Ngày 4 (2): Đặc quyền người mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các thành viên trong nhà chung sau khi ăn xong, họ cùng nhau dọn dẹp khu nướng thịt và dành thời gian để nghỉ trưa.

- MG: Anh Wonwoo?

- W: Hả?

- MG: Anh nghĩ sẽ có người mới không?

- W: Chắc là vậy chăng... Không thì họ đưa cậu ấy đi đâu...

- MG: Có khi nào sau đó đưa cả anh đi không?

- W: Anh á?

- MG: Kiểu như... vì hai người vào sau... nên có đặc cách gì đó...

- W: Anh cũng không biết... Nhưng chắc không đâu, vì qua hai ngày rồi mà.

- MG: Mong là vậy nhỉ... Em không muốn anh đi đâu...

- W: Hửm?

- MG: Em không muốn anh đi...

- W: Em...

- MG: Em muốn hẹn hò với anh!

...

- Jun: Hạo à?

Jun qua phòng Hạo và Jihoon, cậu gõ cửa thì thấy Jihoon mở cửa phòng ra.

- LJH: Cậu tìm em ấy hả?

- Jun: À ừ mình muốn nói chuyện một chút.

- LJH: Cậu vào chờ đi, mình ra ngoài cho.

- Jun: Ủa... có tiện không? Bọn mình ra ngoài cũng được.

- LJH: Không sao, mình cũng định ra ngoài. Cậu vào đi, chờ Hạo chút, em ấy đang trong phòng tắm.

- Jun: Cảm ơn cậu nha!

Hạo bước từ phòng tắm đi ra, giật mình khi thấy Jun đang ngồi trong phòng.

- MH: Cái gì vậy? Anh đột nhập vào đây lúc nào thế?

- Jun: Đột nhập? Anh xin phép đàng hoàng mà!

- MH: Anh mua chuộc anh Jihoon sao?

- Jun: Nếu có điều kiện... anh không ngại mua chuộc cậu ấy đâu kkkk

- MH: Lưu manh!

- Jun Mà.. em dùng nến rồi hả?

- MH: Anh vào để kiểm tra đó à? Em mới đốt lần đầu sáng nay, giờ vẫn còn thơm sao?

- Jun: Có hương thoang thoảng... rất dễ chịu. Nhưng mà... không phải vì anh nói sẽ kiểm tra... nên em mới đốt đó chứ?

- MH: Em thích nến thơm mà!

- Jun: Anh... biết rồi.

"Là Minh Hạo... thích nến thơm sao..." Jun nghe người kia nói xong đột nhiên trầm tư một lúc. Minh Hạo nhìn anh cảm thấy có chút không đúng, là sao nhỉ... cậu chưa hiểu.

...

- SC: Joshua không ở trong phòng sao? Mình vào được không?

- JH: Seungcheol à? Ừ cậu vào đi.

- SC: Cậu ấy đi đâu à?

- JH: Cậu tìm cậu ấy hả?

- SC: Đâu... đâu có... mình tìm cậu mà ~ Mình.. mình hỏi thôi...

- JH (bật cười): Ừ mình biết rồi! Có chuyện gì vậy?

- SC: Thực thực ra... mình... tò mò... Nhưng không biết hỏi có đúng không nữa...

- JH: Để trong lòng sẽ khó chịu. Nói đi... Mình nghe nè.

- SC: Mình... Hôm qua cậu và Wonwoo... mình có thể hỏi không?

- JH: À ~ Cũng không có gì. Em ấy chỉ hỏi ý kiến mình vài thứ thôi.

- SC: Vậy à...

Jeonghan không muốn nói cụ thể vì hẳn như vậy sẽ không công bằng với Wonwoo, chuyện riêng tư của cậu ấy, cậu ấy có quyền được giữ bí mật. Seungcheol cũng không hỏi thêm nữa, cậu không muốn làm những điều quá phận, nếu bản thân đủ tự tin, cậu cảm thấy chỉ cần tập trung vào người ấy là được rồi. Nói được ra điều mình tò mò, Seungcheol cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

- LJH: Ủa Joshua? Anh ở đây ư?

Jihoon sau khi nhường căn phòng cho đôi trẻ, cậu đi dạo loanh quanh nhà chung thì gặp Joshua đang ngồi trên xích đu ở vườn sau. Joshua đã chỉ ngồi đó, không làm gì, suy nghĩ hồi lâu trước khi thấy Jihoon tới. Cảm giác thấy sắc thái anh không được ổn, cậu lại ngồi bên cạnh.

- JS: Ò Jihoon à?

- LJH: Anh đang lo lắng gì sao?

- JS: Anh chỉ đang nghĩ... sao lại là em ấy... và trong lúc này...

Có đôi lúc, một ý nghĩ hơi ích kỷ sượt qua trong đầu cậu, rằng nơi này còn nhiều người khác... sao cứ phải là người đó... không phải hai người đang tiến triển khá tốt sao...

- JS: Anh tưởng là đợi một chút rồi em ấy sẽ về.

...

- JS: Nhưng cảm giác không làm được gì... thật sự rất khó chịu...

Jihoon bên cạnh liên tục xoa vai an ủi anh. Joshua không ngừng tưởng tượng và bất an, liệu người mới kia là người như thế nào, hai người hiện giờ đang làm gì, và khi hai người trở về, mọi thứ sẽ thay đổi ra sao... Seokmin... liệu có nghĩ đến anh không nhỉ? Như hiện tại anh chẳng biết làm gì lúc này, không thể không nghĩ tới cậu...

- Seokmin, Soonyoung -

- SM: Chào... chào cậu... Mình là Seokmin... À.. cậu biết rồi nhỉ...

- SY: Cậu uống thử đi!

- SM: Hả? À...

- SY: Mình đã tự tay làm đó!

- SM: Cậu... tự làm sao...?

- SY: Để chuẩn bị gặp cậu! Thực ra mình cũng vừa mới học thôi... Mong là hợp khẩu vị của cậu!

- SM: À mình dễ ăn lắm!

Nói rồi cậu cầm cốc lên, nhấp thử một ngụm.

- SY: Không bị nguội chứ? Mình cố tình để trong cốc giữ ấm đó!

- SM: Thơm lắm... vẫn còn nóng, và không bị quá ngọt nữa.

- SY: Cậu thích là mình vui rồi!

- SM: Đúng rồi! Chúng ta còn chưa biết tuổi của nhau?

- SY: Phải nhỉ? Mình suýt quên chuyện này... Cậu nghĩ mình bao nhiêu?

- SM: Đoán sao... Hmm... 24?

- SY: Ồ ~ Cảm ơn cậu kkkkk

- SM: Hả? Vậy là cậu lớn hơn sao?

- SY: Mình 27!

- SM: 27? Nhìn cậu... à không anh...

- SY: Anh? Vậy là cậu ít tuổi hơn sao?

- SM: Em... 26...

- SY: Woa... Anh không ngờ đó...

- SM: Nhìn em lớn hơn so với tuổi hả?

- SY: Không phải kiểu đó đâu... mà trông trưởng thành hơn anh haha!

- SM: Em sẽ xem đó là một lời khen kkk

...

- SM: Cái này ngon thật đó... em cũng rất thích vị sô-cô-la...

- SY: Vậy là anh may mắn rồi!

- SM: Hạt dẻ này...

- SY: Cũng là anh nướng... không phức tạp lắm đâu ~

- SM: Thật ư...

- SY: Anh đã rất cố gắng đúng không? Kekeke

- SM: Không phải quán này cũng là của anh đó chứ?

- SY: Hay là thế... Em có nghĩ anh nên mở quán không?

- SM: Nhớ liên hệ em! Em sẽ đến ủng hộ anh!

- SY: Tất nhiên rồi haha Hôm nay em đã là khách hàng đầu tiên đó!

Hai người nói cười vui vẻ, vừa nhâm nhi sô-cô-la quế ấm, vừa thưởng thức hạt dẻ nóng, nhìn ra mùa đông se lạnh bên ngoài kia, khi những tán lá vàng đã rụng một nửa tạo thành viền quanh những ngôi nhà Hanok, cảnh tượng đẹp lãng mạn như mở đầu của một bộ phim về chuyện tình hai người.

(- Tương tác của hai người này cũng tốt đó chứ?

- Soonyoung có vẻ đã rất cố gắng để gây ấn tượng trong buổi hẹn hò này ~

Dino: Cảm giác anh ấy làm việc gì cũng đều nhiệt huyết như vậy...

- Joshua ở nhà đúng là đáng lo thật...)

- Nhà chung -

- SK: Vernon à cậu có nghĩ ngày mai mình được hẹn hò không?

- VN: Chắc được ha.. hôm nay đã không phải là 1:1 rồi mà...

- SK: Không thì mình chán chết mất, chúng ta đã ở nhà hai hôm liên tiếp rồi đó...

- VN: Nếu ai khác mời cậu đi...

- SK: Cậu nói gì vậy chứ?

- VN: Mình định bảo... cậu đi cũng không sao.

- SK: Cậu... không lo lắng sao?

- VN: Tất nhiên mình lo chứ! Ý mình là... mình không muốn cậu chỉ có một sự lựa chọn và bắt buộc chọn mình... mình mong cậu có thể gặp gỡ nhiều người... chẳng phải sau đó nếu cậu vẫn chọn mình, thì lựa chọn đó không phải rất có giá trị sao?

- SK: Hm... Mình hiểu ý cậu... Vậy... mai cậu cũng có thể hẹn người khác, mình cũng muốn có giá trị kkkk

- VN (bật cười): Ahaha ~ Mình biết rồi... Nhưng mà! Không phải thế nghĩa là nếu mai mình mời cậu rồi cậu từ chối để đi với người khác đâu nhá!

- SK: Gì vậy... thế là cậu muốn gì trời?

- VN: Thì trước hết... lỡ mà mai mình có quyền... thì đi với mình đã ~

- SK: Cậu ở nhà nhiều nên lú lẫn rồi phải không? Làm mình cũng chóng mặt theo rồi đó!

- VN: Kkkkk

...

- W: Ý em...

- MG: Anh không hiểu lầm đâu... Em muốn mời anh hẹn hò, nếu có thể.

...

- MG: Anh nghĩ sao?

- W: Anh... cũng không biết nữa.

- MG: Anh không muốn à?

- W: Không phải là ý đó.. Chỉ là anh hơi bất ngờ.

- MG: Ủa em khó đoán lắm sao?

- W: Anh tưởng... em không thích anh kiểu đó.

- MG: Vậy hẹn hò với em đi! Em sẽ nói anh nghe!

Trước một Mingyu đột ngột chủ động với mình, Wonwoo vẫn rất dè dặt và trầm tư. Mingyu lờ mờ đoán được chuyện xảy ra vào tối hôm trước, nên cậu chỉ cố gắng nói rằng muốn hẹn hò với anh, nếu thể hiện thêm điều gì, sợ anh sẽ áp lực và không thoải mái.

- JS: A... bức bối thật đấy...

Sau khi Jihoon trở về phòng được một lúc, Joshua lê bước vào nhà, đi qua phòng khách, về phía bàn ăn, rót một cốc nước đầy rồi uống hết trong một hơi, liên tục thở dài.

- JS: Ha....

- Jun: Sao uống nước mà như uống rượu vậy anh?

Jun từ trong phòng đi ra, thấy anh cứ đứng ngơ người cạnh bàn ăn mà không ngồi xuống, tò mò tiến lại gần.

- Jun: Joshua?

- JS: À... Em gọi anh hả?

- Jun: Em còn tưởng anh mộng du chứ!

- JS: Ha... Hay anh đi mua rượu uống nhỉ?

- Jun: Gì vậy? Em thấy anh uống nước là đủ mất tỉnh táo rồi đó!

- JS: Say xong ngủ một giấc cho đỡ phải suy nghĩ.

- Jun: À... Anh vẫn đang nghĩ chuyện kia hả?

...

- JS: Em... có lo về người mới không Jun?

- Jun: Chưa nói tới việc có người mới... em nghĩ... có nhiều thứ...đáng lo nữa rồi...

- JS: Vậy sao...

Nơi này... thật không dễ dàng với ai cả. Mỗi người một suy nghĩ riêng, mọi quan hệ hiện tại chỉ là mập mờ, chẳng có gì là chắc chắn cả cho đến khi rời khỏi ngôi nhà này. Những việc diễn ra ở đây đôi lúc khiến họ nóng lòng chủ động hơn, nhưng đôi lúc lại khiến họ dè dặt thu mình hơn.

- Hai người làm gì mà trông ủ rũ vậy? Không ngủ hả?

Jeonghan và Seungcheol cùng đi xuống tầng, nhìn về phía phòng ăn thấy Joshua và Jun.

- JS: Mình mà ngủ được là đánh một giấc tới tối rồi!

- Jun: Ảnh còn đang đòi uống rượu kìa ~

- JH: Aigoo sao bạn mình lụy tình quá vậy nè?!

- SC: Hôm qua không phải cậu cũng hẹn hò rồi Seokmin ở nhà sao?

- JS: Thì... hôm qua... là hôm qua...

- Jun: Tiêu chuẩn kép nha anh ơi?!

- JS: Ý là... anh đi với Mingyu, em ấy biết mà... Giờ anh đâu biết em ấy đi với người như nào...

- MG: Ý anh là gì cơ? Em không đáng lo hả?

Chẳng biết thần thánh phương nào đánh tiếng cho Mingyu, bất ngờ xuất hiện ngay lúc mình được nhắc tên.

- SC: Em đẻ giờ nào mà thiêng vậy?

- MG: Thế nên đừng có mà nói xấu em! Em biết hết!

- JS: Đã nói câu nào đâu chứ ~

- JH: Em làm gì mà sợ người ta đàm tiếu hả?

- MG: Mọi người đừng đánh trống lảng, nãy em nghe hết rồi. Mấy người nói Seokmin không cần dè chừng em chứ gì?

- Jun: Ít có hơn thua lắm!

- JS: Thì em có thích anh đâu mà phải dè với chừng!

- MG: Ai nói em không thích anh chứ?

- Hả?

- MG: À... ý là... thì em cũng đi hẹn hò với anh rồi! Cái thằng Seokmin đó, hôm qua là em thấy bực rồi nha.

- JH: Cái gì đây?

- JS: Đừng làm anh sợ nha ~

- MG: Em đi hẹn hò với anh về, ít nhất nó cũng phải gượng gạo xíu chứ! Gì mà mới chưa qua cửa nhà, đã nhào vào cướp người đi rồi!

- JH: Người ta đang bình thường mà bắt phải bối rối lúng túng là sao em ơi?

- MG: Anh thử nghĩ xem, nó tự tin thế thì làm sao anh Joshua không bị mất giá chứ!

- Jun: Nghe cũng hơi đúng...

- JS (bật cười): Ờ vậy em thử nói xem như nào cho có giá nào?

- MG: Thì anh mặc kệ nó đi! Hẹn hò người khác đi!

- SC: Đang yên ổn quá nên muốn thêm sóng gió hả em?

- MG: Giờ ai dám chắc chắn là mình và người kia sẽ chọn nhau vào lúc cuối? Ở đây có thời gian và cơ hội mà mọi người, tận hưởng đi chứ!

- JH: Ồ Mingyu hôm nay xịn quá ta?

- SC: Mới bị ai đả kích hả em?

- Jun: Thằng bé cũng có lý!

- MG: Em nói thế nha, giờ em lên với anh ấy đây. Trông ảnh ngủ!

- JS: Ủa vậy là khuyên người ta chưa em?

- MG: Thì... em chưa được hẹn hò với anh ấy mà!

- JS: Nói chuyện xong tôi còn đau não hơn lúc nãy nữa.

...

- JH: Thế là hôm qua các cậu cứ ngồi chờ như này hả?

- SC: Bọn mình làm cái thêu len mà mình đưa cậu ý!

- JH: À ~ Cái đó sao ~

- JS: Chờ đợi đúng là mệt mỏi thật... Thôi mình đi ngủ đây!

- JH: Mình ngủ với cậu ~

- SC: Cái gì thế?

- Jun: Chấn động!?

- JH: Thì hai đứa cùng phòng mà mấy người nghĩ gì vậy?

...

- SC: Người mới đến rồi... có lần nào đổi phòng nữa không nhỉ...

- Jun: Phải ha...

Sau khi Seokmin và Soonyoung rời khỏi quán cafe, họ cùng nhau đi dạo trên con đường làng Hanok quanh đó. Tiết trời những ngày đầu đông se lạnh, gió thổi nhẹ khiến lá vàng thỉnh thoảng rung lên tiếng xào xạc, khiến trái tim con người ta cũng rung động, có cảm giác muốn yêu và muốn được yêu.

- SM: Anh đã chọn như thế nào vậy?

- SY: Hửm?

- SM: Em tò mò tại sao lại là em ấy?

- SY: À... Họ cho anh xem ảnh tay của mọi người!

- SM: Gì cơ? Sao lại là tay?

- SY: Haha vì anh nói anh thích người có cơ...

- SM: Ủa vậy cứ thế là anh chọn em à?

- SY: Ừa kkkkk

- SM: Ơ... nhưng mà có vài người khác cũng... cơ bắp lắm!

- SY: Hình như anh có nhớ... đúng là có vài người... Nhưng mà ảnh của em mà họ cho anh xem ấy, gân máu nổi lên sexy lắm hahaha!

- SM: A ~ Anh này nói gì vậy ~ - Cậu cười ngượng ngùng.

- SY: Mà em có nghĩ mình sẽ đến đây không?

- SM: Em sốc luôn đó?

- SY: Vậy á?

- SM: Bọn em đang hẹn hò nhóm!

- SY: Cùng nhau sao?

- SM: Dạ đúng rồi, mọi người đang nướng thịt ở trước nhà... thì tự dưng có thông báo!

- SY: Ồ ~ Hóa ra là vậy!

- SM: Nên không ai nghĩ là sẽ có người mới, lại còn mời hẹn hò riêng...

- SY: Giống như kiểu anh tỏ tình em công khai ấy nhỉ?

- SM: À hahaaa nghe anh nói... vậy là em nên tự hào đúng không?

- SY: Kkkkk Lúc đó em thấy sao?

- SM: Em không nghĩ được gì luôn đó... tại bất ngờ quá! Xong đến đây, em còn tưởng bị quán cafe lừa chứ!

- SY: Sau đó gặp anh?

- SM: Hình như em đang bị tra hỏi hả? Kkkkk

- SY: Không mà ~ Anh tò mò thôi ~

- SM: Lúc anh cởi khẩu trang ra... đúng là rất cuốn hút... Giống như... vì chính anh đã sắp xếp từng điều một, nên có phong thái tự tin như đang làm chủ mọi thứ ấy?

- SY: Ồ ~ Anh thích ra vẻ vậy đó! Haha cảm ơn em!

- SM: Ấn tượng về em thì sao?

- SY: Rất đẹp trai ~

- SM: Ủa... vậy thôi hả?

- SY: Thì là suy nghĩ của anh ngay khi gặp em đó! Khi anh mang nước tới, thực ra đã ngơ một lúc, chắc em không để ý... Anh đã nghĩ là... Wao cậu ấy đẹp trai quá! Rồi không ngờ khi nói chuyện lại thân thiện vậy!

- SM: Em nghĩ mình nói chuyện khá hợp... A MBTI của anh?

- SY: Anh là INFP!

- SM: Ô! Giống y hệt em!

- SY: Thật sao?

- SM: Nhưng phần trăm E và I của em cũng tương đương nhau lắm!

- SY: Ò! Anh cũng vậy? Nên thỉnh thoảng có người tưởng anh hướng ngoại!

- SM: Đúng đúng rồi! Mọi người cũng bảo em vậy luôn!

- SY: Anh chọn người giỏi ha?

- SM: Dạ?

- SY: Chúng ta nhiều điểm chung thật đó!

- SM: À vâng... kkk...

Trời mùa này tối sớm hơn chúng ta nghĩ, thế nào mà hai người vừa đi dạo, vừa nói chuyện mà thời gian trôi nhanh như vậy rồi, đèn hai bên đường cũng bắt đầu bật lên khi hai người lái xe trở về nhà chung.

- SY: Sắp được gặp tất cả mọi người rồi, hồi hộp ghê!

- SM: Anh sẽ sốc cho xem ~

- SY: Vì sao vậy?

- SM: Ngoại hình của họ... đều không tầm thường chút nào!

- SY: Ồ ~

...

- SM: Bọn em về rồi đây!

-...

- SM: Ủa không có ai ở nhà sao?

- SY: Không phải trốn hết rồi chứ?

- SM: Mọi người đâu nhỉ?

...

Hai người thay dép đi trong nhà, mang đồ lại phòng khách.

- LJH: Về rồi đó à?

- SM: Ủa anh?

- SY: Chào..cậu?

- LJH: À xin chào! Cậu...

- SY: Mình là người mới, hôm nay đã đi cùng Seokmin.

- LJH: Ồ ~

- SY: Mình tên là Soonyoung, rất vui được gặp cậu!

- LJH: À mình là Jihoon!

- SY: Cậu trắng thật đó...

- SM: Đợi đã ~ Để em gọi mọi người xuống, mình giới thiệu luôn!

- LJH: Cậu ngồi xuống đợi chút! Mình cũng đi gọi mấy đứa ~

- SY: À ừ ừ..

Jihoon quay trở về phòng mình và qua phòng Jun bên cạnh, trong khi Seokmin chạy lên tầng. Cậu đi đến phòng Jeonghan và Joshua đầu tiên thì thấy cửa hé mở nhưng đèn bên trong tắt, ngó đầu vào hỏi nhỏ.

- SM: Anh?

- JH: Ủa? Seokmin à?

- SM: Dạ... em định gọi mọi người xuống chào người mới!

- JH: À ừ... Joshua đang ngủ, để anh gọi, em cứ đi đi!

- SM: Phiền anh nha!

...

- JH: Shua ah ~ - Cậu vừa gọi vừa lay người kia dậy

- JS: Hmm?

- JH: Seokmin với bạn mới về rồi ~ Cậu dậy đi, mình cùng xuống!

- JS: À... ừ okay ~

...

Seokmin qua phòng gọi Seungcheol, Seungkwan và Vernon rồi lên tầng 3.

- MG: Ồ người nổi tiếng về rồi à?

- SM: Giờ khịa mình là sở thích của cậu hả?

- MG: Không nha! Thói quen rồi ~

- SM: Cái gì cơ... - Tính giơ nắm đấm lên cho người kia một trận, mà nhìn qua thấy Wonwoo đang ngủ, nên cậu lại rụt tay lại. - Gọi anh ấy... rồi hai người xuống nhà nhé!

- MG: Được rồi!

...

- Chào cậu!

- SY: Ơ... chào mọi người!

Các thành viên trong nhà chung lần lượt rời khỏi phòng và tiến về phòng khách tầng 1. Soonyoung bất ngờ cảm thấy căng thẳng, dáng vẻ tự tin mà Seokmin nhìn thấy cũng đâu mất rồi, cậu nhìn rồi chào từng người với biểu cảm có chút e dè.

"Nhiều...nhiều người quá..."

- Mọi người cùng ngồi đi!

Như thường lệ, Seungcheol ngồi cạnh Jeonghan, Seungkwan ngồi cạnh Vernon, Jun ngồi cạnh Hạo rồi đến Jihoon, Mingyu tiến đến ngồi gần Wonwoo, Seokmin thấy Joshua ngồi xuống thì mới tiến lại ngồi bên cạnh anh. Soonyoung bởi lúc đó chỉ quen Seokmin, nên cũng ngồi xuống cạnh cậu.

... Nhà chung bỗng dưng yên ắng một hồi... Mọi người nhìn nhau... đều chờ đợi có người mở lời trước.

- SY: À... mình... mình giới thiệu trước nha? Mình tên là Kwon Soonyoung! Và mình sinh năm 96!

- LJH: Ô vậy là bằng 3 bọn mình! - Cậu vừa nói vừa đưa tay về phía Jun, Wonwoo và bản thân.

- SY: Thật vậy á?

- Jun: Mình giới thiệu theo tuổi đi, cho dễ nhớ!

- SC: Chưa thấy dễ nhớ mà thấy hơi động chạm nha mấy đứa!

- MH: Anh có tật giật mình đó à?

- SC: Sao! Anh làm sao chứ!?

- JH: Mình đói rồi Seungcheol ~ Mau lẹ lẹ!

- SC: À... ừ ừ... Anh là Choi Seungcheol, 95 ~

- JH: Yoon Jeonghan 95!

- JS: Anh là Joshua, cũng 95!

- SY: Tên anh...?

- JS: À anh là người Mỹ gốc Hàn.

- SY: Ồ ~

- Jun: Mình là Jun, cậu gọi mình là Junhwi cũng được! Mình là người Trung!

- W: Mình là Jeon Wonwoo.

- LJH: Mình Jihoon, cậu biết rồi!

- MG: Em là Kim Mingyu, 97!

- SY: Ồ vậy là em bằng tuổi Seokminie?

- MG: Seo...Seokminie?

- SY: Ừ! Hôm nay anh đi với cậu ấy... tất nhiên là biết tuổi của nhau rồi!

- MG: Không nhưng mà... Seok...Min...nie...

Mingyu vừa nói vừa nhìn nét mặt của những người đối diện, Joshua không ngẩng đầu lên, Seokmin thỉnh thoảng lại liếc nhìn người kia, còn Soonyoung vẫn tươi cười nói.

- MH: Em cũng 97, Seo Myungho, hoặc gọi em là Ming-hao cũng được, em cũng là người Trung!

Minh Hạo vội cắt ngang vì lo sợ không khí gượng gạo này lại kéo dài.

- SK: Em là Boo Seungkwan, sinh năm 98!

- VN: Em Vernon, em là con lai, cũng sinh năm 98!

- SY: Bọn mình... tuổi cũng sêm nhau nhỉ?

- Đúng vậy!

- SK: Hôm nay anh làm mọi người bất ngờ lắm đó!

- MG: Đúng rồi vụ thông báo hẹn hò riêng!

- SY: Đâu có ~ Chương trình làm chứ anh chỉ chọn thôi mà!

- W: Vậy là cậu chọn Seokmin sao?

- SK: Em tò mò sao lại là anh Seokmin?

- SY: À em ấy... - Cậu quay qua nhìn Seokmin và bật cười, ngại ngùng nói tiếp - Có gân máu rất sexy kkkkkk

- Ồ ~

- JH: Gì đây gì đây?

- MG: Seok-xy-min ~

- VN: Hai người đã làm gì vậy?

- SM: Bọn em vào quán cafe, nhưng anh ấy đã làm mọi thứ! Pha chế nước, nướng hạt dẻ, còn giả làm nhân viên, em tưởng mình bị lừa rồi chứ!

- SY: Kkkk Cuộc hẹn đầu tiên mà ~ Anh phải cố gắng gây ấn tượng chứ!

- W: Ồ ~

- MG: Vậy anh đã thành công?

- SY: Anh thành công không? - Cậu khều nhẹ tay Seokmin rồi hỏi.

- SM: À...dạ.

- SY: Hôm nay mọi người đều ở nhà hết sao?

- SC: Ừ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net