[Q1 - C25,26]: Thiếu gia lên cơn điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Thiếu gia lên cơn điên

Tôi cẩn thận nghe máy, nói một câu: Alo.

Cảm giác không nói nên lời ấy, trong khoảnh khắc đó, lòng tôi lại nhen nhóm thứ cảm xúc bất an lo lắng, giống như lông vũ tinh tế chạm vào cỏ nhọn. Chỉ có điều lúc đó tôi không tự hỏi mình rằng vì sao bản thân lại luôn có cảm xúc khác thường ấy khi gặp người đàn ông này?

Giọng của Trình Thiên Hữu truyền tới, âm khàn khàn, có chút biếng nhác, tôi mơ hồ cảm nhận được đôi môi mỏng hơi khô nẻ của anh ta vì mấy ngày trước bị thương nặng. Anh ta nói: Khương Sinh, là cô à?

Tôi khẽ ừ một tiếng, mở to mắt nhìn về phía Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng dùng đôi mắt lanh lợi trừng tôi.

Trình Thiên Hữu ở đầu máy bên kia sau khi xác định là tôi thì đột nhiên quát lớn: Khương Sinh, cô là heo à? Cô cầm điện thoại của tôi cho ai rồi?!

Điện thoại? Tôi đột nhiên ngây người. Trình Thiên Hữu mắng: Phải, hay là cô đưa điện thoại cho Ninh Tín...

Tôi chăm chú nghe điện thoại, lặng lẽ hỏi Tiểu Cửu: Hôm đó tớ cầm máy của Trình Thiên Hữu rồi để đâu?

Tiểu Cửu giật mình nhìn tôi, nói: Anh ta nửa sống nửa chết gọi điện cho cậu cũng chỉ vì một cái điện thoại? Tên thiếu gia đó có phải trẻ con không vậy?

Tôi nói: Tiểu Cửu, tớ cũng quên mất là đưa điện thoại của anh ta cho ai rồi. Này Tiểu Cửu, không phải cậu nói Trình Thiên Hữu là một kẻ đáng sợ à? Có phải là tớ tiêu rồi không?

Tiểu Cửu nói: Tên thiếu gia đó cũng không phải không hiểu lý lẽ, cậu cứ nói thật cho anh ta biết đi.

Tôi thấp thỏm áp điện thoại lên tai, có vẻ Trình Thiên Hữu đã mắng mệt rồi nên trong điện thoại chỉ còn tiếng thở hổn hển. Tôi nói: Lúc đó tôi gấp quá nên đã quên mất đưa điện thoại của anh cho ai rồi. Nhưng mà, tôi thực sự không có giữ nó...

Trình Thiên Hữu ngắt lời tôi, nói: Tôi biết là cô giữ nó, Ninh Tín thấy cô làm việc nghĩa nên cũng đưa không ít thù lao, tay cô còn muốn giữ thêm bao nhiêu tiền nữa chứ?

Lời của anh ta khiến tôi buồn bực, thiếu chút nữa là chửi: Con mẹ nó tên công tử thúi, đại gia Khương Sinh tôi có lòng tốt cứu cái mạng nhỏ của anh, anh cho là anh đáng bao nhiêu tiền? Khương đại gia tôi dù có nghèo đến mức sống chui trong hang thì đống tiền của mấy người giúp tôi được bao nhiêu gạo? Mẹ kiếp anh có phải không có não không hả? Quên, là tôi không có não! thế nên mới cứu tên khốn nạn như anh!

Đương nhiên nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không dám nói ra. Tôi và Tiểu Cửu không giống nhau, tôi là đứa trẻ bị nên giáo dục truyền thống đầu độc, lúc nào cũng bước đi kiểu thục nữ. Dù mắt tôi đầy phẫn nộ, dữ tợn đáng sợ thì giọng nói của tôi lại cực kỳ dịu dàng bình thản, tôi nói: Không phải anh cần điện thoại à, có cần bảo Ninh Tín tới trả công cho tôi không? Nói thật, tôi còn chẳng thèm, muốn lấy gấp thì anh tới lấy, còn không thì chờ chị hai này về rồi đưa trả lại cho...

Trình Thiên Hữu ở đầu dây bên kia muốn nổi điên, tôi chợt nghe có giọng nữ phát ra, giọng nói ngọt ngào khéo léo, cô nói: Thiên Hữu, anh cần gì phải làm khó dễ một cô nhóc chứ? Sau câu này, giọng nói đó vang lên ở bên tai, cô nói: Là Khương Sinh à? Có thể là Thiên Hữu đau quá nên muốn đập phá, em đừng buồn nhé. Anh ấy cũng không phải vì chuyện điện thoại đâu, mà vì giận chị mấy ngày trước để em lại ở ngõ Loan, mấy ngày nay không có chuyện gì cũng tìm chị hỏi, lo em bị trả thù hay gặp phiền phức. Vì khó liên lạc được với em, mà điện thoại cũng không phải lý do chính, anh ấy chỉ muốn biết em có an toàn hay không thôi. Khương Sinh, anh ấy có lòng tốt, em đừng giận nha.

Không cần đoán tôi cũng biết người có thể khiến Trình Thiên Hữu vừa giận sôi gan trở nên yên phận như vậy là ai, ngoại trừ cô nàng Ninh Tín mới hơn hai mươi tuổi mà có thể kinh doanh một chỗ ăn chơi lớn số một số hai thì còn ai khác chứ?

Đương nhiên tôi cũng không phải kẻ ngốc, nếu Ninh Tín đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể bày tỏ tình cảm thắm thiết quan tâm đến tình trạng hiện tại của Trinh Thiên Hữu. Ninh Tín cười nói: Khương Sinh, khi nào nhập học thì đến chỗ chị chơi.

Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.

Tiểu Cửu nghi ngờ nhìn tôi: Có chuyện gì đấy?

Tôi đưa lại máy cho Bắc Tiểu Vũ: Không có gì, tên thiếu gia ấy lên cơn điên, bệnh dại. Nhưng mà Tiểu Cửu này, cậu nói xem cái điện thoại kia tớ đã đưa cho ai chứ?

Tiểu Cửu nói: Đừng nghĩ nữa, cứu anh ta cũng không sao. Nhưng mà Khương Sinh, tớ không nghĩ ra ai dám ra tay với con ông trời thế chứ? Hơn nữa, Khương Sinh này, tớ đã nói với cậu, Trình Thiên Hữu cũng là một kẻ da dày thịt béo, một hai người không dễ dàng đánh gục anh ta được đâu, đó là lý do tớ vẫn không yên.

Tôi nhìn Bắc Tiểu Vũ, sau đó cười với Tiểu Cửu: Cậu đừng nói khó hiểu như vậy được không? Giống như là xã hội đen vậy.

Tiểu Cửu đảo mắt: Lẽ nào Khương Sinh cậu nghĩ rằng tớ nói về xã hội trắng?

Tôi chu mỏ: Dù sao thì Trình Thiên Hữu cũng không có da dày thịt béo, cậu lại nói thế, tớ không thể nói cậu khó hiểu à?

Tiểu Cửu hừ lạnh: Khương Sinh, người tình trong mắt hóa Tây Thi, chẳng qua tớ chỉ nói thân thủ của tên thiếu gia kia tốt mà thôi. Thôi kệ nó, sau này tớ không nói chuyện về Trình Thiên Hữu cho cậu nghe nữa, con mẹ nó, tớ bực mình rồi.

Bắc Tiểu Vũ nói: Tiểu Cửu, đi thôi, qua nhà tôi ăn cơm đi. Đừng thảo luận triết học với Khương Sinh nữa.

Tôi ngắt một cọng cỏ nhỏ ngậm trên miệng, cười với Bắc Tiểu Vũ, tôi nói: Cậu bảo Tiểu Cửu qua nhà cậu ăn cái gì? Cái gian bếp lạnh ngắt ấy à?

Chuyện tôi nói là sự thật, từ khi ba Bắc Tiểu Vũ trong một đêm phất nhanh như vậy, mẹ cậu ta đã bắc đầu có tính khí thất thường. Hầu như ngày nào bà ấy cũng ra ngoài khóc lóc kể lể chuyện chú Bắc ở bên ngoại tình, từ người già bệnh nặng chờ chết, đến trẻ con mới sinh không lâu, rất nhiều trẻ con bị bà ấy dọa sợ đến gào khóc, trên đường lớn về giọng cứ liên tục không ngừng, so với tiếng ếch trong hồ còn ầm ĩ hơn. Nhưng mà, người của Ngụy Gia Bình đều nói mẹ của Bắc Tiểu Vũ bị thần kinh, vì nhiều năm rồi mà chú Bắc vẫn không qua lại với đàn bà ở Ngụy Gia Bình, hơn nữa, cũng chưa từng nói ly hôn với mẹ Bắc Tiểu Vũ. Mẹ Bắc Tiểu Vũ bắt đầu tín Phật tín Bồ Tát, rồi tin có Chúa cứu thế, sau đó pháp luân truyền ra ngoài, bà ấy bắt đầu làm đệ tử của đại sư Lý Hồng Chí, kết quả môn võ này bị cấm. Mẹ Bắc Tiểu Vũ lại tin một đạo tin lành mới xuất hiện ở Ngụy Gia Bình, là lạy Ngọc Hoàng đại đế gì đó. Từ đó về sau không nấu cơm nữa, còn thần thần bí bí nói với Bắc Tiểu Vũ là: Mẹ đây là ăn khỏi lửa nhân gian, chờ tu hành xong thì có thể biến thành thất tiên nữ. Lời này khiến Bắc Tiểu Vũ dở khóc dở cười, cậu ta nói: Khương Sinh, thất tiên nữ này giống như thủ tướng chính phủ ấy, còn có thể có nhiệm kỳ mới à?

Bắc Tiểu Vũ bị tôi nói cho cứng họng, tôi biết mình nói hơi quá rồi nên vội lôi kéo Bắc Tiểu Vũ và Tiểu Cửu nói: Đi, đến nhà tớ ăn mì Lương Sinh nấu, còn có trứng luộc nữa.

Chương 26: Kiếp trước, Khương Sinh là một con mèo vui vẻ

Ba chúng tôi về nhà thì thấy Lương Sinh đang rửa chân cho ba, kể cho ông ấy nghe mấy chuyện vui lúc còn ở trường, ánh mắt ba vô cùng bình thản, giống như ánh mặt trời ấm áp vuốt ve gương mặt trẻ trung của Lương Sinh, tham lam bắt lấy mỗi một biểu tình sinh động trên mặt anh.

Nhìn bức tranh thực này, lòng tôi đột nhiên có chút chua xót. Tôi ngây ngốc nghĩ, nếu như không có chuyện ở hầm mỏ mười hai năm trước, chắc Lương Sinh đã hạnh phúc, sống ở thành phố, gia cảnh khá giả, được giáo dục tốt, như một chàng hoàng tử. Lúc bé Lương Sinh từng nói cho tôi biết, lúc bốn tuổi anh đã bắt đầu học dương cầm. Có lúc anh mới sáng sớm lại chạy đến giường của tôi, mặt đầy hưng phấn nói: Khương Sinh, Khương Sinh, tối qua anh mơ thấy anh đàn dương cầm! Anh nói: Khương Sinh, chờ em lớn lên, anh dạy em chơi dương cầm, để em giống một công chúa chơi dương cầm, có được không?

Thế nhưng những mộng tưởng đã định trước sẽ càng lúc càng xa, lúc sáu tuổi Lương Sinh đến Ngụy Gia Bình, hết thẩy đều đã trở nên xa xăm mờ mịt, chẳng qua lúc đó Lương Sinh và Khương Sinh còn nhỏ như vậy, nhỏ đến mức không biết sau này sẽ khó có thể chịu đựng được, nhỏ đến mức cho rằng khi lớn lên, mơ ước sẽ thành sự thật.

Hay như lúc này, tôi cũng muốn nếu như có thể trao đối, tôi tình nguyện để ba bỏ mẹ, cũng không muốn sập hầm mỏ ở Ngụy Gia Bình, tôi tình nguyện chỉ biết Bắc Tiểu Vũ và đám trẻ con cùng nhau chơi đùa, tình nguyện chẳng kiêng dè gì mà nói tục, tình nguyện da ngăm đen người thô kệch như một người phụ nữ thôn dã, cũng không muốn Lương Sinh như bây giờ, chịu nhiều cực khổ như vậy, chịu nhiều tội lỗi như vậy.

Lương Sinh thấy chúng tôi đã về thì nói: Ba me đều đã ăn cơm rồi, anh chờ mấy đứa nãy giờ. Bốn tô mì để lâu quá đều nở hết cả rồi.

Bắc Tiểu Vũ cợt nhả cầm đũa lên nói: Lương Sinh, cậu chỉ biết ăn mì, không biết làm thứ khác để ăn à?

Tiểu Cửu nhìn Lương Sinh rồi giật lấy đôi đũa trong tay Bắc Tiểu Vũ nói: Thằng nhãi nhà cậu không ăn thì thôi, đừng có huyên thuyên như gái có chồng nữa được không?

Cái gì gọi là sang hèn cùng hưởng? Tiểu Cửu nói sang hèn cùng hưởng. Tôi không nghĩ ai có thể như Tiểu Cửu, một người chỉ mới học được một ít lại có thể đạt được loại cảnh giới xuất thần nhập quỷ này. Một câu này cũng thể hiện rõ Tiểu Cửu người ta học vấn thật uyên bác, có thể vận dụng thành ngữ của cổ nhân, này không phải gọi là thanh cao sao? Một "gái có chồng" nghe được như tôi chắc da gà rớt đầy đất, chẳng lẽ dùng không đúng tục ngữ thì sẽ trở thành thô tục à? Nhưng người ta cứ liên tục kết hợp như vậy, hơn nữa không nói sai chữ, không nói sai ngữ pháp, cũng không nghe ra nghĩa khác, nói tiếng phổ thông cũng cực kỳ tốt, cho nên có thể nói sau đó một đứa ngốc Ngữ văn như tôi không nghe thầy giảng mà học Tiểu Cửu một chút cũng có thể nhanh chóng tiến bộ rồi. Nói không chừng còn có thể xuất bản ra một quyển trích lời gì gì đấy, tuyển tập gì gì đấy, lừa gạt người tqa một chút, danh vang thiên cổ, tha phương muôn đời.

Lương Sinh gắp trứng gà trong chén mình bỏ qua cho tôi: Khương Sinh, em đang nghĩ gì đấy?

À. Tôi đột nhiên định thần lại, cười tươi nói: Em đang nghĩ cho xuất bản tuyển tập văn và vân vân gì đấy.

Chỉ mình cậu? Bắc Tiểu Vũ đột nhiên cười sặc sụa, nói với Lương Sinh: Còn nhớ không? Khương đại tiểu thư của chúng ta viết văn: Thấy "Trung Hoa nổi dậy đọc sách" khiến lòng tôi sục sôi... Thầy dạy Ngữ văn nói cái gì? Nói là: Khương Sinh, em có dâng trào thì dâng trào, nhưng có thể nào thì dâng trào cũng đừng trào đến mức rớt luôn chứ, em học toán thì được, sao môn Ngữ văn lại khiến người ta hộc máu như vậy!

Lương Sinh lén cười: Bắc Tiểu Vũ, cậu yên lặng ăn cơm đi, đừng chọc Khương Sinh nữa.

Tôi trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Vũ, làm mặt quỷ.

Đột nhiên Tiểu Cửu nhớ đến chuyện gì, cô hỏi: Khương Sinh, Bắc Tiểu Vũ nói nhà cậu có nuôi mèo, cậu giấu nó đâu rồi, sao tớ không thấy vậy?

Tiểu Cửu đột nhiên nhắc tới Tiểu Mễ khiến tôi hơi buồn. Lương Sinh nhìn bộ dạng đau khổ của tôi thì nói với Tiểu Cửu: Tiểu Mễ đã mất ba năm trước rồi. Sau đó anh vỗ vỗ đầu tôi: Khương Sinh, Tiểu Mễ nhà chúng ta là con mèo hạnh phúc nhất, vì nó có chủ nhân tốt như em.

Tôi khịt khịt mũi cười: Anh, em biết.

Cũng giống như Lương Sinh, Tiểu Mễ là một phần ký ức lúc còn bé của tôi, mỗi lần tôi khóc bị mẹ phạt đứng ngoài sân, Tiểu Mễ luôn ở dưới chân tôi, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Mễ, mượt mà như vậy dụi vào chân tôi. Có lúc, cái mũi nhỏ nhỏ khẽ thở ra hơi ấm nhẹ nhàng vờn quanh cổ chân tôi, giống như Lương Sinh, nó là sinh mạng cùng vui vẻ của tôi.

Trước khi Tiểu Mễ qua đời mấy ngày, nó không chịu để ý ai, tính tình có chút khó chịu.

Lương Sinh và tôi ôm nó đến bãi cỏ ở Ngụy Gia Bình, Tiểu Mễ an tĩnh nằm trong bụi cỏ, mắt híp lại, thỉnh thoảng hé mắt nhìn cây cỏ rậm rạp.

Tôi hỏi Lương Sinh: Kiếp sau, Tiểu Mễ có còn nhớ đường về không?

Lương Sinh nói: Đồ ngốc, làm gì có cái gọi là kiếp sau chứ?

Tôi cũng trở nên nóng nảy như Tiểu Mễ, đứng lên giậm với Lương Sinh, tôi nói: Anh gạt người, gạt người, gạt người! Có kiếp sau, có kiếp sau mà! Nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nước mắt cứ chảy xuống từng dòng, lăn tới khóe môi hồng nhạt của tôi.

Lương Sinh ngây ngốc nhìn tôi chảy nước mắt: Khương Sinh, em đừng khóc. Anh không muốn thấy em khóc.

Tôi lau nước mắt, toét miệng nở một nụ cười vô cùng khó coi với Lương Sinh: Lương Sinh, kiếp sau, em sẽ không làm em gái anh được chứ? Để Tiểu Mễ thay em làm em gái anh được chứ?

Lương Sinh vẫn không nói gì, ánh trăn cô đơn treo rất xa trên bầu trời, không nhìn thấy nhân gian tịch mịch.

Cũng chính là đêm đó, Tiểu Mễ mất tích, nói đúng hơn là nó đã qua đời. Người lớn nói, mèo là loài động vật rất kỳ lạ, lúc chết đi luôn tìm chỗ trốn, không cho người ta thấy.

Tôi luôn cảm thấy tất cả mèo con trên thế giới này đều là con gái, mà tất cả chó con đều là con trai, tất cả con gái giống mèo đều cẩn thận giấu kín tâm tư và vết thương của mình, rất sợ người khác phát hiện, còn những cậu trai giống chó con đều trung thành với ánh mắt của mình, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt của họ có thể tiết lộ cho cả thế giới biết.

Đêm đó, Lương Sinh ngồi trên đá mài ôn bài, tôi ngồi cạnh anh đung đưa chân, nhìn bầu trời, năm mười ba tuổi ấy, lần đầu tiên tôi biết thế nào là biệt ly, biệt ly cũng Tiểu Mễ.

Tôi hỏi Lương Sinh: Anh, anh có biết anh của kiếp trước gì cái gì không?

Lương Sinh khép sách lại, lắc đầu. Ánh mắt mát lạnh nhìn tôi như bầu trời như ánh trăng, tinh khiết mà trong suốt.

Tôi nói: Anh, nhưng em biết em của kiếp trước là cái gì.

Lương Sinh dùng sách gõ một cái lên đầu tôi, cười: Nói bừa. Khương Sinh à, anh nghĩ có khả năng kiếp trước của em là người thừa kế của Vương phù thủy. Không bằng sau này anh gọi em là Khương đại thần bà bà nha?

Tôi nhăn mặt nhíu mày, làm mặt quỷ với anh: Em nói này, thực sự em biết kiếp trước của mình là cái gì đấy. Kiếp trước em là một con mèo, như Tiểu Mễ vậy.

Tôi an tĩnh nhìn Lương Sinh, dưới ánh trắn, mắt Lương Sinh như sao, sáng sủa, dịu dàng thân thiết. Tôi nói: Lương Sinh, anh có tin không? Anh có một cô em gái, kiếp trước em là một con mèo.

Lương Sinh không hiểu nhìn tôi, lắc đầu nói: Sao em lại khẳng định như vậy? Khương Sinh?

Tôi nói: Thực ra là em cảm giác như vậy. Kiếp trước, em gái kia của anh không muốn kiếp sau làm em gái của anh nữa. Vì vậy nói với con mèo Khương Sinh kia rằng: Khương Sinh, kiếp sau em thay chị làm em gái của anh trai được không. Bởi vì, kiếp trước em là con mèo Khương Sinh, kiếp này trở thành em gái của Lương Sinh.

Gió thổi qua mái tóc tôi, ánh mắt Lương Sinh đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi: Vậy Khương Sinh, kiếp trước anh là cái gì?

Tôi liếc mắt một cái nói: Anh, anh chính là anh, kiếp trước anh vẫn là Lương Sinh.

Lương Sinh nhẹ nhàng à một tiếng: Còn em gái kiếp trước của anh đâu rồi?

Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mà nhảy xuống nền đá, đi mà quản cái em gái kiếp trước của anh ấy. Gì chứ, muốn làm hỗn loạn con mèo Khương Sinh à? Để cô ta cả đời đều không được sung sướng! Tôi ghét em gái kiếp trước của anh!

Tôi không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng...

Đến giờ Lương Sinh vẫn không biết, ba năm trước, lúc tôi vào phòng thì nước mắt đã thi nhau rơi xuống. Thật giống với lần chơi xuân năm ấy, bị cô giáo không chút lưu tình từ chối. Một khác đó, tôi mười ba tuổi đã tự sa vào lời nguyền không thể tự thoát ra được: Tôi tin chắc rằng mình của kiếp trước, chính là con mèo Khương Sinh vui vẻ, trở thành cô gái không cách nào vui vẻ được của kiếp này.

Chỉ là, Tiểu Mễ, xin em hãy nhớ kỹ dáng vẻ của Lương Sinh, để kiếp sau thay chị làm em gái Lương Sinh có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net