2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diluc's POV

"Diluc, anh xem này, em vừa tìm thấy rất nhiều tiểu đăng thảo ở phía nam của tửu trang, em nhớ là anh thích chúng lắm nên em hái mang về tặng cho anh này"

Ký ức của tôi luôn nhớ mãi hình ảnh của một cậu bé tay chân lấm lem vết thương và bùn đất năm đó. Em ấy nở nụ cười thật tươi trên môi, ríu rít líu lo khoe với tôi về những cành tiểu đăng thảo mà em tìm được trong lúc dạo chơi và dành những cành đẹp nhất để tặng cho tôi. Tôi thích em của ngày chúng ta non dại, thật trong sáng và thuần khiết.

Nhưng, lúc đó tôi đâu hề biết rằng, sau vẻ mặt luôn tươi cười đó của em, em đã che giấu đi rất nhiều thứ từ tôi.

---------

"Diluc, anh xem, em vừa đi tập huấn về thấy trên đường có rất nhiều tiểu đăng thảo, em hái về cho anh một ít này"

Vẫn là khuôn mặt thuần khiết cùng với một nụ cười thật tươi dành cho riêng tôi, tôi yêu em từ khi nào không hay, và em biết gì không, kể từ những năm đó tôi chợt nhận ra cành tiểu đăng thảo mà tôi hằng yêu thích lại có màu sắc xanh tựa như em, cũng từ đó, tôi nhận ra, em chính là đóa tiểu đăng thảo mà tôi muốn nâng niu, yêu chiều và trân trọng nhất. Rồi những đóa hoa kia dần chỉ là những mờ ảo xung quanh em.

-----‐---

Cha mất, sự thật về em đã phơi bày, cũng đã vài năm tôi rời khỏi thành Mond rồi lại trở về với một con người mới, tôi gầy dựng lại cơ ngơi cũng được hơn 3 năm. Và trong 3 năm ấy tôi gặp em trong con người mới, khác hoàn toàn so với một Kaeya nhút nhát, trầm lặng của trước đây. Em phóng khoáng, hoạt ngôn luôn mang vẻ gần gũi nhưng đồng thời khoác lên mình sự bí ẩn.

Mỗi lần em đến uống rượu, sau khi chán chê thì em trả tiền kèm theo một cành tiểu đăng thảo, em vẫn như thế không khác khi xưa là bao, chỉ là mối quan hệ giữa chúng ta-...

---------

"Diluc-.. em xin lỗi"

"Kaeya, đừng nói nữa, c-cậu sẽ ổn thôi, tôi đưa cậu đến chỗ Barbara, cậu phải tỉnh"

"Di-luc.. k-không kịp đâu, nghe em nói.."

"Tôi sẽ nghe em nói, sau khi em được chữa trị xong xuôi tôi sẽ nghe em nói, Kaeya, em nghe tôi chứ?"

"Đồ c-cứng đầu.."

"Phải, theo ý em cả, tôi cứng đầu, em phải gắng gượng, nói chuyện với tôi, Kaeya, làm ơn"

"Hah-.. haha, phía sau nhà em, anh biết đó, căn nhà ngoài thành ấy-.. ở đó em trồng rất nhiều tiểu đăng thảo-.. urgh-"

"Em trồng làm gì? và đừng cố gắng quá, em phải giữ sức, chúng ta còn một đoạn nữa"

"Tặng cho a-anh.. và anh biết đó-.. mỗi lần đến Quà tặng Thiên sứ, em đều tặng cho anh"

"Hoa đẹp lắm, nhưng cũng mau tàn, tôi không thích, tặng cho tôi cành tiểu đăng thảo mà không bao giờ tàn đi"

"Đ-đồ ngốc Diluc, anh biết là trên đời không có tiểu đăng thảo nào như thế cả"

"Không, trên đời này có và chỉ duy nhất 1 cành"

"A-anh lại-.. làm khó em rồi Diluc"

"Không, đó là em đấy Kaeya, tiểu đăng thảo ấy là em, em chính là cành tiểu đăng thảo của riêng tôi, cành hoa đẹp nhất và không bao giờ úa đi trong mắt tôi,.. vì thế nếu em muốn bù đắp cho tôi sau từ ấy năm, hãy tặng em cho tôi, không được héo tàn trong tay tôi, không được rời tôi"

"Ha-.. Diluc, em.."

"Em thế nào?"

"..."

"Kaeya?"

"..."

"Này Kaeya!!!"

"..."

"Khốn kiếp, em mau tỉnh dậy cho tôi"

----------

"Haha, em thực sự không ngờ anh lại lựa tình thế như vậy để thổ lộ đấy Diluc, và em đã đúng, những người chỉ uống nước ép nho như anh chả lãng mạn gì cả"

"Nhưng ít ra tôi có thể giữ lại em là được"

Một cái hôn yêu chiều lên trán, một vòng tay ấm áp đêm đông, một tình yêu tôi tưởng chừng sẽ không có được giờ lại yên bình ngủ say trong vòng tay tôi, tôi yêu em, cành tiểu đăng thảo xinh đẹp của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net