗ. Hàn Mộc Xuân đặt cái nôi của con bé nằm trước mặt bốn vị sư huynh, vẫn cái giọng bất biến ngân dài Thanh Tĩnh kinh, như thể giá lạnh của mùa đông cũng chỉ như một cơn gió nhẹ tạt qua cuống họng, không mấy trở ngại.

"Huynh ủ rủ quá vậy tiểu Tiềm? Vừa nãy hình như còn lén trừng mắt với đại sư huynh nữa hả?"

Hàn Uyên ngơ ngác khi nhìn Trình Tiềm trầm mặc chọt chọt đĩa điểm tâm một hồi lâu. Nó chống khuỷu tay lên bàn, má thì gác lên mu bàn tay, trầm lặng nghĩ gì đó.

"Phải nói bộ dạng của huynh làm đệ mất hứng khủng khiếp."

"Ngươi đã bao giờ có hứng khi nghe sư phụ đọc kinh à?" Trình Tiềm vẫn không có vẻ gì là hào hứng lên.

Hàn Uyên lắc đầu chịu thua, cũng học theo bộ dạng của Trình Tiềm, chống tay lên bàn, nhìn theo hướng nó đang nhìn.

Vì thế mà Lý Quân thắc mắc tại sao hai thằng lại chăm chăm nhìn một tên bại gia tử đang nằm ngủ hiên ngang bên cạnh một cái lò sưởi nồng nặc hương liệu. Gã không nghĩ là ngồi ngắm đại sư huynh đánh giấc thì có gì hay ho, nhưng chắc là hai tiểu sư đệ, đặc biệt là Trình Tiềm, sẽ không học theo y chứ?

Hiếm khi thấy Trình Tiềm trong giờ học lại tỏ ra chán nản như vậy, có lẽ nhiệt độ quá thấp làm nó mệt mỏi. Dù sao thì tam sư đệ nhìn qua cũng không phải một tiểu hài mạnh khỏe gì.

Thời gian qua Trình Tiềm và Nghiêm Tranh Minh thân thiết thấy rõ, so với Lý Quân mỗi ngày đều dẫn Hàn Uyên đi xới tung cả ngọn tiên sơn lên thì cũng một chín một mười. Nhưng hẳn nhiên, đại sư huynh mà thân với ông cụ non kia thì chẳng phải vì mục đích giải trí vui vẻ gì rồi.

Hình như Nghiêm Tranh Minh vừa làm cái gì đó khiến Trình Tiềm khó chịu. Ngày thường hai người họ chọc điên nhau không ít, nhưng đa phần đều vì y lười phải nổi cáu hoặc đối với nó, việc đọc sách quan trọng hơn là đi giận dỗi ai đó, mà sự khó chịu của cả hai ít khi được phơi bày ra. Giờ thì Trình Tiềm đang trầm mặc đến đáng ngờ.

Thật ra thì cũng chẳng có gì to tát.

Nghiêm Tranh Minh từng thỏa thuận cứ cách mười ngày lại mở cửa Kinh Lâu cho Trình Tiềm. Mấy ngày gần đây tiết trời biến chuyển, tính khí y cũng theo đó mà khó chiều hơn, hết lần này đến lần khác gây chuyện trong giờ học. Kết quả là báo hại tam sư đệ phải phí hàng đống thì giờ ngồi chép thay y mấy chục lần kinh thư, chép đến cả hai tay vừa cóng vừa đau.

Nó chép xong liền hăng hái chạy đến tìm Nghiêm Tranh Minh, bởi đêm hôm qua là đúng hạn mười ngày. Thế mà Nghiêm thiếu gia khi gặp chuyện thì huynh huynh đệ đệ, cầm được mấy chục bản sao kinh xương máu của Trình Tiềm trên tay rồi lại qua cầu rút ván, tự phong ấn mình trong ổ chăn, quyết không mò ra ngoài mở cửa Kinh Lâu cho thằng nhóc, lấy cớ là vì trời lạnh nên thân thể bất ổn.

Lý do đó lừa ai thì lừa, đừng đem ra để lừa tiểu sư đệ đầu óc nhảy cóc qua dáng người này.

Trình Tiềm tuyệt vọng bỏ về Thanh An cư, bứt rứt cả đêm. Nó đã chuẩn bị rất nhiều trong mười ngày này chỉ để khi đến được Kinh Lâu, có thể đọc và nhớ được càng nhiều thứ càng tốt.

Giờ thì hay rồi, đại sư huynh thất hứa không tự mình thấy thẹn.

Thất hứa là một chuyện gì đó sỉ nhục danh dự con người. Nhưng danh dự trong mắt Nghiêm Tranh Minh lại không có mấy sức nặng những lúc như thế này, khi cái lạnh ngoài kia thực sự đang làm khó y.

Sáng nay lết xuống giường thấy trong người có hơi uể oải, Nghiêm Tranh Minh hoài nghi cái miệng quạ của mình nói giả thành thật, thân thể thực sự bất ổn rồi.

Một buổi sáng vừa lạnh vừa nhàm chán, Hàn Uyên và Lý Quân bắt đầu pha trò chơi với tiểu Thủy Khanh khó khăn lắm chịu ló đầu ra khỏi nôi. Trình Tiềm thì vẫn bực dọc ngồi viết kinh, đôi còn cố tình để đầu bút khua vào nghiêng mực phát ra tiếng, và kín đáo đục vài cái lỗ vô hình lên cái lưng chình ình của Nghiêm Tranh Minh bằng ánh mắt mười phần bất mãn của mình.

Cứ thế, Nghiêm thiếu gia cuối cùng cũng bị đánh thức bởi vài chuỗi âm thanh không dễ chịu chen ngang vào đại não. Tư thế ngủ khiến cơ bắp của y tê rần. Nghiêm Tranh Minh nhíu mày, khẽ lấy tay vuốt mặt trong khi cố đoán xem điều gì đang xảy ra.

Giờ học còn chưa kết thúc, y mới chợp mắt được bao lâu đâu chứ?

"Trời ơi ồn quá...."

Nghiêm Tranh Minh vẫn không mở nổi cả hai mắt, như có cả một cái gánh hí kịch oanh ca yến vũ ở trong đầu mình. Y chao đảo quay lưng nhổm đầu dậy, hướng về phía phát ra tiếng ồn nhưng cái lưng ê ẩm chết tiệt cứ ngăn cản y hết lần này đến lần khác.

"Đại sư huynh."

"Gì?" Y đáp cộc lốc.

"Dậy đi. Hết giờ rồi."

Hết thật rồi á? Nghiêm Tranh Minh hơi trố mắt lên, thế mà vừa rồi bên tai y vẫn văng vẳng tiếng sư phụ đọc kinh mới ghê chứ.

Trình Tiềm lãnh đạm liếc mắt với y, cầm bút chọt chọt vài cái lên bả vai Nghiêm Tranh Minh khi thấy y vẫn nằm lì ra.

Hôm nay thời tiết đặc biệt lạnh, nên Hàn Mộc Xuân miễn cho đám đệ tử luyện kiếm. Hàn Uyên và Lý Quân mới khắc trước còn than lạnh muốn chết, khắc sau liền chạy ào đi đâu nghịch tuyết rồi. Lúc Trình Tiềm vừa chép kinh xong thì đại sảnh Truyền Đạo đường chỉ còn lại nó và đại sư huynh đang yên giấc ngàn thu này đây.

Nghiêm Tranh Minh vẫn chưa vội dậy, không muốn mình vừa bật lưng lên liền bị đám tiểu Ngọc Nhi xào xáo xúm lại ngay, vẫn nằm thừ người nhìn Trình Tiềm hình như đang có ý định dọn đồ bỏ về trước.

"Tiểu Đồng Tiền...."

Ánh đèn vàng bên án thư hắt chút ánh sáng của nó lên mặt Trình Tiềm, trông thằng nhóc cứ như một con sói con đang nén cơn quạo quọ của mình chỉ vì bị người ta lừa mất con mồi.

Không có ý xúc phạm đâu, nhưng sói con không phải là phạm trù mà Nghiêm Tranh Minh yêu thích. Cái vẻ dễ thương đó hiện tại chỉ tổ làm y đau đầu.

"Này, sư huynh gọi sao không trả lời."

"Đệ không trả lời thì huynh sẽ im lặng à? Chẳng phải đệ bớt nói lại thì sẽ tốt hơn cho cái thân thể bất ổn của đại sư huynh sao?"

"À há, đang giận ta chuyện hôm qua à?"

Nghiêm Tranh Minh nâng người ngồi dậy, vừa tầm để mặt đối mặt với Trình Tiềm đang nhíu mày và ánh mắt nhìn y không mấy thiện cảm. Cảm giác lạnh lẽo tê tái chưa tan đi, Nghiêm Tranh Minh thấy người lâng lâng.

Giọng nói đè thấp của Trình Tiềm cùng với kiểu phản ứng khó ở của nó không hiểu sao chọc cho vùng bụng của y nhồn nhột, thêm suy nghĩ không biết tại sao thiếu mất một bữa được đến Kinh Lâu lại làm cho đứa nhỏ này tức tối đến vậy, Nghiêm Tranh Minh bật cười trước khi vỗ yêu vài cái lên má nó.

"Nói xem, có phải là đệ ấm ức vì đã điên cuồng chép kinh cho ta mà chẳng đổi lại được gì không? Chữ viết càng lúc càng giống y hệt bản thiếu gia nha."

"Đại sư huynh học rộng biết nhiều thế mà lại đặt danh dự lên đỉnh đầu, tùy tiện cho gió thổi bay như thế thì đệ cũng chịu. Vả lại, trời hôm qua cũng chẳng lạnh mấy..."

"Còn nói lý với ta nữa à. Cửa Kinh Lâu có mở cho đệ hay không là do ta quyết định. Thân thể ta không tốt thì chính là không tốt, tiểu Đồng Tiền đệ đừng có mà bức người quá đáng."

"Đại sư huynh cũng đã mười lăm tuổi đầu rồi, to con gấp đôi đệ. Chẳng lẽ một tiểu hài miệng còn hôi sữa như đệ có thể chạy qua lại vài vòng từ Thanh An cư đến Ôn Nhu hương, mà huynh thì nhấc chân xuống giường cũng không làm nổi sao?" Trình Tiềm hơi trợn mắt lên, gom hết giấy bút ôm trên tay, toan đứng dậy.

"Hết nói nổi rồi." Nghiêm Tranh Minh cũng đứng dậy theo, khoát tay ôm lấy vai nó, cúi đầu nói. "Vậy tối nay nếu đệ qua được Ôn Nhu hương tìm ta, ta sẽ mở cửa bù cho đệ."

""Qua được Ôn Nhu hương" là ý gì? Chẳng lẽ đại sư huynh có nuôi mấy con quái thú giữ cổng hả?" Trình Tiềm nhướn mày khó hiểu, nhưng cũng tỏ ra dễ chịu hơn hẳn.

"Ý trên mặt chữ thôi, thế đấy." Y thân mật vỗ vai nó vài cái, rồi ung dung rúc mình trong áo choàng trắng tuyết, ngồi trên ghế mây để đạo đồng khiêng đi.

Trình Tiềm quyết định nửa ngờ vực nửa tin tưởng y, lấy lại vẻ phấn chấn chạy về phòng, hì hục đọc sách làm bài tập, đợi đến đêm.

Tối hôm đó, nó miễn cưỡng khoác áo choàng mà Tuyết Thanh đưa, nhưng từ chối khi hắn ngỏ ý muốn đi theo che dù cho nó. Tuyết hôm nay rơi khá dày, lại thêm độ cao ngất ngưởng của ngọn núi, trời lạnh như muốn dìm cả thế gian vào sắc màu tái tê tịch mịch.

Cái bóng khoác áo màu mực của Trình Tiềm tựa như một chấm đen trên trang giấy trắng. Nó giữ nón áo trùm qua đầu, không thèm ngoái lại để trông thấy những dấu chân nho nhỏ của mình rải đều một đường phía sau lưng, nhưng khoảng cách giữa chúng càng lúc càng rời rạc đủ để nó nhận thấy bước chân mình đang di chuyển nhanh dần.

Ôn Nhu hương vẫn mang theo ánh sáng nhè nhẹ của mấy ngọn đèn vàng, nhưng ở đại môn thì lại chẳng có đạo đồng canh giữ như ngày thường, có lẽ là vì trời quá lạnh. Ít ra đại sư huynh cũng còn có lương tâm, Trình Tiềm đã nghĩ như thế.

Chi ít là cho đến khi nó đứng trước cửa và nhìn qua khe hở để thấy cái then cài bằng đồng chặn ngang đó. Hơn thế nữa, dựng bên cạnh cái vòm tròn của đại môn là một tấm mộc bài tầm trung viết vài dòng chữ rõ ràng.

Chữ rằng:

"Thiếu gia hiện tại thân thể bất ổn, không tiện tiếp khách. Người đến tìm xin hãy về cho."

"Được lắm." Trình Tiềm cười gằn, vẻ cay cú bùng nổ trên gương mặt làm tiết trời như ấm lên. Thế mới hiểu vì sao Nghiêm Tranh Minh lại nói "qua được Ôn Nhu hương tìm ta".

Hiếm có ai lại rộng lượng vui vẻ khi nhận ra mình vừa bị chơi xỏ cả, nó đứng đực ra một lúc. Nhưng ý định bỏ cuộc lại chưa từng xuất hiện để thôi thúc nó mau trở về trước khi bị trận tuyết này làm cho đổ bệnh.

Trình Tiềm vốn tưởng rằng nó chỉ cần chiến đấu với một đoạn đường lạnh buốt đêm đông để thực hiện mong muốn của mình, nào ngờ cuộc chiến này rốt cuộc đã trở thành trận đấu trí giữa nó và Nghiêm Tranh Minh.

Thân thể bất ổn mà còn có tâm trạng để thách thức một đứa trẻ thì hay rồi, Nghiêm thiếu gia đúng là bệnh có chọn lọc. Trình Tiềm quyết đi bỏ đi, nhưng không phải là đi về, mà là vòng qua một ngõ cua, đi đến bức tường bên hông Ôn Nhu hương, mà theo trí nhớ của nó trong lần đầu cùng sư phụ đến đây thì phía sau bức tường này chính là tẩm thất của Nghiêm Tranh Minh.

Trình Tiềm suy tư đứng nhìn bức tường một lúc, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng mới mẻ.

Mà bên kia bức tường, Nghiêm Tranh Minh nằm dài trên cái sập nhỏ, tự hỏi tam sư đệ khi rơi vào trò đùa của y sẽ phản ứng như thế nào.

Hôm nay tuyết rơi trắng xóa.

Một khung cảnh lãng mạn. Nghiêm Tranh Minh đoán thế khi đảo mắt nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ. Y nâng người dậy, tiếng rên rỉ bật khỏi môi như muốn khóa chặt tiểu thiếu gia gầy mảnh vào cái sập gỗ lót nệm của mình. Y đã phải rên rỉ suốt một buổi chiều này rồi.

"Chết tiệt...."

Y buông một câu chửi rủa khi giơ bàn tay lúc này đang tê cóng rã rời lên ngang mắt.

Nghiêm Tranh Minh đã đoán được điều này từ tối hôm qua rồi, rằng y thực sự sẽ bị thời tiết khắc nghiệt trên núi dày vò bằng một cơn cảm mạo. Trêu đùa và thất hứa với Trình Tiềm chỉ là một phần để Nghiêm Tranh Minh lấp liếm cho tình trạng yếu ớt của mình.

Dù hay giả vờ làm Tây Thi ốm yếu ôm tim để gây sự với mọi người, y vẫn có cái gọi là lòng kiêu hãnh của thiếu niên, hoặc là sự hổ thẹn, ngăn cản y tìm kiếm sự thương hại từ người khác những khi bản thân thật sự mỏi mệt.

Nghiêm Tranh Minh nằm ngẫm nghĩ gì đó, y tìm câu trả lời trên trần nhà, mí mắt có hơi ngập ngừng chuyển động.

Không hiểu sao cơn tê buốt lúc này lại khiến Nghiêm Tranh Minh bồn chồn, y bật người ngồi dậy.

Phòng ốc im lìm là điều làm y sợ nhất, dù biết rằng tiểu Ngọc Nhi sắp bưng thuốc về và chỉ đang chừa chút không gian yên tĩnh cho thiếu gia nghỉ ngơi, phần nào đó trong Nghiêm Tranh Minh không biết mình đang vui hay buồn, đang làm điều đúng đắn hay chỉ tổ phí thời giờ.

Cho đến khi y nghe được tiếng động lạ ở vách tường bên cạnh cánh cửa sổ y vừa nhìn qua khe, tiếng động như một vật gì đó vừa rơi bịch xuống lớp tuyết dày cao hơn mắt cá chân.

Gì chứ, đừng nói tiểu tử kia thấy cửa khóa liền nảy ra ý định trèo tường xông vào nha..

Nghiêm Tranh Minh bỗng dưng tự thấy mình thật sáng suốt khi đưa ra suy đoán như vậy, mệt mỏi dễ dàng bị nén đi, y mang giày khoác áo lọ mọ bước ra ngoài.

Trong ánh sáng mờ mờ, y trông thấy được bóng dáng nhỏ bé loay hoay chỉnh lại y phục và đầu tóc từ trong góc tường, và không thể ngăn nổi bản thân "Á à" lên hai tiếng làm nó giật thót.

Một nhúm tuyết nhỏ dính trên đỉnh đầu Trình Tiềm, Nghiêm Tranh Minh hờ hững vung tay phủi xuống. Y đảo mắt, chỉ có cửa lớn bị khóa lại, giờ này cũng không còn đạo đồng nào canh giữ quanh đây, tiểu sư đệ hơi ái ngại vì hành vi trèo tường thất thố của mình, nhưng rồi ương bướng ra mặt khi người bắt gặp nó là Nghiêm Tranh Minh. Trình Tiềm ngẩng mặt lên, môi mím chặt như chuẩn nả ra một tràng chửi rủa cay nghiệt nào đó.

"Đệ qua được Ôn Nhu hương rồi." Nó ngang ngược nói.

"Thì sao?"

"Hứa gì thì làm đó đi, đại sư huynh."

"Ai dạy đệ cái kiểu trèo tường vào nhà người ta vậy hả?" Y chọc trán Trình Tiềm, không hiểu sao có cảm giác nó suýt bật ngửa về phía sau.

"Thế ai dạy sư huynh cái kiểu trêu đùa người khác không có chừng mực vậy?" Trình Tiềm rũ mi gạt tay y ra.

"Vào trong rồi tính, bên ngoài lạnh." Nghiêm Tranh Minh dùng một tay túm lấy cổ áo Trình Tiềm, lôi nó vào bên trong.

Nhưng hình như nó chao đảo, không bước đi được. Không phải là đang chống đối, Nghiêm Tranh Minh thực sự nhìn thấy hàng chân mày Trình Tiềm khó chịu nhíu lại.

"Này, trật chân rồi à?"

Y cuối thấp xuống, đặt cả hai tay lên vai nó và nhận lại một cái gật đầu, trong miễn cưỡng.

"Ôi tiểu Đồng Tiền, đệ vì mớ sách trong Kinh Lâu mà bất chấp đi đến bước này luôn à?"

Trình Tiềm không đáp, đôi mắt không biểu cảm nhìn chòng chọc vào gương mặt đáng ghét của Nghiêm Tranh Minh, ngầm suy đoán liệu y có đang cười nhạo mình trong lòng nhưng bên ngoài thì tỏ ra lo lắng vờ vịt hay không.

Nghiêm thiếu gia không hề che giấu việc bản thân chẳng vui vẻ mấy. So với mặt mũi hơi ửng đỏ vì cảm lạnh của mình, da dẻ Trình Tiềm lại tái nhợt đi đến đáng sợ, nếu không phải y phục của nó thuần một màu đen, y còn tưởng nó như hòa làm một với màn tuyết.

Nghiêm Tranh Minh bỗng thở dài, và hơi nhếch cười, có ý định sẽ làm một đại sư huynh tốt, hỏi thăm và thực hiện lời hứa mở cửa Kinh Lâu bù, đại loại vậy. Nhưng nếu đi ngay bây giờ thì cả y và Trình Tiềm sẽ không sống nổi với thời tiết như thế này.

Có vẻ như nó sắp không đứng vững nổi nữa rồi, kín đáo bấu lấy ống tay áo đại sư huynh làm điểm tựa.

"Đồng Tiền."

"Hả?"

Y đưa cho nó một chiếc khăn mỏng, hất mặt. "Vốc một nắm tuyết lên, bỏ vào đây."

Trình Tiềm vịn một tay lên cánh tay Nghiêm Tranh Minh, ngoan ngoãn khom người cuộn đầy tuyết vào chiếc khăn mềm mại và giữ chặt.

Nghiêm Tranh Minh ngập ngừng gỡ tay nó ra, xoay người lại, và cũng cái ngập ngừng đó, quỳ một gối đưa lưng về phía Trình Tiềm.

"Vào trong rồi tính tiếp."

Sau một nỗ lực không mấy tự hào, Nghiêm Tranh Minh cũng cõng được thằng nhóc đi vào trong phòng, cùng với cả tấm áo choàng ươn ướt tuyết lạnh của nó nữa, cả hai ngồi nhoài trên một cái bậc cao gồ lên từ sàn nhà bằng phẳng.

Khỏi phải nói việc phải kêu người đem đến một lò than hồng để "rã đông" cho tam sư đệ đã khiến Nghiêm Tranh Minh chỉ biết tặc lưỡi quên cả cơn đau đầu của chính mình.

Trình Tiềm nói một hiểu mười, liền tự biết điều cởi giày ra, lấy tuyết bọc trong khăn tự chườm lên cái chân đau của mình.

"Cho dù đệ không quan tâm gì đến ta thì cũng phải biết tự thương lấy mình chứ. Tìm khắp môn phái lại chẳng có thằng ngốc nào giữa trời tuyết lạnh mò lên đỉnh núi chỉ để đọc sách như đệ đâu." Nghiêm Tranh Minh hít vào một hơi, để ý thấy chỗ tay của nó có vết đỏ ửng khá đậm màu. "Ta hoài nghi sau này đệ có khí cảm rồi, tự mở được cửa Kinh Lâu, có phải là sẽ bất chấp cả mưa gió bão tuyết luôn không? Đúng là học đến điên rồi."

"Đại sư huynh không muốn mở cửa cho đệ thì thôi, dù sao cái này cũng là do huynh tự nguyện...."

"Không!" Nghiêm Tranh Minh chen ngang với một câu khẳng định bằng chất giọng khàn đặc của một người quá mệt mỏi với cơn cảm lạnh trong cơ thể. "Nếu đệ chưa làm gì cho ta thì may ra ta còn có quyền quyết định. Đằng này, mấy chục bản sao kinh của đệ đã đưa đến tay sư phụ rồi, chữ "tự nguyện" sao có thể dành cho ta được nữa."

"Thôi bỏ đi, đệ không có hứng chấp nhặt mấy chuyện này nữa đâu."

Nghiêm Tranh Minh có hơi chưng hửng nhìn sang. Trình Tiềm xoay tròn cổ chân một cái rồi an tâm mang giày vào, chỉ chậc lưỡi, đúng kiểu của một ông cụ non, đứng dậy, đi tới chỗ cánh cửa, và mở ra để nhận lấy cái lò than hồng từ tay tiểu Ngọc Nhi. Nghiêm Tranh Minh cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ hơi thắc mắc tại sao đến giờ này mà nó vẫn chưa thấy mệt hay buồn ngủ.

Gió bên ngoài không còn rít mạnh như đêm qua nữa, nó đổi hướng, thổi nhè nhẹ vào, nhưng cũng đủ làm tê cứng mấy đầu ngón tay.

Nghiêm Tranh Minh không có tâm trạng hối thúc Trình Tiềm mau trở về, chỉ ngồi trên bậc sàn, lưng dựa vào thành cột, thở dài. Hai tay y khẽ mân mê mảnh ngọc bội lẫn mấy sợi tua rua treo trên thắt lưng.

Trình Tiềm cứ đứng đó, trân ra, không hiểu vì sao không thể nhấc chân lên hay thậm chí là quay người lại. Có gì đó chạy dọc sống lưng, khiến giọng nói nó trở nên căng thẳng, đôi chút thắc mắc.

"Hình như huynh không ổn."

"Điều gì làm đệ nghĩ vậy?"

"Đệ ngửi thấy mùi thuốc."

Đôi mắt Trình Tiềm trừng lớn, nhìn đăm đăm vào cánh cửa gỗ nâu nhạt trước mặt, rõ đến từng đường vân gỗ trên đó.

Kế đó, nó cầm lò than quay bước, ngồi thụp xuống cái bậc sàn và hơ tay chỗ ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy. Nghiêm Tranh Minh lần nữa hít một hơi, nâng người nhích lại gần nó, cũng vươn tay chạm lấy hơi ấm trên lò than.

"Thật không?"

"Đệ giống như đang đùa à?"

Nghiêm Tranh Minh loáng thoáng nghe ra một tiếng rít dài. Y rũ rượi đặt tay lên vai Trình Tiềm, đồng thời rụt bàn tay đang hơ trên lò than nhỏ, sau đó cuộn nó lại trong người mình, cơn đau đầu vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Để chắc chắn điều đó hơn, Trình Tiềm nghiêng người, áp mu bàn tay mình lên trán Nghiêm Tranh Minh, nhiệt độ ấm nóng còn đột ngột hơn cả khi nó cảm nhận hơi thở của ngọn lửa hồng trước mặt.

"Đại sư huynh, huynh bệnh rồi."

"Thì đấy. Còn muốn bắt ta đến Kinh Lâu với đệ không? Không phải lúc nào vi huynh cũng thích ngả ngớn trêu đùa đệ đâu."

Nghiêm Tranh Minh nuốt nước bọt, cố gắng tập trung nhìn Trình Tiềm trong khi ánh mắt rõ ràng muốn săm soi những động tác nhỏ nhất trên cổ chân vừa bị trật của nó.

Đột ngột Trình Tiềm lại mỉm cười với một bộ dạng già trước tuổi. Nghiêm Tranh Minh luôn để ý ánh nhìn của Trình Tiềm không giống một đứa trẻ bình thường, nhưng đôi mắt đen tuyền phản chiếu hoàn hảo màu sắc của ánh lửa, chúng như đang bốc cháy vậy. Một chút lòng trắc ẩn, sự ngọt ngào và hiền lành...cùng một chút bứt phá. Phải chăng nó chỉ thể hiện điều đó thật hiếm hoi khi lần đầu chứng kiến đại sư huynh xụi lơ trong bệnh tật mà không hề giả vờ?

"Lạ thật. Ngày thường huynh chỉ cần hắt hơi hay ho nhẹ một cái thôi là liền lăn đùng ra ăn vạ, làm như mình sắp chết không bằng. Sao hôm nay sốt cao đến vậy mà...."

"Mà sao?"

"Không có gì. Chỉ là, nếu đệ không đến đây thì chắc vẫn cho là đại sư huynh giả vờ giả vịt, trốn tránh trách nhiệm thôi."

Trình Tiềm nói thầm, nhìn Nghiêm Tranh Minh có vẻ đã tỉnh hẳn sau cơn buồn ngủ nửa vời. Giọng nó thì thào cứ như thể sợ sẽ đánh thức ai đó đang chìm vào giấc ngủ. Dù chẳng có ai ở đây ngoài hai người họ cả.

Nghiêm Tranh Minh bất giác nhe răng cười với thằng nhóc, liền đó cả hai đều im lặng, y ngồi lại gần Trình Tiềm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net