P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều đình không phải là nơi giang hồ nhân sĩ có thể dễ dàng với tới, trừ phi, có người chịu lui xuống.
Lâm Viễn vốn là nhi tử của thừa tướng đương triều, từ nhỏ thông tuệ hơn người, tài trí nhiều mặt, rất được đương kim thánh thượng thưởng thức, được phong làm thư đồng cho thái tử, có thể nói sau này con đường làm quan không thể đo được.

Nhưng khi vừa 20, dứt khoát từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, cùng một nam tử bỏ trốn, kể từ đó quy ẩn giang hồ, dù cho Lâm thừa tướng phái người tìm kiếm bao nhiêu thì cũng bất lực quay về.

Cứ như vậy, tên của Lâm Viễn trong triều đình nhạt dần, thỉnh thoảng có nhắc lại thì chỉ có tiếng gọi than.

Dương liễu tháng ba, lúc ấm lúc lạnh.

Một người ngồi trước bàn, nghiêm túc phê duyệt bài tập của học trò, thỉnh thoảng khoanh tròn chỗ sai sót, nhẹ chấm mực đen, chữ viết đoan trang thanh tú liền xuất hiện trên giấy.
Tỳ nữ Vân Nhi hầu hạ một bên vài lần muốn mở miệng, lại do dự, không biết nên nói với Lâm Viễn như thế nào.

Nhưng thật ra Lâm Viễn đã phát hiện từ trước, trong lòng thở dài " Thiếu trang chủ của ngươi hôm nay không trở về được đúng hay không?"
" Bẩm thiếu phu nhân, thiếu trang chủ gửi thư nói ở Dương Châu gặp được bạn thân, sợ rằng sẽ về trễ mấy ngày, nói ngài không cần chờ nữa"
" Ta biết, ngươi lui xuống nghỉ đi". Lâm Viễn tiếp tục phê duyệt bài tập, đối với việc Trần Dật không về nhà hiển nhiên là đã tập mãi thành quen.

Lúc trước Trần Dật mới xông pha giang hồ, tuổi trẻ khí thịnh có không ít kẻ thù,
bị thương hết sức lực trèo tường vào Lâm phủ, quen biết với Lâm Viễn, cũng có thể là duyên phận, giữa hai người dần dần rễ tình đâm sâu, hứa với nhau đầu bạc không rời.

Nhưng Lâm gia là danh môn vọng tộc, làm sao cho phép chuyện này. Chuyện xảy ra, không còn cách nào, hai người trẻ tuổi quyết định nắm tay nhau bỏ trốn, trở về Thiên Huyền sơn trang của Trần Dật, mai danh ẩn tích.

Khi mới trở lại sơn trang, mọi thứ đều thuận lợi, cao đường của Trần Dật rất khai sáng tiếp nhận con rể Lâm Viễn, lợi dụng quan hệ trên giang hòi giúp Lâm Viễn che dấu thân phận, còn vì bọn họ tổ chức hôn lễ, phải ní voi cùng viên mãn.

Nhưng thời gian dần trôi, vấn đề cũng bắt đầu xuất hiện.

Trái tim Trần Dật đặt ở chốn giang hồ, một lòng muốn làm nên nghiệp lớn, nổi danh trong giang hồ, không cam lòng cả ngày bị khoá ở nhà buồn bực thất bại. Mà Lâm Viễn cũng không thích ở trên sơn trang suốt ngày ăn không ngồi rồi. Vì thế sau khi hai người thương lượng một phen, quyết định dọn ra, chọn một nơi non xanh nước biếc định cư, sau đó Lâm Viễn mở lớp dạy học, Trần Dật thỉnh thoảng ra ngoài lang bạt, ba tháng trở về một lần.

Mà thời gian Trần Dật một lần trở về đã gần ba tháng, cũng không biết hết thảy có ổn không. Buông xuống bài tập cuối cùng, Lâm Viễn không tự giác nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, còn có mấy ngày nữa là chính viên rồi.

Bỗng dưng, một bàn tay che khuất hai mắt hắn, mang theo hơi thở ấm áp.
Từ bên tai truyền đến tiếng cười, " Nương tử đây là nhớ vi phu sao?"

Lâm Viễn không khỏi gợi lên khoé miệng, thả lỏng nằm vào trong lòng người phía sau " Không phải ngươi nói đêm nay không về được sao?"
" Vạn sự làm sao quan trọng bằng nương tử?" Trần Dật thuận thế đem người chặn ngang bế lên, bất giác xốc người lên, tựa hồ nhẹ đi không ít, " Lần này vi phu đem nương tử nuôi béo một ít mới đi, không thì nương tử sẽ bị gió thổi bay đi mất".
Lâm Viễn bất giác cười khẽ, giơ tay đem sợi tóc trên trán Trần Dật vén qua sau tai, lộ ra gương mặt anh tuấn, tựa hòi càng trở nên trầm ổn so với lần trước" Dạo này trời lúc nóng lúc lạnh, cho nên không ăn uống được, qua chút thời gian thì sẽ ổn thôi."
" Vậy ngày mai ta làm cho ngươi chút canh sơn tra."
" Được"
.............
Mỗi khi Trần Dật trở về, lớp học của Lâm Viễn sẽ nghỉ vài ngày, dành ra chút thời gian bầu bạn với đối phương, cho dù chỉ là một người nháo, một người thì cười.
Lâm Viễn chống cằm nằm yên trên giường, an tĩnh nghe Trần Dật kể lại chuyện lú thú trên giang hồ, nói đến chỗ kích động thì quơ tay múa chân, so với sách vở càng thú vị.
" Nương tử ta kể cho ngươi nghe, hai tháng trước ta đến kinh thành, ở ngoại ô gặp một đám sơn tặc cướp tân nương, vốn dĩ ta còn định tiến lên bênh vực kẻ yếu, kết quả vị tiểu công tử bị bắt cóc đó vẻ mặt hung dữ trừng mắt với ta, nói ta cút đi đừng phá hư chuyện tốt của hắn, ngươi nói xem thế đạo bây giờ làm sao vậy, bị bắt cóc mà còn vui vẻ, cuối cùng ta vẫn chưa có đánh với tên đầu lĩnh một trận..." Mới vừa định nói thì Trần Dật bị nhét vào miệng một miếng bánh ngọt, khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Lâm Viễn tiến lên mổ mổ môi hắn, cuối cùng cắn một cái trừng phạt, " Đừng suốt ngày tìm người tỉ thí, ngươi bị thương ta làm sao bây giờ."
" Không đâu, võ công củ vi phu ở trên giang hồ là số một số hai, làm sao bị thương dễ dàng như vậy được."
Trần Dật kéo tay Lâm Viễn, sợ người không tin, nhưng càng nói hắn càng phát hiện lông mày của nương tử nhăn càng chặt, vì thế lập tức sửa miệng," Vi phu bảo đảm lần sau sẽ không, nhìn sự tình rõ ràng rồi mới làm, nếu đối phương không khiêu khích ta liền không chủ động ra tay có được không."
Lâm Viễn hừ một tiếng nhỏ, sau đó thuận thế bị người kia ôm vào trong ngực nhẹ giọng trấn an. Trước sau như một ấm áp ôm ấp làm trái tim vẫn luôn hoảng loạn của hắn bình tĩnh một ít, ác mộng ngày xưa cũng dần trở nên mờ ảo.
.....
Thành hôn mấy năm, tình cảm bọn họ vẫn gắn bó keo sơn như lúc mới cưới. Nhưng Trần Dật ôm người, cảm thấy trước mắt như giấc mộng Nam Kha, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ là nương tử của hắn quá mức ôn nhu sao, ôn nhu đến mức hắn thấy được bị thương trong đáy mắt, dày đặc không hoà tan được.
Bi thương kia, là bởi vì hắn xa nhà? Hay là vì ai?
.........
Lẩm bẩm lời nói còn chưa nói xong, tì nữ Vân Nhi liền tiến vào xin chỉ thị.
" Thiếu trang thủ, thiếu phu nhân, bên ngoài có khách tới chơi, tự nhận là cố nhân của thiếu phu nhân, hỏi có thể gặp nhau được không?"
Nghe hai chữ cố nhân, Lâm Viễn theo bản năng nắm chặt tay áo Trần Dật, nên tới chung quy vẫn phải tới.
" Nương tử?"
Cùng với ta. Lâm Viễn hơi hé miệng, vẫn không đem câu này nói ra.".... Tướng công, ta muốn ăn bánh sơn tra do ngươi làm."
" Bây giờ ta đi làm cho ngươi."
" Ừ"
Trần Dật ám chỉ ánh mắt cho Vân Nhi, để nàng lát nữa chuẩn bị đồ vật. Hắn đã nhận ra sự khác thuongef của Lâm Viễn, tuy rằng đối với vị cố nhân kia rất tò mò, nhưng chuyện Lâm Viễn không muốn cho hắn biết, hắn chỉ có thể làm bộ không biết.
.......
Sau khi Trần Dật rời đi, Lâm Viễn đứng dậy, đối với gương đồng nở ung dung sửa lại y quan, muốn kéo ra một nụ cười, nhưng giống như trước, như thế nào cũng mang theo cổ lạnh lẽo, đơn giản cũng không muốn giả vờ nữa.
Ở trước mặt người nọ giả vờ lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi.
Một đời này, nụ cười của hắn chỉ muốn để cho một mình Trần Dật.
........
Khi Lâm Viễn đi đến phòng khách, Tĩnh Nghiêu đang khí định thần nhàn pha trà, động tác nước chảy hoa trôi, ưu nhã quý khí, phảng phất như hắn nghĩ mình đang ở hoàng cung, chứ không phải nhà tranh tầm thường.
" Viễn nhi tại sao không tiến vào?"
Lâm viễn hạ xuống trong mắt cảm xúc, tiến lên tất cung tất kính chắp tay hành lễ" Thảo dân tham kiến thái tử điện hạ, không biết thái tử điện hạ quang lâm hàn xá, không có từ xa tiếp đón, mong thái tử điện hạ thứ tội."
Nghe vậy Tĩnh Nghiêu hơi ngừng tay đang pha trà, sau đó giống như không có chuyện gì tiếp tục giúp Lâm Viễn châm trà. " Viễn nhi xa cách quá, trước kia ngươi vẫn luôn gọi ta là Nghiêu ca ca."
" Trẻ con vô tri, để điện hạ chê người rồi."
"... Lại đây ngồi đi, sau này liền miễn những nghi thức xã giao đó, chúng ta cũng không xa lạ như vậy."
" Vâng, điện hạ."
Lâm Viễn ngồi xuống đối diện tĩnh Nghiêu, tuy là nói chuyện phiếm, nhưng hai người thật lâu cũng không nói gì. Chuyện Tĩnh Nghiêu muốn hỏi quá nhiều. Vì sao lúc trước lại rời đi? Vì sao không từ mà biệt? Vì sao từ bỏ tiề đồ tốt đẹp? Vì sao cam chịu ở mao lư này chịu khổ? Chẳng lẽ cũng vì một người sao?
Hắn và Lâm Viễn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lý tưởng của Lâm Viễn, khát vọng của Lâm Viễn so với ai khác hắn càng rõ ràng, cho nên hắn tuyệt đối không tin vì một nam nhân mà Lâm Viễn nguyện từ bỏ hết thảy.
Nhưng không đợi Tĩnh Nghiêu hỏi, Lâm Viễn mở lời " Điện hạ, mấy ngày trước thảo dân có đọc một quyển sách, chuyện xưa bên trong vô cùng thù vị, không biết điện hạ có hứng thú nghe thảo dân nói không."
" Có thể làm cho Viễn nhi cảm thasy hứng thú câu chuyện, dĩ nhiên là muốn nghe."
"... Đó là chuyện xưa của quân và thần..."
.............
Trần Nguyên vốn là con trai của đương triều tả tướng, sau đó là công thần, từ nhỏ được tuyển vào cung làm thư đồng cho Thái Tử.
Ở hoàng cung ngươi lừa ta gạt, thứ không thể thiếu chính là âm mưu tính kế, huống chi vị trí Thái Tử nhiều người đỏ mắt, một thư đồng như hắn cũng không thể không tiểu tâm đề phòng.
Mười lăm tuổi, hắn dùng mưu kế tiến vào càng hung hiểm triều đình, khi đó trong mắt các lão thần bất quá chỉ là đứa trẻ con, cho dù phụ thân quyền cao chức trọng cũng không thay đổi được gì. Nhưng vì ba năm sau, để khi Thái Tử vào triều thuận lợi một ít, hắn cam chịu hết thảy làm khó dễ, trào phúng, làm nhục, tiểu tâm phòng bị, lôi kéo nhân mạch.
Hắn vóin muốn làm trung thần, lại dần trở thành nịnh thần.
Hắn biến thành người mà mình ghét nhất, vì quyền thế không từ thủ đoạn, vì chèn ép Tam Hoàng Tử đảng, không từ thủ đoạn nào, thậm chí mạng mình cũng không ngại cược, chỉ vì đem người hắn yêu đưa lên đế vị.
Hắn cũng không biết từ khi nào đối với Thái Tử sinh ra tình cảm khác lại, chỉ biết ngày Thái Tử đại hôn, hắn đập vỡ hết đồ trong phủ, say rượu đến sáng.
Sau, Tam Hoàng Tử bị buộc tội mưu phản, hắn mang binh tiêu diệt, sấn loạn, hắn sai người hạ độc vào nước của tiên hoàng.
Thái Tử thuận lợi đăng cơ, hắn thành công thần lớn nhất, nhưng ở bữa tiệc thưởng công, một đạo thánh chỉ đem công của hắn đều đánh mất.
Hắn vị phong phi, ít ngày nữa vào cung.
Thái Tử nói, sẽ sủng hắn một đời.
Thái Tử nói, sẽ cùng hắn bạch đầu giai lão.
Mà hắn, tin.
Ngôi cửu ngũ chịu nằm dưới thân hắn thừa hoan, hắn làm sao không tin được.
Vì thế hắn thành hậu cung duy nhất nam phi, địa vị chỉ sau hoàng hậu.
Mà cái giá phải trả, hắn bị Trần gia gạch tên khỏi gia phả, Trần gia danh tiếng xuống dốc không phanh.
.....
Trần gia trưởng tử vì quyền thế địa vị, vượt qua quân thần chi lễ, bò lên long sàng, khiến Trần gia từ đây một bước lên trời.
Câu này trở thành vũ khí tốt nhất để các triều thần công kích phụ thân hắn.
Mà hắn lại bất lực.
Cuối cùng phụ thân hắn cáo lão hồi hương, trước khi đi cũng không muốn gặp hắn một lần, chỉ để người lưu lại một câu.
Quân là quân, thần là thần.
Lúc ấy hắn nghĩ không ra, chỉ cho ràng phụ thần trách hắn thích người không nên thích.
Sau đó, khi hắn hiểu thấu đáo, đã không thể quay đầu lại.
.............
Những ngày tháng ở hậu cung, Thái Tử, phải nói là Hoàng thượng.
Hoàng Thượng mỗi trưa sẽ tới cùng hắn dùng bữa, giảng thuật việc triều đình ban sáng, cùng hắn tham khảo phương pháp ứng đối, mà buổi tối, để tránh cho triều thần khuyên can, Hoàng Thượng mỗi tháng chỉ ở tẩm cung hắn nghỉ lại 5 ngày, rốt cuộc nam tử vô pháp sinh con, không thể khiến hoàng thượng khai chi tán diệp cho hoàng thất.
Hắn cho dù không muốn, cũng biết con đường này là do hắn chọn, không oán không hận.
Hắn bắt đầu học được cân bằng hạu cung cùng triều đình, học được trong một đám tú nữ chọn cho hoàng thượng người có khả năng trợ lực nhất. Học được mặt không đổi sắc chọn cho hoàng thượng hậu phi có tư cách sinh hạ hoàng tử, càng học được làm quen với sự cô độc và đố kỵ.
.........
Người trong hậu cung đều nói hoàng thượng sủng hắn, bởi vì bất luận hắn muốn thứ gì, hoàng thượng đều sẽ đưa, đến ban thưởng vật quý hiếm, hay ân điển, tất cả đều là hắn được chọn trước, ngay cả hoàng hậu đều phải nhường hắn vài phần. Nếu như không phải nam tử không thể làm hậu, sợ là vị trí hoàng hậu đều đã đổi chủ.
Nhưng thứ hắn thật sự muốn, hoàng thượng vĩnh viễn không cho được.
...............
Ngày qua ngày, nhìn ngự hoa viên hoa tàn lại nở, người tỉa hoa thay đổi một lần lại một lần, đôi khi hắn nghĩ, mình tiến cung thật sự đáng giá sao, làm bạn bên cạnh ái nhân, vì sao lại dần mỏi mệt.
Mỗi ba năm một lần tú nữ vào cung, chắc chắn sẽ nhấc lên màn hậu cung tranh sủng, vì cân nhắc lợi hại, hắn ngày ngày tính kế, chế hành các cung, tranh cãi vừa bình ổn, lại một vòng nữa tiến vào...
Chỉ cần có quyền lợi, tranh đấu sẽ không dừng lại, cho dù hắn cói ts né tránh cũng không thể tránh.
Hắn đã nhớ không được lần cuối cùng mình có thể ngủ ngon là khi nào, là khi chính mình bị hãm hại là mưu sát con vua, sau đó được sửa lại án là xử sai? Hay là lần bị vu hãm tư thông với hậu cung phi tần, được hoàng thượng ôm ra từ nhà lao?
Hẳn là trước lúc bị hoàng hậu hạ độc đi, sau khi trúng độc, gặp lạnh toàn thân phiếm đau, sao lại có thể ngủ ngon.
Huống chi, hoàng hậu thích nhất hẹn hắn thưởng mai vào mùa thu đông.
Hắn đã từng nói với phụ thân, chỉ cần được ở bên cạnh hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng còn yêu hắn, cái gì hắn cũng có thể chịu đựng, có lẽ đây chính là báo ứng.
.............
Có lẽ ngày ấy trời quá xanh, tiếng ve quá ầm ĩ, hắn ma xui quỷ khiến đi đến vọng hà đình mà trước đây không hề đặt chân đến, muốn nhìn hoa sen lay động, lại thấy được cảnh hoàng thượng phủ thêm áo khoác cho tứ vương gia đang ngủ ở đình hóng gió. Khi đó hắn cười, cười đến nước mắt dính ướt cả gương mặt.
Hoàng thượng nói hắn có trái tim tinh tế, thông tuệ hơn người, có thể nhìn thấu thế sự cùng nhân tâm, nhưng hắn tình nguyện rằng mình nhìn không thấu.
Bình thường hoàng thượng nhìn hắn, trong mắt có nghiêm túc, có tán thưởng, có tín nhiệm, chỉ không có thương tiếc cùng tình ý như khi nhìn tứ vương gia.
..........
Đêm đó hoàng thượng đến, làm đến hơn phân nửa, hắn hỏi hoàng thượng, hắn luôn miệng gọi nguyên nhi, là gọi hắn Nguyên trong Niên Nguyên, hay gọi tứ vương gia Viên trong đoàn Viên.
Đó là lần đầu bọ họ cãi nhau, cuối cùng hoàng thượng đá cửa bỏ đi, hắn sai người đóng cửa cung.
Bế cung, không nhận hoàng ân.
............
Hắn hẳn phải nhìn thấu sớm hơn, đáng tiếc trước kia hắn cho rằng hoàng thượng yêu hắn, cho dù phát hiện, cũng nguyện ý tin tưởng đối phương. Nhưng một khi thứ gọi là yêu bị trần trụi xé mở, hết thảy cũng sáng tỏ.
Hoàng thượng cưới hắn, bởi vì e sợ quyền thế trong tay hắn.
Uỷ thân dưới thân hắn, bởi vì muốn hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ cánh chim, lưu lại hậu cung.
Hoàng thượng sủng hắn, bởi vì hắn là trợ lực duy nhất của hắn, hơn nữa, là trợ lực duy nhất không có uy hiếp.
Quân là quân, thần là thần.
Nếu lúc trước bọn họ gặp nhau, quân là quân, thần không phải là thần, cho dù vào hậu cung cũng có thể đổi nửa phần chân tâm, nhưng không nên nhất, quân là quân, thần là thần, lại vượt qua quân thần chi lễ, quân thần đối với nhau, chỉ có tính kế.
..............
"...."
" Sau đó thì sao?" Tĩnh Nghiêu thấy Lâm Viễn thật lâu không lên tiếng, không khỏi hỏi kết quả.
Lâm Viễn bị đánh gãy suy nghĩ, hoàn hồn, hạ mắt vì chính mình đổ ly trà,"... Đoạn sau thảo dân đã quên mất, bât quá là si tâm sai phó, kết cục như thế nào lại có gì đáng quan tâm chứ?
" Thái tử điện hạ, nếu người là Trần Nguyên, biết trước kết cục người có vào cung không?"
Tĩnh Nghiêu trầm mặc một lát, đem tay đặt trên tay của Lâm Viễn, " Ta không phải Trần Nguyên, cũng không phải là vị hoàng thượng kia, càng sẽ không để Viễn nhi bước lên vết xe đổ của Trần Nguyên."
Vậy thì buông tha ta đi.
Lâm Viễn rút tay về, " Thảo dân chỉ đùa một chút thôi, thái tử điện hạ chớ để ý, giờ đã gần đến hoàng hôn, phu quân của ta hẳn đã làm xong đồ ăn, thái tử điện hạ muốn lưu lại không?
Một câu phu quân làm Tĩnh Nghiêu không nhịn được bật cười, Lâm Viễn lãnh đạm cự tuyệt càng khiến hắn không chịu được, bọ họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn tin hắn, nhưng cuối cùng hắn lại phản bội hắn, hắn xem hắn là cái gì! Hắn vốn là của hắn!
" Viễn nhi, nhiều năm trước, ở hội đèn lồng trong đêm nguyên tiêu, ngươi từng đưa cho ta một lồng đèn hoa đào, trên viết ' Việt Nhân Ca', ta cho rỪng ngươi với ta tâm ý tương thông, nhưng tại sao trong một đêm lại xa cách với ta, lại bỏ đi cùng người khác, ta đã làm gì sai sao!"
"... Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi, trản hoa đăng kia vốn là phu quân tặng cho ta, nhưng ta lại không thích hoa đào quá diễm lệ, lại thấy trong tay thái tử điện hạ không có gì, liền mượn hoa hiến phật thôi.
" Tốt, tốt, tốt."
Tĩnh Nghiêu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn đang vẻ mặt đạm nhiên, áp xuống lửa giận, " Là ta tự mình đa tình, hôm nay đã quấy rầy rồi, hôm khác lại đến bái phỏng"
Lâm Viễn đứng dậy cung kính chắp tay thi lễ" Cung tiễn thái tử điện hạ."
.........
.......................
.........
Ban đêm.
Lâm Viễn một mình an tĩnh nằm trên giường, nhớ lại mọi chuyện của hôm nay.
Dĩ ngiên Tĩnh Nghiêu không có kí ức của kiếp trước, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cùng Trần Dật có thể an ổn qua ngày.
Chỉ là nơi này không thể ở lại lâu, ngày mai liền bảo Vân Nhi thu thập hành lí đi.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị mở ra, Trần Dật bưng chén nước đường đi vào.
"Nương tử, uống chén chè đậu xanh rồi ngủ tiếp, giải nhiệt."
" Ừ"
Lâm Viễn ngồi dậy, Trần Dật một muỗng một muỗng đút hắn ăn.
" Ngọt không? Ta để thêm mật hoa mà nương tử thích."
"... Tướng công, ngày mai chúng ta rời khỏi Huyền Sơn trang đi, mấy ngày trước mẹ viết thư nói nhớ chúng ta."
" Được, nghe nương tử, đợi lát nữa ta kêu Vân Nhi thu thập."
" Được"
Một chén chè đậu xanh rất nhanh đã thấy đáy, nhưng đút cho Lâm Viễn ăn xong Trần Dật không có ra ngoài, mà là do dự, hiển nhiên là có chuyện muốn nói. Chiều nay bởi vì hắn không yên tâm khi để Lâm Viễn ở một mình, cho nên lén bay lên nóc nhà ngồi xổm nghe lén bọn họ nói chuyện, sau khi nghe xong vấn đề muốn hỏi quấn đầy mình.
Nhưng mà hắn nghẹn một hồi, lại chỉ nghẹn ra được một câu:" Nương tử, ngươi thích ta hay là thích Tĩnh Nghiêu kia?"
Lâm Viễn hỏi lại" Ngươi cảm thấy thế nào"
" Hắn cùng ngươi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà chúng ta chỉ mới ở chung mấy năm, hơn nữa mấy năm nay ta còn thường xuyên ở bên ngoài... Còn có, chiều nay, ánh mắt ngươi nhìn hắn rất kỳ quái, giống như, giống như hoài niệm cái gì, có phải là..."
" Ta muốn ngủ, đêm nay ngươi ngủ thư phòng đi" Dứt lời, Lâm Viễn không thèm để ý đến Trần Dật, xoay người nằm xuống, đối mặt vách tường nhắm mắt lại.
Kỳ thật chiều nay tâm hắn làm sao không loạn chứ, xác thật hắn còn yêu" Tĩnh Nghiêu" cũng có thể nói tình yêu này đã bị thời gian mài dũa, trở thành bản năng cùng thói quen của hắn, nhưng là " Tĩnh Nghiêu" nào, hắn không thể phân biệt.
Trần Dật đứng trước cửa sổ, tay nắm chặt lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, giãy giụa nửa ngày vẫn không có ý định đi ra ngoài, tiềm thức nói cho hắn biết, sau khi xuất hiện vấn đề không thể bỏ đi, nếu đi vấn đề sẽ trở nên phức tạp.
..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net