[Q1 - C31,32]: Lương Sinh nói câu đó với Khương Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Lương Sinh nói câu đó với Khương Sinh

Đêm hôm đó, tôi được Lương Sinh đưa từ phòng khám về trong trạng thái mê sảng. Tôi nói mình thật sự nên sống trong nước, làm một yêu tinh.

Tôi nói mình không phải là người, mà là một con mèo, một con mèo tên Khương Sinh.

Lương Sinh không ngừng đút nước gừng cho tôi, dùng khăn ướt đắp để tôi hạ sốt.

Trước sắc mặt của Lương Sinh, Tiểu Cửu và Bắc Tiểu Vũ cũng chỉ có thể đứng một bên im lặng. Mẹ và ba đứng một bên, tôi không biết họ có lo lắng hay không, vì trong mắt tôi, họ đều là người không thích cô đơn.

Mẹ Thất tiên nữ của Bắc Tiểu Vũ nghe nói tôi bị bệnh nên cũng chạy đến, nhìn tôi mê sảng trên giường thì nói với mẹ tôi: Sáng nay tôi mới nói với chị xong, đứa trẻ này phải vào tiên ban, tôi nói có đúng không? Đây là Ngọc hoàng đại đế câu hồn, các người nên để nó sớm lên trời hưởng phúc đi, đừng cản trở nó.

Nếu lúc này tôi nghe được lời của bà, chắc chắn tôi sẽ cười đến tỉnh, nhưng mà, lúc đó cái gì tôi cũng không nghe được. Ngón tay của tôi thỉnh thoảng lại đưa về phía không khí, như muốn nắm gì đấy, nhưng lại không biết muốn nắm thứ gì.

Mẹ Bắc Tiểu Vũ vừa thấy thì nói: Thấy chưa, Ngọc hoàng đại đế bắt tay của nó đấy. Nó muốn đi, mau đốt vàng mã đi!

Cuối cùng Lương Sinh không nhịn được, hất đổ chậu rửa mặt xuống đất, mắng mẹ của Bắc Tiểu Vũ: Bà già này tới đây nói nhảm cái gì thế hả, Khương Sinh mà có chuyện gì thì tôi chém chết bà!

Bắc Tiểu Vũ đẩy đẩy kéo kéo mẹ cậu ra cửa, Thất tiên nữ vừa nghe Lương Sinh muốn chém mình, vậy mà lại cười lớn nói với Bắc Tiểu Vũ: Con có nghe gì không, Ngọc hoàng đại đế cuối cùng cũng muốn mẹ, rất nhanh thôi mẹ sẽ công đức viên mãn, sắp trở thành Thất tiên nữ rồi...

Bắc Tiểu Vũ bước vào nói với Lương Sinh một câu: Xin lỗi.

Bắc Tiểu Vũ cười cười: Tớ cũng không ngờ rằng mẹ mình lại trở nên như vậy. Nói xong cuối cùng lại khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Lúc tôi tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau, Lương Sinh thấy tôi tỉnh dậy, vui vẻ cười giống hệt như vừa ăn thuốc chuột xong.

Tôi nói: Anh, sao em đói thế này?

Lương Sinh vội vàng bưng tô mì tới: Nào, anh đút em. Sau đó gắp từng miếng từng miếng cho tôi, trên mặt vẫn không thôi cười.

Tôi hỏi anh: Vị Ương đâu?

Anh nói: Sáng nay Bắc Tiểu Vũ đưa cô ấy về nhà rồi. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: Em có biết chị của Vị Ương tên gì không?

Tôi lắc đầu, nghi ngờ nhìn Lương Sinh: Chẳng lẽ tên Vị Hôn?

Lương Sinh cười cười nói: Quên đi, chờ em khỏe lại anh kể cho nghe chuyện này, IQ hiện tại của em có nghe cũng không hiểu. Nói xong anh thổi thổi mỳ trong bát rồi đút tiếp cho tôi.

Cũng vô cùng kì là rằng khi đó tôi không hề có chút hứng thú gì về chuyện đấy.

Lương Sinh nói: Khương Sinh, chờ em khá hơn, anh muốn cùng Bắc Tiểu Vũ đi làm công một tháng, chúng ta không thể chuyện gì cũng nhờ vào chú Bắc hết, em nghĩ sao?

Tôi gật đầu, thật ra tôi đang suy nghĩ, tôi cũng nên tìm một công việc thích hợp cho mình, kiếm ít tiền để trả lại điện thoại cho tên công tử Trình Thiên Hữu, tránh lại gặp xui xẻo gì.

Chỉ là, Trình Thiên Hữu và Ninh Tín có quan hệ thế nào nhỉ? Người yêu? Tình nhân? Kiều nữ và đại gia? Tỷ phú và tiểu bạch... Tôi càng nghĩ càng hiểu kỳ. Chỉ là hỏi Tiểu Cửu nhưng cô lại lộ vẻ coi thường nói: Về chuyện của tên công tử đấy à, cậu biết càng ít thì càng tốt. Hơn nữa, chị gái này cũng không phải giang hồ Bách Hiểu Sinh, làm sao mà biết được?

(Bách Hiểu Sinh: nhân vật trong tiểu thuyết Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long, người đã viết ra Binh Khí Phổ)

Trong lúc tôi dưỡng bệnh lại rất ít khi cười, tự tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Bắc Tiểu Vũ nói với Lương Sinh rằng: Tám phần mười là em gái ngốc của cậu choáng vàng nên mất dây thần kinh cười rồi.

Cho nên bọn họ bắt đầu cố gắng khiến tôi cười, Bắc Tiểu Vũ tạo đủ các hình dáng kỳ quái nhưng tôi ngay cả chút cảm xúc muốn cười cũng không có.

Bắc Tiểu Vũ nói: Khương Sinh, cậu còn nhớ không? Lúc đó cậu ôm Tiểu Mễ đi học, cô giáo nói ma sát với lông mèo sẽ có thể tạo ra dòng điện nhỏ. Cậu có còn nhớ lớp chúng ta có một đứa ngốc nói thế nào không?

Tôi lắc đầu.

Bắc Tiểu Vũ cười ha ha: Đồ ngốc đó nói, cô à, vậy nhà máy điện nuôi rất nhiều mèo đúng không? Ha ha ha ha, buồn cười không?

Tôi lắc đầu. Lương Sinh nói: Bắc Tiểu Vũ, hình như cậu quên nói thêm cho Khương Sinh biết đồ ngốc đó là ai rồi phải không?

Bắc Tiểu Vũ không vui nhìn Lương Sinh, nói với tôi: Dĩ nhiên, đồ ngốc lúc đó chính là tớ rồi.

Tôi khẽ cười một cái: Hình như tớ nhớ ra rồi.

Tiểu Cửu kéo Bắc Tiểu Vũ sang một bên nói: Khương Sinh, để chị gái này kể cho cậu nghe truyện cười, cậu nhất định phải cười đó, cả đời này tớ chỉ nhờ vào cái truyện này để mà sống.

Nói xong, cô thao thao bất tuyệt kể:

Có một con voi ở trong rừng chuẩn bị chích ma túy, đột nhiên một con thỏ xuất hiện.

Thỏ nói: Voi ơi voi cuộc sống thật đẹp ghê. Không khí trong rừng thật tốt, tại sao phải tiêm thứ hại người đó làm gì? Cùng tớ vào rừng chơi đi!

Voi nghĩ: Thỏ nói có lý. Vì thế voi ném ma túy trong tay đi rồi chạy cùng thỏ!

Cả hay chạy chạy, thấy hổ sắp hít cocain.

Thỏ lại nói: Cọp ơi cọp cuộc sống này đẹp ghê. Không khí trong rừng thật tốt, cậu hít thứ hại người này vào làm gì? Cùng tớ chạy trong rừng đi!

Vì vậy voi và cọp chạy theo thỏ vào rừng. Cả ba chạy chạy thì thấy sư tử chuẩn bị tiêm morphine.

Vì vậy thỏ nói: Sư tử ơi sư tử cuộc sống này đẹp ghê. Không khí trong rừng thật tốt, cậu tiêm thứ hại người này vào làm gì? Cùng tớ chạy trong rừng đi!

Sư tử nghĩ một chút, bỏ chất có hại xuống đất rồi đi tới trước mặt thỏ. Không nói lời nào liền đánh thỏ một cái, thỏ nổ đom đóm ngã thẳng trên đất. Sư tử lại cầm chất có hại tiếp tục tiêm vào.

Voi và cọp cảm thấy buồn bực! Hỏi sư tử: Thỏ muốn tốt cho cậu, sao cậu không nghe thỏ nói. Đã thế còn đánh thỏ?

Sư tử khinh miệt cười nói: Hai đứa các người đều ngu ngốc như nhau, tên khốn này mỗi lần chơi thuốc lắc đều kéo tôi chạy như thằng khùng trong rừng!

Tiểu Cửu kể xong cũng cười phá lên, tôi cũng cười một chút, nếu như là trước đây, miệng của tôi chắc đã ngoác lớn như cái chậu rửa mặt rồi.

Đột nhiên, Bắc Tiểu Vũ cầm tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm chan chứa tình cảm, nói: Khương Sinh, tớ yêu cậu.

Tiểu Cửu sửng sốt.

Lương Sinh sửng sốt.

Tôi cũng sửng sốt.

Sau đó tôi cười lớn, cười đến vô cùng vui vẻ, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. Tôi chỉ vào Bắc Tiểu Vũ mắng: Buồn cười quá, buồn cười quá, đây là chuyện buồn cười thứ hai mà tớ từng được nghe đấy.

Bắc Tiểu Vũ cũng cười, cậu nói với Lương Sinh: Cậu xem, Khương Sinh không ngẩn người nữa, Khương Sinh khỏe rồi.

Tiểu Cửu kéo tôi đi vệ sinh, cô đột nhiên hỏi tôi: Khương Sinh, thế chuyện buồn cười nhất là gì? Cậu biết không?

Mắt tôi đột nhiên nóng ran, tôi vĩnh viễn không có cách nào nói cho người khác biết rằng, chuyện buồn cười nhất mà tôi nói chính là, Lương Sinh nói với Khương Sinh câu ấy.

Mắt Tiểu Cửu cũng mê man, nước mắt chảy thành dòng, cô nói: Khương Sinh, cậu biết không? Đối với tớ, chuyện buồn cười nhất trên đời này là Bắc Tiểu Vũ nói: Tiểu Cửu, anh yêu em!

Cô ngẩng khuôn mặt thanh tú nhìn trời, nói: Khương Sinh, cậu biết không? Mùa hè này tại sao tớ lại tới Ngụy Gia Bình, tớ muốn để lại một hồi ức đơn thuần nhất về tớ, về Bắc Tiểu Vũ.

Sau đó cô liếc mắt nhìn tôi: Bởi vì, tớ sẽ sớm rời khỏi thành phố này.

Chương 32: Mỳ cũng là một cách thức anh yêu thương em

Đêm đó tôi không ngủ, trong đầu đều là ánh mắt của Tiểu Cửu, mờ mịt như vậy, nước mắt rơi đau đớn như vậy. Từ trước tới giờ với Tiểu Cửu, tôi từ mâu thuẫn đến chấp nhận, từ chấp nhận đến yêu thích. Cô cứ sống một cách vô lại như thế, cười một cách tự nhiên như thế, cứ khóc, cứ đua xe, mồm cứ văng lời tục tĩu. Thật ra tôi rất muốn nói cho Tiểu Cửu biết: Bộ dạng này của cậu chẳng phải sẽ khiến mẹ cậu đau khổ sao? Nhưng Tiểu Cửu nói cho tôi biết rằng, cô không có mẹ, năm cô sáu tuổi thì mẹ đã mất. Lúc nói những lời này, Tiểu Cửu hút thuốc, làn khói lượn lờ quanh da thịt trắng nõn của cô, khuôn mặt có mấy đốt tàn nhang, khéo léo mà đáng yêu.

Tiểu Cửu xoay người lại, cô nói: Khương Sinh, cậu ngủ chưa?

Tôi nói: Chưa. Lại nói: Tiểu Cửu, tớ nghĩ tới lời cậu nói lúc sáng, lòng lại cảm thấy hoảng sợ nên không ngủ được. Tiểu Cửu, cậu đừng đi được không?

Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, cậu là một cô nàng ngốc, mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức đến oanh tạc đồng cỏ ở Ngụy Gia Bình đâu.

Lúc tôi ngủ dậy thì thấy Lương Sinh đang rửa mặt cho ba, bọt nước trong suốt dính trên ngón tay thon dài của anh như phát sáng, hệt như những viên ngọc. Không biết anh nói gì, chỉ thấy ba không ngừng cười, nếp nhăn trên mặt như dao khắc thành.

Tôi vừa nhìn vừa đáng răng bằng bàn chải Lương Sinh mới mua cho mình, dài lớn thế này, thật đúng là bản chải đắt tiền vô dụng. Cho nên, tôi không ngừng chải rồi chải rồi chải, mùi kem đánh răng ngập tràn trong nắng sớm, trong mồm đầy bọt, tôi cười với Lương Sinh, cảm giác lông mi và mắt cũng híp lại thành một.

Lương Sinh lau khô mặt cho ba, sau đó cẩn thận thoa kem lại cằm cho ông rồi cẩn thận cạo râu. Anh nhìn tôi rồi nói: Khương Sinh, em nhìn em xem, hệt như con mèo nhỏ vậy. Sau đó ngừng tay, nhìn ba rồi nhìn tôi: Ba, ba xem ba và Khương Sinh, một người là con mèo lớn, còn một người là con mèo nhỏ, thật không hỗ là hai cha con mà.

Ba lén nhìn tôi một cái cũng cười ngơ, như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

Đã nhiều năm nay tôi không thường gọi ông, lại càng ông nói chuyện với ông. Lúc còn bé, ông đã gieo cho tôi cảm giác xa lạ và cảm giác thù hận, cho đến bây giờ cũng chỉ có xa cách. Thế nhưng vì sao lúc này, tôi nhìn vẻ mặt đau thương cô đơn của ông, mũi có chút chua xót. Nếu như, nếu như năm đó, ông cũng cưng chìu tôi giống như cưng chìu Lương Sinh, hay chỉ cần dắt tay tôi một lần khi còn bé, hay là cười mới tôi một cái, cho tôi một lần ôm ấm áp thì hiện tại, tôi cũng sẽ giống Lương Sinh, ở bên cạnh ông, như đứa con gái nhỏ ngây thơ, gọi ông là ba, làm nũng với ông, nhìn ông trải qua tháng năm dâu bể. Nếu vậy thì người hôm nay thoa kem lên cằm ông chính là tôi, cẩn thận từng chút cạo râu cho ông cũng chính là tôi.

Thế nhưng khi đó, ngay cả một nụ cười, một cái ôm ông cũng không hề cho tôi. Cho nên, tôi chỉ hít hít mũi đánh răng, sau đó để bọt kem bị gió thổi bay, giống như cảm giác lạnh lẽo thờ ơ lúc nhỏ vậy. Tôi xấu hổ cười với ba, vội vàng súc miệng rồi xoay người vào nhà.

Tôi và Tiểu Cửu nằm trên thảm cỏ ở Ngụy Gia Bình, cách đó không xa cũng có vài đứa trẻ xúm lại chơi với nhau, hình như chúng vừa chui từ dưới đất lên, mấy khuôn mặt nhỏ xíu dính đầy bùn và cây cỏ. Chúng chơi những trò mà chúng tôi đã từng chơi, nhảy lò cò đua, đụng qua đụng lại, sau đó ngã xuống đất, có đứa khóc cũng có đứa cười.

Tôi tiện tay lấy hoa cải đắng ra khỏi tóc Tiểu Cửu. Đám mây lười biếng trôi trên trời, rất lâu trước kia, tôi và Lương Sinh cùng với tụi Bắc Tiểu Vũ cũng giống như đứa trẻ kia lăn lộn trên đồng cỏ. Khi đó, Lương Sinh thay thế Bắc Tiểu Vũ làm đại ca nhã nhặn ở Ngụy Gia Bình. Anh khi đó có da thịt trắng nõn, trông hệt như búp bê, cứ chạy như bay trên đồng cỏ Ngụy Gia Bình đến khi mồ hôi chảy đầm đìa.

Tôi chỉ vào mấy đứa trẻ đó rồi nói với Tiểu Cửu: Tiểu Cửu, tớ và Lương Sinh lớn lên như vậy đấy. Còn có cả Bắc Tiểu Vũ, cậu ta từng là đại ca trên đồng cỏ này cho đến khi Lương Sinh xuất hiện.

Tiểu Cửu cười, cô nói: Khương Sinh, cậu biết không? Nhìn những đứa trẻ này, tớ phảng phất thấy được Bắc Tiểu Vũ lúc còn bé, mặt dù tớ biết ah ấy còn chưa biết đến Tiểu Cửu, thế nhưng tớ có cảm giác mình giống như đã trải qua cuộc đời của anh ấy vậy.

Tiểu Cửu vừa nói thế, tôi cũng tin lời cô nói trước đấy, cô nói thiếu chút nữa cô đã thành thi nhân.

Tôi nói: Đúng vậy, nhìn những đứa trẻ này, bên tai tớ còn có thể nghe thấy tiếng mẹ Bắc Tiểu Vũ gọi cậu về ăn cơm.

Tôi và Lương Sinh cũng không hạnh phúc như vậy. Bởi chúng tôi đã sớm trở về nấu cơm rồi.

Lần đầu tiên tôi nấu cơm phải đứng trên ghế, lúc đó Lương Sinh đến huyện tham gia thi đua khăn quàng đỏ còn chưa về, cho nên tôi phải đứng trên ghế để thêm nước vào nồi cơm, nhưng tôi lại trật chân, ngã ra tới cửa, đầu sưng một cục lớn còn thấm chút máu trên đó. Mẹ tôi sợ hãi chạy từ ngoài vào ôm tôi khóc, sau đó lấy nhọ nồi quét lên vết thương của tôi để cầm máu. Thế nhưng tôi lại không khóc, chỉ trề môi, mắt lanh lợi nhìn ra cửa. Tôi đang đợi Lương Sinh, anh đã đồng ý sẽ đem kẹo mạch nha về cho tôi ăn. Lúc đó, kẹo mạch nha được làm từ lúa mạch nha, từng viên nhỏ như ngón tay cái, một đồng mua được mười viên, nếu như quen với người bán hàng, ông sẽ cho thêm một viên. Hương vị ngọt ngào của đường này tôi vẫn còn nhớ, nó từ ngón tay của Lương Sinh trôi thẳng xuống đầu lưỡi của tôi. Mỗi lần Lương Sinh đều mua năm viên, từng viên từng viên đút cho tôi, mỉm cười nhìn tôi ăn. Anh chưa bao giờ ăn vì không muốn. Sau khi ăn xong, tôi chưa thỏa mãn, giống như con mèo nhỏ mút ngón tay còn dính vị ngọt của anh. Lương Sinh sẽ nhìn tôi cười.

Ngày hôm đó, lúc Lương Sinh về, tôi giãy khỏi tay mẹ nắm lấy góc áo của anh khóc. Mãi đến khi Lương Sinh lấy kẹo mạch nha trong túi ra thì tôi mới nín. Lương Sinh liên tục vuốt ve tóc tôi, anh nói: Khương Sinh, sao em lại không cẩn thận thế chứ, sao lại không cẩn thận gì hết vậy hả.

Từ đó trở đi, Lương Sinh cũng không để tôi chạm vào kệ bếp. Mặc dù anh chỉ biết nấu mỳ, vì thế tôi tình nguyện ăn mỳ từ ngày này qua ngày khác.

Lúc này, đột nhiên Tiểu Cửu ngồi dậy: Khương Sinh, gần trưa rồi, Lương Sinh sẽ không cho chúng ta ăn mỳ nữa chứ!

Tôi gật đầu: Tiểu Cửu, Lương Sinh sẽ nấu mỳ.

Tiểu Cửu nắm lấy một cọng cỏ dại quất lên trời, cô nói: Khương Sinh ơi Khương Sinh, tới nhà cậu ở tớ còn không bằng một con thỏ ăn cỏ nữa!

Rất lâu trước đó, Lương Sinh đã từng hỏi tôi: Khương Sinh, có phải ăn mỳ rất ngán không?

Tôi lắc đầu, nói: Không có, sao lại thế chứ?

Lương Sinh nói: Ừ, vậy tốt rồi, anh cứ sợ em ăn mỳ lại ngán.

Thực ra, Lương Sinh, em vẫn luôn biết anh không muốn em nấu cơm, anh vẫn nhớ ngày đó em bị u đầu còn níu lấy góc áo anh mà khóc. Mà anh chỉ biết nấu mỗi mỳ. Thực ra, Lương Sinh à, nhiều năm nay, mỳ cũng là một cách thức anh yêu thương em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net