Chap 2: Ta vẫn còn cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là Trần Lục Kiều - Đại công chúa của vương triều Y. Mẫu thân ta là trưởng tôn hoàng hậu, người còn là trưởng công chúa - vị công chúa xinh đẹp nhất của đế quốc lân bang - một trong những cường quốc hùng mạnh nên quyền lực trong tay người rất lớn.Chính vì điều đó, ngay từ nhỏ, ta đã là tâm điểm của sự sủng ái và những lời xua nịnh. Không chỉ có bọn quan lại ,quần thần mà ngay cả các phi tần, tú nữ, ai cũng tìm cách làm thân với ta dùng mọi thủ đoạn tranh nhau nịnh nọt, buông ra những lời đường mật giả tạo chỉ với mong ước, ta có thể giúp họ bước lên vị trí cao hơn. Mẫu thân ta thật sự lo sợ rằng ta sẽ như người, bị vướng vòng xoáy tranh đấu hậu cung mà đánh mất đi sự lương thiện vốn có. Nên người đã quyết định mang ta đến Thiên Sơn, để ta sống một cuộc đời như người bình thường, an nhiên, tự tại, vô lo, vô nghĩ. Bên cạnh đó người cũng đặt cho ta một cái tên mới "Đỗ Quyên" tên một loài hoa mọc ở cao trên núi. Với mong ước ta có thể sống như loài hoa này :" Dù cô độc ở trên cao, nhưng vẫn có thể tỏa sáng một cách xinh đẹp, khiến vạn vật phải ngước nhìn". Kể từ đó ta sống trên núi cùng với sư phụ , đại sư huynh Dương Minh và Tú Như Tỷ Tỷ. Nhưng không lâu kể khi ta rời cung thì đột ngột ta nhận được tin dữ, mẫu thân ta đã lâm trọng bệnh rất lâu, nhưng không may, người đã qua đời. Người duy nhất quan tâm ta thật lòng đã rời bỏ ta và thế giới này mãi mãi, ta quyết định buông xuôi, thế là từ đó ta đã mặc cuộc đời của mình cho số phận định đoạt. Ít lâu sau ta được phụ hoàng đón về cung . Và vô tình ta gặp được Tử Thiên, tơ duyên dẫn lối, ta đã yêu chàng, không biết từ bao giờ ta đã tự mình bắt đầu cho những chuỗi sai lầm không lối thoát, sai chồng thêm sai, sự ngu ngốc của ta đã dẫn đến việc bị diệt tộc, tự biến mình thành công chúa độc ác nhất lịch sử của vương triều Y, cuối cùng chỉ nhận lại cái chết trong tủi nhục dưới chính tay người mình yêu và trái tim lạnh lùng của hắn

TỬ THIÊN TA HẬN CHÀNG !!! NẾU CÓ KIẾP SAU TA NGUYỆN KHIẾN NGƯƠI CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY

- ÔI CÔNG CHÚA CỦA TA , NGƯỜI THẬT ĐÁNG THƯƠNG ! THẾ NGƯỜI THẬT SỰ MUỐN TRẢ THÙ ?

Một giọng nói trong sáng từ đâu đó vang lên, nó ấm áp như những tia nắng mùa hạ chiếu rọi vào màn đêm tối xung quanh. Nhưng cách nói đó như sự châm biến cho chính sự ngu ngốc của Lục Kiều

- Ai đang nói thế, nhưng nói với ta sao ? Không phải ta đã chết rồi sao ? - Lục Kiều yếu ớt nói

- Ta chính là Tuyết Liên tiên tử, tiểu tiên nữ cai quản nơi này. Đúng là người đã chết rồi, đây là chính Tuyết Liên đảo nơi ta sống. Ta đã mang linh hồn người đến đây để tránh hồn của người bị quỷ sai đưa đi.

Lục Kiều lúc này mới đần lấy lại ý thức, nàng từ từ mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra, khung cảnh xuất hiện trước mắt khiến nàng bị choáng ngộp ,quả không ngoa với danh xưng tiên cảnh, nơi đây cực kì xinh đẹp. Xung quanh là những hồ Tuyết liên ngàn năm nỡ rộ một cách rực rỡ. Những đóa hoa tuyết liên mang trên mình một màu xanh nhẹ nhàng của biển cả, những cánh hoa như những mảng pha lê nhỏ, nó trong suốt ,vô cùng mong manh và thuần khiết, những cánh hoa ấy tưởng chừng đã hòa vào cùng làn sương mờ xung quanh. Đâu đó, ta có thể nhìn thấy những giọt sương vẫn còn động lại nhẹ nhàng trên những cánh hoa, nó lấp lánh tuyệt đẹp dưới nắng. Tất cả như đã tan vào nhau,  khiến khung cảnh bây giờ cứ mờ mờ ảo ảo, huyền bí lạ thường khiến người xem không nở rời mắt. Xuất hiện trước mắt Lục Kiều là một cô bé cực kì xinh đẹp. Cô bé nhìn qua chỉ độ bảy tám tuổi. Nhưng gương mặt thì phải gọi là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn. Một nét đẹp trong sáng nhưng đôi mắt lại sắc xảo lạ thường. Tiểu tiên tử mặc trên người một bộ tiên phục có xanh như màu của bầu trời được trang trí bằng vô vàng họa tiết hoa sen tinh xảo kết hợp khéo léo với chiếc phi bạch trong suốt được làm từ tơ kéo ra từ cánh hoa tuyết liên vô cùng quý giá, mái tóc thì được cài rất nhiều những đóa tuyết liên nhỏ, tất cả những điều đó đã khiến cho sự trong sáng của tiên tử được tăng thêm bội phần.

- Trước giờ ta nghĩ chỉ có mẫu hậu ta mang được nét đẹp như mĩ cảnh nhân gian thôi, không ngờ vẫn còn có kẻ có được nét đẹp này..- Lục Kiều kinh ngạc suy nghĩ, quan sát Tuyết Liên tiên tử không rời mắt

- Này công chúa, ta biết ta rất xinh đẹp rồi nhưng người đừng nhìn ta như thế chứ ! Người làm ta ngại đấy - Tiểu tiên tử mỉm cười tinh nghịch

- Ta... Ta xin lỗi, nhưng quả thật ngươi thật sự rất đẹp - Lục Kiều ấp úng
Tiên tử mỉm cười, rồi vội ngắt một đóa hoa tuyết liên cài nhẹ nhàng lên tóc của Lục Kiều trước sự kinh ngạc của nàng.

Tuyết Liên tiến gần đến, ghé sát mặt nhìn Lục Kiều, nhìn nàng bằng ánh đầy sự chững chạc. Tiên tử nói một cách dịu dàng :" Người cũng rất xinh đẹp đấy thưa công chúa"

Lục Kiều giật mình, vội lui về sau:" Ngươi muốn gì ?"

- Ngươi không cần sợ ta đâu, ta không có ý gì xấu với người cả - Tuyết Liên mỉm cười một cách dịu dàng

Lục Kiều như nhận ra gì đó, nàng nhìn Tiên Tử bằng ánh mắt sắt bén

- Rốt cuộc cô đưa ta đến đây với mục đích gì - Lục Kiều cảnh giác

- Nói ! Ngươi có mưu đồ gì !

- Haizzz..... tò mò và hỏi thẳng như vậy, không được thanh lịch lắm đâu thưa công chúa - Tiểu tiên tử nhún vai nhẹ nhàng nói - Nhưng người đã hỏi thì ta đành đi thẳng vào vấn đề vậy !

- Ta muốn giúp người thưa công chúa !  - Ánh mắt trở nên sắc sảo lạ thường, gương mặt của tiểu tiên tử bây giờ lại mang một nét trưởng thành của một thiếu nữ, khiến người khác không dám tin đây là cô bé đáng yêu ban nãy

- Giúp ta sao ?  Vì điều gì ! - Lục Kiều nghi ngờ hỏi

- Ta đơn giản chỉ là muốn giúp người thôi - Gương mặt biến lại trong sáng khiến người khác phải động lòng.

- Ngươi nghĩ ta là trẻ con sao, ngươi nghĩ ta tin việc ngươi giúp ta không công. Thế giới này không ai cho không ai gì cả ? - Ánh mắt nhạy bén như trãi qua bao nhiêu sự dối trá và nỗi đau của Lục Kiều như toát ra một nguồn ma lực khiến lòng người khiếp sợ, tạo cảm giác cho người khác thấy như bị đe dọa

Tuyết liên tiên tử lùi về sau nhẹ nhàng nói :"  Người thật thông minh",  " thật ra ta giúp người vì người đang giữ thứ ta muốn"

- Thứ ngươi muốn ?

- Rốt cuộc ngươi muốn thứ gì từ ta ! - Sự bất an như dâng lên , Lục Kiều hét lớn

- Ta sẽ giúp người hồi sinh và tặng thêm cho người một ít ma pháp, nhưng ta muốn người phải trả cho ta một cái giá ....

- Ngươi muốn gì từ ta ?

- Uhm...Thứ ta muốn... là ...:" Kí ức của người"

- Kí ức của ta ?

- Đúng ! Là Kí ức ....về... mẫu thân người

- Mẫu thân ta ! Tại sao ? - Lục Kiều hoảng hốt trả lời

?- Như người biết đấy, ta là một tiên tử yêu thích sự đẹp đẽ. Lúc đầu thứ ta muốn là sắc đẹp khiến vạn vật phải ghen tức này của người nhưng bây giờ ta nhận ra kí ức về mẫu thân người là đẹp nhất ! Đó chính là thứ người trân trọng nhất nhỉ ? -Một nụ cười gian manh nở ra trên gương mặt thánh thiện của Tuyết Liên tiên tử

- Ngươi nghĩ sao nếu ta không đồng ý ? -  Lục Kiều nói với một giọng điệu gian sảo, cao ngạo

- Ta nghĩ người sẽ không bỏ qua cuộc giao dịch này đâu - Tiểu tiên tử nói bằng một giọng quả quyết

- Điều gì khiến ngươi tự tin đến thế - Lục Kiều cười nhạt

- Người không muốn biết Hoàng hậu tại sao lại chết à, người không tò mò ai đã giết bà ấy sao

- Cái gì ? Không phải mẫu hậu ta không phải vì bệnh mà chết sao ?

- Hahaha , người ngây thơ thật đấy, triều đình Y vì không muốn cái chết của mẫu thân người mà khiến cho đế quốc lân bang tức giận nên đã tìm cách che giấu ngụy tạo nó thành mẫu thân người vì bệnh nặng mà không qua khỏi, nhưng thật ra mẫu thân người là bị sát hại. Nếu bây giờ người chịu  trùng sinh, ta nghĩ người có thể báo thù cho mẫu thân người rồi !

- Những gì ngươi nói là thật - Lục Kiều không dám tin, tức giận quát

- Tiên tử không thể nói dối !

Câu nói của Tiểu tiên tử như những con dao nó đã khứa mạnh vào trái tim lạnh giá của Lục Kiều, tạo nên những vết thương lòng cực lớn với nàng, Lục Kiều đau đớn nói

- Ta đồng ý với ngươi, dùng kí ức để đánh đổi mạng sống ! Ta muốn cứu sống mẫu thân ta -

Lục Kiều kiên quyết, nàng hi vọng mình sẽ có thể thay đổi cục diện

- Điều đó là không thể ! - Tuyết Liên giật mình nói

- Tại sao ? - Tia hi vọng như vụt tắt với nàng

- Ta quên không nói với người, người có thể trùng sinh nhưng chỉ có thể trùng sinh vào thời điểm người trong quá khứ từng chạm đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, hoặc người thật sự chết đi  ! Nhưng ta nhớ không lầm, người chỉ có hai lần như thế. Lần đầu là sau khi nghe tin mẫu thân người mất, người ngất đi khi biết tin dữ và chìm vào hôn mê sâu, lúc đó quỷ sai đã đứng đợi ở cửa Thiên Sơn để bắt người đi nhưng ý chí quá mạnh, người đã vượt qua được cái chết để tiếp tục sống. Lần thứ hai là sau khi kết thúc vũ khúc :" Phượng Hoàng Kiếm ".....

- Nói như vậy thì ta chỉ có thể sống lại sao khi mẫu thân ta mất. Nếu như vậy thì còn ý nghĩa gì với ta. Ta hi sinh kí ức về người chỉ để xem người chết một lần nữa sao - Lục Kiều đau đớn, đôi mắt kiêng cường không còn nữa, mà bây giờ là trước mắt Tiểu tiên tử là hình ảnh của một thiếu nữ với đôi mắt chứa đầy những nỗi đâu thấu tận trời xanh

- Đúng rồi ! Tuyết Liên tiên tử ! cô nói cô muốn sắc đẹp của ta sao,  vậy thì bây giờ cô lấy nó đi, ta không cần nó nữa. Ta xin cô hãy cứu mẫu thân ta. Cô có khả năng tái sinh cho ta, thì ắt hẳn cô cũng có cách cứu mẫu thân của ta. Ta xin cô đấy, xin cô hãy giúp ta. Cô muốn ta đánh đổi gì ta cũng chấp nhận - Lục Kiều quỵ lụy vang xin

Một công chúa luôn xem sắc đẹp là cuộc sống như nàng ta lại có thể nói ra những lời này sao. Như thế cũng đủ chứng minh rằng nàng ta yêu mẫu thân của mình đến nhường nào- Tuyết Liên kinh ngạc suy nghĩ

- Ta xin lỗi,chuyện cứu mẫu thân người là vượt quá khả năng của ta, thật ra số của mẫu thân người đã tận, đây chính là số mệnh của bà ấy. Không thể tránh khỏi, ta xin lỗi - Cảm thấy xót xa cho Lục Kiều

- Không.... không thể nào, ta không muốn thấy người mất một lần nữa, như thế quá độc ác với ta, thà là như thế, ngươi cứ để ta chết đi, muốn cứu sống ta để làm gì, để ta trãi qua thêm một lần đau khổ nữa sao - Lục Kiều đâu đớn tột độ

- Rốt cuộc người có còn là công chúa Lục Kiều thông minh sắc sảo ngày trước hay không. Nếu như người chết khi bị đưa đến âm ti. Khi đến cầu Hoàng Hà , Mạnh bà cũng ép người uống canh vong tình, người vẫn sẽ quên đi hết ức ở kiếp này. Người vẫn muốn để cái ác nhỡn nhơ, hưởng thụ thành quả mà bọn chúng có được dựa trên sự dơ bẩn đầy kinh tởm và máu của cả một vương triều. Người không muốn chúng phải trả giá ? Vậy tại sao người không dùng một phần kí ức nhỏ đó để đổi với ta, người sẽ được sống lại ,sẽ được báo thù, được tìm lại những người thân yêu, những người đã dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ người, người không muốn sao ! - Tuyết Liên dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Lục Kiều, thái độ kiên quyết
Hành động này của Tuyết Liên như đánh vào sự hèn nhát của Lục Kiều, khiến nàng ta thức tỉnh ra, và dùng cảm hơn trong việc đối mặt với nỗi đau

- Ta.... Đúng ! ta phải làm lại, ta không được hèn nhát mà rút lui. Ta phải sống lại vì sự báo thù và sống cho cả người ta thương yêu. - Ánh mắt kiên định, nhưng đâu đó, tận sâu trong đôi mắt ấy lại là một nỗi đau dây dứt không thể nào phai

Rồi đột nhiên Lục Kiều ngồi khụy xuống :

-Mẫu thân ! con xin lỗi người, tại nữ nhi không tốt, con có lỗi với người, tất cả là tại con.Con đã không bảo vệ được người, để người phải chết oan ức còn bây giờ đến kí ức về người, con cũng giữ không nỗi, là con đúng là đáng chết, con đáng bị trừng phạt mà -  Lục Kiều đã khóc nất lên, nàng đã khóc rất to, đây là lần đầu tiên Lục Kiều khóc thảm thiết đến thế, nàng khóc, cứ khóc, khóc cho đến khi bị ngất đi

Tuyết Liên tiên tử thấy thế, mang nàng đặt xuống mặt hồ. Mặt hồ như đóng băng lại, tạo thành một chiếc giường băng cho Lục Kiều.  Tiên tử hái lên một đóa tuyết liên xinh đẹp đặt lên người Lục Kiều, nàng ta ngắt một cánh hoa nhẹ nhàng cho vào miệng của Lục Kiều, phần còn lại, nàng ta biến nó thành một viết bớt hình hoa sen trên cánh tay của Lục Kiều.

Tuyết Liên vuốt nhẹ gương mặt của Lục Kiều, âu yếm nói :

- Công chúa ! ngày mai khi người tỉnh giấc. Mọi thứ với người sẽ là chỉ còn là giấc mộng. Thay đổi được thế cục hay không, còn phụ thuộc vào quyết tâm của người. Còn bây giờ thì hãy yên tâm ngủ đi, ta sẽ luôn ở cạnh người.

Nói rồi Tuyết Liên mang kí ức của Lục Kiều hóa thành một đóa tuyết liên, đặt trong hồ. Nhưng lần này, nó không giống như những đóa tuyết liên bình thường khác. Cả cành hoa toát ra một màu vàng ống ánh, xinh đẹp lạ thường, nó lung linh,  kiều diễm lấn ác hết mọi thứ xung quanh. Tuyết Liên nhìn thấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói

-Chúc may mắn ! Công chúa của ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net