Chương 7: Đây là bạn gái tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Ca mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng đối với thân thể biến hóa vẫn rất nhạy cảm. Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền thẳng tới đại não, cô hận không thể cắn chết người đàn ông này.

Hiện tại may mắn nhất chính là không bị lửa thiêu chết, mà là... Thôi, may mà cô chết rồi, (phất tay).

Sau động đất, toà nhà so với không sụp còn nguy hiểm hơn, qua một vụ hỏa hoạn như vậy đã không trụ nổi nữa.

Vừa nãy Lệ Sâm cũng không muốn để Nam Ca rơi xuống đất trước, bất quá bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Ổn định cơ thể, nhặt Nam Ca lên rồi chạy ra khỏi khu nhà.

Mấy thây ma kia sợ lửa cũng không dám vây lại, đường rộng thênh thang xem như vô cùng may mắn.

Nam Ca bị anh kẹp trong khuỷu tay, nhìn giống hết như món đồ nào đó, hai chân còn đung đưa vài cái.

Cô quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, ầm ầm, cả tòa nhà lớn liền sụp đổ trong biển lửa. Dường như có thứ gì đó đang đánh thẳng vào chút kiên trì trong nội tâm cô.

Nam Ca cũng không quan tâm tới chuyện gãy xương sườn nữa, cô chẳng qua là cảm thấy mắt rất xót, dù biết mình sẽ không khóc được.

Bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống, Nam Ca càng lúc càng trầm lặng.

Lệ Sâm một đường không dừng lại, trực tiếp mang cô lên xe. Tòa nhà sặp xuống, có thể sẽ khiến những thứ khác chú ý, nơi này không thể ở lâu được.

Còn người mà Nam Ca muốn tìm, Lệ Sâm cũng không biết người đó còn sống hay đã biến thành thây ma rồi.

Anh đặt cô lên ghế phụ rồi ngồi lên xe, lúc nổ máy, nói với Nam Ca vài câu: "Cô đừng lo, có thể họ đã trốn rồi."

Nam ca không biết cái gì gọi là lo lắng, Cô chỉ là không muốn nói chuyện.

Ừ, vốn là cô nói cũng rất chậm rồi, Nam Ca ghét bỏ giọng nói của mình.

Đưa tay sờ sờ xương sườn, cô quyết định sẽ tính sổ với anh ta sau.

Vốn dĩ cơ thể này vẫn còn rất tốt, cũng vì anh ta, cô phải chịu biết bao nhiêu vết thương!

Xe chạy đến một con đường nhỏ, sau khi thoát khỏi đám thây ma phía sau anh mới ngừng xe lại.

Vừa nãy rất nguy hiểm, anh chỉ cần chậm chân một chút thôi là hai người có thể bị chôn trong đống hoang tàn.

Xe tắt máy, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Ca, do dự một hồi lâu rồi hỏi: "Cô ổn chứ? Vừa nãy rơi xuống đất, tôi không cố ý."

Nam Ca chậm chạp quay đầu, cô cảm thấy mình rất bình tĩnh, tuy trong nội tâm muốn cầm dao băm tên này thành mảnh vụn.

"Không phải... cố ý, là... anh... cố tình." Nam Ca kiên trì bộc lộ suy nghĩ của bản thân.

Lệ Sâm kỳ thật cũng cảm thấy bản thân không nợ cô. Dù sao cô cũng là thây ma, không có cảm giác gì, coi như là ngã từ trên lầu xuống, chỉ cần bảo vệ tốt cái đầu hẳn là có thể tiếp tục đi lại được?"

Nhưng không biết vì sao nghe những lời bình tĩnh của Nam Ca, anh lại có thể cảm nhận được cô đang oán giận.

Thật đúng là thú vị.

Thế nên Lệ Sâm không nhịn được, ở trong xe bật cười.

Hai tay của Nam Ca còn đang bị trói, cô thầm chửi anh vài câu, quay đầu lại há mồm muốn cắn anh.

Cánh tay Lệ Sâm động tác rất nhanh đè mặt Nam Ca lên thành cửa sổ.

"Giận thật à?"

Nghe giọng điệu còn rất thành khẩn.

Nhưng mà! Có người nói xin lỗi như này sao? Anh ta còn đè đầu mình kìa! Khốn khiếp!

Nam Ca rất muốn chửi người! Cái loại lúc nào cũng dùng vũ lực này! Chờ khi nào cô nói năng lưu loát, nhất định phải mắng hắn ba ngày ba đêm!

Đền tim cho ta! Đền xương sườn cho ta!

Ánh mắt cô đỏ lên, rõ ràng là muốn nổi giận.

Lệ Sâm cũng không sợ cô, kỳ thật thấy cô tức giận so với không khí trầm lắng ban nãy tốt hơn nhiều. Vì vậy anh nở nụ cười sáng lạn.

"Nếu cô dám kêu, đưa những thây ma khác tới, thì đừng trách tôi lấy băng keo dán miệng cô lại, lúc đó tới kêu cũng đừng hòng kêu." Lệ Sâm trần trụi uy hiếp cô.

Ha ha, cô phải nghe à?

Cuối cùng Nam Ca vẫn ngậm miệng lại, ngăn tiếng gào sắp ra khỏi miệng.

Nhưng trong lòng lại không phục! Sớm muộn gì cô cũng khiến tên này đẹp mặt!

Đang chuẩn bị dùng một đống từ thô tục để mắng anh thì Lệ Sâm bỗng bịt miệng cô lại, anh mở cửa xe, lấy áo trùm kín đầu Nam Ca, chỉ để lộ ra đinh đầu bẩn thỉu.

Nam ca không hiểu vì sao anh phải làm như vậy.

Lẽ nào tên này lên cơn động kinh rồi?

"Đừng phát ra tiếng, nếu không tôi dán miệng cô lại." Lệ Sâm nghiêm túc nói, rõ ràng là sắp có chuyện sắp xảy ra.

Nam ca lại bị một con người hù dọa! So với kêu thì miệng không bị dán mới là quan trọng.

Rất nhanh, cô biết vì sao Lệ Sâm lại làm như vậy. Vì cô nghe thấy tiếng trực thăng.

Tuy thây ma đã bắt đầu tiến hóa, nhưng đại đa số vẫn không thể cửa động linh hoạt, chỉ số thông minh cũng thấp. Nam Ca nghĩ thầm, thây ma thông minh như cô trên thế giới chắc cũng không có vài con, nói vậy trên trực thăng là con người!

Nếu lúc nãy Lệ Sâm cấm cô nói chuyện, cô còn phản kháng lại một chút, hiện tại thật sự là không dám hé răng.

Đám con người này rất hiến thái đó! Một mình Lệ Sâm cô đã ứng phó không được, huống chi lại đến thêm một người khác?

Bọn họ nhất định sẽ giết mình, giống như lúc trước Lệ Sâm tàn nhẫn nổ súng!

Vì thế, Nam Ca giấu đầu mình vào cái áo, xuyên qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài.

Trên trực thăng có mấy người đàn ông đi xuống, bọn họ mặc quần áo quân đội.

Họ trang bị đầy đủ, bên hông còn dắt theo khẩu súng.

Lệ Sâm đem cửa xe đóng kỹ, bình tĩnh ngăn cản phía trước cửa sổ, chặn lại tầm nhìn của Nam Ca.

Khi nãy là cô bị Lệ Sâm đè đầu vào cửa kính, hiện tại chủ động đem dán tai mình lên cửa xe.

Mấy quân nhân kia không ngờ sẽ gặp được người sống ở đây, hơn nữa nhìn một cái liền nhận ra chiếc xe này rất tốt, hiện giờ trong doanh trại, trừ những cán bộ cấp cao thì không ai có thể dùng loại xe tốt như thế này.

Người đàn ông này mặc một bộ quân phục, khí chất hơn người, không thể không khiến họ hoài nghi.

Đám quân nhân lặng lẽ đưa tay chạm vào cây súng bên hông.

Một người giống như là đội trưởng bước tới, làm lễ với Lệ Sâm: "Xin chào, chúng tôi là đội cứu hộ ở căn cứ gần đây, xin hỏi ở đây chỉ có các anh thôi à?"

Dù là thời điểm nào, là một quân nhân, họ phải để bản thân trong trạng thái tốt nhất, đồng nghĩa trách nhiệm trên người cũng rất lớn.

Hiện tại là mạt thế, có thể con người còn chưa thay đổi gì nhiều, thời điểm cùng nhau chạy, còn có thể chăm sóc người già và trẻ nhỏ, nhưng một tháng, một năm sau thì sao?

Thây ma trong thành phố nhiều như vậy, triển khai cứu người cũng chỉ có quân đội.

"Tôi không rõ lắm, tôi không ở phía Bắc." Lệ Sâm không nói với đối phương mình là quân nhân đã xuất ngũ, lại càng không muốn nói rõ sự việc cho họ biết: "Tôi muốn đưa bạn gái rời khỏi thành phố."

Nếu rời khỏi thành phố, vậy có thể hiểu rằng những nơi khác đã bị thây ma chiếm cứ, cũng chỉ còn phía Bắc là được dọn dẹp ra một con đường đến.

Đội trưởng mặc dù vẫn chưa tin, nhưng nhìn nét mặt bình thản của Lệ Sâm cũng không tiện hỏi lại, chỉ nói: "Nếu rời khỏi thành phố, chúng tôi muốn kiểm tra sau xe của anh, anh nói người bên cạnh xuống xe đi."

Nam Ca nghe đến đó, quả thực bị dọa!

Bọn họ lại muốn mở cửa xe! Vậy nhất định sẽ thấy mình! Nếu phát hiện mình là thây ma, nhất định sẽ nhân cơ hội giết mình!

Cô một chút cũng không dám trông cậy vào Lệ Sâm, dù sao anh cũng từng đối với mình nương tay!

Có thể nhất thời muốn lưu lại mạng của cô... Nhưng hiện tại bọn họ đều là châu chấu bị cột chung một cái dây thừng!

Mắt Lệ Sâm chợt lạnh. Trong xe có gì, đương nhiên là anh rõ nhất. Nếu bị phát hiện, đừng nói là ra khỏi thành phố, không chừng sẽ bị đám người này xử tử tại chỗ.

Hiện tại quân đội là lớn nhất, nghe ý của bọn họ nói, tựa hồ đã lập được một trụ sở. Chỉ một mình anh là không có biện pháp chống lại bọn họ.

Mấy quân nhân nhìn Lệ Sâm đứng im đó, sinh lòng cảnh giác, đưa tay cầm súng. Chỉ cần Lệ Sâm có hành động khả nghi nào, họ liền lập tức nổ súng.

Lệ Sâm còn đang nghĩ biện pháp. Anh không thể chết ở đây được.

Chậm chạp đặt tay lên cửa xe, anh vờ như vô tình hỏi thăm: "Vừa nãy đi trên đường, chúng tôi không thấy ai cả, các anh xác định có người sống sót à?"

Nếu như họ thực sự đang trốn ở nơi nào đó, nói không chừng người Nam Ca bận tâm... cũng sẽ ở đó.

Mấy quân nhân kia hiển nhiên không muốn cùng Lệ Sâm nói nhảm, chỉ lạnh lùng giục: "Hôm qua chúng tôi nhận được tín hiệu. Anh nhanh lên, chúng tôi còn phải đi cứu người."

Tuy Nam Ca không hiểu Lệ Sâm nói gì, nhưng cô biết anh không phải người dễ đối phó. Cô đoán là cửa xe vừa mở ra, anh sẽ tận dụng cơ hội hạ thủ!

Dù sao cô cũng được chứng kiến khả năng của anh, giết mấy người đàn ông này hẳn không phải việc gì khó.

Vì thế Nam Ca ngậm chặt miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh.

Rốt cuộc cửa xe cũng được mở ra dưới ánh nhìn soi mói của đám người kia. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, Lệ Sâm lại ôm chặt lấy Nam Ca rồi ngã xuống.

Vì động tác của Nam Ca quá chậm, nên đem cơ thể đè trên cửa kính xe, khó trách hiện tại không thu người về được. Mà càng làm cho cô sợ hãi là, lúc mình ngã xuống, áo khoác che đầu cũng làm lộ ra một bên gò má của cô!

Chính cô cũng biết mình kinh dị bao nhiêu, một mảng xanh tím, nhất định sẽ bị người ta phát hiện!

Nam Ca sợ muốn chết, không ngừng tự hỏi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Cô sẽ phải chết!

Mấy người đàn ông vừa thấy Nam Ca ngã xuống thì rút súng ra, nhưng phản ứng của Lệ Sâm nhanh hơn họ nhiều, giọng anh khàn khàn, đau lòng hỏi: "Em yêu, em như thế nào! Em không thoải mái sao? Em chờ nhé, anh lập tức mang em ra khỏi thành phố!"

Nam Ca sững sờ một lát mới nhớ một câu, ai là em yêu của anh chứ hả, đồ không biết xấu hổ.

Tiếc là cô đang rất kinh sợ, không dám nói lời nào, chỉ có thể rúc vào lòng anh làm đà điểu.

Trên người có mùi xác chết, sợ rằng đám người kia cũng ngửi thấy được, hơn nữa lúc nãy mặt cô lộ ra ngoài, vị đội trưởng kia cũng thả lỏng cảnh giác.

Xem ra bạn gái của người đàn ông này bị bệnh rất nặng.

Lệ Sâm ôm chặt lấy Nam Ca, ánh mắt bi thương gần chết.

Lời editor: Lệ Sâm anh diễn kịch rất đạt a, edit tới đoạn này đột nhiên thấy rùng cả mình. =_=

Mọi người cho xin tý động lực đi nào. Hôm nay lượn lờ trên mạng thấy bộ này cũng đang được trang khác dịch, thấy người ta đến chương 77 rồi, tự dưng thấy nản quá à.... QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net