Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Thẩm Tả Ý luật sư ở văn phòng luật Đường Kiều.” Ăn xong bữa sáng, đến giờ làm, cô không có thẻ nhân viên nên đến quầy tiếp tân báo tên họ.

Tiếp tân nói: “Luật sư Thẩm, mời cô cứ đi thẳng vào, ở cửa thang máy có thư kí Lâm đang chờ cô.”

Họ đã chuẩn bị chu đáo.

Quả nhiên vừa đến thang máy, thì có thư kí Lâm đang chờ cô. Dẫn Tả Ý lên thẳng văn phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô. Đợi Tả Ý để đồ xuống, rồi lại dẫn cô đi xem xung quanh.

“Bên này là toilet.”

“Bên này là phòng trà nước. Nếu cô muốn uống gì thì cứ lấy trong tủ lạnh. Tất nhiên cô cũng có thể gọi tôi đưa sang.”

“Tầng trệt là cantin nhân viên. Phiếu cơm của cô để trong ngăn kéo bàn làm việc, có cả thẻ nhân viên tạm thời. Sau này thành nhân viên chính thức cô phải cung cấp hồ sơ có ảnh chụp mới có thể làm thẻ đàng hoàng.”

Lúc đi đến cánh cửa phòng cuối cùng không có bảng hiệu, tiểu Lâm nói: “Đây là phòng nghỉ riêng, của Lệ tiên sinh.”

“Lệ tiên sinh là ai?” Tả Ý chưa nghĩ, đã bật hỏi. Ở đây chắc là có rất nhiều người họ Lệ.

“Là tổng giám đốc Lệ,” Tiểu Lâm cười, “Nhưng anh ấy không thích người khác gọi như vậy.”

“Cô Lâm là thư kí của Lệ tiên sinh?”

“Đúng thế.”

“Vậy công ty toàn để thư kí tổng giám đốc đón tiếp nhân viên mới hay luật sư mới đến sao?” Người ở phòng nhân sự đâu hết rồi? Nhưng Tả Ý nuốt câu ấy xuống.

Tiểu Lâm kiên nhẫn vẫn giữ nụ cười, “Chuyện này, có thể cho thấy ông Lệ vô cùng xem trọng sự hợp tác giữa chúng tôi và Đường Kiều.” Cô cười vô cùng chuyên nghiệp.

cdcd

Nhiều ngày sau, Tả Ý nhận ra đây chẳng những không ai nhàn tản, mà còn cả ngày phải làm việc vất vả.

Đang làm việc thì nhận được điện thoại.

“Tả Ý, là tôi.”

“?” Tả Ý nhất thời không kịp phản ứng.

“Dương Vọng Kiệt.” Anh đành phải xưng tên, giọng nói thoáng hụt hẫng.

“A.” Tả Ý vội nói, “Tôi bận đến chóng mặt rồi.” Người đó là bà con với đồng nghiệp Ngô Uy Minh, là đối tượng lần trước được Ngô Uy Minh mai mối. Kiến trúc sư, hiện đang làm việc trong một công ty xây dựng nhà ở.

Tả Ý không ngờ mới mấy ngày đã vứt người ta ra khỏi đầu.

“Vẫn chưa ăn cơm à?”

Ăn cơm? Tả Ý nhìn ra cửa sổ, trời đã tối hẳn, còn cô một mình cặm cụi bên máy tính lại không hề nhận ra.

“Cùng ăn bữa cơm đi, tôi đến đón em ngay.” Dương Vọng Kiệt nói.

Tả Ý làm xong việc, tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Cô rời phòng đến thang máy, nơi đó còn có một người chờ thang máy.

Là Lệ Trạch Lương.

Người đó nghe tiếng chân xoay qua, thấy Tả Ý, thì mỉm cười.

“Chào Lệ tiên sinh.” Tả Ý lên tiếng chào trước.

Lệ Trạch Lương gật đầu chào. Hai người chưa chính thức gặp mặt, anh ta biết cô hay không biết cô, cả hai trường hợp đều rất bình thường.

“Ting──” Cửa thang máy mở ra.

Lệ Trạch Lương ngầm để Tả Ý vào trước.

Tả Ý chẳng nhường nhịn làm gì.

Trong thang máy chỉ có hai người.

Hai người đứng kế nhau nhìn thẳng ra trước, bên trong thang máy được lau chùi sáng bóng, phản chiếu cả hình ảnh hai người. Tả Ý bất giác nhìn sang, cô mang giày cao gót cũng chỉ cao đến lỗ tai anh ta.

Thang máy dần dần đi xuống. Khoé miệng và mặt mày anh ta cứ vương nụ cười.

Tuổi còn trẻ mà khi cười đã có nếp nhăn rồi? Lúc bấy giờ lòng Tả Ý không nén nổi phải thốt câu hỏi như thế.

“Muộn thế này cô Thẩm mới về à.” Lệ Trạch Lương cuối cùng lên tiếng. Xem ra anh ta nhớ cô.

“Có chút việc đến giờ mới làm xong.” Tả Ý vừa nói vừa vuốt vuốt tóc, khi cô hồi hộp lại vô thức có hành động này.

Lúc cô thả tay xuống, Lệ Trạch Lương nhìn mặt kiếng phản chiếu, ánh mắt lơ đãng quét qua mặt cô.

“Hình như bên ngoài đang mưa.” Lệ Trạch Lương nói.

“Ồ!” Tả Ý không ngờ anh ta nói câu này, “Sức khoẻ tôi tốt lắm, không lo.”

Nói xong câu đó, Tả Ý nhất thời cảm giác mình trả lời hơi ngu, cho là ai cũng thích mình, không chừng người ta học theo tính cách người Anh, muốn bàn đến chuyện thời tiết mà thôi.

Lệ Trạch Lương không khỏi nở nụ cười, khi anh ta cười, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, không hề để lộ răng, có phần kín đáo mà không giả tạo. Chẳng lẽ đây là bình dị dễ gần trong truyền thuyết? Tả Ý lại nhủ thầm trong lòng.

Cô vừa xuống đến lầu một, thấy Dương Vọng Kiệt ở cửa đợi cô.

Dương Vọng Kiệt và Lệ Trạch Lương hai người gật đầu chào nhau. Dương Vọng Kiệt bình thường vốn diện mạo và tài năng đều hơn gấp đôi người khác, vậy mà lúc này đứng cạnh Lệ Trạch Lương lại thấy chỗ nào cũng tầm thường.

Dương Vọng Kiệt tuy cũng tự biết, nhưng không để ý, sắc mặt thản nhiên.

Tả Ý đi đến che chung ô với Dương Vọng Kiệt, chào tạm biệt Lệ Trạch Lương.

Xe họ chạy vòng lại, thấy Lệ Trạch Lương vẫn đang đợi xe. Tả Ý bỗng lấy làm lạ, sao người như anh ta không lái xe mà đi.

“Tiên sinh vừa nãy, chân hình như có tật.” Dương Vọng Kiệt vừa lái xe vừa nhìn Lệ Trạch Lương ngoài cửa sổ nói.

“Hả?”

“Tuy là lúc đứng nhìn không ra, nhưng khi bước đi lại hơi kì lạ, hơn nữa anh ta xoay người cũng đặc biệt chậm.”

Tả Ý quay phắt qua, nhìn Dương Vọng Kiệt, sắc mặt khiếp sợ, một lúc thật lâu cũng không bình tĩnh nổi. Xe đã chạy xa, cô mới hoảng hốt quay lại nhìn. Bóng dáng Lệ Trạch Lương xa dần không còn thấy rõ, dường như vẫn che ô đứng trong màn mưa bụi dày đặc.

Sao cô không nhận ra, cũng chưa từng nghe ai nói đến.

cdcd

“Sao? Người đó là Lệ Trạch Lương à?” Lúc ăn cơm, Dương Vọng Kiệt mới biết người đó chính là chủ của Lệ thị.

“Anh ta là huyền thoại của giới nhà đất.” Dương Vọng Kiệt cười, “Anh ta ra tay luôn rất nhanh, độc, chuẩn, trở thành công cụ chỉ hướng gió cho chúng tôi. Hai năm trước, mở mang khu đất mới đã khiến tên tuổi Lệ thị nổi như cồn.”

Chuyện này, Kiều Hàm Mẫn đã bảo cô chuẩn bị tài liệu để đọc rồi.

Trước khi chính phủ phát hiện ra khu đất đó, tập đoàn Nghiệp Hưng đã chụp chỗ đó, dự định phát triển một kế hoạch lớn, biến toà nhà này thành nơi cao cấp. Nào ngờ xung quanh khu này tuy tốt, nhưng lại không đồng bộ, tuyến đường sang trọng đến nơi này không xây dựng được. Lần đầu đến kì hạn giao nhà lại tổn thất, kết quả tài chính xoay vòng không tốt, ngày giao nhà cứ lần lữa kéo dài, toà nhà gần như đã muốn xuống cấp. Đến lúc muốn bán sang tay, lại chợt nhận ra người trong giới không dám giao dịch nữa.

Vào lúc này, Lệ Trạch Lương nhúng tay vào, thu mua với giá cực thấp, sau đó kí kết với chủ đất xung quanh, rồi đưa các chuyên gia nổi tiếng đến, tiến hành khai phá toàn bộ khu vực này, làm cho vùng đất mới khai phá trở thành khu lân cận của thành phố. Mạnh tay như vậy, nếu có một chút sơ sẩy, gia sản ba đời của Lệ thị sẽ tiêu tan trong phút chốc. Thế nhưng, anh ta lại thành công. Năm đó, Lệ Trạch Lương hai mươi sáu tuổi.

“Bây giờ, Nghiệp Hưng vẫn còn là công ty cò con ở thành phố A, còn Lệ thị đã trở thành bá chủ trong giới.” Dương Vọng Kiệt than thở.

cdcd

Từ nhà hàng đi ra, trời đã tạnh mưa, khí đêm vô cùng mát mẻ.

Tả Ý bỗng có hứng, trên đường về ghé vô siêu thị mua vật dụng hàng ngày với Dương Vọng Kiệt. Trả tiền xong, chợt nghe có tiếng gọi, “Luật sư Thẩm!”

“Cô Hướng, chào cô.” Tả Ý quen cô ta, là Hướng Văn Tình, đương sự trong một vụ lúc trước.

“Lâu quá không gặp cô.”

“Cô làm ở đây à?”

Hướng Văn Tình mặc đồng phục xám đậm của nhân viên phụ trách.

“Vâng.” Cô cười, “Công việc này không nhẹ nhàng như trước đây, nhưng tôi khá thích.”

“Chu An Hoè không làm phiền cô nữa chứ?”

“Vâng. Cám ơn cô, luật sư Thẩm. Nếu không có cô, giờ tôi không biết thế nào.”

“Không cần cám ơn.” Tả Ý đáp, giọng nói chân thành.

Bảo vệ quyền lợi chính đáng của phụ nữ là ước nguyện ngay từ lúc cô làm luật sư.

Trên đường đi, Dương Vọng Kiệt hỏi cô: “Cô gái xinh đẹp đó cũng bị vướng đến toà án à?”

Tả Ý thở dài, người bình thường rất khó nhìn thấy nỗi khổ của Hướng Văn Tình.

“Ai cũng có chuyện khó khăn.”

“Sao? Tôi hiếu kì rồi, có thể cho tôi biết được không?”

“Không có gì. Hướng Văn Tình cũng không tránh né quá khứ của cô ấy.”

Qua đèn xanh đèn đỏ, xe chạy về hướng nhà trọ của Tả Ý.

“Cô ấy tốt nghiệp đại học thì làm việc ở ngân hàng Huy Hỗ.”

“Công ty lớn là khao khát của người trẻ tuổi.”

Tả Ý không tiếp lời, lại nói tiếp: “Nào ngờ bị cậu ấm con ông chủ nhiều lần quấy rối, Văn Tình đường cùng mới khiếu nại với công ty, cậu ấm Chu thẹn quá hoá giận mới sai người đón đánh, còn suýt nữa huỷ luôn khuôn mặt. Sau đó, tôi làm luật sư bên nguyên của cô ấy.”

“Sau đó, Chu An Hoè bị tù bốn tháng.” Dương Vọng Kiệt đã đọc tin này trên báo.

Tả Ý chỉ kể qua loa mấy câu về mối quen biết của hai cô, nhưng không kể khó khăn gian khổ biết bao nhiêu ở đoạn giữa.

“Em cũng phải đề phòng tên Chu An Hoè đấy.”Dương Vọng Kiệt nói.

cdcd

Buổi tối, Ngô Uy Minh anh không ra anh, em không ra em gọi điện hỏi thăm Tả Ý.

“Hôm nay đi làm ở công ty lớn sướng không?”

“Cũng toàn xã hội người ăn thịt người cả thôi.”

“Được cao thủ Lệ Trạch Lương ăn còn đỡ hơn anh ở đây bị vụ ly hôn tra tấn.”

Nghe anh nhắc đến Lệ Trạch Lương, Tả Ý đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Lệ Trạch Lương bị...” Nói nửa chừng, bỗng cảm thấy không lịch sự lắm, nên sửa miệng, “Chân anh ta bị tật gì à?”

“Hình như mấy năm trước bị thương trong vụ tai nạn xe.”

“Trời ạ! Sao mấy người ai cũng biết, chỉ có em là ngốc nhất thôi.” Chỉ khi nào cô và Ngô Uy Minh cười nhạo nhau, giọng nói mới trở nên trẻ con thế này.

3.

Hôm sau, Tả Ý lại đến công ty sớm.

Cô ngồi trên chiếc ghế hôm qua trong công viên nhỏ, thấy Lệ Trạch Lương từ trên xe bước xuống. Anh ta cũng đi làm đúng giờ như mọi bữa, và không đậu xe ở bãi đậu dưới tầng hầm.

Lúc này Tả Ý nhìn thật kĩ, đùi phải anh ta quả nhiên có tật. Nhưng cụ thể là thế nào, tạm thời không rõ lắm. Chẳng qua không phải què quặt thật sự, nhưng đúng là tốc độ đi của chân trái chậm hơn một chút, lúc nhấc chân cũng thấp hơn.

Anh ta bước lên bậc thềm, vào toà nhà.

Tả Ý đi theo sau.

Anh ta bỏ qua thang máy, mà đi thang bộ.

Chắc chắn, anh ta muốn đi thang bộ. Sau khi biết chắc, Tả Ý trợn mắt. Có lẽ nào? Phòng làm việc của anh ta ở tận lầu 23. Dù cô là người khoẻ mạnh cũng sẽ mệt đứt hơi.

Nhưng Lệ Trạch Lương quả thật đi lên thang bộ.

Thang bộ cứ hết một tầng sẽ ngoặt 180 độ, người đi trước sẽ không thấy người đi phía sau. Vì thế Tả Ý nhón chân rón rén đi theo sau.

Hai người một đi trước một theo sau, trên cầu thang vọng lại tiếng bước chân của Lệ Trạch Lương. Bước chân lúc đầu nhanh đến nỗi Tả Ý không theo kịp, từ từ chậm lại, sau đó là tập tễnh. Vì thế, Tả Ý nép ở dưới này chờ anh ta, chờ tiếng bước chân chầm chậm đi lên, mới quẹo qua.

Bỗng nhiên cô hiểu vì sao anh ta lại đến công ty sớm như vậy, một người ở đây vật lộn với cầu thang dài dằng dặc. Người đàn ông này, trên thương trường cho dù hô mưa gọi gió, nhưng vẫn không muốn người khác nhận thấy sự tự ti của bản thân.

Lầu 19. Tả Ý mệt đến choáng váng nhưng vẫn không quên ngó chừng tầng trên. Sau đó, lần thứ ba mươi bảy, cô quẹo qua. Đột nhiên, vừa ngẩng đầu cô sững sờ đứng đờ một chỗ.

Lệ Trạch Lương dừng ngay đấy, đối diện với cô, bắt quả tang tại chỗ.

Lúc bấy giờ Tả Ý đầu bù tóc rối, mặt mũi bơ phờ, đã cởi giày cầm trên tay từ hồi nào, cả người toàn mồ hôi, vô cùng thảm hại, còn bị bắt tại trận là đang theo dõi.

“Cô Thẩm, thật là cao hứng, sáng sớm đã đi thang bộ.” Lệ Trạch Lương hài hước nói.

Anh ta mệt đến mặt mày trắng bệch, giọng điệu lúc nói không hề nghiêm khắc, nhưng kết hợp với biểu hiện như cười như không kia làm cho Tả Ý nghe gió lạnh từng cơn thổi qua ót.

Tả Ý lau mồ hôi, trong lòng âm thầm nói phét, “Đâu có, cũng giống hứng thú của Lệ tiên sinh anh thôi, thảo nào trùng hợp đến thế.” Nhưng mà, anh ta là nồi cơm của cô và cả Đường Kiều, huống chi cô tự biết đuối lí, không dám phản bác, đành nói thầm hai câu nhằm lấy lại bình tĩnh.

Sau đó, hai người im lặng đứng đó.

Im lặng.

Kiểu im lặng lâu lắc này làm Tả Ý hơi chột dạ.

Dù sao, cũng là cô rình lén bí mật của anh ta.

Cô hắng giọng, quyết định lên tiếng phá vỡ tình hình căng thẳng.

“Mỗi ngày luyện tập một giờ, sẽ khoẻ mạnh làm việc năm mươi năm.” Cô đành liều mạng nói câu đó, mặc kệ có đúng hay không, nhưng dù gì với nhà tư bản hút máu ăn thịt người mà nói, nửa câu sau so ra có lẽ dễ lọt tai hơn, “Hôm nay hết một giờ của tôi rồi, Lệ tiên sinh mời anh tiếp tục.”

Tả Ý nói xong, nhanh chóng vòng qua Lệ Trạch Lương, định chạy lên lầu 19.

“Luật sư Thẩm.” Không ngờ lúc đi ngang thì Lệ Trạch Lương giữ cánh tay cô lại.

Tả Ý kinh ngạc nhìn anh ta.

“Hình như cô khá hiếu kì về tôi.” Lệ Trạch Lương híp mắt cười mờ ám, lại không buông tay ra.

Tả Ý không thể nhúc nhích cổ tay bị anh ta nắm chặt cứng, mặt đỏ cả lên.

Tư thế này làm cô cảm thấy thật có chút đen tối.

“Tôi... tôi...” Bình thường cô cãi nhau với Ngô Uy Minh mồm năm miệng mười bây giờ biến đâu mất, tôi hồi lâu, cuối cùng đảo mắt nghĩ ra một câu: “Toàn thể chị em tập đoàn Lệ thị, lớn có chị lao công sáu mươi tuổi, nhỏ có mấy em mười tám tuổi, đều rất hiếu kì về Lệ tiên sinh.”

Lệ Trạch Lương nhướn mày.

“Anh là thần tượng của toàn thể chị em nhân viên, vì Lệ tiên sinh anh anh minh thần vũ, anh tuấn phi phàm, anh dũng cái thế, anh hùng khí...” Còn một chữ “đoản” ngay cửa miệng, Tả Ý vội vàng nín bặt.

Lệ Trạch Lương vẻ mặt bình thản như thường, khoé miệng mang nét cười.

Cái gì cũng thủng, chỉ có mông ngựa là không thủng*, người này đúng là tự kỉ cuồng.

(*Nguyên văn là ngàn thủng vạn thủng, mông ngựa không thủng: ý chỉ những người thích nghe lời xu nịnh, tâng bốc )

Tả Ý không khỏi oán thầm một hồi.

Bỗng dưng, cửa cầu thang bật mở, một bà chị mặc đồ lao công đi vào.

Bà chị thấy Lệ Trạch Lương thì gật đầu chào: “Lệ tiên sinh, chào ngài.”

Dứt lời, liếc lại nhìn Tả Ý, liếc thêm cái nữa nhìn tư thế thân mật của hai người, bà chị ra vẻ tỉnh ngộ, nhanh chóng lùi ra.

Mười phút sau, tai tiếng về Lệ Trạch Lương, lại tăng thêm một chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net