Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà bật khóc qùy xuống đất
       _ Tam tỉ chết là do do....
       _ Người nói đi mẫu thân con vì sao mà chết
       _ Ngày trước khi mẫu thân con hạ xin con ra trong lúc đó bà ấy đang bị bệnh nên mọi người xa lánh không ai quan tâm chỉ có đại tỉ là hay đem thuốc đến cho bà ấy. Nhưng mỗi ngày mỗi uống thuốc bà ấy lại càng phát điên và yếu dần. Ta đã nghi là có chuyện gì ẩn khuất trong đây , nên mới lén lúc theo dõi đại tỉ.  Lúc đó ta mới biết là đại tỉ có bỏ một số thứ gì đó vào trong thuốc của mẫu thân con. Tuy biết nhưng ta không thể làm gì được khi đại tỉ biết là âm mưu của mình đã bị ta biết nên mới đẩy ta đi lên núi.....
Cô tức giận đùng đùng mặt đỏ lên.  Khốn khiếp bà ta quả là độc ác,  trời thật không có mắt kẻ ác thì được sống vui vẻ còn mẫu thân ta phai chịu khổ trăm bề .cô chưa kịp nói lời nào thì nhìn thấy bên ngoài khói rất nhiều,  từ từ lan vào bên trong
         _ Cháy cháy rồi,  mau dập lửa....
         _ Tại sao lại cháy ngay lúc này! 
         _ Chắc đại tỉ đã biết ta về sợ ta nói mọi chuyện cho con biết,  con mau chạy đi ta xin lỗi vì làm luyên lụy con.
          _ người Đừng nói vậy , chúng ta sẽ cũng nhau thoát ra ngoài .con sẽ vạch trần tội của bà ta.
Nói xong cô lấy cái mền to nhúng vào trong thùng nước mà tiểu Yến chuẩn bị cho cô tấm.  Cô quấn quanh Tiểu Yến và ngũ nương
           _ tiểu thư cô làm gì vậy ?
           _ Hai người mau chạy ra ngoài đi ta , ta sẽ ra sao.
            _ sao con không ra cùng    
            _ con còn một số đồ phải lấy hai người đi đi! 

Nói xong cô dùng lực đẩy mạnh hai người về phía trước.  Thật ra cái mền chỉ đủ cho hai người,  hai người vô tội ta không muốn hai người vì ta mà chết. Ngọt lửa bắt đầu lớn dần lên bao vây lấy cô,  ngoài cửa có một nam nhân lao vào ôm lấy cô chạy ra.  Do hít khói quá nhiều nên làm cô mê mang.
          _ Ngươi.... Ngươi.....
Rồi cô ngất đi,  hắn đỡ cô ra ngoài ẩm cô vào phòng rồi kêu tiểu Yến và ngũ nương chăm sóc cho cô. Khoảng nữa cảnh giờ sau cô tỉnh dậy
         _ Ta đang ở đâu đây...
        _ Tiểu thư cô tỉnh rồi à
         _ tiểu Yến!  Không phải ta đã chết rồi sao
         _ Lúc đó may có vương Gia xong vào biển lửa cứu tiểu thư
         _ Vương Gia sao ?
Cô liền leo xuống giường,  cô chạy ra ngoài tìm hắn tính cảm ơn nhưng không thấy. Vậy là at nợ huynh một ân tình .
       Ngày hôm sau chín là ngày thành hôn của cô và Vương Gia.  Sáng hôm đó mọi người trong nhà,  ngoài ngỏ đều náo nức sôn sao.  Cô thay đồ xong hết tất cả,  cô quay ra nói với Tiểu Yến                 
         _ Em Có muốn đi theo ta đến Vương phủ không?
         _ Em muốn đi theo tiểu thư
         _ Được vậy ta đi
Bà mai đi vào kêu cô ra,  cô chùm khăn đỏ đi theo bà mai ra kiệu hoa,  mọi người đều ồ ạt vổ tay.
         _ Tân nương đẹp quá,  nghe nói hôm qua cô ta sém chết trong biển lửa may có Vương Gia cứu đó
         _ đã bước vào biển lửa mà vẫn đại cát vượt qua là có điềm tốt.
          _ chúc mừng Lương Nhi cô nương 
          _ cảm ơn mọi người
Không ngờ bọn họ cũng quan tâm đến ta như vậy. cô bước lên kiệu con tiểu Yến thì đi theo sao kiệu,  đến cửa Vương Gia mọi người đứng rất đông.  Nào là tiếng cười nói,  tiếng của trẻ con rồi tiếng pháo rất náo nhiệt . Cô vén màng hoa ra tính nhịn thử thì tiểu Yến đứng đằng sao kêu nói nhỏ vào kiệu. 
            _ Không được làm vậy đâu tiểu thư
            _ Ta biết rồi
Trước kiệu Vương Gia đi ra đá kiệu hoa,  ngài đá xong thì cùng mọi người đi vào trong dự tiệc còn bà mai thì dắt cô lên Tân phòng. Trời bắt đầu tối bụng cô đói không chịu được nữa,  cô giở khăn chùm đầu ra kím gì ăn cái đã,  đói quá. Cô tính lấy cái bánh ăn thì có người đi vao, cô chui vào tủ xem thử. Vương gia bước vào
        _ Nàng đừng chốn nữa mau ra đây cho ta.  
Sao hắn biết là mình đang trốn ở đây!  Không lẽ hắn là Dương tiển.... Hihi không thể chắc hắn đoán mò
         _ Nàng có ra hay không,  hay là muốn ta bồng nàng ra.
Nàng đẩy mạnh cửa tử ra
         _ Ta có chân không cần ngươi phải bồng.... Ple
            


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net