Vết sẹo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Tranh Minh từng có một vết sẹo, tuy không phải là duy nhất, nhưng là đau nhất.

Nghiêm Tranh Minh vẫn nhớ, như thể mới ngày hôm qua, khi y đi băng qua cánh cửa gỗ của căn phòng u ám trong Thanh An cư với đôi mắt thẫn thờ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chính việc mình đang làm cũng dần phản bội mình.

Một chút khó chịu trồi lên từ lồng ngực tiểu thiếu gia. Y chần chừ không theo thói quen mà nhẹ nhàng mở cửa, có tiếng thở dài khe khẽ nhưng sâu hoăm hoắm.

Sau đó là khoảng không gian im lặng tố cáo nhiều thứ, tu chân giới cho tu sĩ một cuộc sống khác biệt, nhưng cũng để lại nhiều khoảng trống khác biệt.

Chậc lưỡi, Nghiêm Tranh Minh dừng lại một chút, Trình Tiềm còn mãi miết rúc trong tấm chăn màu xám trầm lặng đến cô độc của nó. Màu mắt của Nghiêm Tranh Minh như phản chiếu qua từng vệt mưa trên ô cửa sổ.

Lúc ngủ, thằng nhóc đó thở dài cũng phiền phức như cái cách nó làm phiền suy nghĩ của Nghiêm Tranh Minh vậy. Nhưng âm thanh nó thở nặng nhọc và gương mặt non nớt mỏi mệt lại làm Nghiêm Tranh Minh nghĩ thoáng hơn, bắt đầu nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Biết thế đã không cố làm thân với ngươi, dắt ngươi tới Kinh Lâu rồi."

Con cú đêm nép mình dưới tàng cây già nghiêng đầu chào hỏi kẻ không được mời, đôi mắt vàng rực của nó sáng lên trong bóng tối, nhắc nhở Nghiêm Tranh Minh về những hành vi mà lẽ ra một đại sư huynh như y không nên làm.

Y đảo mắt, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, thầm nghĩ phải chăng cái đứa này đã ngồi đây chép kinh đến khi thấm mệt rồi thuận lợi lăn lên giường ngủ luôn à?

Lớp cẩm bào cọ vào thành ghế tạo ra âm thanh không mấy dễ chịu, nhưng Nghiêm Tranh Minh, không rõ vì sao, biết chắc Trình Tiềm sẽ không bị đánh thức, cầm thanh quạt xếp nhịp khẽ lên đùi, bày ra bộ dáng một tiểu vương tử lớn lên trong cẩm y ngọc thực.

"Khí cảm sao? Nó mới nhập môn chưa đầy một năm, nói có khí cảm liền sẽ có thật sao?"

"Chẳng lẽ mình còn không bằng một đứa trẻ kém mình tận năm tuổi à?"

Chút bất mãn lóe lên trong mắt rồi chóng vánh tắt lịm, Nghiêm Tranh Minh thở dài, nhìn quanh như thừa biết mình không nên để bị phát giác.

Mới hôm nay thôi, sư phụ đã bắt đầu chỉ dạy cho Trình Tiềm loay hoay với mấy tấm gỗ và dao khắc, đặt cạnh nó cái đồng hồ cát y hệt của Nghiêm Tranh Minh.

Nghiêm Tranh Minh lơ đãng nhớ đến cái đồng hồ cát chảy đứt quãng của mình, nhận ra rằng niềm thỏa mãn khi Trình Tiềm đang chịu chung một loại khổ cảnh tương tự cũng không thể khiến y vui vẻ hơn.

Trình Tiềm đã thực sự làm y bất ngờ rất nhiều, cứ nhìn vẻ mặt tái mét và từng hơi thở nặng trĩu phập phồng trong lồng ngực nhỏ bé của nó lúc này là hiểu. Sao trên đời lại có thể tồn tại một đứa cố chấp đến liều mạng như vậy chứ?

Trông như một lúc nào đó nó sẽ tắt thở vậy. Nghiêm Tranh Minh bực dọc siết thanh quạt xếp trong tay, thấy cổ họng cứ đăng đắng, còn trong lòng thì bức bối đến khó chịu.

Y bắt đầu chán ghét nhìn xuống bàn tay. Nhưng cho dù đó là chuyện của cách đây nửa ngày, dáng vẻ chật vật đáng thương của Trình Tiềm vẫn chẳng vơi đi phần nào trong đầu óc Nghiêm Tranh Minh.

Nhìn nó khốn khổ chả hả dạ chút nào cả. Bởi ngay sau đó, sư phụ đã đề cập đến việc y dắt Trình Tiềm đến Kinh Lâu, và đủ loại tội lỗi như mưa trút xuống đầu Nghiêm Tranh Minh, gán cho y thành một gã sư-huynh-vô-trách-nhiệm.

"Đáng đời, ai bảo cứng đầu cứng cổ làm chi."

Nghiêm Tranh Minh mơ màng vươn tay ra, nhưng rồi cố ngăn bản thân vén vài sợi tóc bết mồ hôi trên vầng trán nhợt nhạt của Trình Tiềm, rụt rè thu tay lại.

Y nhìn chăm chăm gương mặt ngủ say an bình của nó thêm một lúc, trước khi để lại đây một khoảng lặng bất tận.

Trình Tiềm chầm chậm mở mắt...

Sáng hôm sau, chúng đệ tử đã bắt đầu quen dần với sự đổi mới nho nhỏ, về cái gọi là khí cảm không biết từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên của tam sư đệ.

Một buổi học lại cứ thế trôi qua, nhưng khi đám đệ tử dần tản ra, Trình Tiềm vẫn cảm thấy gì đó nhồn nhột ở bụng, cho tới khi nó bắt gặp khuôn mặt có phần đông cứng của Nghiêm Tranh Minh.

Nghiêm Tranh Minh xòe quạt che nửa mặt, đưa ánh mắt không mấy thoải mái nhìn biểu cảm dò xét của Trình Tiềm.

Cái đứa này lúc nào cũng có cái kiểu ngây thơ và trầm tĩnh đến hài hước, Nghiêm Tranh Minh không muốn chấp nhận việc mình đã nhìn chằm chằm tiểu sư đệ quá lâu.

Nhớ lại một chút, y chột dạ khi chính bản thân đã giật nảy mình lúc trông thấy Trình Tiềm cùng con nhóc Thiên Yêu Hàn Đàm bay mất hút vào núi non trùng điệp bằng một đôi cánh đỏ rực quái dị để đời.

"Sao thế Tiểu Đồng Tiền, mặt mày xám ngoét hết rồi kìa."

Sau đó là kèm theo một điệu cười khinh khỉnh không mấy duyên dáng của Nghiêm thiếu gia. Trình Tiềm không quan tâm lắm, mà thật ra nó cũng chỉ muốn dò xét thái độ của Nghiêm Tranh Minh.

Nó hoàn toàn không biết gì về việc đêm hôm qua đã có một người mò đến giữa chừng lúc nó ngủ, và để chọc trên mặt nó một cái lỗ vô hình bằng ánh mắt vạn kiếp bất phục của y.

Thật kì lạ.

"Đại sư huynh hình như cũng không khỏe lắm, ba mươi lần kinh thư có vẻ đã hành hạ đôi tay ngọc ngà của lão nhân gia rồi."

Nó đáp lại nụ cười cao thiên trông thấy liền muốn đánh chết của Nghiêm Tranh Minh một cách châm biếm, bày ra loại biểu cảm không đúng tuổi, rồi ngồi thụp xuống bàn, bất lực, có lẽ tay chân vẫn còn hơi khó chịu, dự cảm rằng những giờ khắc còn lại của ngày hôm nay sẽ trôi qua không mấy vui vẻ.

Trình Tiềm hơi đảo một vòng tầm nhìn, dừng lại ở vẻ mặt phức tạp của nhị sư huynh Lý Quân. Ánh mắt cả hai chạm nhau trong giây lát, đủ để Trình Tiềm nhận ra gã đang chăm chăm nhìn nó, và còn đủ hơn nữa khi ngay sau đó, một ánh mắt khác chen vào và xoay chuyển đột ngột biểu cảm của Lý Quân.

Vẫn là cái tên Nghiêm Tranh Minh rảnh rỗi sinh nông nỗi kia.

Cái nhìn giễu cợt của y dường như đã làm tổn thương đến thứ tâm huyết nào đó đang lớn dần trong gã, khiến Lý Quân phải buồn bã gục đầu xuống. Chính lúc ấy, Trình Tiềm nghe Hàn Uyên vỗ vai gã, chân thành nói:

"Đừng để những chuyện không đâu làm huynh nhục chí."

Nghiêm Tranh Minh khịt mũi, rồi lại phe phẩy quạt, thật sự chú ý đến câu nói của Hàn Uyên, mặc dù bọn họ ngồi cách nhau rất xa. Và theo một thói quen khó bỏ chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Nghiêm Tranh Minh do thám cả suy nghĩ của Trình Tiềm.

"Gì cơ, tên nhóc hoang dã cái gì cũng không biết đó cũng có ngày nói ra được một câu hay ho."

Trong nửa khắc tiếp theo, khi y làm bộ làm tịch thưởng thức một chén trà hoa cúc thơm nhàn nhạt, tự dưng trong lòng sinh ra chút khó chịu.

Không biết là khó chịu là vì sự tiến bộ kỳ tích của Trình Tiềm, hay là vì câu nói hoáy đầu tiên đi vào lịch sử mà y nghe từ miệng Hàn Uyên, dù sao cũng đều là những thứ đã góp phần mạo phạm vào cái tâm tình quý giá của Nghiêm Tranh Minh.

"Thằng quỷ con này không nhận ra mình đang có ý hỏi thăm nó sao?."

"Nếu đã xót cho đôi tay ngọc ngà cùa bổn thiếu gia đến vậy, thì hôm nay chép hộ ta vài lần kinh thư được không, tam sư đệ?"

"Làm thế thì đệ sẽ được gì? Được đại sư huynh rộng lượng dắt tới Kinh Lâu trong khi đệ có thể tự mình vác xác đến, hay là được Nghiêm đại gia lấy thân báo đáp? Dù là cái nào, đệ sợ mình cũng không nhận nổi mớ đặc ân đó đâu."

Đôi lúc Trình Tiềm phải chặn đứng thứ gì đó trong cổ họng mình chỉ để cố không phun vào mặt bảo vật trấn phái của Phù Dao sơn một bãi nước bọt theo cái cách tồi tệ nhất.

"Bởi thế mà ta chẳng ưa cái nết này của ngươi tí nào."

"Trước giờ chúng ta có ưa nhau à?."

"Thì tại sao ta phải ưa một đứa chết đến nơi vẫn cố tỏ ra mình có thể khắc được nửa tấc trên thanh gỗ nhỉ? Ngươi cũng tự đề cao mình quá rồi."

"Đây là đại sư huynh sinh lòng đố kị à? Rằng mình cầm kiếm múa như xiếc khỉ tận bốn năm mới lòi ra được khí cảm, còn một thằng ranh con mới nhập môn hơn một năm thì đã đứng ngang hàng với huynh?"

Nói cứ như là vừa chui ra từ suy nghĩ của y vậy. Nghiêm Tranh Minh tức giận, cũng có chút bất ngờ.

Hai đứa trừng mắt nhìn nhau, một chữ 'ghét' nằm ở điểm tương giao giữa hai tia nhìn như căng ra thành dây chão, làm đặc nghẽn bầu không khí xung quanh.

"Không coi ai ra gì. Trình Tiềm, ta nhớ là dắt ngươi đến Kinh Lâu để ngươi học hỏi vài thứ hữu ích, chứ không phải là thỏa mãn dục vọng chạm đến mấy cái trời đánh như 'ma đạo'. Có biết là sư phụ thất vọng đến mức nào không? Rằng đứa học trò mà ông cho rằng là ưu tú nhất lại là đứa đầu tiên chạm tay đến thứ ông căm ghét nhất."

Nghiêm Tranh Minh chẳng buồn phe phẩy quạt làm dáng nữa, trong cuống họng như đang lên dây một mũi tên độc, lao ra khỏi miệng dưới hình dáng những lời lẽ sâu cay, cắm thẳng vào tim Trình Tiềm.

"Huynh có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

"Đi chết đi!!"

Như hai con thú dữ vừa chấm dứt một màn gầm rú hăm dọa qua lại, họ lao vào nhau một cách thô bạo và đầy địch ý nhất có thể. Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Tranh Minh chẳng còn để tâm đến việc tóc mình có rối hay y phục có lấm bẩn không.

Điều quan trọng nhất là: làm sao để dạy cho tam sư đệ một bài học nhớ đời.

"Trình Tiềm, ngươi điên rồi!"

Đứa nhỏ chỉ cao ngang ngực y, đang thực sự điên cuồng đánh đấm túi bụi vào y, như một con sói con trong cơn thịnh nộ.

Nó nhảy phóc lên, đế giày chuẩn xác đạp vào mặt Nghiêm Tranh Minh. Y nhanh nhẹn phản xạ, nâng hai tay chắn trước mặt, ống tay áo trắng tuyết in lên một vết giày nho nhỏ. Nghiêm Tranh Minh luồn tay bắt lấy cổ chân đang lưng chừng trước mắt, kéo xuống, thụi khuỷu tay vào bụng Trình Tiềm.

"Ngươi điên rồi!!"

"Đi chết đi!!"

Trận ẩu đả gây chấn động cả một góc Truyền Đạo đường. Mộc Xuân chân nhân vừa vặn không có mặt ở đây, đám đạo đồng loạn cào cào cả lên, hô hoán cầu xin thiếu gia nhà họ dừng tay, nhưng tuyệt đối không dám xông lên cản dù là nửa bước.

Nếu Nghiêm lão gia và Nghiêm phu nhân ở đây, không biết họ sẽ nói gì. Bởi họ đã sinh ra một đứa trẻ mang một sức nặng mãnh liệt đến cháy bỏng về cái gọi là "độc tôn độc tử nhà họ Nghiêm", niềm kiêu hãnh nuôi lớn Nghiêm Tranh Minh.

Y chưa từng cảm thấy có hứng thú với bất cứ thứ gì và bất cứ một kẻ nào để có thể gây chiến. Tệ cho Trình Tiềm, bởi nó đã kích thích lòng hiếu thắng ngủ yên trong y.

Dù cho đã nhiều lần Trình Tiềm tỏ ra biết ơn đến cực độ khi Nghiêm Tranh Minh dẫn nó tới Kinh Lâu, thiện cảm mà cả hai dành cho nhau vẫn không đủ để hai đứa có thể chung sống hòa nhã và cố gắng không làm đối phương điên tiết.

Y luôn dùng mọi loại giọng điệu để chọc tức nó suốt gần một năm qua, nhưng hơn thua nhau năm tuổi đã không còn là ranh giới giữa hai đứa, bởi suy nghĩ của Trình Tiềm thực tế hơn Nghiêm Tranh Minh nhiều:

"Tốt thôi đại sư huynh, đệ sẽ chân thành ngó lơ huynh, và cả cái niềm kiêu hãnh tựa như bình hoa di động của huynh nữa"

Trình Tiềm chán ngán và dần không thèm phản ứng gì với những trò trêu ghẹo vô vị của đại sư huynh, người mà thậm chí còn thỉnh thoảng cốc đầu nó lúc không ai chú ý nữa.

Nghiêm Tranh Minh thì lại cảm thấy vui vẻ, chẳng có khó chịu bao nhiêu, một cuộc sống bình thường, dù hiện tại đây thì bị tên nhóc đó đấm đá vào người cũng đau thật.

Mà lẽ ra, ngay từ lúc đầu Nghiêm Tranh Minh nên hiểu dòng suy nghĩ kì lạ đó của mình. Nói với người khác mình căm ghét họ, nhưng lại thấy thoải mái khi chạm mặt họ. Cũng bởi không biết rõ điều ấy, y đã bất chấp mọi thủ đoạn để được tiếp cận Trình Tiềm thường xuyên theo cái cách vụng về và thiếu thiện ý nhất.

"Đại sư huynh, Tiểu Tiềm, mau dừng lại!!" Lý Quân chạy ào tới túm lấy vai Nghiêm Tranh Minh, vung mộc kiếm định khống chế y lại.

Nhưng ai mới là đại sư huynh cơ chứ?

Nghiêm Tranh Minh đẩy mạnh một cái, hất văng Lý Quân lăn hai vòng trên đất, lồm cồm bò dậy khi được Hàn Uyên đỡ lên.

"Đi! Đi báo với sư phụ! Mau!!"

Ngay cả khi thế thượng phong trong trận cấu xé này đã nghiêng về y, Nghiêm Tranh Minh vẫn tự hỏi đứa nhỏ đang bị hai cánh tay mình kiềm chặt lại không biết tự lượng sức đến mức nào.

Chỉ cần nó tỏ ra đau đớn, hay dùng dáng vẻ nhợt nhạt mệt mỏi có từ buổi học khắc phù chú hôm qua cho đến giờ để dứt điểm, Nghiêm Tranh Minh nhất định sẽ nương tay.

Vì y biết khi nào mình có thể nhường nhịn tiểu sư đệ, tuy là với những phương thức thiếu cảm tình nhất.

Nhưng Trình Tiềm đã không làm thế, nên Nghiêm Tranh Minh đã phải tự mình kết liễu cái nắm đấm hăng máu của nó bằng cách dằn mạnh cả người nó nằm xấp dưới đất. Đứa nhỏ còn đang có bệnh trong người, thế mà sức vẫn khỏe như vâm, trong lòng Nghiêm Tranh Minh sinh ra chút kinh sợ.

Đầu đã nện một cú khá đau, nhưng Trình Tiềm vẫn cố ngoảnh lại, trừng đôi mắt đỏ bừng như sắp trào máu của nó nhìn y. Lúc bấy giờ Nghiêm Tranh Minh mới ngỡ ngàng biết được điều gì ở Trình Tiềm làm y sợ hãi và bất mãn nhất.

Nó rất khác. So với đôi mắt của tứ sư đệ hơn nó vài tuổi có phần ngây ngô hoạt bát, Trình Tiềm già trước tuổi, bởi nó lớn lên trong một cuộc đời mà buộc bản thân nó phải nhận ra rằng, nếu nó không tự yêu lấy chính mình, thì sẽ chẳng có ai yêu thương nó cả.

Một khoảnh khắc bị ánh mắt của Trình Tiềm làm cho mơ hồ, Nghiêm Tranh Minh đã nới lỏng tay ra, để rồi bị nó nghiêng người ngoạm một phát vào cánh tay mình, cắm phập cái răng nanh nhỏ nhưng nhọn hoắc vào da thịt.

"Cái thằng điên này, nhả ra!!!"

Nghiêm thiếu gia da non thịt mềm, rất nhanh cánh tay đã bị cắn rách, máu chảy ròng, nhuộm đỏ cả ống tay áo. Đám tiểu Ngọc Nhi hét lên kinh hoàng, bắt đầu òa khóc sợ hãi.

Cho đến khi sư phụ của bọn họ chạy tới Truyền Đạo đường, bỏ cái gùi chứa tiểu Thủy Khanh trên lưng xuống, dùng vũ lực tách hai đứa ra, Nghiêm Tranh Minh mới biết vết cắn của Trình Tiềm sâu hoắm và đẫm máu đến mức nào.

Đau muốn rơi nước mắt.

Hàn Mộc Xuân nắm lấy cánh tay đại đệ tử, điểm huyệt cầm máu, trong khi miệng không ngừng giận dữ giáo huấn cả hai.

Trình Tiềm đứng im tại chỗ, vài lọn tóc bung tán loạn rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt đỏ bừng và cả hai phiến môi vương chút máu từ cánh tay Nghiêm Tranh Minh, cũng đỏ lên.

Từng hơi thở gấp gáp khó khăn như muốn làm nổ tung lồng ngực nó. Nghiêm Tranh Minh bỗng muốn nói gì đó, nhưng một trận ầm ĩ vừa nãy dường như đã tiêu tốn hết khí thế của y rồi.

Y sợ rằng mình sẽ không chịu nổi nếu đứa nhóc trước mắt đột nhiên bật khóc, bởi khi nó nhìn chằm chằm vào sư phụ, y thấy được uất ức lẫn tội lỗi như nghẹn đặc lại nơi nhãn cầu yếu ớt.

Thật may thay, Trình Tiềm chỉ lí nhí trong miệng ba chữ "con xin lỗi", rồi xoay người chạy ào ra khỏi Truyền Đạo đường, bước chân lúc ngắn lúc dài không ổn định, phớt lờ cả tiếng kêu với của Hàn Uyên.

Nghiêm Tranh Minh thấy bàn tay nó quẹt một cái qua mặt, không biết là lau đi vết máu của y, hay là lau nước mắt.

Lẽ ra bây giờ y nên lăn ra ăn vạ khóc lóc vì cánh tay đau rát của mình, để sư phụ có thể phạt Trình Tiềm nặng hơn nữa. Thay vào đó, Nghiêm Tranh Minh gần như tê liệt, thấy đau, nhưng hình như không phải cơn đau ở cánh tay.

Mùa hạ năm đó, sư phụ dắt díu đám đệ tử hạ sơn, Nghiêm Tranh Minh ngồi trong đoàn xe khoa trương như đi gả chồng của mình, giấu đi thương tích trên tay dưới vạt áo dài rộng, thứ đã sớm để lại sẹo trên da thịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net