Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bị ngã sao?” Người xung quanh bị giật mình, giọng nói của Phạm Thừa Thừa theo cơn gió lạnh thổi vào lỗ tai Bạch Lộc. Bạch Lộc chống cánh tay muốn đứng dậy thì Phạm Thừa Thừa đã kéo lấy tay cô, dắt cô đứng lên.

Vừa đứng dậy thì cô mới nhìn thấy Phạm Thừa Thừa mặc tây trang, cà vạt bị cởi bỏ rũ ở hai bên, tóc tựa như cũng được cắt tỉa qua. Đứng ở phía sau anh còn có cậu trợ lý mà lần trước gặp được.

Bạch Lộc giãy giụa buông lỏng tay ra thì nghe thấy một trận cười: “Không phải là thư ký của giám đốc Lục sao?”

Vẫn còn có người nữa trong bóng tối, Bạch Lộc nhìn sang nơi đó thì thấy tổng giám đốc Chu và vợ mình là giám đốc Lưu của công ty khoa học kỹ thuật. Người nói chuyện là vợ của tổng giám đốc Chu, cười như không cười còn mang theo chút ý tứ không rõ ràng.

Trong lòng Bạch Lộc hơi hồi hộp.

Lục Quân đâu rồi?

*

Tổng giám đốc Chu dẫn theo vợ ông, cười nói với Phạm Thừa Thừa, “Giám đốc Phạm, chúng tôi đi trước.”

Phạm Thừa Thừa nghiêng mặt qua, vẻ mặt lãnh đạm không có biểu cảm gì cả, “Đi thong thả.”

Trợ lý của Phạm Thừa Thừa nhìn qua Phạm Thừa Thừa và Bạch Lộc, làm động tác tay, dẫn vợ chồng tổng giám đốc Chu, “Tôi đưa hai vị đi.”

“Cảm ơn.” Người ở đây quá nhiều cho nên không thích hợp để dừng lại. Bạch Lộc nhìn ba bọn họ rời đi, giám đốc Lưu kia còn xoay người nhìn Bạch Lộc một cái, cuối cùng tầm mắt chuyển tới trên mặt của Phạm Thừa Thừa, sau đó mới hơi tiếc nuối thu hết trở về.

Bọn họ đi xa rồi.

Đầu Bạch Lộc còn hơi hỗn loạn, nhưng cô có thể khẳng định đêm nay Phạm Thừa Thừa theo chân bọn họ gặp mặt chắc chắn là công việc thu mua. Hơn nữa tại khu trung tâm này, rất rõ ràng là vợ chồng tự mình lại đây tìm Phạm Thừa Thừa.

Cô xoa lấy tay, trên tay còn dính lấy trà sữa.

Mới vừa quay người lại thì cơ thể đã bay lên không.

Phạm Thừa Thừa chặn ngang bế cô lên, Bạch Lộc kinh ngạc nhìn về phía Phạm Thừa Thừa: “Tự tôi có thể đi.”

Phạm Thừa Thừa cúi mắt xuống, “Em có biết đầu gối em chảy máu không?”

Anh vừa dứt lời thì Bạch Lộc mới phát hiện bàn tay đau, đầu gối cũng đau, nhưng cô còn có thể đi được. Cô giãy giụa nhưng Phạm Thừa Thừa hoàn toàn mặc kệ cô, đôi chân dài sải bước về phía bãi đổ xe.

Phía sau đúng lúc lại truyền đến từng tiếng quát tháo của Ôn Mạn. Bạch Lộc nắm lấy cánh tay Phạm Thừa Thừa muốn xuống dưới, lại muốn trả lời Ôn Mạn.

“Em ở đây, chị Ôn Mạn.”

Phạm Thừa Thừa cười giễu một tiếng, tiếng cười phiêu tán trên không trung, bước chân càng lúc càng nhanh.

Ôm một người nhưng bước đi lại không hề có áp lực. Đám đông nhìn thấy người đàn ông này bước đến đây, bị khí thế của anh áp bức nên theo bản năng né tránh về phía bên cạnh, tự động tránh đường.

Tiếng giày cao gót cạch cạch đuổi theo đến đây.

Bạch Lộc có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Ôn Mạn.

Mà Phạm Thừa Thừa đã chạy tới bãi đỗ xe trước quán cà phê. Cửa xe mở ra, anh kéo cửa xe nhét Bạch Lộc vào trong.

Bạch Lộc gần như ngã ngồi ở ghế phụ, vị trí rất nhỏ. Cô giãy giụa muốn đứng dậy nhưng đầu ngón tay của anh đã móc lấy dây an toàn trực tiếp thắt chặt vang lên một tiếng răng rắc. Sau đó anh đóng cửa và khóa lại

Bạch Lộc bị khóa lại. Cô đột nhiên bò đến trên cửa sổ, hét lên: “ Phạm Thừa Thừa!”

Phạm Thừa Thừa dựa vào bên xe rồi cúi đầu nhìn cô, nửa giây sau, anh không chút để ý mà châm điếu thuốc, thổi một làn sương khói, “Ngồi đi.”

Bạch Lộc: “……”

Rất nhanh, Ôn Mạn và Trì Dĩnh Trần Lâm đã đuổi tới đây. Lúc nhìn thấy Phạm Thừa Thừa, cả ba người đều dừng bước. Phạm Thừa Thừa ngậm thuốc lá, ánh sáng cam ở giữa không trung lóe lên. Anh ngước mắt, lạnh lùng quét qua ba người bọn cô, sau đó vòng qua đầu xe, một tay đặt trên nóc xe, “Tôi đưa các chị về.”

Ôn Mạn: “….. Chúng tôi không muốn cậu đưa.”

Phạm Thừa Thừa: “Vậy thì tốt, tôi đưa một mình cô ấy về.”

Nói xong, anh chui ngay vào trong xe. Bạch Lộc mở dây an toàn nhưng cửa xe lại mở không ra.

Bọn Ôn Mạn thấy thế vội hai ba bước tiến đến, sau đó mở cửa xe ra, ba người tiến vào.

Bạch Lộc: “……”

*

Phạm Thừa Thừa nhìn vào gương chiếu hậu thì ba đôi mắt sau kính chiếu hậu cũng sôi nổi đối diện với anh. Phạm Thừa Thừa nhướng mày, chân ga giẫm một phát, con xe màu đen lăn bánh chạy ra đường.

Ba người Ôn Mạn đang ngồi ở ghế sau.

Bạch Lộc cũng từ bỏ giãy giụa.

Cô ngoảnh đầu lại nhìn bọn Ôn Mạn, Ôn Mạn cười với cô một cái nên Bạch Lộc cũng an tâm đi một ít.

Trì Dĩnh nhìn xung quanh xe rồi nhỏ giọng hỏi Trần Lâm: “Xe này đắt tiền không?”

Trần Lâm: “Gần một triệu thì phải.”

Trì Dĩnh líu lưỡi: “…. Có tiền.”

Ôn Mạn cười cười, “Nói không chừng là second hand đấy.”

Cô ấy nói chuyện không đè thấp giọng nói cho nên Phạm Thừa Thừa nghe thấy. Anh lười biếng chống cằm, một tay xoay tay lái, dường như không quan tâm đến những gì họ đang nói.

Cho đến khi Bạch Lộc liếc anh một cái thì anh đã nhận ra, mới nói với giọng thản nhiên: “Không phải second hand.”

Bạch Lộc: “…. Tôi không có hứng thú biết.”

Phạm Thừa Thừa: “À.”

*

Xe không trực tiếp trở về trường mà chiếc xe đã đến một phòng khám gần trường để điều trị vết thương ở tay và đầu gối cho Bạch Lộc. Bạch Lộc mặc quần giữ ấm màu da, cũng không gọi là quá mỏng, nhưng thực sự bị rất nặng, một ít máu đã chảy ra. May mắn không có thương tổn đến xương cốt mà chỉ trầy xước da mà thôi.

Lòng bàn tay của cô cũng trầy da.

Sau khi thoa thuốc, quần giữ ấm màu da của Bạch Lộc cũng chỉ có thể cuốn lên, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

Cô đỡ lấy tay Ôn Mạn, bốn người đi ra ngoài. Phạm Thừa Thừa dựa vào xe hút thuốc, khi thấy Bạch Lộc bước ra vội mở cửa ghế phụ cho cô.

Ôn Mạn nhỏ giọng nói: “Cậu ta như thế này trông cũng không tệ lắm.”

Trần Lâm gật đầu: “Đúng vậy, nhìn thì chẳng để ý, không thích phản ứng với người khác, nhưng lại không có điên cuồng như lúc trước.”

Trì Dĩnh: “Phải.”

Bạch Lộc lại không hé lời, bốn người đi đến trước mặt Phạm Thừa Thừa, Bạch Lộc chần chờ mới nói: “Chúng tôi có thể tự mình về, anh đi trước đi.” Đôi mắt của Phạm Thừa Thừa quét qua đôi chân trắng nõn của cô, gió lạnh thổi qua khiến đôi chân trông gầy gò và yếu ớt.

Anh mang theo một chút tức giận, giọng nói mang theo không kiên nhẫn: “Lên xe.”

Bạch Lộc: “……”

Ôn Mạn nhỏ giọng nói với Bạch Lộc, Bạch Lộc trừng mắt chui vào trong xe. Phạm Thừa Thừa đóng cửa ghế phụ lại, sau đó vòng qua đầu xe lên xe.

Ôn Mạn và Trần Lâm nhìn nhau, ba người cũng vào ghế sau.

Phạm Thừa Thừa này, nhìn cái dáng vẻ kia thì trong mắt chỉ có bao dung một mình Bạch Lộc mà thôi.

Còn người con gái khác, thật đúng là bủn xỉn.

*

Lên xe, điện thoại Phạm Thừa Thừa vang lên. Anh lấy ra nhìn thoáng qua rồi đặt nó lại. Chỉ một lát lại vang lên, Phạm Thừa Thừa vẫn luôn không nhìn tới.

Một đường về trường học, đi đến dưới ký túc xá thì xe dừng lại. Phạm Thừa Thừa nhìn xuống chân Bạch Lộc, nhướng mày hỏi: “Còn đau không?”

Bạch Lộc cởi bỏ dây an toàn, sau khi nghe xong thì trả lời: “Không đau.”

“Ừ, ngủ ngon, năm mới vui vẻ.” Phạm Thừa Thừa gật đầu, bám lấy cửa sổ xe, đôi mắt hẹp dài kia nhìn cô.

Bạch Lộc theo bản năng mà trả lời: “Năm mới vui vẻ.”

Cửa sau được đẩy ra, Bạch Lộc xuống xe thì ba người Ôn Mạn đã ở bên ngoài chờ cô. Nhìn thấy cô ra tới, bốn người cùng nhau đi về phía cầu thang. Đầu ngón tay của Phạm Thừa Thừa chạm vào tay lái, nhìn bóng dáng Bạch Lộc biến mất ở sau cầu thang mới nhận lấy cuộc điện thoại vẫn luôn gọi đến kia. Anh dùng một tay chuyển tay lái, trả lời: “Ừ, bây giờ tôi qua.”

*

Trực giác của Bạch Lộc là đúng. Cô đến văn phòng Thịnh Đỉnh vào đầu năm mới. Vừa vào cửa đã cảm giác được tầng áp suất thấp, đi đến cửa văn phòng Lục Quân, nhìn vào bên trong mới thấy sắc mặt của Lục Quân đã đen như đáy nồi. Qua nửa giờ, ba người đàn ông mặc tây trang bước vào công ty, đi về phía văn phòng của Lục Quân.

Không bao lâu, bên trong bắt đầu cãi nhau.

Bạch Lộc rất quen với trợ lý của Lục Quân. Trợ lý nói với Bạch Lộc việc thu mua công ty khoa học kỹ thuật đã thất bại, bị công ty Lạp Vực thò một chân vào rồi mang đi.

Còn nói công ty Lạp Vực kia và công ty khoa học kỹ thuật của giám đốc Lưu luôn có một chân, mới có thể thu mua được công ty rớt giá này.

Bạch Lộc đã nhìn thấy danh thiếp của Phạm Thừa Thừa trước đây.

Cái tên công ty Lạp Vực này cũng không còn xa lạ.

Cô dừng một chút, hỏi trợ lý kia: “Cái gì gọi là có một chân?”

Cô cảm giác chính mình dường như đang nghe lầm.

Người trợ lý liếc nhìn Bạch Lộc một cách thần kỳ, một hồi lâu, hắn mới nói: “Có một chân chính là XXOO, em cũng không hiểu hả? Nơi làm việc, loại chuyện này rất bình thường, nhưng giám đốc Lưu kia già như vậy, phía đối tác Lạp Vực kia sao mà nuốt trôi miệng….”

Bạch Lộc: “……”

Khó trách rất nhiều lần, cô cảm giác ánh mắt của giám đốc Lưu nhìn Phạm Thừa Thừa rất không thích hợp.

Trong lòng cô có chút cảm giác kỳ lạ.

Một loại cảm giác kỳ lạ không thể nói nên lời.

Bên này còn đang tám chuyện thì văn phòng bên kia cũng mở cửa. Trợ lý lập tức dừng câu chuyện lại, xoay người lại nhìn máy tính của mình. Ba người đàn ông kia đi rồi, Lục Quân ra tiễn họ. Lúc đi ngang qua vị trí của Bạch Lộc, nhìn Bạch Lộc có vẻ hơi lạnh nhạt.

Bạch Lộc sửng sốt.

Nhưng chờ Lục Quân trở về, lại lần nữa nhìn đến Bạch Lộc thì cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lịch sự nho nhã của mình, chỉ là sắc mặt vẫn cứ không tốt cho lắm.

Anh ấy gõ gõ vào bàn Bạch Lộc, nói: “Trong văn phòng có vài phần văn kiện, em vào lấy đi, hơi chỉnh sửa lại một chút, trước khi tan tầm đưa cho anh.”

Bạch Lộc gật đầu, ngoan ngoãn mà đứng lên đi theo vào.

*

Trước khi tan tầm, Ôn Mạn lại đây tìm Bạch Lộc, lại thuận tiện tìm Lục Quân hàn huyên một hồi. Nhìn dáng vẻ tâm tình của Lục Quân không được tốt cho lắm, Ôn Mạn kéo lấy Bạch Lộc hỏi một câu, Bạch Lộc chỉ phải nói hạng mục gần đây cho Ôn Mạn nghe, Ôn Mạn nhướng mày, “Thật ra chị có nghe nói.. Chuyện thu mua này….”

Bạch Lộc không nghĩ tới Ôn Mạn cũng nghe được những việc này.

Ôn Mạn nói: “Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Hơn nữa bạn bè của chị nhiều, ngồi cùng nhau tán gẫu một chút sẽ biết thôi.”

Bạch Lộc à một tiếng.

Sau đó cô lại nhìn Ôn Mạn.

Ôn Mạn cúi đầu chỉnh sửa WeChat, phỏng chừng là kêu Lục Quân ăn cơm. Phát hiện tầm mắt của Bạch Lộc, Ôn Mạn ngẩng đầu, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Lộc mở miệng, muốn hỏi nhưng vài lần đến bên miệng đều nuốt trở xuống.

Ôn Mạn nhìn cô cười, đột nhiên, một cơn gió lùa thổi qua, Ôn Mạn nhéo lấy khuôn mặt của Bạch Lộc, nói: “Em có phải muốn hỏi, Phạm Thừa Thừa và giám đốc Lưu của công ty khoa học kỹ thuật kia luôn có một chân hay không?”

Bạch Lộc ngừng lại, cô thật sự tò mò.

Cô quấn chặt khăn quàng cổ, chớp đôi mắt.

Ôn Mạn dựa sát vào Bạch Lộc, nhỏ giọng cười nói: “Mọi người đều đang truyền nhau, chị đoán là thật sự.”

“Vậy à?” Một giọng nói trầm thấp và lười biếng ở phía sau hai người vang lên. Ôn Mạn hoảng sợ, kéo Bạch Lộc lui về sau một bước, cơ thể dựa vào cửa hành lang.

Ngón tay của Phạm Thừa Thừa kẹp thuốc lá, lười nhác mà dựa vào cửa sổ, môi mỏng nhếch lên một cái: “Tin đồn của tôi sao?”

Ôn Mạn trả lời: “Đều là sự thật, sao mà là tin đồn?”

Phạm Thừa Thừa búng búng làn khói, cúi người xuống, thuốc lá đã dập tắt phóng vào thùng rác. Tay anh đút vào túi, đi về phía Bạch Lộc bên này. Ôn Mạn kéo Bạch Lộc lui một đường về phía sau, phía sau hai cô chính là cửa. Cửa không có khóa nhưng tính cách của Ôn Mạn không phải là loại trốn tránh, nhưng quả thực là đang kéo Bạch Lộc.

Bạch Lộc muốn có thể chạy thoát nhưng tay lại bị Ôn Mạn kéo đi.

Hành lang rất sáng và dài, cực kỳ trống trải. Lúc này chỉ có ba người bọn họ.

Đôi chân dài của Phạm Thừa Thừa chống lên cửa phía sau của Bạch Lộc, sườn mặt phía sau nhìn chằm chằm vào Bạch Lộc, cười nhạo một tiếng: “Đời này của tôi chỉ muốn ngủ với Bạch Lộc, hiểu chưa?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thu