chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Liệu có phải là tôi cố chấp? Có phải tôi là một gã ngốc chăng? Hay đơn giản chỉ là một tên Alpha nhạt nhẽo luôn cố tìm cách gây sự với em? Rốt cuộc, trong mắt em, tôi là cái dạng con người gì? Em có thể cho tôi biết không? Xin lỗi vì đã bám lấy em một cách lén lút như vậy suốt ngần ấy năm, tôi... chỉ là... không muốn ai khác đến gần em... Mặc dù tôi biết tôi không đáng ở cạnh em, tôi không có tư cách đó, nhưng... làm ơn, tôi không thể sống như một người với suy nghĩ của một người bình thường nếu không có em được, tôi sẽ chết mất... Hi vọng em đã tha thứ cho hành vi khốn nạn của tôi năm ấy..."

----------------

Sau khi được thăm khám kĩ càng và được cho thuốc uống giảm triệu chứng tạm thời, Kaeya lâm vào giấc ngủ dưới tác dụng phụ của thuốc kháng sinh. Nữ bác sĩ thu lại ống nghe cùng cốc nước uống dở, cô quay người chú ý đến Diluc đang ngồi ngu người ở ghế thăm bệnh cạnh cửa sổ. Nữ bác sĩ đảo mắt nhìn đi nhìn lại hai người kẻ nằm người ngồi, cũng phần nào đoán được mối quan hệ, vì thế lên tiếng gây chú ý trước.

"Ngài Ragvindr."

"Ừm?"

"Lần sau nếu có xảy ra quan hệ, anh nhớ để anh ấy dùng thuốc ức chế nhé! Sức khỏe anh ấy khá đặc thù, anh là Alpha của anh ấy thì nên chú ý chút, đặc biệt là đừng để anh ấy phơi trần trong phòng lạnh, dễ nhiễm cảm lạnh lắm, cơn sốt lần này còn do sức khỏe bản thân không tốt phát sinh. Có thể anh chưa biết, nhìn anh ấy có vẻ khỏe mạnh thế thôi nhưng thực tế so với người sắp tử vong không khác lắm đâu, nếu còn để anh ấy ở phòng có điều hòa quá lạnh thì anh có thể nhận lại một cái xác bảo quản lạnh luôn đấy. Còn nữa, hình như anh ấy có bệnh án ở một bệnh viện khác, tôi sẽ liên hệ bên đó giúp lấy bệnh án về cho anh xem qua. Đừng quên thuốc của anh ấy vào buổi chiều cần được uống sau bữa xế nhé!"

"Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn cô."

Diluc nhìn theo bóng dáng vị nữ bác sĩ vừa rồi khuất sau cánh cửa phòng bệnh mới yên tâm quay lại xem sắc mặt của Kaeya vẫn đang mê mang.

Vị lão gia tuổi trẻ nổi danh ở đất này, bình thường ai gặp cũng dành ít nhất năm phần kính nể khi nói chuyện, nhưng hôm nay không may gặp phải một vị bác sĩ tới từ Liyue đang công tác ngắn hạn ở đất Mondstadt này, nửa chữ nàng cũng chẳng buồn nói giảm nói tránh, lời nói năm phần thẳng tính phần còn lại vớt vát được chút đạo đức nghề nghiệp khi giao tiếp với thân nhân người bệnh. Nói tóm lại, chỉ mới một buổi sáng mà chủ nhân của Tửu trang Dawn đã gặp kha khá kiếp nạn. Mấy kiếp nạn này không nói tự nhiên mà đến, mà là do tích tụ nhiều ngày, cơ bản mỗi khi ở cùng Kaeya, Diluc nếu không tạo nghiệp ngầm chắc chắn cảm xúc của anh có vấn đề.

Diluc còn đang mải đuổi theo mấy suy nghĩ linh tinh trong tâm thức, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, lực đẩy không dám chắc là nhẹ nhàng gây ra một âm thanh tương đối chói tai, thành công tạo sự chú ý với người đang trông bệnh ở trong phòng. Một tên đầu cam ló đầu vào, sau đó có lẽ vì không thấy nhân viên y tế nào ở trong phòng mới thảnh thơi bước hẳn vào trong, không quên đóng cửa. Nhưng đến lúc tên đầu cam nhìn kĩ lại lần nữa mới để ý trong phòng còn có một tên tóc đỏ rực đang dùng ánh mắt phán xét nhìn hắn. Tên đầu cam nở một nụ cười xã giao, lên tiếng chào.

"Chào anh, Diluc Ragvindr."

Đáp lại cái chào thân thiện là một ánh mắt lạnh nhạt cùng thái độ trong lời nói ngắn ngủi cũng không mấy tốt từ Diluc.

"Ừ?"

Tên đầu cam mất hứng ngang, nhưng để giữ hòa khí ngay cả khi khứu giác bản thân đã ngửi thấy mùi pheromone đầy tính khiêu khích, hắn vẫn mỉm cười tự giới thiệu.

"Ờm... Tôi là Tartaglia, bạn thân của vị Omega đang nằm trên giường, không biết sức khỏe cậu ta thế nào rồi?"

Diluc tỏ vẻ.

"Tôi không phải là nhân viên y tế."

"Ồ!"

Tartaglia không cần sự cho phép của ai cả, tiện tay vớ lấy cái ghế đặt cạnh giường bệnh, vừa hay đối diện với Diluc. Diluc sắc mặt đã không tươi sáng chút nào còn có dấu hiệu trầm hơn một tông.

"Nếu cậu không có việc gì ở đây thì xin mời ra ngoài giúp, phòng bệnh chỉ cho phép một người chăm sóc."

Tartaglia rất không tự giác giữ chất giọng đều đều hết sức tỏ ra thản nhiên.

"Ồ?"

"Ừ?"

Thái độ đáp trả sự khiêu khích của Alpha ưu tú không bao giờ là nhẹ, gã đầu cam biết, nhưng biết thì đã sao?

"Tôi không đi đấy, ngài Ragvindr đây có thể làm gì được tôi?"

"Tao chưa chết, mày làm ơn để tao yên tĩnh chút được không?"

Có lẽ là vận may mỉm cười với tên tóc cam trước khi tên Alpha tóc đỏ lao tới cho một đấm thì Kaeya kịp mở miệng, lau súng cướp cò thành công vừa chặn họng Diluc vừa giữ được cú đấm đã sẵn sàng ghé thăm gương mặt điển trai của Tartaglia.

"Được chứ, thằng bỏ bạn theo Alpha!"

Kaeya không muốn chấp với bất cứ ai ngày hôm nay, cậu đủ nhức đầu và mỏi mệt rồi, vì thế chỉ đùa vài câu đáp trả.

"Đợi tao khỏe lại tao phải tẩn mày một trận. Thằng đầu cam vô gia cư!"

Tartaglia cười khẩy.

"Hờ, đợi mày khỏe đi rồi hãy gáy sau. Không biết chừng mày còn chẳng có cơ hội đó đâu nhé! Haha..."

"Thằng quỷ đầu cam...! Bỏ đi, không giỡn với mày nữa. Có chuyện gì thì nói đi."

Kaeya hoài nghi thằng bạn lại gặp phải rắc rối không muốn để mấy đứa em còn muốn dạy dỗ tử tế biết, nào ngờ hôm nay gã bạn thật sự đơn phương chỉ vì muốn đến thăm bệnh.

"Không có. Tao nghe mày đổ bệnh nên đến thăm thôi! Mày sao rồi? Tao mới để mày về nhà tên Alpha bên cạnh mày một ngày thôi mà, làm gì để sốt cao như vậy?"

"Bệnh tích tụ, đúng lúc bộc phát thôi. Anh đừng ngồi ngây ra nữa, sắp đến giờ ăn trưa rồi đấy! Ê này, đừng nhìn tôi thế chứ lão gia, biết ngài Alpha đây tôn quý nhưng mà tôi cũng nên có nhân quyền của một Omega chứ, đúng không? Nào, chỉ một bữa cơm thôi mà, anh không nể mặt tôi cũng nên xét đến chị Adeline chứ, đúng không? Chị ấy mà biết anh vì cảm xúc cá nhân so đo linh tinh bỏ mặc tôi một thân một mình đói rét không thuốc thang gì, có khi xin nghỉ việc luôn đấy nhé!"

Diluc nhìn bằng nửa con mắt chờ Kaeya nói xong mới lên tiếng, gần như đay nghiến trên từng chữ.

"Em vì tên đầu cam này nên mới nhiều lời như thế đúng không?"

"Đệt..."

Nếu là Kaeya của bình thường chắc hẳn đã chửi một phen cho ra trò, nhưng ngặt nỗi kẻ mà cậu muốn chửi lại là ông anh chết dẫm, vì thế cố hết sức bình sinh nhẫn nhịn. Chỉ có Tartaglia lâu ngày không so ván với ai nên lập tức phản bác.

"Hê, đùa ít thôi ngài Ragvindr, tôi không gây thù chuốc oán gì với ngài, hà cớ gì năm lần bảy lượt lôi tôi ra làm lí do gây khó dễ với Kaeya vậy, hắn có nhân quyền tôi cũng có chứ!"

"Hừ..."

Diluc còn muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nữ vang lên cắt luôn ý tưởng đó.

"...đúng là một rừng không thể có hai hổ mà, hai tên Alpha các người cút ra ngoài được rồi! Mang tiếng thân nhân người bệnh mà sơ hở là gây sự, chăm bệnh thì chưa thấy mà thấy gây bệnh thì nhiều, đứng ngoài cửa cũng đủ nhức đầu rồi!"

Kaeya đánh mắt về phía cửa ra vào, xem được đến là ai vừa bước vào phòng liền lập tức đổi thái độ, gần như đem toàn bộ sự nhiệt tình ra chào đón quý trong chiếc áo blouse trắng tinh.

"Ơ, chị Changshen à? Nào, đừng nóng, mặc kệ bọn họ đi, chị đẹp trên tay cầm cái gì đấy, có thể cho tôi xem không?"

"Là bản sao bệnh án của cậu từ bệnh viện thành phố." - Changshen đưa tệp tài liệu cho Kaeya cầm, nói tiếp - "Cậu tất nhiên có thể xem được rồi, cái này là dặn dò từ chỗ của Barbara. Hai tên Alpha này còn chưa đi?"

Tartaglia phản ứng hộ lại đầu tiên, tạm gác hiềm khích cá nhân, lôi cổ Diluc ra ngoài, trả lại phòng bệnh yên tĩnh cho Kaeya.

"Chị Changshen đừng nóng, tôi và ngài Ragvindr sẽ rời đi ngay."

Đợi hai tên Alpha kia rời đi, Changshen mới quay lại thăm khám cho Kaeya. Nàng bác sĩ hạ tầm mắt, xem đồng hồ rồi lấy thuốc ra đưa cho Kaeya, tri kỉ còn có một cốc nước ấm. Đợi cậu uống xong xuôi liều thuốc buổi trưa, Changshen mới lại nói.

"Barbara nói gần một tháng nay không thấy cậu đến chỗ cô ấy tái khám định kì với lấy thêm thuốc ức chế, còn tưởng mấy triệu chứng của cậu đã thuyên giảm rồi nên không cần cô ấy đồng hành nữa."

"Chị Changshen, vẫn là Barbara sầu hay là chị đẹp đây sầu giúp tôi thế?"

Kaeya không chút khách khi cười xòa hỏi, đổi lại bị Changshen không thương tiếc cho một cái vỗ vai muốn lệch khớp, nàng mặc kệ lời Kaeya vừa nói, lo chính mình mới vừa nói cái gì thì nói tiếp cái đó, biểu cảm vẫn không khá hơn là mấy.

"Lúc ngồi trao đổi với Barbara về tiền sử bệnh án của cậu, cô ấy có nhắc đến chuyện cậu vốn bị đánh dấu từ rất sớm, nhưng đó không phải là nguyên nhân dẫn đến tổn thương mắt phải của cậu."

Kaeya ra dấu tạm ngưng, cậu không cho là đúng mà nêu ý kiến cắt ngang.

"Chuyện đó có gì đáng nhắc đâu, chị đừng tường thuật lại những gì chị đã đào bới được từ chỗ cô ấy."

"Phải, đúng là tôi không nên tường thuật mấy kí ức xấu xí đó của cậu, vì nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục của chính cậu. Chỉ là, Kaeya, cậu cũng chẳng nhớ được bao nhiêu đâu đúng không? Chính là sau khi phân hóa, trí nhớ của cậu cũng không còn kéo dài được lâu nữa, có khi lí do vì sao đôi mắt của cậu không được hoàn hảo cho dù đã ở trong điều kiện tốt nhất."

Changshen lần này không tính là làm lơ cậu nữa, cũng có đáp lời chỉ là càng khiến Kaeya còn cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.

"Đủ rồi, Changshen, tôi không muốn nghe nữa..."

"Được, vậy tôi sẽ đi kể với hai tên vẫn đang áp tai nghe trộm từ nãy giờ vậy."

Quả nhiên, người ở ngoài cửa vừa nghe xong liền chột dạ, không cẩn thận vặn tay nắm cửa một tiếng rõ to, màu tóc chói mắt đến nỗi qua lớp kính dán giấy mờ còn biết được màu sắc ra sao. Cuối cùng vẫn là không cẩn thận để hai kẻ không nên biết nhất moi được một góc chân tướng, Kaeya thở dài đưa tay gác trán, cậu không nghĩ sẽ nhìn sắc mặt của hai tên kia có bao sống tái.

Những chuyện Kaeya làm, vốn chẳng vì bất kì một cá nhân nào khác, nhưng có lẽ do không vì bất cứ ai, nên nó trở thành một hình ảnh cô độc, tàn nhẫn và lạnh lẽo như nấm mồ xanh cỏ, vì không phải nhân danh ai nên bao nhiêu thủ đoạn cũng có thể xuống tay được, kể cả đó là việc tự tổn thương đến cơ thể mình cũng không ngoại lệ.

Nếu thiên thần là có thật ở thế giới này, hẳn Kaeya cũng sẽ là một thiên thần xinh đẹp, chỉ là hiện tại cho dù có là một thiên thần thì cũng chỉ là một thiên thần gãy cánh, một thiên thần đã sa ngã, sa ngã do chính đồng loại nó mang đến.

"Bọn họ nghe cũng nghe rồi, không muốn để đường đường chính chính nghe cho rõ sao?"

Changshen không biết từ bao lấy ra được một cốc trà sữa hút một hơi dài.

"Mặc kệ. Chị còn muốn kể tội gã Omega đáng thương này thì cứ kể đi, dù sao tôi nghĩ chị cũng chả biết nhiều hơn mấy thứ đó."

Kaeya kéo chăn qua đầu tỏ vẻ "tôi chết rồi, chị nói gì kệ chị".

"Ồ, khẩu khí lớn. Vậy là cậu không biết chị có mối quan tâm đến cậu lớn cỡ nào rồi."

Kaeya từ trong ngộp thở không nhịn được phải lật chăn ra, lên tiếng hoài nghi.

"Tôi nghi ngờ có phải chị nhận ủy thác của tên hát rong Omega đó hay không đấy!"

Kaeya còn tưởng Changshen lại ôm mối riêng sẽ chối, nào ngờ nàng không chút do dự mà cười phá lên.

"Haha, aiya, không giấu gì cậu, đích thị là tên nhóc Omega đó nhờ chị đấy. Chứ chị cũng chẳng rỗi hơi từ bỏ phòng khám riêng bên cạnh Bệnh viện BuBu để sang đây công tác nửa năm đâu nhé!"

"Thế chị cùng hắn trao đổi cái gì rồi?"

Kaeya chăm chú nhìn biểu cảm vừa chuyển của Changshen, khóe môi son đỏ cơ bản hơi mím lại, cuối cùng cũng bắt đầu ậm à ậm ờ nói chuyện.

"Trao đổi à...hừm, để chị nhớ xem...hình như là một cái túi thơm nho nhỏ, nhóc Omega cả người đều có hương hoa thơm phức đó bảo là Baizhu cần thứ trong túi thơm. Còn chị chỉ cần biết nhiêu đó là đủ, sau đó nhận thông tin không biết từ đâu ra mà nhóc đó đưa, cuối cùng chờ đến hôm nay cậu bị bệnh nên chui vào đây nằm nè."

Kaeya hết hoài nghi chị đẹp Changshen nhận ủy thác, đến hoài nghi nhân sinh sự tồn tại của một con người.

"Thật sự có người sẽ tường thuật mấy chuyện kì lạ một cách thản nhiên như chị à?"

"Có, chị nè."

Kaeya từ chối nhận người đẹp làm chị.

"Cuối cùng cũng chặng được miệng của chị, nhưng mà như vậy lại không thể hoàn thành ủy thác nhỉ?"

"Tại cậu nhóc miệng lưỡi lanh lợi nhà cậu hết mà!"

Ngẫm một lát, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định, mắt không thấy, tai không nghe, tim không đau, não cũng không cần tổn thương lần nữa, vì thế Kaeya hùng hổ nói.

"Không thì chị cứ đi kể với hai gã kia, em không muốn nghe quá khứ của bản thân bị ai đó vạch trần bên tai đâu."

"Được thôi!"

Mấy ngày sau, khi được xuất viện, Kaeya mới biết hậu quả của việc không quản phạm vi nội dung ủy thác được giao ở chỗ Changshen là bao xa, rước một rổ quả đắng vào người chỉ vì sai lầm của bản thân.

Adeline ở một bên nhìn Diluc đang kèn cựa với Tartaglia bằng hai cái chày cán bột, không nhịn được cười ra tiếng, đến Kaeya cũng chỉ muốn nhanh nhanh cuốn gói khỏi hiện trường đầy bột mì.

Đáng nhớ không? Đáng chứ, đáng đến nỗi có thể ôm theo xuống mồ luôn cũng được.

-----------

T3, 12/12/23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net