2; would normally kill us

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai năm cùng nhau khôn lớn, Benjamin không nhớ mình đã bắt đầu thích Lucas từ bao giờ. Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên năm bốn tuổi, khi Benjamin bắt gặp Lucas và Theo đang lén lút trèo qua hàng rào nhà cậu để nhặt lại quả bóng vừa đá văng vỡ mất một góc nhỏ trên cửa sổ, rơi lộp bộp ở sân sau. Cái cửa sổ đó sau này đã được thay mới, nhưng câu chuyện về lời chào đầu tiên cheo leo bên bờ rào của ba đứa trẻ nọ thì đến bây giờ vẫn còn được nhắc đi nhắc lại rất thường xuyên.  Vốn là con một, bố mẹ lại thường xuyên vắng nhà, bạn bè hàng xóm xung quanh thì chẳng quen biết ai; cuộn phim tuổi thơ của Benjamin Pavard đoạn nào không có sự hiện diện của Lucas Hernández thì kiểu gì cũng có mặt Theo Hernández. Theo nhỏ hơn Lucas và Benjamin một tuổi, ngày ba đứa còn nhỏ cứ chỗ nào có mặt Lucas thì y như rằng cũng sẽ thấy Theo xuất hiện và ngược lại; vậy nên đúng là mười mấy năm cuộc đời vừa qua của Benjamin nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng chỉ toàn là anh em nhà Hernández.

Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông; Lucas và Theo lúc nào cũng đùa rằng hai đứa coi Benjamin như cậu em trai thứ ba trong nhà, bởi có cái gì của nhau mà chúng tới giờ còn chưa biết đâu. Hai tiếng "anh em" giản đơn, trong khi Benjamin bảy tuổi hết sức lấy làm tự hào, thì Benjamin mười sáu tuổi mỗi lần nhắc tới chỉ nghe lòng mình như đang đè nén một tiếng thở dài bất lực. Cậu cũng chưa hẳn là ghét bỏ cái cách gọi thân thương đó, chỉ cảm thấy nó như một bức tường to lớn mà vô hạn, càng cố chấp vượt qua thì lại càng trở nên cao xa vời vợi. Tương tự, Benjamin càng thích Lucas thì lại càng không dám nói ra, ngày ngày nuôi dưỡng mối tương tư ấy bằng tất cả chân thành, vậy mà mãi vẫn chưa thể vượt qua được cái danh nghĩa "anh em" nghiệt ngã đó.

Mười hai năm cùng nhau khôn lớn, tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của đối phương, Benjamin không nhớ nhịp tim mình đã trở nên khác thường vì Lucas từ bao giờ. Mà lý do cụ thể vì sao nhìn Lucas rồi đột nhiên lại thấy thích người ta thì Benjamin cũng quên béng. Có thể là vì Lucas đã nhét bàn tay trần trụi của Benjamin vào túi áo khoác mình trong một ngày thành phố đón những bông tuyết đầu mùa nọ, luôn mồm luôn miệng trách cậu ngốc nghếch để quên găng tay ở nhà nhưng cứ vài phút lại quay sang hỏi cậu có lạnh không. Có thể là vì hai đứa đã hứa với nhau khi lớn lên sẽ cùng chơi trong một đội bóng, rồi cho đến lúc được đá cho đội tuyển quốc gia Pháp thì vẫn sẽ còn là anh em tốt của nhau. Hoặc cũng có thể là vì ở mấy trận đấu cấp trường, mỗi khi người khác ghi bàn, Benjamin sẽ lao lên lưng họ đòi cõng; còn mỗi khi Benjamin ghi bàn, Lucas theo phản xạ lại lao đến ôm cậu vào lòng. Để rồi chẳng biết từ khi nào, mấy cánh hoa trong lồng ngực cứ vì những khoảnh khắc vụn vặt ấy mà lớn dần lên từng ngày. Benjamin khắc ghi những điều nhỏ nhoi ấy suốt trong tim, dù chẳng biết Lucas còn nhớ hay đã quên từ bao giờ.

Mười hai năm cùng nhau khôn lớn, Benjamin biết Lucas và Theo thích gì, ghét gì; biết mình thích Lucas chứ không phải Theo, đồng thời cũng biết rằng Lucas không thích mình. Lucas đối xử với Benjamin dịu dàng là thế, cười lên ấm áp là thế, nhưng rõ ràng là cậu không chỉ làm như vậy với mỗi mình Benjamin.

Chuyện đó Benjamin không trách Lucas, chỉ biết tự trách bản thân cố chấp đem vào lòng những điều nhỏ nhoi ấy mà ôm ấp thành hi vọng. Để khi hi vọng nở ra thành những cánh hoa chọc thủng tâm can rồi, cậu mới biết đoạn tình cảm này của mình đã chẳng còn đường lui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net