#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huhu tui hông phải là Fan của Hancock nên cũng không rõ Hancock xưng hô với Luffy như nào nên mong mn thông cảm

~~~~~~~~~~

Warn: 17+


"Đứng lại!" Lần này giọng của Nami khàn hẳn đi. Cô ấy đang cố gắng kìm lại nước mắt và nước mắt của mình một cách tuyệt vọng. Luffy im lặng nhìn cô ấy.
" Tôi sẽ không để cậu đi đâu.  Cậu phải ở lại đây, vì đây là nhà của cậu, Luffy!  Cậu không được đi đâu cả! "  

"Tôi là thuyền trưởng chứ không phải CẬU! "Luffy nói khi kết thúc câu nói.  

"Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ biết khóc, nhưng luôn giả vờ kiểm soát.  Và tất cả đều khiến tôi phát ốm! "Luffy nói một cách cay đắng.(Vì lúc này đang kiểu như trách móc nên mình đổi xưng hô thành tôi-cô cho hợp)

Nami không kìm được nước mắt nữa.  Cô không nghĩ đây là Luffy mà cô ấy biết.  Đôi mắt của Luffy trở nên sắc bén. 
"Nếu cô không phải là phụ nữ, tôi sẽ đá cô mỗi khi cô đập cho tôi thỏa mãn trái tim của cô. Nhưng tôi biết cô chỉ là một gánh nặng thậm chí không đáng bị véo một chút."   Trái tim của Nami tan nát.  Cô chắc chắn rằng trái tim mình đã mục nát trong đó khi nghe những lời da diết đó từ người đàn ông cô yêu và ngưỡng mộ. 
"Hãy coi chừng cái miệng của mình, đồ khốn! Chỉ vì Nami-san và Hancock-chan đã trao trái tim của họ cho cậu, không có nghĩa là cậu có thể hành động ghê tởm như thế này!"  Sanji nghiến răng. 
"Tôi cũng không yêu cầu cô talàm như vậy!"  Luffy nhìn Nami với vẻ khinh thường, điều này càng khiến trái tim Nami tan vỡ thành nhiều mảnh. 
"Hancock có biệt danh là 'Nữ hoàng'. Và tôi sẽ trở thành Vua vào một ngày nào đó. Điều đó sẽ tạo nên 1 bộ đôi tuyệt vời."  Cả băng im lặng, trong lòng chồng chất những cảm xúc khó tả.  Những tia nắng như thiêu đốt khiến mọi thứ càng trở nên nóng hơn.  Gần như phát nổ như một quả bom nguyên tử có khả năng phá hủy một hòn đảo.  Nami không biết phải nói gì nữa.  Tất cả những gì cômuốn làm lúc này là tự sát.  Nhưng côchắc chắn rằng những người bạn của cô sẽ không để điều đó xảy ra.  Luffy lướt qua từng người một mà không nói một lời, theo sau Hancock, người đã nhảy xuống tàu của mình trước. 
Cho đến khi Luffy đến lan can, nơi Zoro hiện đang ở.  Anh nhìn chằm chằm vào Thuyền Phó của mình một cách bí ẩn.  Zoro cũng im lặng nhìn anh.  Im lặng và bình tĩnh.  Điển hình của một Roronoa Zoro thực sự.  Vài giây sau, Zoro tròn mắt kinh ngạc.  Anh quay đầu lại, thấy Luffy, người đã nhảy lên tàu Kuja, và biến mất sau những cây cột chống đỡ con tàu.  Hancock ra lệnh cho quân của mình ra khơi ngay lập tức, để lại Sunny Go lúc này đang chìm trong bóng tối.  Robin ôm chầm lấy Nami đang khóc nức nở.  Đôi chân của cô như bị mất xương nên không thể đứng dậy được nữa. 
Mọi người đều nhìn cô gái yêu màu cam với ánh mắt quan tâm, Law cũng không ngoại lệ.  Họ không thể làm gì để đơn giản là làm cho cô ấy vui lên.  Tất cả những gì Nami cần lúc này là Luffy.  Luffy là cách chữa trị duy nhất.  Người thuyền trưởng trơ ​​tráo của họ vừa làm tan nát trái tim nhỏ bé của cô chỉ bằng vài lời nói.  

~~~~~~~~~

"Luffy! Đến giờ ăn rồi!"  Hancock đặt một cái khay lên bàn trong căn phòng mà Luffy sẽ sử dụng trong thời gian ở trên con tàu này.  Cô ta khóa cửa lại, vì vậy những người phụ nữ ngoài đó sẽ không lao vào để giật da cao su của Luffy.  Luffy vẫn nằm cuộn tròn trên giường trong góc phòng, nước mắt chảy dài trên má.  Tôi không biết đã có bao nhiêu giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đen như đêm ấy. 
Hancock lo lắng nhìn anh.  Cô ấy thừa nhận rằng người đàn ông đó là một người rất mạnh mẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm anh ấy đã chết.  Anh ấy cũng có thể khóc như mọi người nói chung.  Kể từ khi Luffy bước vào con tàu của cô, anh ấy chỉ nhốt mình trong căn phòng này.  Tất nhiên là không muốn bị quấy rầy.  Đây cũng chính là căn phòng mà Hancock đã hộ tống anh đến Quần đảo Sabaody hồi đó. 

 Và tất cả những gì anh ấy làm trong đó là khóc thầm.  Như thể anh ấy đã phạm một tội lỗi nghiêm trọng vì đã làm cho người hoa tiêu yêu quý của mình phải khóc. 
"Luffy!"  Hancock vỗ vai anh.  Luffy ngay lập tức ngồi dậy, lau đi những giọt nước mắt vừa chực trào ra.  "Anh phải ăn." 
"Tôi vẫn chưa đói" Luffy thẳng thừng đáp.  Kỳ quan Thế giới.  Khi nào anh ấy không đói? 

"Tôi an ủi anh thì sao?"  Hancock đề nghị. 
Luffy nhìn cô ta một cách vô vọng.  Hancock chỉ mỉm cười, sau đó đứng ở bên giường Luffy đang ngồi và cởi giày cao gót.  Anh ta cũng cởi bỏ chiếc  của mình, nó tự động thả chiếc áo dài đến mắt cá chân xuống sàn.  Như thường lệ, Hancock không nên ngạc nhiên trước cái nhìn ngây thơ mà Luffy trao cho cơ thể trần truồng của cô.  Trái ngược hoàn toàn với ánh mắt thèm thuồng của hầu hết mọi người đàn ông cô gặp dù trên người cô vẫn đang mặc nguyên quần áo.
Luffy nói: "Nếu đó là thứ mà cô gọi là giải trí, thì nó phải là để giải trí cho Sanji hoặc Brook."  Anh ôm gối và ngả đầu vào đó, hoàn toàn không quan tâm đến cảnh tượng như đang trêu ngươi kia. 
"Đôi khi tôi tự hỏi liệu cậu có phải là một người đàn ông bình thường hay không. Nhưng từ khi tôi thấy bạn phản ứng với cơ thể hoa tiêu của cậu, tôi đã tin rằng cậu thực sự bình thường," Hancock ngồi xuống bên cạnh anh ta, không một chút xấu hổ vì cơ thể của mình đang không mảnh vải che thân.
"Cậu có thể cho tôi biết điều gì làm cho cơ thể của tôi khác với cơ thể của hoa tiêu của cậu?" 

"Không có gì khác biệt. Đối với tôi, tất cả cơ thể phụ nữ đều giống nhau" Luffy nằm xuống với vẻ mặt chán nản: "Chỉ là tôi đột nhiên có cảm xúc lẫn lộn khi nhìn thấy nó."   Luffy nhớ mũi mình lúc nào cũng nóng, thậm chí có lúc chảy máu cam khi vô tình nhìn thấy Nami không có quần áo.  Và sau đó, Nami sẽ ngay lập tức ném cậu với bất cứ đồ vật nào ở gần đó.  

Hancock, người thấy anh ta đã nằm xuống, để không lãng phí cơ hội.  Cô ta ngay lập tức ấn cơ thể của Luffy nhỏ hơn nhiều so với cơ thể của mình và dường như đang ôm anh ta trên giường của mình.  Luffy vẫn đang ngây người nhìn cô. 
"Cậu có biết gì về tình dục không?"  Hancock hỏi. 
"Đúng vậy. Tôi đã mơ thấy điều này. Và theo những gì tôi biết, tất cả những người đàn ông bình thường đều trải qua giai đoạn như vậy" Luffy trả lời. 
"Vậy thì cậu hoàn toàn không có hứng thú làm chuyện đó trong thế giới thực của mình sao? Hiện giờ, một người phụ nữ khỏa thân đang ở trên người cậu và sẵn sàng làm điều đó với cậu. Cậu định làm gì vậy, Luffy?"  Hancock hỏi lại.   

Luffy không trả lời.  Đôi khi anh cũng tự hỏi mình có phải là một người đàn ông bình thường hay không.  Hancock tiến lại gần khuôn mặt của Luffy.  Những sợi tóc đen dài thơm và mềm như đang vuốt ve đôi má của Luffy.  Khi đến gần hơn, tay Luffy ngay lập tức bịt miệng Hancock để không chạm vào môi cô. 
"Tôi chỉ muốn áp môi mình lên trán Nami thôi" Luffy nói một cách tự nhiên rồi bỏ đi 

Hancock mỉm cười" Chỉ trán của cô ấy thôi sao, Luffy? "
"Thế nào cũng được, miễn là Nami." 
"Tôi đã thấy anh làm điều đó một cách bí mật khi cô gái ấy đang ngủ" Hancock cười nhẹ: "Lần sau, cậu sẽ phải táo bạo hơn bằng cách đặt nó lên môi, và tất nhiên khi cô gái ấy thức dậy, không lén lút lấy trộm khi cô ấy đang ngủ. Nó giống như ăn trộm thứ gì đó của nạn nhân trộm của cậu."  Người phụ nữ bước sang một bên từ phía Luffy, khá hài lòng với những gì cô ấy nhận được lần này.  Từ chối liên tiếp.  Cảm giác như bây giờ cô ấy đã biến thành một kẻ tự bạo thực sự. 
"Hay là anh không còn hứng thú với em vì em không còn trinh nữa?"  Hancock lại hỏi. 

"Vậy làm thế nào để cô phân biệt được sự khác biệt?"  Luffy bối rối hỏi. 
"À đúng rồi, anh chưa vào trong em nên anh không biết chuyện đó" Hancock hất tung mái tóc dài của mình, sau đó mặc lại quần áo.  "Nhưng em không còn trinh nữa. Hai chị em của emcũng vậy." 
"Ai đã làm nó?" 
"Nó thật sự rất kinh tởm," Hancock bực bội trả lời. 
"Xin lỗi vì đã hỏi" Luffy hối hận vì đã nhắc nhở cô ấy về quá khứ đen tối của mình. 
Hancock mỉm cười.  "Không sao, Luffy. Và anhbiết đấy, giờ em biết rằng anh là một người rất trung thành." 
"Trung thành?" 
Hancock gật đầu.  "Dù có bao nhiêu phụ nữ tiếp cận anh, kể cả là công chúa, trái tim anh vẫn luôn hướng về hoa tiêu của anh. Anh có một trái tim vô cùng trong sáng, điều hiếm ai có được. Tôi nghĩ cô gái đó là người phụ nữ may mắn nhất thế giới, và anh cũng rất may mắn khi được yêu một cô gái tuyệt vời như vậy "cô giải thích. 
"Cô không ghét bỏ cô ấy à?"  Luffy hỏi. 
"Đương nhiên em hận cô ấy vì đã khiến trái tim anh giờ chỉ có mình cô ấy. Nhưng là một người phụ nữ, em có thể hiểu được tâm tư của cô ấy. Cô ấy cũng là mẫu người trung thành, luôn ủng hộ anh dù là nhỏ nhất. Đó là điều khiến em không  ghét cô ấy nữa và thay vào đó quay sang ngưỡng mộ trái tim phi thường của côấy ". 
Hancock không thể nói dối sau khi biết về quá khứ của Nami.  Nó không giống như cô ấy sẽ luôn ghét những người đã hành hạ cô ấy.  Ngược lại cô gái ấy luôn mở rộng vòng tay với bất cứ ai đến với mình, cho dù đó có là kẻ đã nô dịch cô ấy đi chăng nữa.  Ngay cả những điều nhỏ nhặt xảy ra khi còn tham gia Sunny Go, cô luôn tỏ ra trịch thượng, xúc phạm, thậm chí nặng lời với Nami.  Nhưng cô gái đó đã làm gì?  Nami luôn cố gắng hết sức để làm quen với cô.  Vừa rồi Hancock chỉ muốn thử lòng trung thành của Luffy bằng cách cởi bỏ quần áo của cô.  Anh ấy muốn biết liệu Luffy có còn kìm chế được nữa không sau khi cô ấy đã đi xa đến mức này.  Và cuối cùng, Luffy chẳng có chút hứng thú nào.  Nami là người duy nhất của Luffy. Và bây giờ cô không còn thắc mắc tại sao Luffy lại thích cô gái đó hơn cô.  Anh cần cô ấy luôn ở bên cạnh anh, bởi vì anh sẽ cảm thấy rất mất mát khi cô ấy  xa anh, giống như bây giờ. 

 Hancock lại mỉm cười, bảo Luffy ăn đi vì thức ăn đang nguội dần.  Cô ta thừa nhận thất bại.  Người với danh hiệu người phụ nữ đẹp nhất thế giới dường như đã thua người có biệt danh là Miêu Tặc đến từ một trong những ngôi làng ở East Blue.  Cô không thể làm gì khác ngoài việc ủng hộ mối quan hệ của họ tiến lên. 



~~~~~~~~

Chap 20 là cảnh của Law với Nami nè

Law sẽ làm gì Nami đây

Chap 21 sẽ là 1 chap vô cùng bất ngờ với Luffy và sự hé lộ về lí do vì sao Nami lại cảm nhận được sự kì lạ trong cơ thể mình 

~~Tui sẽ cố ra 2 chap trong 1 ngày vào mai hoặc hôm sau nữa, nên mong mọi người ủng hộ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net