Quyển 2: Thượng hạ cầu sách ( 31 - 38 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31

Ánh mặt trời dần dần xuyên qua bóng mây, xua sạch sương mù dày đặc trong sơn cốc.

Trình Tiềm quỳ tại chỗ chẳng rõ đã bao lâu, không biết mình nên bò dậy như thế nào, dậy rồi lại nên đi đâu.

Trong đầu nó lúc thì là tình cảnh đêm mưa tầm tã sư phụ che mưa cho mình, lúc thì là tình cảnh sư phụ lắc lư đầu đọc kinh trên Phù Dao sơn, lúc thì Phù Dao mộc kiếm khắp đầu óc tự nối lại, bất kể nó có muốn xem hay không, cứ biểu diễn đi biểu diễn lại.

Sau cùng, đều dừng ở thế đạo mênh mang, trở tay không kịp mà hoang mang không nơi nương tựa.

Trình Tiềm tựa như một chú chim non mới dè dặt bay thử một vòng, mừng rỡ muốn trở về nhận khen ngợi, lại phát hiện tổ đã chẳng còn, và từ nay về sau, dẫu nó có thể thông thiên triệt địa, phiên vân phúc vũ, cũng chẳng nhận được sự khen ngợi vui mừng mà nó muốn nữa.

Trình Tiềm không muốn thừa nhận mình sợ hãi, nó cho rằng mình chỉ là cô độc thôi.

Lúc này Trình Tiềm mới phát hiện, nó quá cần một cừu nhân, chỉ cần có một cừu nhân như vậy, nó có thể dựng một phương hướng rõ và mạnh cho mình trong mười năm, hai mươi năm tương lai thậm chí là cả đời, nó có thể lấy được năng lượng khôn cùng từ thù hận, dựa vào năng lượng này để kiên định đi tiếp.

Thế nhưng không có.

Sư phụ tựa hồ đã nhìn thấu nó, dự liệu được thời điểm bất lực nhất bản năng nó sẽ lựa chọn cái gì, bởi vậy phòng bị rất cẩn thận.

Ân oán của Mộc Xuân chân nhân với Tưởng Bằng, với sư tổ Bắc Minh quân không biết tên kia, với tứ thánh ngũ thánh gì đó, ông không lộ ra một chữ, mọi chuyện xưa cũ đều bị ông nhét vào một đồng tiền chôn xuống đất, ngay cả một mẩu vụn cho thù hận sinh trưởng cũng chẳng để lại cho Trình Tiềm. Vắt óc nghĩ cách ép nó vứt tất cả gậy chống, khóc xong tự bò dậy.

Đồng thời, Mộc Xuân chân nhân còn để lại cho nó một cái đuôi không lớn không nhỏ – Thủy Khanh khóc đến thở không ra hơi.

Với trí lực của Thủy Khanh trước mắt, còn chưa hiểu lắm đã xảy ra chuyện gì. Con bé đói móp bụng, thoạt đầu tìm kiếm sư phụ khắp nơi, tìm không thấy, chỉ có một sư huynh, mà sư huynh còn chẳng chịu để ý tới mình.

Cho dù con bé trời sinh khỏe mạnh, không hay nhõng nhẽo, đến giờ khắc này rốt cuộc cũng chẳng chịu nổi nữa. Thủy Khanh phát giác mình khóc một lúc cũng không ai quan tâm, đành phải tự lực cánh sinh, mặt nhòe nhoẹt nước mắt ôm thanh mộc kiếm sư phụ biến ra mà gặm.

Chờ Trình Tiềm định thần lại nhớ tới con bé, thì nó đã dùng năm cái răng sữa vẻn vẹn gặm một bên mộc kiếm sứt vài lỗ.

Thiên yêu ngay cả răng sữa cũng cứng như vậy, quả nhiên không giống phàm nhân.

Trình Tiềm vội vàng chống đầu gối mỏi nhừ, loạng choạng bò dậy, bẻ miệng Thủy Khanh: "Nhổ ra!"

Thủy Khanh phun hai miếng vụn gỗ: "A a!"

Sau đó con bé bị sư huynh xách ra bờ sông, ấn đầu súc miệng. Thủy Khanh từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên gặp phải mặt "gây sự vô lý" của tam sư huynh, tức khắc mặc kệ luôn.

Trình Tiềm trừng con nhỏ một cái: "Không được khóc."

Thủy Khanh rít lên phản đối: "A a a!"

Trình Tiềm lòng dạ sắt đá mặc nó gào, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Thủy Khanh ở bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt một hồi, nhanh chóng phát hiện ra khóc cũng phí công, sư phụ chẳng biết đã đi đâu rồi, nơi đây chỉ có nó với tam sư huynh, ngay cả chỗ để cáo tội cũng không có. Vì thế nó cũng nghĩ rất thoáng, ngừng thút thít, ngoan ngoãn im lặng, chờ mong sư huynh có thể lương tâm lên tiếng, tìm cho mình ít thức ăn.

Cho dù là bắt con sâu cũng được.

Trình Tiềm cứu mộc kiếm bị Thủy Khanh gặm mất một bên, nhúng xuống nước rửa sạch sẽ. Nó không có tâm tình dỗ trẻ, để con bé ở bờ sông, nghiêm túc cảnh cáo: "Ngồi im đây, đừng lộn xộn."

Nói xong, nó xắn ống quần lội xuống nước, lóng ngóng thử bắt cá.

Thủy Khanh ưu điểm khác không có, chỉ có thức thời là khen được. Con bé lập tức từ hành động của sư huynh phán đoán ra bữa cơm này mình có hi vọng rồi, thế là ngoan ngoãn không hé răng một tiếng ngồi chờ ở bờ sông, như một chú chó con được huấn luyện.

Nhưng cá đâu dễ bắt, Trình Tiềm lúc ở nhà đã chưa từng làm việc leo nóc lật ngói, chuyện xuống nước bắt cá, vào môn phái càng không mó tới, với những việc này không hề có tâm đắc, lũ cá mình đầy vảy hết lần này đến lần khác trượt qua tay, thỉnh thoảng còn có con cố ý quẫy mạnh đuôi, vảy cứng nhiều lần cứa tay nó.

Sắc trời dần tối, Thủy Khanh chờ không nổi nữa, rốt cuộc vừa khát vừa đói cuộn mình ngủ ngay bên bờ sông, còn không tự chủ được ngậm một ngón tay.

Trình Tiềm chân trần lội nước sông lạnh buốt, nhìn con bé một cái, không thu hoạch được gì, đứng thẳng cái lưng cong nãy giờ mỏi nhừ, cúi đầu liếm vết thương trên tay.

Sư phụ nói một ngày kia nó có thể đằng thiên tiềm uyên, mà nó phát hiện mình ngay cả một con cá cũng chẳng bắt nổi.

Nó không biết trong Vong Ưu cốc này thực vật nào có độc, không dám tùy tiện hái quả và lá cây, cũng không dám tùy tiện đi khiêu khích lũ chim bay thú chạy, bởi vì tay không tấc sắt, ai là cơm của ai còn chưa chắc.

Nó từ sáng đến tối gặp ai cũng coi thường, luôn cảm thấy mình là đại năng tuyệt thế tương lai, vậy mà ngay cả một chút thức ăn cũng chẳng kiếm được.

Lúc này, trời đã tối dần, xung quanh tĩnh mịch đến rợn người, giữa núi rừng phương xa từ từ truyền đến tiếng rú của dã thú. Trình Tiềm lắng tai nghe chốc lát, chợt cau mày lao vọt lên bờ, bế Thủy Khanh đang ngủ mơ mơ màng màng lên, đồng thời siết chặt mộc kiếm trong tay, tính toán nên tìm nơi nào an toàn qua đêm.

Chỉ chớp mắt, tiếng gầm của dã thú tưởng như còn xa đó đã đến gần, vang lên xung quanh hết đợt này đến đợt khác, như thể tứ diện Sở ca, khiến thần kinh Trình Tiềm căng thẳng.

Trình Tiềm không dám chần chừ nữa, bế Thủy Khanh chạy tới hướng thượng du dòng sông, đáng tiếc trời không chiều lòng người, đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên nhảy ra một bóng đen, đáp thẳng xuống trước mặt cản đường nó. Trong bóng tối tiếng thở hồng hộc nặng nề ấy càng rõ nét, đôi mắt xanh lè hiểm ác lom lom nhìn hai đứa trẻ da mỏng thịt mềm này.

Trình Tiềm kịp thời dừng chân, lui về sau nửa bước, hoành kiếm trước ngực.

Sau đó bốn bề truyền đến tiếng sột soạt, trong chớp mắt, mấy con sói từ các nơi nhảy ra, vây chết Trình Tiềm với Thủy Khanh. Lũ sói này mỗi con đều to như một chú ngựa cỡ nhỏ, ánh mắt dõi chặt cả hai, răng nanh trắng ởn.

Thủy Khanh không dám hé răng một tiếng, co mình trong lòng Trình Tiềm, lúc này một nửa huyết thống tương truyền kế thừa từ yêu hậu kia chẳng mảy may có sức uy hiếp với lũ sói. Chắc hẳn con bé dẫu có là thần thú thượng cổ gì đó, giờ đây cũng chẳng qua là một đứa nhóc con chưa cai sữa mà thôi, lũ súc sinh miệng rộng răng nhọn này căn bản không sợ nó.

Trong vòng vây sói hoang, Trình Tiềm mặt không biểu cảm cầm mộc kiếm, nó biết mình không thể lộ ra tí tẹo e sợ trước mặt đám súc sinh này, buông lỏng chốc lát, cũng đủ để lũ sói xé xác nó với tiểu sư muội.

Trình Tiềm hơi rung cổ tay, bày ra thức mở đầu của Phù Dao mộc kiếm, đồng thời nói khẽ với Thủy Khanh trong lòng: "Cánh của ngươi đâu? Chúng ta bay đi."

Thủy Khanh nghe lời này, gồng đỏ cả khuôn mặt bé teo, nhưng chẳng biết là nó đói đến hết hơi, hay bị sói dọa hết vía, chỉ nghe "Vút" một tiếng, sau lưng mọc ra đôi cánh yếu ớt bé tí bằng một đôi bàn tay, vỗ lên áng chừng cũng có thể làm cây quạt sử dụng không tốt lắm.

Trình Tiềm lập tức nghĩ thầm không ổn, quả nhiên, con sói đầu đàn kia vừa thấy cánh của Thủy Khanh, lập tức thấy rõ ngụy trang vô lực cùng mục đích của nó, đột nhiên cúi người, gầm khẽ một tiếng như ra lệnh. Chớp mắt khi con sói cúi người, cơ trên tay Trình Tiềm đã căng hết cỡ, tiếp theo, nó nghe phía sau thổi đến một trận gió tanh, Trình Tiềm không chút nghĩ ngợi xoay người, chiêu thứ ba Bằng trình vạn lý biến chiêu chém dọc ra, mộc kiếm sứt mẻ chợt vẽ thành một hình cung sắc bén, chuẩn xác tránh được nanh vuốt súc sinh, đâm mạnh vào cằm sói.

Quả thật nó từng dày công vào kiếm pháp, ít nhất chỉ xét hai thức nó đã luyện, thì mạnh hơn xa đại sư huynh qua loa đại khái.

Trong mắt con sói đầu đàn lóe lên sự giảo hoạt, lại lần nữa ra lệnh, hai con sói hai bên lập tức từ hai mặt xông ra, không biết là cố ý hay vô tình chặn đường lui của nó.

Trình Tiềm vốn bị tủi thân, đau đớn và cam chịu tra tấn dở chết dở sống, lúc này đối mặt với ánh mắt tham lam của con sói kia, một bầu lửa giận rốt cuộc bị bức ra toàn bộ.

Trong cơn kích động, Trình Tiềm cứng đối cứng xông lên, mà một phen kích động này đánh bậy đánh bạ thế nào lại hợp với tâm đắc "không sợ hãi gì" vừa nãy.

Tâm pháp và kiếm pháp hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, mộc kiếm sứt mẻ lại kích khởi một luồng phong mang, chiêu thức Bằng trình vạn lý chưa hết, chuôi kiếm đột nhiên rời tay, bỗng chuyển thành Hải Triều kiếm nó vẫn hay luyện chơi, khuỷu tay đỡ mũi kiếm, không tránh không né đâm vào miệng sói.

Mũi kiếm sắc lẻm và răng nanh đập mạnh vào nhau, tay áo của Trình Tiềm tức khắc đứt thành hai đoạn, tạo thành vết thương sâu nửa tấc từ cổ tay tới khuỷu tay.

Sói kia tru lên thảm thiết, mộc kiếm không mấy chắc chắn của Trình Tiềm cũng gãy theo đó.

Mà vuốt con sói thứ hai lúc này đã tới, chụp vào cổ Thủy Khanh, Trình Tiềm chớp nhoáng đổi tay ôm Thủy Khanh, bất chấp kiếm đã gãy, nửa thanh còn lại cũng quét qua chóp mũi sói, mũi bị thương nặng, con sói ngã ngửa xuống, đồng thời xô Trình Tiềm trượt về sau ba bốn thước.

Máu trên cánh tay bị thương của Trình Tiềm lập tức chảy đầy người Thủy Khanh, mùi máu tươi kích thích tiểu nữ hài sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, giống như sợ hãi tột độ. Trình Tiềm còn chưa kịp an ủi, liền cảm thấy nữ hài trong tay bỗng nặng hơn, ngay sau đó, người đã bị kéo lên không trung – Thủy Khanh vào lúc sống còn này dang rộng đôi cánh khi được khi không.

Thiên yêu đón gió sải cánh không hề trì hoãn lao thẳng lên trời, gió cuốn lên làm con sói đầu đàn kia ngã dập mặt.

Con sói đầu đàn hiển nhiên không ngờ được còn có trò này, lập tức gầm một tiếng nhảy lên, muốn túm cẳng Trình Tiềm, đáng tiếc với không tới, nó rơi xuống đất, tức tối đi vài vòng tại chỗ.

Trong lòng Trình Tiềm sát ý còn chưa tan, nương ánh trăng từ trên cao nhìn xuống đối mắt với con sói đầu đàn. Con sói kia ngây ra, khựng lại tại chỗ, giây lát sau, nó hơi thu chân trước, như hơi sợ hãi, "gừ gừ" cụp đuôi.

Thủy Khanh mang theo Trình Tiềm không hề bay quá xa, dù sao thì nó cũng còn nhỏ tuổi, vừa qua sơn cốc liền thoát lực, cả hai cùng lấm lem bụi đất ngã xuống sườn núi.

Trình Tiềm cắn răng chống nửa thanh mộc kiếm bò dậy, lại xé từ trên quần áo ra một mảnh vải, qua loa cầm máu chảy không ngừng trên cánh tay, để tránh dẫn tới nhiều dã thú hơn.

Nó phải nhóm lửa, phải tìm thức ăn, phải chọn một nơi có thể qua đêm, còn phải tùy thời cảnh giới hoàn cảnh chung quanh. Lúc này, vết thương trên tay nó đau buốt, người dính đầy sương sớm lạnh lẽo, bên cạnh còn dắt theo một tiểu sư muội không thể tự lo.

Đi trong Vong Ưu cốc trùng trùng nguy cơ, Trình Tiềm phát hiện mình không có thời gian để suy nghĩ yêu hận tình thù của sư phụ và đám ma tu kia, cũng không rảnh để cô độc hoang mang.

Việc cấp bách trước mắt, là phải ra khỏi sơn cốc không biết có cái gì, đưa chưởng môn ấn và tiểu sư muội về môn phái.

Ven bờ Đông Hải, sau trận phong ba trên biển, người của Thanh Long đảo rốt cuộc mới thong thả đến muộn.

Bởi rằng sư phụ chưa từng cho các đồ đệ biết người trên Thanh Long đảo là tổ chức gì, cũng chưa bao giờ giới thiệu cho các đệ tử ai là đại năng gì, Nghiêm Tranh Minh căn bản không có ý nghĩ chào hỏi hay nịnh bợ.

Sóng gió chưa yên, y đã lệnh cho đạo đồng thả ra tất cả thuyền nhỏ chở trên thuyền lớn, xuống biển tìm người.

Lý Quân và Hàn Uyên đều tụ tập trong khoang thuyền, cùng nhau lục hết đống sách bất ly thân trong hành lý của Trình Tiềm. Nghiêm Tranh Minh nôn nóng xoay quanh tại chỗ vừa như lừa kéo cối xay, vừa quơ tay múa chân nói: "Tìm những cái liên quan đến phù chú, Hàn Uyên, không cần lục chồng đó, bên đó nó vẫn chưa tháo dây buộc, không chắc đã xem qua, nhanh lên!"

"Đừng giục đừng giục, hình như đệ nhìn thấy rồi..." Lý Quân giơ một tay lên, "Đại sư huynh, huynh xem có phải cái này không?"

Nghiêm Tranh Minh lập tức ném sách trong tay, tiến lại đoạt lấy, đối chiếu với thuyết minh về truy tung phù trên sách mà xem kỹ một lần: "Cái khỉ gì vậy, là quyển này hả?"

Hàn Uyên vội hỏi: "Trên đó nói gì?"

"Trên này..."

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đạo đồng thở hồng hộc xông vào cắt ngang y: "Thiếu gia, có một vị chân nhân tìm cậu."

"Ồn ào cái gì, người cũng mất tiêu rồi, đang bận đây!" Nghiêm Tranh Minh không buồn ngẩng đầu lên mà xua tay, sau đó đọc chú thích trên sách cho Lý Quân và Hàn Uyên nghe, "Trên này nói là giữa người khắc phù chú với truy tung phù chú kia có cảm ứng. Thứ ấy ta tự tay khắc, khắc xong cũng như đánh rắm thôi, có cảm ứng gì đâu?"

Lý Quân nghe lời này biến sắc: "Sư huynh..."

Nghiêm Tranh Minh: "Đừng có ấp a ấp úng, muốn nói gì?"

Lý Quân: "Huynh có từng nghĩ tới, có thể là truy tung phù của chúng ta lúc ấy không thành công?"

Nghiêm Tranh Minh ngây người, một lúc lâu mới lúng túng nói: "Nhưng Tiểu Đồng Tiền..."

Y ảo não đập trán mình một phát – đều do Trình Tiềm, ngày ngày trưng cái vẻ "tuy rằng bất hiển sơn bất lộ thủy nhưng ta rất đáng tin" chết tiệt, khiến y lúc ấy lại không chút nghĩ ngợi tin một tên nhóc con mới nhập môn!

Nếu tên khốn Trình Tiềm kia thực sự đáng tin, hiện tại có thể không biết tung tích sao?

Lúc này, lại một đạo đồng chạy vào, trên tay cầm thắt lưng lụa rách bươm, đại kinh thất sắc nói: "Thiếu gia, họ vớt được cái này..."

Lý Quân đồng tử co lại, giật lấy: "Đây là ta buộc trên thắt lưng tiểu sư muội, truy tung phù trong này mất rồi!"

Mấy thiếu niên ở trong khoang thuyền luống cuống nhìn nhau.

Bỗng nhiên, một nữ nhân thô lỗ xen vào hỏi: "Truy tung phù? Truy tung phù gì?"

Lý Quân quay đầu lại, nhìn thấy Đường Vãn Thu chân nhân như con chuột lột không biết lên thuyền họ từ khi nào, đang ngắm nghía thắt lưng lụa kia.

Bà ta tới làm gì?

Lý Quân hơi ngạc nhiên, hành lễ vãn bối chào hỏi: "Đường chân nhân."

Nghiêm Tranh Minh liếc đạo đồng sau lần đầu thông báo bị đuổi ra một cái, vượt qua Lý Quân, công khai đổ vấy tội cho đạo đồng của mình: "Tiền bối đến sao không thông truyền? Cần các ngươi làm gì."

Đường Vãn Thu khoát tay, tựa hồ không để ý lắm. Bà ta rút mảnh lụa khỏi tay Lý Quân, trầm tư giây lát, hỏi: "Đây không phải đồ của lệnh sư chứ?"

Giờ phút quan trọng này, Nghiêm Tranh Minh nào có kiên nhẫn tán dóc với bà ta? Nhưng Đường Vãn Thu dù gì cũng là tiền bối, không thể không ứng phó, y đành phải dằn vẻ nôn nóng trên mặt, nói: "Đây là của tiểu sư muội, con bé còn nhỏ, bọn ta sợ đi ra ngoài để lạc mất nó, buộc lên người nó để ngừa vạn nhất – chân nhân thứ lỗi, gia sư trước mắt cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, hay ngài vào uống chén trà trước đi?"

Câu sau y không quản miệng mình, nói ra cảm giác chẳng khác lệnh đuổi khách là mấy.

May mà bản thân Đường Vãn Thu cũng là người qua loa, như một cái chày gỗ nữ thẳng đuột, căn bản không nhận ra sự thất lễ.

Đường Vãn Thu nói: "Ta thấy các ngươi đừng tìm nữa thì hơn, chỉ bằng phù chú các ngươi khắc, đã bị hai đại ma đầu kia nổ nát bét từ lâu rồi."

Nghiêm Tranh Minh: "..."

Nói chuyện kỳ cục, nữ nhân này cố ý chạy tới khiến họ khó chịu hả?

Trông mặt đặt tên đôi khi cũng có đạo lý nhất định, một người đến cả hình tượng của mình cũng chẳng chú ý – đặc biệt còn là một nữ nhân – trừ có ẩn tình ra, quá nửa là Đường chân nhân loại đặc lập độc hành này chưa từng biết xem sắc mặt người khác.

Nghiêm Tranh Minh nhìn khuôn mặt vuông cằm còn rộng hơn gáy của Đường Vãn Thu, trong lòng rất đỗi phiền muộn, tính toán làm sao mau chóng đuổi bà ta đi. Y còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào, Đường Vãn Thu kia dường như còn thiếu kiên nhẫn hơn y, ngay cả một câu khách sáo và an ủi cũng không có, vào thẳng chủ đề: "Đảo chủ Thanh Long đảo lệnh cho ta đến mời các ngươi lên đảo, hãy đi theo ta."

Nghiêm Tranh Minh: "..."

Lý Quân biết cái tính chó của sư huynh mình, chỉ sợ y nói năng lỗ mãng đắc tội Đường chân nhân, vội tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: "Sư huynh."

Song ra ngoài dự liệu của gã, Nghiêm Tranh Minh không đương trường giậm chân, cũng không thình lình nổi giận, y cúi xuống suy nghĩ giây lát, hỏi: "Vì sao đảo chủ lại hạ mình muốn gặp đám hậu bối chúng ta, chẳng lẽ là biết gia sư?"

Đường Vãn Thu nhướng mày rậm, mỗi một sợi lông mày phảng phất đều đang nói: "Nói thừa, không thì sao?"

Tim Nghiêm Tranh Minh đập như điên, vội nói: "Nhưng gia sư không biết tung tích, liệu có thể nhờ đảo chủ hỗ trợ..."

"Đang tìm rồi, đi thôi."

Chương 32

Thanh Long đảo là một tiên sơn ngoài biển đúng tiêu chuẩn, thanh tĩnh lánh đời, lui tới đều là tu sĩ, có mũ cao vạt rộng, có đạo bào phiêu miểu, một năm bốn mùa rực rỡ gấm hoa. Nhìn từ trên biển, trên đảo còn có một tầng sương mù mỏng mảnh thường xuyên quanh quẩn, hệt như một đại đào nguyên trôi trên mặt nước vậy.

Đảo chủ Thanh Long đảo là một trong Tứ Thánh, thường niên bế quan, không hay lộ diện, hình như cũng không hay quản chuyện, nhưng lại đặc ý ra gặp Nghiêm Tranh Minh, hơn nữa thái độ hết sức ôn hòa, tựa như đang đối mặt với vãn bối nhà mình. Có lẽ là biết y tâm phiền ý loạn, đảo chủ không hề kéo y lại nhiều lời, sau khi an bài chỗ ở cho cả đoàn, đảo chủ hào phóng bày tỏ, hết thảy tài nguyên trên Thanh Long đảo đều có thể cho y mượn, cho đến khi tìm thấy Mộc Xuân chân nhân mất tích và hai sư đệ sư muội sinh tử chưa rõ.

Đối với việc này, các tu sĩ dĩ nhiên không thể không kiêng dè gì mà huyên thuyên như thôn phu hương dã, họ nhiều chuyện một cách nho nhã, hơn nữa sóng ngầm cuồn cuộn.

Ngẫm lại quả thật cũng là đạo lý như vậy, đảo chủ Thanh Long đảo vô số người nịnh bợ không được, chợ tiên mười năm một lần ông ta cũng lười lộ diện, đám nhóc con lai lịch không rõ này tài đức gì mà được lão nhân gia ưu ái?

Huống chi, lũ nhóc này tu vi thấp kém chưa nói, còn chỉ biết khoe khoang giàu sang, đến Thanh Long đảo mà vẫn không chịu bớt lại, thật sự rất gai mắt.

Những sóng ngầm cuồn cuộn này Nghiêm Tranh Minh đều không hay biết, y thật sự chẳng rảnh đi quan tâm. Đảo chủ hỏi sinh thần bát tự của Trình Tiềm và Thủy Khanh, phái vô số tu sĩ đi tìm kiếm, ròng rã ba ngày không một chút tin tức.

Cũng không biết ba ngày này Nghiêm Tranh Minh sống như thế nào.

Cho đến sáng sớm ngày thứ tư – Tiểu Nguyệt Nhi khẽ khàng mở cửa, trên tay cầm bộ dụng cụ chải đầu nữ nhi của Hoàng đế thấy cũng phải tắc lưỡi, chuẩn bị đốt hương, gọi thiếu gia dậy, kết quả là thò đầu vào mới phát hiện thiếu gia đã không còn trong phòng.

Tiểu Nguyệt Nhi hoảng sợ, cho rằng mình dậy muộn, chuẩn bị sẵn sàng nghe mắng. Nàng lắp bắp đi vào, lại phát hiện đạo đồng đã dọn dẹp giường, mà chủ nhân căn phòng thì không biết tung tích.

Tiểu Nguyệt Nhi vội hỏi: "Thiếu gia đâu?"

Đạo đồng đáp: "Nghe nói là có tin tức của nhóm chưởng môn, hôm qua sau nửa đêm dậy, đi luôn trong đêm rồi."

Tiểu Nguyệt Nhi ngớ ra – Nghiêm gia ngoại trừ chiều ra bại gia tử Nghiêm Tranh Minh này, gia phong kỳ thực cũng nghiêm chỉnh, không hà đãi hạ nhân, nàng là con của gia nô Nghiêm gia, lại là một tiểu cô nương, cơ hồ được nuôi như nửa tiểu thư, bình nhật ở trên Phù Dao sơn chỉ phụ trách chải đầu cho thiếu gia, không cần lo việc gì khác, ngay cả thời điểm hai ma đầu đại chiến trên biển, nàng cũng vững vàng ở trong khoang thuyền, không dính một giọt nước biển. Bên ngoài gió táp sóng xô trước nay cũng chẳng trúng đầu nàng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm giác được lòng người hoảng sợ xung quanh.

Tiểu Nguyệt Nhi ôm hộp gỗ đàn hương trong lòng, hoang mang hỏi: "Thế... không nói khi nào trở về à?"

Đạo đồng quay đầu lại nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net