Chap2:Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã gần một tháng mà Nó và Thằng bạn của Nó chưa hề nói chuyện với nhau một câu nào, Nó và thằng bạn càng xa cách.. Nó và Hắn càng gần gũi nhưng Nó chĩ xem Hắn đơn thuần nhưng một người Anh. Còn Hắn càng lúc khôbg thể nào tách khỏi Nó...

Hôm nọ Nó lướt một dòng facebook thấy stt của thằng bạn Nó

"Hạnh phúc của Anh là Khi có em bên cạnh nhưng giờ em đã không thuộc về anh nữa mà là một ai khác'

Nó đã ủ rủ nguyên ngày không onl face một tuần, dù Nó là đứa nghiên facebook.. Nó sợ khi lên đó chứng kiến cả chục stt không phải dành cho Nó.. Chắc chắn Bảo sẽ không bao giờ gọi Nó là Em.. Nó muốn pmm cho Bảo, thằng bạn nó vô tâm quá không liên lạc với Nó từ cái hôm rời khỏi quán nước đến giờ...

Hắn ngày nào cũng đến rủ Nó đi chơi làm cho Nó vui. Có đôi khi lúc nó nản nhất Hắn xuất hiện và kéo Nó đi chơi.. Làm đủ trò để chĩ nhìn thấy được Nụ Cười của Nó..hắn biết đến một lúc nào đo Hắn sẽ phải nói hết lòng mình ra cho Nó biết.. Hắn rất sợ ai đó sẽ cướp mắt Nó khỏi tay Hắn, nếu Hắn không cố nắm bắt..

"Nhi.. Tối nay rảnh không đi chơi với kiệt nha"Hắn nhắn tin cho Nó

"Ừkm.. 6h qua rước Nhi"

Hôm nay 9/10. Sinh nhật của Nó Hắn sẽ nhờ dịp này nói cho Nó biết tình cảm Hắn dành cho Nó..

Hắn đưa nó đến một quán ăn mà không có một người Khách nào cả... Quán không có bóng người yên tĩnh.. Nó cũng thấy lạ nên hỏi thử

Sao quán không có ai hết vậy

Kiệt bao hết rồi

Sao lại phung phí nữa rồi. Có gì đặc biệt đâu hay Kiệt ăn.... "

Nó chưa nói hết câu thì có một số nhân viên trong quán ăn đó bước ra đèn thì tắt hết đi .. Họ bước ra với một cái bánh kem thật To những ngọn nến lung linh.. Cảnh tượng này như một bộ phim là thứ Nó ao ước Thằng bạn thân sẽ làm cho Nó... Nó cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình nó quá bận cho việc nghĩ về Thằng bạn thân của Nó... Sinh nhật năm nào Nó cũng chĩ nhận được bởi thằng bạn Nó câu snzz nhạc nhẽo.. Nhưng nó vẫn vui vì cũng nhớ được ngày sinh nhật nó..

Hắn cười và Nói với Nó

"Ú snzz nha"

"Cảm ơn Kiệt"

Hắn kêu nó ước và thổi nến

Nó ước" xin hãy đem đến niềm vui và hạnh phúc cho Bảo" nó thổi nến và nhẻm miệng cười Nó thấy hài lòng với điều ước đó

Bỗng Nhiên đèn bật sáng lên Hắn nắm lấy tay Nó:" làm bạn Gái Kiệt nha Nhi"

Nó bị đơ toàn tập không biết Nó có phải đang nằm mơ Không? Nếu mơ thì cho nó thức dậy đi.. Nó không nghĩ là Kiệt sẽ có tình cảm với Nó... Nó rối lắm Nó không biết pải ứng xử thế nào..

"Kiệt... Nhi cần thời gian suy nghĩ" nó nói một mạch và bước ra khỏi quán nhanh nhất có thể

"Nhi Nhi Nhi... "Hắn gọi Nó lại nhưng Hắn càng gọi Nó càng đi nhanh

Về đến nhà.. Nó nằm vật ra Giường.. Đầu óc nó hoàn toàn trống rãnh.. Nó đứng lên và vớ cuốn Nhật Ky và bắt đầu Trải lòng như vậy, Nó mơi biết giờ mình phải làm sao.. Tắt điện Thoại.. Không onl facebook

Ngày 6/7/2014

Sinh nhật lần thứ 17 của tao.. Không một lời chúc từ phía mày không tin nhắn.. Àk mà ngay cả Tao còn không nhớ nữa mà.. Hôm nay Kiệt nó toả tình với Tao mày ạ.. Nhưng Tao đã bỏ chạy.. Tao không biết đối diện với Kiệt ra sao... Khoảng thời gian không có mày bên cạnh đi chơi với Tao thì cũng mai là có Kiệt đó..Kiệt luôn làm tao cười dành những gì tốt và đẹp nhất cho Tao chứ đâu như mày luôn làm tao phải buồn suy nghĩ đủ thứ.. Tao nhớ hồi lúc cấp2 khi tao với mày học lớp 6 có một khoảng thời gian gần 1 tháng mày biến mất không điẹn thoại không tin nhắn.. Không gặp được mày tao lo cho mày cuốn cuồng lên chạy đến nhà mày thì không có ai.. Tao cũng không biết lúc đó mày đi đâu..Rồi sinh nhật tao mày lại xuất hiện Tặng cho Tao một cuốn xổ nó rất dày giống như nó được đặt dành rieng cho tao... Tao hỏi mày vẻ tức giận

"Mày đi đâu cả tháng nay"

Mày không trả lời tao bắt qua chuyện khác... Đến giờ tao cũng không biết tại sao mày biếb mất

Cuốn xổ đó giờ đã làm cuốn Nhật ký..nó là món quà đầu tiên mày tặng tao và cũng là món quà cuối cùng

mày không còn tặng quà tao nữa đến sinh nhật tao chĩ vỏn vẹn bốn chữ snzz... Nhưng dù sao mày cũng còn nhớ.. Tao xem quyển sổ đó như là mày...không phải ngày nào Tao cũng viết mà chĩ những khi Tao bế tắc tao trút hết vào cuốn xổ đó.. Thế là Tao tìn được cách giải quyết cho bản thân... Tao Nghĩ trong tao đã có câu trả lời.. Tao khong thể cứ ôm mãi cái niềm tin mong manh này.. Tao cần phải thoát khỏi Nó... Tao sẽ mở lòng mình ra bắt đầu trang nhật ký mới.. Từ nay tao sẽ cười thật tươi... Và sẽ chôn dấu tình cảm tao cho dành cho mày... Tao vẫn sẽ mãi xem mày là bạn nhưng lần này tao sẽ con nít.. Tao sẽ đợi cho mày chịu hết nổi và nhán tin cho tao rủ tao đi chơi.. Tao sẽ khoe vs mày f Tao đc người ta tỏ tình và đang lag Bạn Gái của người Ta.. Tao sẽ mắng mày không nói cho tao nghe mày có bạn gái..
~~~~€~~~~~

Nó đã trút hết mọi phiền muộn và ngủ một giấc thật ngon đén sáng và chào một ngày thật yên bình.. Nó sửa soạn chu Toàn mọi thứ.. Mặc một chiếc đầm mào trắng.. Đánh một chút son lên moi. Vuốt macara.. Nó tưởng như một nàng công chúa chờ Hoàng Tử đến đoán...

Nó cười thầm và gọi cho Hắn

"Kiệt ơi.. Kiệt rảnh không qua rước Nhi nha"

"Đợi Kiệt nha 15' nữa Kiệt qua" Hắn rất vui cười Tới híp mắt

Hắn biết Hắn đã có cơ hội.. Tối hôm qua nó ngủ ngon đến nỗi sáng không muốn thức. Còn Hắn suốt đếm đợi điện thoại của Nó ngủ quên lúc nào cũng không hay

15" sau

Nghe tiếng kèn xe của Hắn Nó liền từ trên lầu chạy xuống gần tới cửa Nó liền dừng lại và sủa lại đầu Tóc mở cửa bước ra.. Hắn há hốc mồn nhìn Nó.. Nó diện lên cũng dễ thương chứ đâu có tệ Đâu

Nó lên xe kêu Hắn chở đến quán Gấu coffe.. Trên xe 2 người không nói tiếng nào nhưng cùng một cảm giác là "hạnh phúc"..

Đến nơi Nó và Hắn cùng nhau bước vào.. Chọn một chỗ ngồi có thể ngắm được khung cảnh bên ngoài.. Hắn nói với Nó

"Nhi bữa nay dễ thương quá nha"

"Nhi ngày nào mà hông dễ thuơg" Nó cười nhe nguyên hàm răng

Hắn e dè nói" chuyện hồi tối coi như Kiệt không nói gì nha"

"Làm sao coi như không nói gì được.. Còn nắm chặt tay nhi nữa mà nhi chưa cho phép dám nắm tay nhi" vẻ mặt giận dỗi

"Xin lỗi"hắn nói đầy lo lắng

Nó cười và chìa tay ra đưa cho Hắn

Hắn chả hiểu gì..

"Tay nà cho phép nắm rồi sau không nắm"

Hắn gãi đầu nắm tay Nó....

"Vậy là đồng ý làm bạn gái kiệt rồu nha"

"Ừkm"nó nhìn hắn với hạnh phúc ngập tràn trên khuôn mặt..

Nó bắt đầu tập quên đi thằng bạn của Nó không hẳn là quên chĩ là không nhớ đến Nó nữa đem Hình ảnh của thằng bạn thân cất vào góc gọi là Ký Ức.. Nó với Hắn quen nhau được 3 tháng rồi, Nó cũng cười nhiều hơn, Hắn luôn chiều theo Ý nó không bao giờ làm nó Giận hay phải rơi nước mắt.. Nhưng đìu đó kh đủ đễ nó Từ Bỏ Bảo.. Bảo vẫn không liên lạc với Nó im lặng cứ thế thấm thoát 3 tháng đã đến lúc Nó bước vào Lớp 11 chĩ còn 2 tuần nữa Nó sẽ lại đối diện với thằng bạn Thân, Nó sẽ không đợi thằng bạn Nó Hoà trước Nó sẽ chủ động, 3 tháng này Nó cười nhìu Nó hạnh phúc nhưng Nó chưa sống đúng với niềm vui Nó đang Có....

Vài ngày sau

Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời
Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời
Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hy vọng.

Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành
Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành
Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hy vọng
Vẫn hy vọng.

Hi vọng anh vẫn giữ cho em dù biết em cũng mặc
Hi vọng thêm, đau đớn nhiều, cũng ko sao, anh chẳng sao
Hi vọng em ở nơi co nắng lung linh, đừng ướt mưa thế này
Hi vọng em còn mang chút ký ức về anh, chỉ thế thôi.

"Alo cho hỏi ai vậy" Nó hỏi đầu dây bên kia

"Bác mẹ của Bảo nà con"

"Dạ con nghe Bác có chuyện gì hả Bác"

"Con lại nhà Bác đi Bác có chuyện muốn nói với con"

"Dạ "

Nó tức tóc thay đồ ăn mặc tươm tất. "Tí nữa là gặp được Bảo, chắc Bảo sợ mình Giận lâu không ai chơi kêu bác điện mình thay lời mún nói" Nó nghĩ cười thầm chạy xe đến nhà Mẹ của Bảo

Nó bấm chuông Mẹ bảo ra mở cửa

"sau trong bác tiều tuỵ quá lại còn mắt sưng hết nữa trong nhà ai cũng U buồn hết cả người làm lẫn Mẹ và Ba Bảo dường như nó nghĩ Có chuyện chả lành"Nó lo lăng đầu óc cứ suy nghĩ những chuỵen gì đâu

Nó đảo mắt Tìm Bảo

"Con kiếm Bảo Hả"

Nó đang dò tìm nghe Ba của Bảo Hỏi Nó hết hồn

"Dạ" một tiếng Ngon lành

Ba Bảo nói như thế rồi đi lên lầu vẻ U sầu chĩ còn Bác Gái và Nó

Nó liền hỏi Mẹ Bảo

Bác ơi có chuyện gì hả bác sao con thấy Ba bảo buồn vậy Bác... Còn Bảo nữa sao con không thấy Bảo

Bác sẽ nói cho con biết nhưng con phải bình tĩnh

"Dạ..nó nghiêm trọng lắm hả Bác"

"Thằng Bảo Nó mắc bệnh Ung Thư Máu Từ lúc Nó học lớp6, bác sĩ Nói Nó không sống được mấy năm nữa vậy mà Nó kéo dài được đến bây giờ.. Tất cả nhờ Con có con.. Bảo giấu chuyện bị bệnh không nói con biết... "Mẹ bảo vừa Khóc vừa nói từng lời như đang cố mạnh mẽ

Nó cứ nghĩ mình nghe lầm nó mong là vậy .. Nó như bị Ù Tai khôbg tin đó là Thật

Nó cố gắng bình tĩnh"Bác đừng có giỡn nữa... Bảo ở đâu vậy bác đó là Trò đùa thôi phải không bác"

'Nhi con phải bình tĩnh bác không bao giờ đem tính mạng cuộc đời con trai bác ra dùa đc bác cũng mong là Trò Đùa nhưng là Sự Thật bác không hề.... '

Nói đến đó bác không thể cất thành tiếng nữa. Nó đứng như kho tượng không cử động Nó không Tin Nó phải xác minh..

Bác.. Bác.. Bảo Bảo đang ở đâu

Mẹ Bảo không thể lên tiếng vì nỗi đau của một người Mẹ sắp mất đi đứa con đứ địa chĩ cho Nó.. Nó nhận chạy một mạch đến bệng viện dò tìm từng số phòng vừa cầu mong đó không phải là Thật.. Cuối cùng nó đã đến được nơi nó cần tìm.. Nó không dám mở cửa.. Nó không biết đằng sau đó là Niềm Vui hay đau đớn.. Nó cố gắng can đảm động viên bản thân là không sau.. Chĩ là Trò Đùa

Cánh của mở ra nó thấy Bảo nằm trên giường bệnh.. Trên người Bảo gắn rất nhiều dây.. Nó không biết những thứ đó làm gì.. Đang cố duy trì sự sống cho Bảo sau..

Nó bước đến chỗ bảo đang nằm .. Nó nhấc từng bước chân nặng chịt, bảo nằm đó đôi mắt nhắm lại

'Mày thức dậy đi đừng giỡn nữa Tao tin đó là Thật rồi..tao năn nĩ mày đó Bảo' nó lay lay người thằng bạn của

'Sau mày không trả lời ..mở mắt ra nói chuyện với Tao đi.. 3 tháng không nói chuyện với mày có nhìu chuyện Nói lắm đó'

'Tao còn chưa biết bạn gái mày tên gì nữa.. Mày còn Nợ tao chầu trà sữa nữa.. Thức dậy mau lên.. Ngủ quài

Nó cứ nói cứ nói cứ nói mà toàn nhận lại sự im lặng Nó đến hỏi bác sĩ và bác si nói:' càng ngày bảo càng yếu, hơi thở cũng ngày một chậm hơn có khi tĩnh có khi hôn mê.. Tĩnh thì lấy giấy ra viết cái gì rồi lại hôn mê có lẽ cậu ấy chĩ sống được 2 tuần nữa'

Nó gục ngã tại chỗ Nó không đứng lên được. Nó không còn chút sức lực nào cả.. Nó thấy xung quang là một màu đen u tối.. Nó đã không còn đủ nghị lực để Mạnh mẽ người Nó yêu sắp bỏ nó để đi khỏi cái Thế Giới này... Nó Khóc Nó đau Nó Tức Tửi cảm xúv dồn nén mấy năm nay tuôn ra hết..

Bảo ơi.. Tao cầu xin mày tĩnh lại đi...

Nó nắm tay bảo một hi vọng.. Tay bảo cử động nắm lấy tay nó.. Nó mừng Nó cười trong nước mắt.. Đôi mắt bảo từ từ mở ra..

'Mày... Mày... Khóc đó hả' thều thào

Ừkm

Sau khóc xấu quá vậy

Nó cười bảo vẫn như thế vẫn chọc vẫn làm Nhi tức nhưng lần này Nó cười..
Không biết nghị lực đâu nó ôm chầm lấy Bảo.. Mặc kệ Bảo có cho không mà ôm Bảo thật chặt nó Khóc.. Khóc như một đứa trẻ nó nói trong tiếc nấc: ...Bảo ơi Tao không ..thể ...mất mày ...được đâu bảo ..ơi'

'Tao không bỏ mày đâu.. Tao với mày còn nhìu chuyện chưa làm lắm tao gần khoẻ rồi.. Khoẻ tao chở mày đi chơi nín đi đừng khóc.. 'thằng bạn của Nó cố cười thật tuoi

'Mày hứa rồi nha móc méo với Tao đi'

Ngày qua ngày Nó đến bệnh Viện trò chuyện cười cười Nói nói với thằng bạn của Nó.Nó chĩ còn bên cạnh Bảo được 2 tuần nữa thôi.. Rồi sau 2 tuần này Nó phải làm cái gì..Nó hi vọng sẽ có kì tích như những bộ phim Nó được xem.. Ngày nào Nó cũng cươi để Bảo Thấy Nó Vui chứ đêm về hai hàng lệ vô thức Rơi.. Nó bắt đầu Khóc và Khóc.. Nó đâu phải sắc đá...

"Nhi... Mày Với Kiệt sao rồi"Thằng bạn hỏi Nó

Kiệt hả... Nhắc đến Kiệt Nó mới nhớ 1 tuần qua nó khồn hề gặp mặt Kiệt... Nó im lặng và lảng qua chuyện khác..

'Nó cũng.... Mà thôi... 'Dòng suy nghĩ bị đứt đoạn

~~~~~€€€~~~~~~

Hôm nay Nó cảm thấy mệt quá.. U Nó mở mắt không lên.. Nó về nhà ngủ.. Có lẽ vì mấy bữa nay Nó vào bệnh viện chăm sóc cho Bảo... Nó thiếp đi ...

'Bảo.. Mày khoẻ rồi kìa'

Mày phải hạnh phúc Nha Nhi.. Tao phải đi rồi..

',Mày đi đâu.. Cho tao đi theo với.'

Nơi tao đi tao xa lắm...

Nó chưa kịp hiểu lời Nói thì bóng thằng bạn Nó tan biến.. Nó vừa Khóc vừa kêu tên Bảo... Chạy đến níu bảo lại... Nó la lên và

Tĩnh giấc.. Mơ thôi chĩ mơ thôi... Không sao.. Nó tự trấn an bản thân...

Nó vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn xem là mấy giờ rồi.. Thì hàng chục cuộc gọi nhỡ của Mẹ Bảo.. Có những số lạ nữa.. Nó biết có chuyện không hay rồi.. Nó nhớ đến giấc mơ điên rồ đó... Nó lao đến bệnh viện... ( hôm qua về nhà Nó ngủ un không có thay đồ)..

Nó chạy đến phòng bệnh của Bảo.. Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ gia đình Bảo.. Cô gái hôm đó.. Bạn bè.. Chĩ có Nó là đứa đến sau.. Nó.. Bất đầu sợ.. Sợ đìu không hay sẽ đến.. Tất cả mọi người thấy Nó.. Đều kêu Nó mau lên sẽ không kịp nữa.. Nó lê bước chân không nổi.. Nó té xuống nền đất.. Mọi người đỡ Nó dậy.. Nó cố giữ cho mình.. Đứng vững.. Nước mắt nó bắt đầu rơi chĩ còn một bước nữa Nó sẽ chứng kiến đìu không hay nhất.. Và nó pải đối mặt..

'Nhi.. Con đến rồi' mẹ bảo thấy Nó chạy đến kéo tay Nó đến bên giường Bảo

Nó không biết nói gì.. Cứ khóc rồi Khóc.. Nó cười không Nổi nữa rồi..nó biết nó sẽ chấp nhận nhưng không pải bây giờ..

'Mày.. khóc ..xấu ..quá.. 'Bảo yếu ớt nhìn Nó

Nó cũng im lặng và nấc trong cơn đau.. Lần này nó không cười được

Sau.. Mày.. Im.. Lặng.. Đ..ư.. .. N.. G khó.. c .. nu.. a

Thằng bạn nó đưa bàn tay lên lao đi những giọt nước mắt thấm vào mặt Nó.. Nó nắm lấy tay bảo..

'Mày.. Muốn.. Tao không.. Khóc nữa.. Thì phải... Ở bên cạnh Tao'Nó cố nói ra những lời đó..

'Tao yêu mày Bảo ơi.. Đừng bỏ Tao một mình'

Và đặt lên môi thằng bạn Nó nụ hôn.. Một Nụ hôn cuối cùng.. Nụ hôn giúp chàng hoàng Tử nó sống lại như câu chuyện.. Nó đã từng đọc.. Chĩ là hoán đổi nhân vật cho..

Tao.. Cũng.. Yêu.. Mày.. Tao.. X..i..n L..ỗ..i.. ....

Nó la lên:' đừng... bảo ơi... Đừng.. Mở mắt ra... Tao không chịu được đâu.. Tao không... Không.. Thể.... 'Nó đấm vào người Bảo.. Nó lây người bảo..

Mọi người chạy vào.. Ai cũng Khóc.. Cũng ôm lấy Nó.. KêuBàn tay Bảo từ từ buông bàn tay Nó ra đôi mắt nhắm lại câu cuối cùng Bảo nói với Nó:' Tao Yêu Mày' và rồi Bảo đã bỏ Nó đi.. Nó gào thét Nó cầu xin Bảo mở mắt Ra..nó đánh bảo Nó làm mọi cách để Bảo mở mắt.. Đáp lại đìu đó chĩ là sự vô vọng.. Y tá và bác sĩ cùng với Ba mẹ Bảo kêu Nó bình tĩnh Kéo Nó Ra nhưng nó không đủ sức để đứng..hắn từ đâu đến vội vàng ôm lấy Nó.. Hắn thấu hiểu đươc nỗi đau của Nó.. nó đừng làm vậy... Rồi Nó Cười.. .. Rồi Nó Khóc.. Nó như một con điên.. Mất đi người Nó 5 năm yêu.. Ai cũng Khóc.. Khóc.. Cho cái tình yêu mới chớm nở của hai đứa.. Khóc cho nỗi đau.. Mà Nó chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net