Chap 14 : Toàn là cực phẩm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhóm 4 người 2 nam 2 nữ lang thang men theo con đường dài chìm trong bóng tối. Tiêu Chiến cùng Tiểu Mã lăn lộn cả ngày đến giờ cũng đã quá mệt mỏi , một bước chân cũng giống như kéo cả tấn trì đằng sau . Thế nhưng trái ngược lại với sự mệt mỏi ấy thì Thiên Lộ cùng Nhất Bác bên cạnh vẫn là một bộ cao lãnh , nhẹ nhàng từng bước mà đi...


Sau một hồi vật lộn , gắng sức cuối cùng anh và cô cùng đã thấy được vị cứu tinh của đời mình mang tên " Lữ quán Sử Lan Khách " dưới sự dìu dắt của cậu và y.Cả bốn nhanh chóng tiến vào bên trong , một tiểu nhị nhỏ con mặc chiếc áo xanh đậm đầu đội mũ chéo chạy tới .


Tiểu nhị : kính chào quan khách , xin hỏi quan khách cần gì ạ?


Thấy cậu nhóc niềm nở giọng nói non nớt đáng yêu , anh liền vươn tay miết nhẹ cái má trắng trắng hồng hồng...trong lòng thầm cảm thán , khả ái quá a


Nhất Bác bên cạnh vừa nhìn anh lại nhìn đứa nhỏ kia...sau đó cất giọng hơi trầm


Nhất Bác : cho ta 4 phòng đơn và 1 bàn đồ ăn ngon nhất ở đây.


nhóc tiểu nhị nghe vậy đột nhiên hơi ái ngại gãi gãi đầu nhỏ


nhóc tiểu nhị : thật xin lỗi , lữ khách chỉ còn 2 phòng đôi thôi ạ...nhìn 4 người thì....ờm...


Cậu nghe xong hơi chau mày , nhóc con thấy vậy thì sợ rồi..bộ dáng chuyên nghiệp hùng hổ vừa nãy cũng bay đâu mất tiêu . Đột nhiên nhóc rất muốn tìm một chỗ dựa lại thấy anh trai trước mắt rất uy tín . Vì vậy nhóc liền đưa tay níu lấy góc áo anh


nhóc tiểu nhị : huhu huynh ấy thật đáng sợ , mỹ nam xinh đẹp ơi giúp đệ vớiiii.


Tầm nhìn của anh khẽ rơi vào gương mặt tròn tròn , trắng trắng với đôi mắt long lanh kia mà trong lòng gợn sóng...trời ơi...chết mất...thế này có phải quá phạm quy rồi không..?


Tiêu Chiến : Nhất Bác...2 phòng cũng được mà... Tiểu Mã với vị cô nương kia có thể ở chung...dù sao..cũng ko tách nhau ra được


Khóe mắt Tiêu Chiến giật nhẹ 2 cái , nhìn bé nô tì nhà mình đang đu hẳn lên người ai kia mà bất lực toàn tập...haizzz nuôi nó đến giờ mà mất giá quá ...bán quách đi cho lành..Nghe anh nói vậy cậu cũng nhìn đến hai người kia ...lòng lại chợt có chút phấn khích..


Nhất Bác : " mình được chung phòng cùng anh ấy...chung phòng cùng anh ấy...ahihi ...thật toẹt cmn vời"


Dù bên trong pháo hoa bắn bùm chíu , gõ trống tưng bừng ,thì bên ngoài Nhất Bác vẫn giữ một bộ lạnh lùng thờ ơ , nhẹ giọng mà nói.


Nhất Bác : được...theo ý huynh ấy.


nghe xong cậu nhóc tiểu nhị kia liền vui vẻ hơn hẳn , vội vã đa tạ rồi chạy vào bên trong sắp đồ mạng ra.


Tiêu Chiến nhìn theo dáng chạy lon ton , lon ton của nhóc thì bất cười , sau đó cả 4 người cũng về bàn trong góc quán ngồi xuống .


Tiểu Mã toàn thân mỏi nhừ hoàn toàn đổ rạp lên người Thiên Lộ , cô quắp chân ngang eo y một giây cũng không chịu rời...Y thấy vậy cũng là một bộ cưng chiều nâng niu mà bế cô trên tay..đặt cô vào lòng mình cho thật thoải mái sau đó mới an tâm ngồi xuống...


Tiêu Chiến bên kia thì có lẽ mệt gấp đôi Tiểu Mã , bởi suy cho cùng anh cũng là Thái Tử Phi được cô hầu hạ từ A đến Z , chả cần làm việc nặng nhọc , khổ cực gì cho cam ..

đã vậy vốn dĩ cơ thể Tiêu thiếu gia này rất yếu , còn cộng thêm việc không hoạt động thường xuyên...thành ra..yêú càng thêm yếu .


anh ngồi xuống ghế , mông vừa chạm mặt ghế liền có một dòng điện chạy từ chân lên đến đầu...trong lòng Tiêu Chiến không thể không cảm thán ..thoải mái a~ ...thế nhưng chưa hưởng thụ được bao lâu thì lưng anh chợt nhói lên 1 cái ...ui cha nó nhức nhức nó đau đau ..làm anh phải vội vã đưa tay ra sau vỗ vỗ lưng mấy cái...


Vậy nhưng khổ nỗi , chiều dài tay anh có hạn , vì thế chỉ có thể vỗ vỗ hờ hững...cậu ngồi bên thấy vậy thì không nói không rằng nhẹ nhàng đưa tay đấm đấm lưng cho anh .cái lưng đau được xoa bóp khiến Tiêu Chiến thả lỏng chân mày , cả gương mặt đều là vẻ hưởng thụ , còn Nhất Bác sau khi thấy vẻ mặt anh , trong lòng càng thêm vui vẻ...cảm giác thành tựu thật sự rất lớn đóa...


lúc này từ phía bên trong , một lớn một nhỏ bê 3 đĩa thức ăn ra bàn.


Trình Hâm : đây đây , các món ăn đắt khách nhất ở chỗ chúng tôi ...mong sẽ hợp khẩu vị quý khách...à nhầm...khách quan...


cậu trai thân mang tạp dề , quần áo cũng có chút cũ kĩ , lại chẳng thể che đi được nhan sắc tựa hồ li , 1 bậc khuynh quốc , khiến cho người ta nghe càng thắm , ngắm càng say...đã vậy cậu trai kia còn cười lên...ayza...cười đẹp như vậy....phạm quyyy


nhưng giờ nhìn lại mới để ý , nhóc tiểu nhị vừa nãy có đôi mắt to tròn hút hồn rất giống cậu trai này nha...có khi nào ...là anh em ruột không nhỉ ?


anh đưa ánh mắt dò xét đến từng chân tơ kẽ tóc...anh thật không ngờ...ở thời cổ đại này lại có nhiều người đẹp đến thế..anh có phải hơi bị hời rồi không...bây giờ anh thật sự đang nghĩ...việc xuyên không của anh..đột nhiên lại có chút ích lợi ấy nhỉ...


anh khóe miệng khẽ cong ..ánh mắt thì vẫn chăm chăm nhìn cậu trai kia..bỗng dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi giọng nói của nhóc tiểu nhị.


nhóc tiểu nhị : caca..sao huynh nhìn cha đệ dữ dạ...có phải huynh thích cha đệ rồi đúng không ? ..đệ thấy huynh với cha đệ cũng hợp..đệ cũng rất thích huynh hay là hai người....aizu


Trình Hâm nghe đứa con nhỏ của mình loạn ngôn mà không khỏi đen mặt , liền " nhẹ nhàng " bụp lên đầu nhóc 1 cái.


Trình Hâm : Mã Trình Viên con bớt xàm ngôn lại cho ta...con muốn cha cho con một trận đúng không ?


Trình Viên : huhu con chỉ là muốn ...


Á Hiên : ayza ayza..Viên Viên à...chẳng phải hôm trước đệ nói sẽ gả cha cho Á Hiên caca sao ? , sao hôm nay lại đi tìm người khác rồi !


từ bên ngoài một người mặc y phục màu xanh nước biển đậm dễ thương xinh đẹp cùng một người y phục xám gương mặt điển trai có vài phần khí chất bước vào .


Tiêu Chiến lúc này " nhiều người đẹp quá nhiều người đẹp quá trời ơiiiii ....phải làm sao đâyyyyy "


tâm hồn của một vị nhan khống chợt nổi sóng thần


nhưng không chỉ Tiêu Chiến , phía đằng kia Tiểu Mã cũng đã dậy từ bao giờ...má áp vào vai y mắt thì hướng về phía dàn mĩ nam đang hội tụ kia mà lòng nổi sóng thần không kém gì Tiêu Chiến.mà Nhất Bác lúc này mặt đã đen hơn cái nồi cháy...


Nhất Bác : " bộ mình không đẹp sao ? "


cậu nghi ngờ nhân sinh nhiều chút.


về phần Thiên Lộ cô lại có phần bất ngờ ...nhưng chưa kịp nói gì tiếp thì từ phía gian bếp lại 1 người nữa xuất hiện ...dáng vẻ ôn nhu , nhẹ nhàng , nhưng không kém phần uy quyền xuất hiện


Gia Kỳ : mấy đứa nửa đêm canh ba rảnh rỗi đến đây làm loạn à .


Á Hiên : ayza bọn đệ nào có a...chỉ là thấy nhớ huynh , Đinh ca và tiểu Viên Viên nên đến thôi.Gia Kỳ : hừ...


Trình Hâm : đệ thiệt tình , sớm không đến , muộn không đến lại chọn đúng giờ linh thiêng thế này...


Á Hiên : đệ không đến giờ này làm sao biết Tiểu Viên Viên lại định rao bán huynh rồi chứ..


Gia Kỳ : hửm...Viên Viên....con coi phụ thân con là gì đây hả ?


Trình Viên : p..phụ...thân...con sai rồi.. lần sau ...lần sau con không như vậy nữa đâu...huhu...


nhóc con run cầm cập đứng nép sát vào Trình Hâm


Diệu Văn : Hiên ca...đệ đói quá..ăn ăn đi...


Diệu Văn hai mắt lấp lánh cún con kéo kéo tay áo Á Hiên làm nũng...


Á Hiên : được ...anh gọi đồ cho em..


Diệu Văn : hihi thương thương Hiên ca lắm ...moa


Diệu Văn thơm vào má Á Hiên 1 cái rồi lại ríu ríu vui vẻ nắm tay cậu.


Gia Kỳ cùng Trình Hâm đứng đối diện bất lực đành quay đi ngay cả Mã Trình Viên cũng nuốt không nổi...bỗng


Thiên Lộ : zô...lâu quá không gặp ha...có vẻ các sư đệ khỏe cả nhỉ ? ...Trình Trình còn có cả bé con rồi..


lúc này mọi tiếng rôm rả mới dừng lại , ánh mắt đều đổ dồn lên y ..


Đinh Mã Tống Lưu : Thiên Lộ sư tỷ ?????


Thiên Lộ : ồ...giờ mới nhận ra cơ à ...


HẾT CHAP 14.hê hê...hê hê...hehe.. tuần sau tui chuẩn bị thi nè mn ới lo lo bận bận mà vẫn ngoi lên dăng truyện nè trừi mn nhớ ủng hô tui nhoaIUUUUU...tui cho cả CP TNT dô nx...nên cốt truyện chắc sẽ thay đổi một chút ahihi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net