1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc Việt hoá tên nhân vật:
Đức - Diluc
Khải - Kaeya
Khởi Lê - Klee
Trinh - Jean
Uyên - Eula
Anh - Amber

Đô - Albedo
Văn - Venti
Hà - Kazuha
Giang - Xinyan
Lệ Sa - Lisa
Thơ - Aether
Minh - Lumine
Thiên - Thoma

_

Cả cái xóm trên không một ai không mê thằng Đức.

Trai tráng mười tám tuổi, học hành giỏi giang, tính tình hơi cục nhưng được cái chịu khó, đã vậy nó còn biết đàn biết hát! Thời đó thằng Đức nói không ngoa là ai-đồ của xóm, người tình trong mộng của mấy cô thiếu nữ tuổi teen.

Thằng Đạt, bạn cùng bàn của Đức hay gọi thằng chả là ông cụ non. Cái tuổi lông bông này không có ai mà chưa có "nàng thơ" hết á, vậy mà thằng Đức lúc nào cũng mặt lạnh. Đúng là trời không công bằng mà!

"Chỗ anh em mày nói thiệt đi Đức, mày bị liệt đúng không?"

"Cái thằng này tao tiễn mày về xông hơi với ông bà mày bây giờ. Nói xàm nói bậy riết rồi quen hả?" - thằng Đức vừa nói vừa cuộn quyển bài tập đập lên đầu thằng Đạt. "Mà ví dụ tao có người yêu thì liên quan gì tới mày? Không phải mày mới chia tay với con bé lớp trưởng bên lớp Sử hai ngày trước hả?"

"Thì bởi vậy mới nói", thằng Đạt vừa nhăn mặt vừa vỗ đùi cái đét, "Người như tao dễ mến dễ chịu, đối nhân xử thế dịu dàng mà đường tình duyên tao sao mà nó lận đận. Ai như mày, đã ế mà có người tỏ tình thì bơ con người ta." Nói chưa xong, Đạt nó đập bàn cái đùng làm thằng Đô bàn trên giật mình tỉnh ngủ, mặt thằng Đạt Vịt cứ như Niu-tơn phát hiện ra trái lê, hay trái táo gì đó mà nó cũng không nhớ nữa, chỉ trỏ vô mặt Đức.

"Mày đừng nói với tao.. Mày bê đê nha Đức?", thằng Đô bàn trên nghe xong thì quay xuống tấp lự. "Mày nói cái gì á? Nghĩ sao thằng Đức men-lì nhất lớp mà bê đê? Thà nói mày bê đê có lí hơn đó Đạt Vịt!"

"Ai cho mày gọi tao là Vịt? Mà ví dụ tao bê đê thì có sao? Tao vẫn là tao thôi. Mày đừng lo nha Đức, mày có bê đê thì bố mày vẫn là chỗ anh em vào sinh ra tử với mày." Thằng Đạt vỗ ngực tự hào, tiện thể đập vào lưng Đức một phát, anh cảm thấy như tim gan phèo phổi mình muốn trào hết ra ngoài.

Nói chứ, hồi nãy anh có chột dạ thiệt...

_

Cả cái xóm ai cũng nhận mình quen biết thằng Đức, mà không ai biết nó thích con trai.

Ừ thì Đức cũng chẳng nói. Anh cảm thấy việc đó là không cần thiết, ai mà biết được mấy cô mấy bác sẽ trói anh lại, quăng anh vào lửa thiêu vì sợ lây cho con của họ sao, thập niên chín mươi mà, ai biết được.

Còn về lí do Đức biết sao mình thích con trai á hả? Đi mà hỏi thằng Khải chứ ai rảnh đi trả lời!

Số là thằng Khải nó ở xóm dưới, tính tình năng nổ sôi động. Bạn bè xếp hàng dài từ Cà Mau lên tới Đồng Nai vẫn còn chưa hết. Chính xác là thể loại người mà Đức sẽ không bao giờ tiếp xúc.

Nhưng mà Khải là bạn thời thơ ấu của anh, bạn cùng bàn anh là Đạt Vịt, thằng nhóc hàng xóm là nhóc Ben hay cho anh kẹo mạch nha bị cháy. Toàn là mấy tên có mồm hoạt động công suất.

Số là một ngày đẹp trời năm mười sáu tuổi, Khải nổi hứng qua nhà Đức chơi xong ngủ tạm. Lí do là ở nhà ké nhà cái Trinh với chị Lệ Sa hoài cũng kì, đã không phải trả tiền nhà rồi thì lâu lâu cũng phải để cho hai người đó có không gian riêng tư. Đức cũng cho nó qua thôi, Khải vốn dĩ mồ côi. Mấy bác xóm dưới thấy thương quá nên đem về nuôi, nên thành ra gì thì gì, nó cũng nặng tình.

Nửa đêm đang khát nước nên Đức ngồi dậy, vừa mở mắt ra thì thấy Khải đang nhìn mình. Lúc đó anh cảm thấy rất khâm phục vì vẫn không hét banh nhà, thay vào đó, anh chỉ biết đỏ mặt và ngượng ngùng như gái sắp lấy chồng.

"Nè...", Khải vừa vân vê tay áo vừa chọt vào cẳng tay Đức, em nhìn ra cửa sổ, Đức cảm thấy mình có thể thấy cả trời đêm trong mắt em, "Tui hun ông được không?", Khải ngước mắt lên nhìn Đức "Hun má thôi nha."

Đức thầm trách cổ họng mình tại sao lại khát, nếu không khát đã không phải trong cảnh này rồi. "S-Sao á?"

"Ông không thích thì thôi, tui xin lỗi nha, tại tui chỉ muốn thử xem hun nhau thì ra làm sao mà bạn trong lớp tui nó thích quá. Ông ngủ ngon nh-"

Đức không giỏi giang gì hết, anh bị ngu.

Bị ngu nên mới không để Khải nói hết câu, đã cúi đầu xuống hôn lên môi em. Liếm nhẹ vành môi, xong đến đôi má hồng hồng, xong lại đến mi mắt, Đức nâng niu khuôn mặt em như thể nó là thứ trân quý nhất trên đời anh từng thấy.

Sau khi nhận định được những gì mình mới làm, nhìn vào đôi mắt trong veo của Khải. Đức mới thầm chửi một câu.

Bỏ mẹ, xong đời tôi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net