[Q1 - C17,18]: Khương Sinh, làm bạn gái của tớ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Khương Sinh, làm bạn gái của tớ đi

Từ lúc Tiểu Cửu xuất hiện, ba người chúng tôi đã tăng lên thành bốn người. Mỗi ngầy Tiểu Cửu đều bám lấy Bắc Tiểu Vũ như một con dơi. Thật ra tôi và Lương Sinh cũng không muốn làm bóng đen, nhưng Tiểu Cửu nói: Xí, giữ ban ngày ban mặt thế này, hai bóng đèn các cậu có thể tỏa sáng được bao nhiêu?

Tôi lén nói với Lương Sinh: Dù thế nào thì em cũng không thích Tiểu Cửu.

Lương Sinh nói: Không sao đâu, Bắc Tiểu Vũ cũng chỉ vui chơi được một thời gian thôi. Em quên lúc cậu ấy theo đuổi Kim Lăng ở lớp em rồi à? Chỉ một cái bánh pút - đing nhỏ cũng khiến cậu ấy quên được Kim Lăng, anh nghĩ cũng khoảng mấy lần nữa thôi thì cậu ta cũng sẽ quên Tiểu Cửu.

Tôi nói: Thế em cứ an tâm chờ người thay thế vậy.

Sự xuất hiện của Tiểu Cửu đã chiếm hơn nửa thời gian của Bắc Tiểu Vũ. Trước giờ tôi chưa từng thấy Bắc Tiểu Vũ quan tâm đến cô gái nào như vậy. Nhưng tôi nghĩ cô Tiểu Cửu này không được bình thường, Bắc Tiểu Vũ đối tốt với cô thì cô lại xem thường, còn nếu cậu ấy không tốt thì cô nàng lại làm bộ ngọt ngào yêu thương.

Chỉ là, trường hợp đầu tiên chiếm đa số so với trường hợp thứ hai.

Bình thường họ cãi nhau thì luôn cãi đến long trời lỡ đất. Tiểu Cửu thì kiêu căng nhìn Bắc Tiểu Vũ, như một nữ hoàng quyền uy. Tôi rất muốn nói với Bắc Tiểu Vũ rằng cô gái như Tiểu Cửu không đáng để cậu phải hẹn hò, nhưng tôi không dám nói. Tôi nghĩ Lương Sinh đã sai rồi, địa vị của Tiểu Cửu trong lòng Bắc Tiểu Vũ vốn không thể so sánh với tình cảm bạn bè bình thường được. Mặc dù tôi vẫn không có chút hảo cảm nào với con dơi Tiểu Cửu.

Lúc Tiểu Cửu không bám người thì cô sẽ kéo theo một băng lớn, cưỡi mô tô phân khối đến trước trường chờ Bắc Tiểu Vũ, làm cho khói bay mù mịt.

Tôi trốn sau lưng Lương Sinh, Lương Sinh nói với Bắc Tiểu Vũ: Tớ và Khương Sinh không đi được, các cậu chơi vui vẻ nha.

Tiểu Cửu không muốn, cô nói muốn cùng đi chơi, tách riêng như vậy là có ý gì? Nói xong còn kéo tay, túm tôi lên mô tô, rồi phóng xe. Đám người kia cũng rồ ga chạy đi như bay phía sau Tiểu Cửu.

Tôi ngồi phía sau Tiểu Cửu mà lạnh run, cố quay đầu lại gọi Lương Sinh.

Tiểu Cửu nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lương Sinh đã sắp đuổi kịp thì nói: Khương Sinh, cô thật tốt số, có người anh tốt như vậy! Khương Sinh, cho tôi anh của cô đi.

Gió lớn quá nên những lời của cô còn chưa kịp lọt vào tai tôi đã bị gió thổi bay.

Tiểu Cửu dừng xe lại.

Lúc Lương Sinh đuổi theo thì đã thở không ra hơi, anh vẫn mạnh mẽ kéo tôi từ phía Tiểu Cửu ra sau lưng mình: Tiểu Cửu, em cứ lo chuyện yêu đương của mình đi, sao lại động vào em gái anh?

Tiểu Cửu cười quyến rũ: Bởi vì em thích anh mà.

Bắc Tiểu Vũ nghe được những lời này, cậu ta bước tới tát Tiểu Cửu một cái, dấu tay đỏ ửng như hoa đào nở rộ trên gương mặt ưa nhìn của Tiểu Cửu. Người của Tiểu Cửu lập tức vây lấy Bắc Tiểu Vũ, Tiểu Cửu vẫn cười quyến rũ như trước, bảo bọn họ tránh ra, cô nói với Bắc Tiểu Vũ: Tôi không hề yêu anh. Người tôi thích chính là Lương Sinh.

Bắc Tiểu Vũ kéo tôi lại rồi ôm vào lòng, cậu ta nói: Tiểu Cửu, anh thích em như vậy mà!

Sau đó cậu ta hôn mạnh lên mặt tôi.

Tôi sửng sốt.

Lương Sinh đẩy Bắc Tiểu Vũ ngã xuống đất, anh nói: Đừng chạm vào em gái tôi!

Bắc Tiểu Vũ rên lên một tiếng nhưng lại không ra tay. Tôi nhìn thấy chút ưu thương trong đôi mắt Tiểu Cửu, ánh mắt ấy khiến tôi nhớ lại Lương Sinh lúc còn bé.

Đám người Tiểu Cửu bỏ đi, chỉ để lại bụi mịt mù.

Tôi kéo Lương Sinh rồi kéo Bắc Tiểu Vũ.

Tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, tớ biết cậu đau khổ, nếu vậy thì khóc đi.

Bắc Tiểu Vũ lau vết máu ở khóe miệng, nói: Khương Sinh, làm bạn gái của tớ đi.

Tôi nhìn Lương Sinh rồi khẽ gật đầu.

Tôi không còn cách nào khác, nữ sinh tên Tiểu Cửu kia thật là một con dao sắc bén vô tình, cứ thế mà cười quyến rũ, từ từ rạch nát mối quan hệ của ba chúng tôi.

Tôi hỏi Lương Sinh: Sao lại không thích em làm bạn gái của Bắc Tiểu Vũ?

Lương Sinh nói: Vì Bắc Tiểu Vũ cũng không thích em.

Tôi hỏi anh: Anh, anh thích Vị Ương à?

Lương Sinh nhìn tôi một hồi lâu, không nói một lời.

Tôi cười nói: Vị Ương rất đẹp. Anh, gừng đã nở hoa chưa?

Lương Sinh lắc đầu, anh nói: Anh vẫn đang chờ nó nở hoa.

Tôi nói: Anh, em đã lớn rồi, anh không cần phải xen vào chuyện của em nữa.

Chương 18: Khương Sinh nói: Tiểu Cửu, con mẹ cô

Phục trang của Bắc Tiểu Vũ ngày càng mốt, cậu ta bắt đầu viết vẽ lung tung lên đồ đạc, mỗi ngày đi qua mấy bức tường là y như rằng trên đó có mấy hình vẽ xấu xí.

Mỗi ngày, Lương Sinh chuẩn bị bữa trưa cho tôi, còn tôi thì ngồi sau xe đạp của Bắc Tiểu Vũ, cùng cậu ta đi tìm bức tường phù hợp.

Bắc Tiểu Vũ nhìn thấy bức tường mà mình thích thì sẽ dừng lại, sau đó giống như nổi điên mà vẽ nguệch ngoạc nên một bức tranh. Thực ra, căn bản tôi không nhìn thấy chút nghệ thuật nào từ những bức vẽ của cậu ta, tôi chỉ có cảm giác rằng cậu rất nhớ Tiểu Cửu, điên cuồng nhớ cô ấy.

Tôi nghĩ nếu tôi là con trai, tôi sẽ không nén giữ yêu thương, khiến nó trở nên nhức nhối, phai mòn. Tôi cũng sẽ như Bắc Tiểu Vũ, điên cuồng yêu, điên cuồng nhớ như vậy.

Thứ sinh sôi không ngừng không phải thứ gì khác, chỉ là yêu. Yêu một người, nếu không cho cô ấy biết thì cũng như không yêu mà thôi.

Mỗi ngày nhìn cậu nổi điên. Cũng có nhiều lần, chúng tôi bị bảo vệ đuổi đánh đến không còn đường trốn, đều là Lương Sinh đột nhiên xuất hiện giải vây. Nhưng Bắc Tiểu Vũ không cảm kích Lương Sinh, ánh mắt cậu nhìn Lương Sinh lạnh lẽo đến đáng sợ. Cậu ta chỉ vào Lương Sinh: Là Khương Sinh muốn đi theo tao, là nó thích tao, tao cũng không có xin nó!

Lương Sinh hung hăng đẩy Bắc Tiểu Vũ vào tường, anh nói: Bắc Tiểu Vũ, cậu không được bắt nạt Khương Sinh.

Bắc Tiểu Vũ nhìn tôi cười: Khương Sinh, cậu em, là tôi với cậu quen nhau hay ba tôi đang nói chuyện tình cảm vậy.

Người trên đường không ngừng chỉ trỏ, tôi xấu hổ hét lên: Lương Sinh, anh cút đi! Anh mau cút đi!

Lương Sinh đau lòng nhìn tôi, sau đó buông Bắc Tiểu Vũ ra.

Ánh mắt của anh khiến lòng tôi lạnh lại, tôi nhắm mắt, dùng sức cầm túi sách đánh lên đầu anh. Tôi lại quên mất, trong túi còn có cà mèn, là bữa trưa Lương Sinh chuẩn bị cho tôi. Lúc anh đưa cho tôi còn dặn dò: Khương Sinh, phải ăn thật nhiều vào, gầy quá Lương Sinh không thương đâu.

Mà giờ đây hộp cơm từng lớp rơi trên đầu anh, máu từ trán chảy xuống xối xả, nước thịt văng đầy trên đầu, hòa cùng với máu của anh. Lương Sinh yếu ớt chỉ vào tôi, nói với Bắc Tiểu Vũ: Kéo Khương Sinh ra, nó sợ máu. Nói xong câu đó mới an tâm bất tỉnh.

Trong bệnh viện, Lương Sinh nằm trên giường, ra giường sạch sẽ, đầu quấn vải trắng.

Vị Ương nói: Không ngờ đó, Khương Sinh, nhìn cậu gầy như vậy mà lực tay cũng không vừa đâu.

Tôi biết Vị Ương trách tôi. Đúng vậy, Lương Sinh là của cô ấy, cô ấy có quyền trách tôi. Tôi nhìn Lương Sinh, anh lặng lẽ nằm trên giường bênh. Lúc còn bé, tôi rất thích những lúc anh ngủ, cuộn người nằm bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. Hai cái đầu nhỏ tựa vào nhau, giống như hai cây nấm sống nương tựa vào nhau, kiên cường sinh trưởng.

Thời gian cứ thế như thoi đưa, từ nay về sau sẽ không còn hai đầu nấm nhỏ cùng tựa vào nhau, cùng kiên cường sinh sôi. Một cây nấm, và... một cây nắm khác, họ đã tách rời nhau, được gọi là Lương Sinh và Khương Sinh.

Khương Sinh là em gái, Lương Sinh là anh trai.

Tôi yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đứng trong đại sảnh che miệng khóc nấc.

Lương Sinh nói sai rồi, thực ra thế giới nhỏ như vậy đấy! Nhỏ đến mức có một số việc vĩnh viễn chỉ có một lựa chọn. Lựa chọn ấy, suốt đời không thể thay đổi.

Bắc Tiểu Vũ một mình uống rượu giải sầu, nhìn thấy tôi cũng không ngẩng đầu lên.

Cậu u sầu như vậy, tôi ngồi đối diện cũng u sầu cùng cậu. Cậu ta uống một chén, tôi uống một chai. Bắc Tiểu Vũ cười, cậu nói: Khương Sinh, cậu không cần hủy hoại bản thân mình, cậu đang tự giết chết mình đấy, tớ không có cách nào thích cậu cả.

Tôi lấy bia hất vào mặt cậu, nhìn bộ dạng chật vật của cậu rồi cất tiếng cười to: Tớ nói này Bắc Tiểu Vũ, tớ cũng muốn van xin cầu thích tớ đấy.

Chúng tôi đều đã say mèm.

Bắc Tiểu Vũ say rồi ôm bàn khóc, vừa khóc vừa gọi: Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.

Còn tôi say thì liều mạng đập bàn, tôi cũng chỉ khóc chứ không dám gọi, tôi nhìn Bắc Tiểu Vũ kêu vui vẻ như vậy, cuối cùng nhìn không được phải gọi: Nấm ơi, nấm à.

Cuối cùng, phục vụ lại đem ra cho tôi và Bắc Tiểu Vũ một đĩa nấm hương.

Chúng tôi cũng không thèm động đũa, nhưng Bắc Tiểu Vũ chỉ còn nhiều lắm là tám đồng.

Trên đường về, cậu vừa đi vừa hoảng, cậu nói: Con mẹ nó Khương Sinh, may là cậu gọi nấm hương, chứ cậu mà kêu cá muối hay tổ yến thì con mẹ nó tớ phải đánh chết cậu rồi!

Cậu hoảng hốt về trường, còn tôi hoảng hốt đi tìm Tiểu Cửu.

Tôi đã theo dõi Bắc Tiểu Vũ rất nhiều lần mới biết được nơi Tiểu Cửu ở, chỗ đó là nơi hỗn tạp và bẩn thỉu vô cùng.

Tôi cũng không thèm gõ cửa mà lao thẳng vào phòng Tiểu Cửu, tôi mở miệng mắng: Con mẹ nó Tiểu Cửu, sao cô ở cái nơi bẩn thế này cơ chứ.

Vừa mở mắt đã thấy đầu Tiểu Cửu bị đè trên bàn, xung quanh là một đám đàn ông. Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, con mẹ nó, cô chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên!

Tôi nói: Tiểu Cửu, con mẹ cô, tôi muốn chạy nhưng mà uống nhiều quá chạy hết nổi rồi. Nói đến đấy thì tôi lung lay lắc lư đủ kiểu, nhìn một người đàn ông dễ nhìn bước tới. Anh ta thật sự rất đẹp trai, đẹp trai như vậy, đẹp như vậy đẹp như vậy, đẹp như người tôi yêu thương mơ thấy vô số lần, tôi nói với anh ta: Anh để bọn họ tránh chỗ khác đi, tôi có lời muốn nói với Tiểu Cửu.

Trai đẹp kia giật mình nhìn tôi, anh ta không nghĩ rằng một con nhỏ ăn chơi chẳng có chút sát thương nào như tôi lại không có mắt như thế. Thực ra, anh ta sai rồi, tôi không phải con nhỏ ăn chơi, tôi là học sinh tốt. Chỉ là tôi cũng sẽ có lúc buồn bã, mà không vui thì sẽ uống say.

Anh ta đưa mắt nhìn người đang túm tóc Tiểu Cửu, đầu cô ta được tự do.

Tôi vòng vèo cả người, ợ một tiếng, không thấy rõ Tiểu Cửu ở chỗ nào, tôi chỉ xác định vị trí của cô ta rồi nói: Tiểu Cửu, cô nghe cho kỹ đây! Nếu như cô dám làm chuyện có lỗi với Bắc Tiểu Vũ! Tôi, tôi, tôi sẽ giết cô! Vừa nói, tôi vừa bước tới chỗ Tiểu Cửu, nhưng mà chân mềm nhũng, lại ngã thẳng vào lòng người đàn ông kia, cảm giác vô cùng thoải mái. Sau đó tôi vô cùng sung sướng mà ói lên "chỗ dựa" thoải mái này, rồi trợn mắt ngất đi.

Trọng điểm: Tiểu Cửu và Khương Sinh sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm? Rốt cuộc Tiểu Cửu đã đắc tội với ai? Người đàn ông đẹp trai kia là ai? Anh ta là người thế nào? Giữa anh ta và Khương Sinh sẽ xảy ra chuyện gì? Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ còn có chuyện gì nữa, mời đón xem chương kế tiếp của Lương Sinh, liệu đôi ta có thể không đau thương?

Tâm sự của Khương Sinh: Cô nàng ăn chơi Tiểu Cửu xuất hiện, phá hoại sự bình lặng của ba người chúng tôi. Vì cô ở trước mặt Bắc Tiểu Vũ nói thích Lương Sinh khiến cậu ta đoạn tuyệt với Lương Sinh.

Trước đó, Bắc Tiểu Vũ nói cho tôi biết, Lương Sinh thích Vị Ương, vì sao tôi lại đau lòng như vậy chứ, nấm ơi nấm à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net