chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiều Bắc Kinh tháng bảy…

.

.

Gió thổi mạnh, những thân cây mỏng nghiêng mình đung đưa theo cơn gió lớn. Bầu trời mây đen kéo đến xám xịt mang theo hơi nước nặng trĩu. Chỉ trong phút chốc những giọt mưa nhanh trút xuống, từng tiếng lộp bộp vang lên hoà cùng tiếng xe cộ nhộn nhịp dưới dòng đời sôi nổi…

.

Tháng bảy đến mang theo những cơn mưa mùa hạ.

Một chiều mưa, rảnh rỗi hiếm hoi của tôi. Sau những ngày bận rộn vất vả vùi mình vào công việc.

Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ hướng ra phía cửa sổ ngắm nhìn những giọt mưa vỗ vào cửa kính rồi chảy dài xuống mặt đất lạnh lẽo. Một tay mở đài, một tay cầm cốc cà phê nghi Americano thơm ngon nhấm nháp. Từ bao giờ tôi lại thích dư vị đăng đắng của cà phê nhỉ ? Cũng là vì một người…

Chiếc Radio vang lên một ca khúc từ rất lâu năm rồi tôi mới có dịp nghe lại. Một bài hát buồn, nghe trong ngày mưa sao lại não nề đến thế…Xích đạo và Bắc Cực…

”Love you and love me

Em không bao giờ quên những ngọt ngào bên anh…

Love you And love me

Em chưa từng hoài nghi anh luôn là của em…

Và cũng là duy nhất

Nhưng có lẽ đôi khi em đã đánh mất anh

I Miss you now

Where are you going ?

Love you and love me

Nếu anh vẫn nhận ra

Hãy chỉ đường cho em lại gần phía anh…

Nhưng biển cả rộng mênh mông…

Em vẫn là không thể quay về bên anh…”

Cũng gần một năm kể từ ngày tôi cách xa em. Những ngày đầu tiên không có em bên cạnh quả thật khó khăn đối với tôi bởi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ xa nhau, sẽ một người một phương trời không biết bao giờ mới gặp lại. Kể từ ngày ấy tôi cũng chưa một lần liên lạc lại cho em tôi không biết em còn dùng số điện thoại ấy nữa không. Rất muốn gọi điện hỏi han, quan tâm em nhưng lại không thể, thậm chí ngày ra đi tôi cũng không để lại cho em một câu chia tay trọn vẹn, cũng chẳng để lại bất cứ lời hứa hẹn nào. Thứ nhất vì tôi không muốn chia tay em, không muốn em thuộc về người khác. Thứ hai chính là tôi lo sợ về một điều không chắc chắn nên chẳng dám để lại cho em lời hứa hẹn nào. Hứa rồi sao ? Nếu tôi không làm được ? Nếu tôi không còn được gặp lại em nữa ?

Kể từ khi tôi trở về Bắc Kinh em cũng chưa một lần nhắn tin cho tôi, có chăng cũng là em đang chờ tôi ? Chờ một lời giải thích, chờ một câu rằng anh sẽ về hay đơn giản chỉ là chờ một điều rõ ràng từ tôi.

Đã lâu rồi những giấc mơ về em không còn đeo bám lấy tôi nữa, vậy mà đêm qua sau 10 tháng xa cách, gương mặt em lại hiện lên rõ rệt trong giấc mơ tôi. Như ngày em vẫn còn bên cạnh. Tôi không phủ nhận rằng bản thân nhớ em đến điên cuồng, nhớ cách em cười, cách em nói, cách em bá đạo trêu chọc tôi. Những phút giây ấy trôi qua sao ngọt ngào đến vậy, người ta tường biết đến một EXO Xiumin ít nói, tính cách trầm lặng, nhưng tôi chỉ thấy một Kim Minseok chu đáo, ấm áp thích trêu chọc tôi, em rất tinh nghịch nhất là khi tôi ở cùng em.

Người ta luôn hỏi rằng

Cần bao lâu để quên một người…?

Chính tôi cũng đã từng đặt ra câu hỏi này cho mình. Cần bao lâu để quên một Kim Minseok- người tôi đã yêu hết mực ?

Chính bản thân Lộc Hàm tôi cũng không biết, quên em tôi không làm được.

Vì không liên lạc cho em, nên việc muốn quan tâm em tôi cũng chỉ biết xem tin tức cùng hoạt động của em trên các kênh truyền thông, báo đài, mạng Internet. Ngày EXO trở lại với Call me baby. Em mặc một chiếc áo rất lớn, tóc búi củ tỏi lởm chởm trên đầu, tôi đã không khỏi bật cười khi xem MV, tôi đã từng tự tin vỗ ngực mà nói rằng em chính là niềm tự hào của tôi, là người yêu tuyệt vời nhất mà tôi có được. Khi ấy em chỉ mỉmcười ấm áp còn các thành viên thì bĩu môi chẹp miệng cho rằng tôi sến súa. Phải tôi rất sến nhưng không phải Minseok thích thế sao? Em đã từng nói em thích những điều lãng mạn và chút sến mà ? Cũng vì nghe được những điều em chia sẻ với fan nên tôi đã quyết tâm trở thành hình mẫu lí tưởng của em.

Nhưng bây giờ thì sao ? Trong tôi vẫn luôn coi em là người tôi yêu thương nhất, nhưng xa em rồi, lời yêu thương cũng chẳng biết nói với ai.

Nhớ một lần xem em diễn trên sân khấu nhìn rất dễ thương, tôi đã phấn khích mà chỉ vào màn hình nói rằng, người yêu tôi đó với người quản lí của mình, nhưng rồi khi sự phấn khích qua đi, tôi đã quên mất rằng có lẽ em giờ đây không còn là người yêu bé nhỏ của Lộc Hàm này nữa rồi. Nhưng tôi chính là chưa nói lời chia tay, vẫn mong một ngày giải thích toàn bộ với em mong em thấu hiểu.

Ngày EXO phát hành Love me right tôi đã khác ngạc nhiên khi nhìn thấy em. Nét dễ thương dù vẫn còn hiện hữu trên gương mặt em nhưng sự nam tính đã chiếm phần nhiều hơn. Không biết bao nhiều lần tôi bật đi bật lại phần Teaser của riêng mình em. Có rất nhiều lời bình luận khen em, bên cạnh cũng có rất nhiều lời bình luận kiểu Xiuchen is real. Phải. Trong MV lần này em đã đóng cặp với Chen rất nhiều phân cảnh. Tôi biết em rất yêu quý Chen và tôi hiểu tình cảm em dành cho Chen cũng như thể một người anh trai quan tâm đứa em của mình nhưng thời gian xa nhau đã lâu như vậy, tôi cũng không khỏi buồn lòng. Nỗi nhớ em cứ tràn dâng trong lòng, chưa bao giờ muốn quên một người lại khó khăn đến thế và đặc biệt người ấy lại là em.

Tôi vẫn thường xem lại những khoảnh khắc cũ khi tôi còn ở trong EXO, khi tôi còn ở bên cạnh em. Tôi đã rất vui khi có nhiều fan thích tôi và em đến vậy. Tôi luôn đọc những bình luận của các Fan về Lumin. Khi ấy không hiểu sao tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Có thể khi xem lại chúng, tôi sẽ cảm nhận được em vẫn còn bên cạnh. Khi lướt Ins tôi bắt gặp một bài đăng của một fan, bạn ấy đã Cap hình của Baekhyun trong Love Me Right và nói rằng trong một vài khoảnh khắc Baekhyun trông khá là giống đối với tôi. Khi xem bức ảnh ấy tôi cũng khá ngạc nhiên. Quả thật là rất giống, hơn nữa khi Baehyun để bổ luống như vậy, trên sân khấu khoảnh khắc cậu ấy đứng cạnh em, khi chỉ nhìn nghiêng được khuôn mặt của Baehyun tôi đã suýt bật khóc. Cậu ấy giống tôi đến lạ và khi cậu ấy đứng cạnh em, mọi kí ức của những năm về trước như ùa về trong tôi.

Tôi gặp em khi còn là thực tập sinh của SM. Lần đầu tiên thấy em tôi đã rất ấn tượng bởi vẻ ngoài dễ thương và đáng yêu ấy. Trong phút chốc tôi đã nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cho đến khi tôi và em cùng là thực tập sinh của một nhóm sắp debut, tôi đã rất vui vẻ, nhanh chóng làm thân với em. Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn chính là em bằng tuổi tôi. Điều ấy dễ dàng trở thành cơ sở để chúng tôi là một đôi bạn thân. Khi còn là thực tập sinh Minseok thân hình em không có hơi mập một chút nên em phải giảm cân. Chế độ giảm cân rất khắc nghiệt, vả lại Minseok rất dễ tăng cân nên em luôn hạn chế ăn uống. Nhìn em nhịn ăn để tập các bài tập giảm cân làm tôi cảm thấy xót lòng. Đôi lần lẻn ra khỏi khí túc xá mua đồ về bồi bổ cho em nhưng tuyệt đối em không ăn, Kim Minseok em cứng đầu lắm em biết không hả ?

Ngày gặp mặt ấy em cũng rất ấn tượng với tôi. Em nói tôi dễ thương và có nét thật nữ tính. Tôi rất không thích người khác khen mình dễ thương. Tôi thích được khen là đẹp trai hơn nhưng các thành viên luôn luôn gán tôi với cái tên Công chúa Bắc Kinh. Và hiển nhiên là sau khi nghe điều đấy em rất vui vẻ không ngừng nói cái tên ấy rất hợp với tôi. Lúc đầu gặp tôi em đã nghĩ tôi là người Hàn Quốc vì vẻ ngoài ừhm có phần xinh đẹp của tôi. Nhưng khi tôi nói chuyện với người bạn Trung Quốc của mình bằng tiếng Hoa em lại nghĩ rằng ”Woah cậu ấy nói tiếng Trung thật tốt”. Em từng đứng trước mặt tôi mà nói rằng em thấy tên của tôi nghe rất giống Trung Quốc nhưng em vẫn luôn cho cho rằng tôi là người Hàn. Những lúc như thế nhìn em rất dễ thương. Vừa ngồi xoa cằm, mắt đăm chiêu nhìn tôi. Tôi xoa đầu và nói với em rằng tôi là người Trung Quốc nhưng em lại luôn cho rằng tôi đang nói đùa mà bĩu môi nhìn tôi, đáp

– Cậu là người Hàn Quốc.

Tôi chỉ biết cười khổ vì sự cứng đầu của Minseok. Mãi cho đến khi đọc được sơ yếu lý lịch của tôi ,em mới tin tôi là người Trung Quốc. Nhưng bỏ qua chuyện quốc tịch đi, chỉ cần tôi yêu em, vậy là đủ.

Thời gian đầu tôi đã rất thích em rồi nhưng không dám nói, luôn ở bên cạnh em như một người bạn thân thiết. Ngoài giờ tập luyện vất vả tôi thường cùng em đi ra ngoài đá bóng để rèn luyện thân thể.

Chúng tôi thường rời phòng tập lúc ba giờ sáng. Khoảng thời gian ấy Seoul yên tĩnh lắm. Thời gian ấy trời còn rất tối, tiết trời Seoul cũng vào thu nên không khí mang theo cái gió se se lạnh vô cùng thoải mái. Tôi cùng em mỗi người một xe đạp, dạo quanh sông Hàn. Ngày ấy vì chưa debut nên không gian cũng khá thoải mái, không sợ bị phát hiện. Đến sau này tôi cùng các thành viên cũng vẫn thường đạp xe quanh sông Hàn nhưng lại bịt kín mít và đạp rất nhanh. Thời gian cũng hạn hẹp hơn nhưng vẫn rất hạnh phúc, vì bên cạnh tôi luôn có một Kim Minseok chu đáo, ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net