Chap 1 : Anh rất nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

"Cho qua! Cho qua với! Ngại quá, cho tôi qua một chút!"

Mới sáng sớm, trong thang máy đông nghịt người đã vang lên một giọng nói nôn nóng.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng chen từ trong thang máy ra, chau mày, trên chóp mũi còn đọng mồ hôi li ti.

"Đinh ——"

Thang máy lại một lần nữa khép lại.

Lộc Hàm thấy xung quanh vắng lặng, cũng mặc kệ không cần biết mình đã đi lung tung lên tầng nào, nhanh chân chạy về phía WC.

Sáng nay hắn ăn một cái sandwich không biết đã để trong tủ lạnh bao lâu, không ngờ lại bị hỏng, giờ liền bị tiêu chảy.

Đứng trong thang máy hắn nhịn không nổi, thấy thang máy vừa dừng lại đã vội lao nhanh tới, chuẩn bị giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.

Cũng may bố cục các tầng trong tòa nhà này đều giống nhau, khu vực của nhân viên có thể có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng vị trí WC thì giống nhau như đúc.

Lộc Hàm ôm bụng vào WC, một chân đá văng cửa phòng, vọt vào trong nhanh như gió.

Lũ tràn bờ đê.

Cả thể xác và tinh thần của Lộc Hàm đều được thỏa mái.

Chờ đến khi Lộc Hàm định đứng dậy, hắn lại phát hiện ra một vấn đề xấu hổ mười phần.

Gian phòng này... không ngờ lại không có giấy vệ sinh!!!

Mẹ nó!!!

Lộc Hàm bơ phờ trong gió.

Phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, Lộc Hàm  đột nhiên nghe thấy bên gian cách vách vang lên tiếng xả nước, trong lòng hắn vui vẻ, nhịn không được gõ gõ tấm vách ngăn giữa hai gian.

"Vị đồng nghiệp này, tôi vội quá, quên không mang giấy, không biết anh có thừa giấy không, chia cho tôi một ít?"

Ai ngờ gian bên kia bỗng vang lên một tiếng bịch, như có thứ gì bị rơi xuống mặt đất, ngay sau đó mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

"Đồng nghiệp? Bạn ơi? Anh bạn nhỏ?"

Gian bên kia vẫn lặng im không một tiếng động.

Tình huống gì vậy?

Lộc Hàm buồn bực.

"À này..."

Lộc Hàm đang định nói, nếu khó xử quá thì thôi, hắn không thiếu chút giấy này, cùng lắm là gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp trong công ty mang đến là được.

Ai ngờ Lộc Hàm còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh vang lên từ tấm vách ngăn bên kia.

Có người đang nghiến răng nghiến lợi:

"Đáng đời anh!"

Chợt nghe thấy giọng nói này, Lộc Hàm nhịn không được liền cả kinh, một tiếng "ĐM" buột miệng thốt lên.

"Bạn trai cũ!"

2.

Lần gặp lại "cực kì đặc biệt" này, có lẽ cả hai đều không hề ngờ tới.

Xa nhau ba năm, hai người gặp lại trong WC.

Còn là trong tình huống Lộc Hàm đi ị quên không mang giấy.

Mẹ nó, chuyện này mất mặt chết đi được.

Chuyện này, Lộc Hàm không nói tiếng nào, nhưng là bạn trai cũ của hắn, Mân Thạc tiên sinh hiển nhiên không định buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.

"Thật đúng là trời xanh có mắt, chắc chắn năm đó lời nguyền rủa của tôi có hiệu lực rồi, tuy tới muộn một chút, nhưng đúng là đã giải được mối hận trong lòng tôi."

Mân Thạc phấn khích đến mức hận không thể ra ngoài nổ pháo.

"Lộc Hàm ơi là Lộc Hàm , năm đó khi anh đá tôi, có từng nghĩ tới một ngày hôm nay không. Đây đều là báo ứng cả thôi, tên cặn bã như anh, hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay tôi."

"Em mau cút đi."

Lộc Hàm tức giận,

"Ông đây không muốn nghe em lôi mấy cái chuyện cũ rích đó ra kể trong WC."

Mân Thạc đáp:

"Được thôi, tôi cút đi đây, anh chờ một mình ở đây tới thiên hoang địa lão đi, tôi tuyệt đối..."

Mân Thạc đột nhiên im bặt lại.

Bởi cậu phát hiện cậu cũng không mang theo giấy.

Lộc Hàm đợi một lúc, phát hiện Mân Thạc gian bên cạnh không chỉ không đi mà ngay cả một chút động tĩnh cũng không thấy có.

Hắn nghĩ làm gì còn chuyện gì khác nữa, đoán được ngay gian bên cạnh cũng không còn giấy vệ sinh.

Lần này đến lượt Lộc Hàm vui vẻ, châm chọc đối phương ngay tức khắc.

"Chậc chậc, đúng là thiên địa luân hồi, Mân Thạc à, làm người vẫn không nên quá độc miệng đâu."

Nhưng châm chọc thì châm chọc, chuyện này vẫn cần phải giải quyết.

Lộc Hàm nói:

"Anh bảo này Mân Thạc , em mau gọi điện thoại bảo đồng nghiệp của em mang giấy tới đây đi."

Mân Thạc buồn bực:

"Tôi mới từ nước ngoài về, không quen đồng nghiệp nào cả."

Thực ra Mân Thạc cũng không phải là không quen đồng nghiệp nào, nhưng thân phận của cậu đặc thù, lại rất quan trọng thể diện, ngại không muốn để người ta biết chuyện mình đi ị lại không có giấy vệ sinh.

Lộc Hàm có hơi cạn lời:

"Vậy em có biết đây là tầng bao nhiêu không?"

Chuyện này thì Mân Thạc lại biết:

"Tầng mười tám."

Lộc Hàm ấn ấn màn hình di động vài cái, gửi tin nhắn cầu cứu cho một người bạn đồng nghiệp có quan hệ cực tốt.

Một lát sau, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi hắn.

Lộc Hàm nhanh mồm đáp ngay:

"Tôi ở đây, trong gian thứ hai."

Tiếng bước chân gần hơn, rất nhanh, hai gói giấy được truyền qua khe hở bên dưới cửa, Lộc Hàm thò tay nhận lấy:

"Cảm ơn nhé."

Tiểu Trương cười một tiếng:

"Mông anh thì to được đến cỡ nào chứ, còn đòi tận hai gói giấy ăn, được rồi, anh mau lên, em chờ anh ở ngoài."

Mân Thạc gian bên không lên tiếng, Lộc Hàm biết cậu trọng thể diện, liền bảo đồng nghiệp cứ đi trước đi.

Chờ một lúc sau, đến khi bước chân của Tiểu Trương đã không còn nghe thấy nữa, Mân Thạc mới vội mở miệng:

"Mau đưa giấy cho tôi đi."

Lộc Hàm đáp:

"Gọi chồng đã."

Mân Thạc :

"... Anh có bệnh à."

Lộc Hàm thưởng thức giấy trong tay:

"Có gọi không?"

"... Cút!"

Lộc Hàm cố tình bóp cho gói giấy kêu xột xoạt,

"Mau gọi chồng, bằng không anh chạy lấy người đấy."

"... Để tôi nhắc nhở anh một chút, chúng ta đã chia tay ba năm rồi."

"Đúng vậy, anh vẫn nhớ kĩ mà."

"Hơn nữa còn là anh đá tôi."

"Không sai, lúc ấy em khóc tới rối tinh rối mù."

"... Anh còn bảo tôi cút."

"Cũng đâu có sao, bây giờ em gọi một tiếng, anh sẽ không cút."

"... Tôi fuck anh!"

Mân Thạc bị Lộc Hàm chọc tức tới mức xuất huyết não.

Lộc Hàm ho khan một tiếng:

"Rốt cuộc em có gọi hay không đây?"

Mân Thạc vẫn chỉ một chữ kia:

"Cút!"

"Được, có cốt khí."

Lộc Hàm đáp,

"Anh đây đi trước, em cứ từ từ ở lại đây nhé."

Mân Thạc không lên tiếng, rất trầm ổn.

Lộc Hàm ấn nút xả nước.

Mân Thạc vẫn trầm ổn.

Lộc Hàm kéo quần mở cửa.

Mân Thạc vẫn trầm ổn.

Tiếng bước chân của Lộc Hàm đã dần đi xa.

Mân Thạc ... mất kiên nhẫn rồi.

"Tôi gọi! Tôi gọi! Anh đưa giấy cho tôi!"

Mân Thạc đã phát điên.

Lộc Hàm quay lại ngay:


"Mau lên, anh còn phải đi làm nữa."

Mân Thạc  nhỏ giọng gọi một tiếng:

"... Chồng."

Lộc Hàm ngoáy ngoáy tai:

"Anh cứ tưởng có tiếng muỗi ở đâu kêu cơ, gọi nhỏ tiếng quá rồi."

Mân Thạc cam chịu:

"Chồng ơi!"

Tai cậu đã đỏ bừng, thậm chí màu đỏ còn lan tới tận cổ.

"Aizzz."

Lộc Hàm bên ngoài lên tiếng, truyền gói giấy vào, rồi biến ngay lập tức.

Nếu không đi ngay, chờ thêm chút nữa, rất có khả năng hắn sẽ bị Mân Thạc đã ra khỏi WC đánh cho nhập viện, dù sao trước đây Mân Thạc cũng là cao thủ nhu đạo.

Quả nhiên, Mân Thạc vừa mới kéo quần lên đã không thể chờ thêm mà lao từ trong WC ra, kết quả bên ngoài đã không còn một bóng người.

Mân Thạc nghiến răng nghiến lợi đang muốn tẩn cho Lộc Hàm một trận ai ngờ lại không biết đối phương là người của công ty nào.

Cậu đi từ trong WC ra, đúng lúc lại gặp được thư kí Vương.

"Kim tổng."

Thư kí Vương ôm tài liệu trong lòng, nhìn thấy Kim Mân Thạc liền dừng bước, gật đầu hỏi thăm,

"Cuộc họp lúc mười giờ hôm nay đã được chuẩn bị sẵn sàng, tài liệu liên quan cũng đã được đặt trên bàn của ngài, mong ngài hãy làm quen một chút."

Mân Thạc lãnh đạm gật đầu, vốn định tránh ra ngay, lại nhịn không được phải nói:

"Anh giúp tôi tra một chút, trong tòa nhà này, có một nhân viên tên là Lộc Hàm là nhân viên của công ty nào? Năm nay hai mươi lăm tuổi, sinh nhật vào tháng năm."

"Vâng."

Mân Thạc nghĩ nghĩ, lại không tình nguyện bổ sung thêm một câu:

"Rất đẹp trai."

Thư kí Vương hiếm có lúc lại nói đùa:

"Còn đẹp trai hơn cả ngài sao?"

Mân Thạc :

"... Phải."

3.

Lộc Hàm bước về chỗ ngồi.

Khi hắn về chỗ, Tiểu Trương ngồi cạnh liền nhìn chằm chằm mông hắn một lúc lâu.

"Nhìn cái gì đấy?"

Tâm tình Lộc Hàm không tệ.

"Em nhìn xem anh có bị bệnh trĩ không, ngồi trong WC lâu đến mức đấy."

Lộc Hàm giơ ngón giữa.

Tiểu Trương thò đầu qua:

"Sao thế anh Hàm, hôm nay tâm tình tốt vậy cơ à?"

Lộc Hàm trả lời:

"Vừa mới gặp mặt người yêu cũ."

"Ồ."

Tiểu Trương kinh ngạc kêu lên,

"Vậy anh vui vẻ như vậy, chẳng phải là người yêu cũ của anh thảm rồi hay sao."

"Thảm không kể đâu cho hết."

Lộc Hàm nói,

"Anh đúng là đang rất vui."

"Muốn quay đầu ăn cỏ cũ?"

"Có hấp dẫn không?"

Tiểu Trương nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Lộc Hàm, gật đầu thật mạnh:

"Hấp dẫn lắm."

Mười giờ, tất cả các đồng nghiệp trong tổ sáng tạo đều phải đến phòng quảng cáo để dự cuộc họp, Lộc Hàm thân là tổ trưởng, đương nhiên phải tới trước, hắn cầm theo máy tính, vừa mới đi được hai bước, lại đột nhiên vỗ đầu một cái.

Tổng giám bộ phận quảng cáo vừa mới từ nước ngoài về trong truyền thuyết không phải là Mân Thạc đấy chứ!

Mới nãy còn đang sầu đời vì không có được cách liên hệ với đối phương, không ngờ chỉ một lát sau Mân Thạc đã tự chui vào trong tay mình rồi.

Lộc Hàm lướt diễn đàn công tác, quả nhiên tìm được WeChat của Mân Thạc, lập tức gửi một yêu cầu xin làm bạn tốt qua.

Đối phương từ chối lời mời làm bạn tốt của ngài.

Lộc Hàm lại gửi lại lần nữa, lần này hắn viết trên phần ghi chú: Anh có bản ghi âm em gọi chồng.

Nhận được tin nhắn này, tay Mân Thạc run lên, suýt chút nữa đã ném văng điện thoại di động.

Thư kí Vương đã nói cho cậu biết Lộc Hàm cũng là nhân viên trong công ty này, nhưng cậu không ngờ rằng nhanh như vậy đối phương đã tìm tới cửa rồi.

Cậu đồng ý lời mời bạn tốt của đối phương, Lộc Hàm lập tức gửi một bản ghi âm tới.

" '... Chồng.'

'Anh cứ tưởng có tiếng muỗi ở đâu kêu cơ, gọi nhỏ tiếng quá rồi.'

'Chồng ơi!' "

Trong bản ghi âm có giọng mình gọi Lộc Hàm là chồng, cảm giác không giống lúc Mân Thạc tự mình gọi chồng lúc ấy lắm.

Nếu nói lúc đó Mân Thạc vừa tức vừa thẹn thì bây giờ Mân Thạc đúng là đã cảm thấy thẹn tới tận ngón chân rồi.

Cậu tức giận gõ chữ mắng Lộc Hàm:

"Vô sỉ!"

Lộc Hàm đáp lại cậu:

"Ha ha, chờ chút nữa gặp trong cuộc họp."

Mân Thạc:

"... Gặp cái đầu anh ấy, ông đây không mở họp!"

Nói là không mở cuộc họp, hiển nhiên chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Mân Thạc mà thôi.

Mười giờ vừa tới, cậu vẫn xuất hiện đúng giờ trong phòng họp.

Thấy Mân Thạc bước vào, Lộc Hàm đi đầu vỗ tay bốp bốp.

Cực kì nể mặt.

Mân Thạc ngồi ghế chủ tọa, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, bỏ qua Lộc Hàm, không thèm nhìn hắn.

Lộc Hàm cũng không giận, ngồi đối diện cậu chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Hắn ngay cả chớp cũng không thèm chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía Mân Thạc, rất nhanh, hắn phát hiện vành tai Mân Thạc đã hơi hồng hồng lên.

"Các vị."

Mân Thạc nói,

"Tôi là tổng giám mới nhậm chức ở bộ phận quảng cáo, tên tôi là Mân Thạc, sau này tôi sẽ dẫn dắt các vị đồng nghiệp ở bộ phận quảng cáo và tổ sáng tạo cùng nhau hợp tác, nhưng trước đó, đầu tiên chúng ta..."

Lời tiếp đó Mân Thạc nói, Lộc Hàm đã không còn nghe thấy nữa.

Lúc này Lộc Hàm gần như đã chìm trong hồi ức.

Hắn nhìn Mân Thạc trầm ổn tự tin kia, lại có phần không thể liên hệ nổi đối phương với cậu trai đã khóc sướt mướt khi chia tay vào ba năm trước kia.

Lộc Hàm nhìn di động đặt bên cạnh, thò tay cầm lên, nhắn tin WeChat cho Mân Thạc.

"Tối thứ bảy này cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Mân Thạc đang nói bỗng lại im lặng.

Ngay sau đó, một tin nhắn khác bắn tới.

"Nhà hàng Tây Uyển, không tới đánh mông em."

Mọi người ồ lên một trận, làm cho Lộc Hàm đang cúi đầu gửi tin nhắn cũng không nhịn được phải ngẩng đầu lên.

Hóa ra Mân Thạc đang kết nối di động với máy chiếu qua Bluetooth, lúc này toàn bộ tin nhắn Lộc Hàm gửi tới trong điện thoại đều đã bị hiện lên trên hết, nội dung đã đủ đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn chính là cái tên mà Mân Thạc đặt cho người này.

Tên heo đã đá mình.

Lộc Hàm:...

Mân Thạc:...

Mọi người:...

Mân Thạc quăng ánh mắt ngập tràn sát khí về phía Lộc Hàm: Anh cứ chờ đấy cho tôi.

Lộc Hàm quăng ánh mắt vô tội tới: Cũng đâu phải là do anh làm lộ ra đâu.

Mọi người đang hóng hớt mười phần: Biết nhiều quá có thể nào sẽ bị giết người diệt khẩu hay không đây.

Mãi cho đến tận thứ bảy, Mân Thạc vẫn lửa giận khó tiêu.

Từ hôm cuộc họp kia kết thúc, cả công ty đều đã trộm buôn dưa lê về chuyện của cậu.

Cậu thậm chí còn được sếp trên an ủi, rót cho Mân Thạc vài chén trà Tây Hồ Long Tĩnh —— giúp tiêu hỏa.

Mân Thạc thậm chí còn đã nghĩ kĩ sẽ đối phó với Lộc Hàm thế nào khi nhìn thấy hắn.

Cậu nhất định phải đánh cho Lộc Hàm răng rơi đầy đất, mặt mũi bầm dập, mới có thể giải được mối hận trong lòng!

Nhưng chờ tới khi cậu đã thật sự tới nhà hàng Tây Uyển rồi, Mân Thạc lại không nhịn được mà cảm thấy khẩn trương.

Cậu cũng không hiểu bản thân đang khẩn trương gì nữa, tóm lại trong chốc lát cậu hết chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi, lại uống ngụm nước, rồi không nhịn được lại liếc đồng hồ.

Bỗng, cậu cảm giác có người đang nhích lại từ sau lưng, không đợi cậu kịp quay đầu lại, đã thò tay ôm cậu vào trong lòng.

Lộc Hàm dụi mặt vào cổ cậu, hít một hơi:

"Vẫn còn nhớ rõ anh thích loại nước hoa nào."

Mân Thạc không nghe thấy lời này còn đỡ, vừa nghe xong lập tức một bụng liền ngập tràn lửa giận.

Chiều nay cậu ở nhà chọn lựa hơn một tiếng, cuối cùng vẫn ma xui quỷ khiến xịt nước hoa này lên người, cũng không biết có phải là do bị tẩu hỏa nhập ma hay không nữa.

Nhưng bộ dáng được tiện nghi còn khoe khoang lúc này của Lộc Hàm, thật sự rất đáng giận!

Ánh mắt Mân Thạc đông cứng lại, tay phải thò tới chỗ cổ tay Lộc Hàm, túm được tay phải của hắn liền định quăng người hắn qua vai.

Ai ngờ Lộc Hàm đang chôn mặt mình nơi hõm vai Mân Thạc lại thấp giọng nói một câu:

"Anh rất nhớ em."

Một bụng lửa giận của Mân Thạc tức khắc "xì xì xì" bị dập tắt toàn bộ, không còn một chút lửa giận nào nữa.
___________________________

-Kin-
-Kin 王兔彩虹-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net