[Q1 - C39,40]: Có Phải Hai Người Hơi Kịch Liệt Rồi Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Có phải hai người hơi kịch liệt rồi không? (1)

Đêm Lương Sinh bị thương, tôi không về nhà. Tôi nghĩ đến khi anh hôn mê nhưng vẫn gọi tên tôi khiên lòng tôi đau như cắt.

Trong "Ninh Tín, biệt lai vô dạng", âm nhạc vẫn điên cuồng, đèn neon chớp lóe khiến tôi mơ màng. Đêm đó, tôi bị vây trong trạng thái mù mờ, nước mắt thấm ướt trên mặt khiến tôi đau đớn. Cổ họng còn đọng lại vị thuốc lá cay xè khiến tôi không ngừng ho.

Tiểu Cửu từng nói với tôi: Khương Sinh, không phải ai cũng có thể làm gái hư. Lúc nói lời này, trong tay cô còn kẹp điếu thuốc, khói bay mờ mit quấn quít quanh tay cô, phảng phất giống như một vệt sẹo lưu lại trong cuộc đời, đẹp đến đau lòng.

Phải, tôi là đứa vô dụng. Đến việc làm một đứa con gái hư cũng không làm được.

Nếu tôi là gái hư, tôi có thể quen biết với nhiều tên côn đồ. Nếu có kẻ bắt nạt Lương Sinh, tôi sẽ cùng mấy tên côn đồ kia báo thù cho anh! Tôi không sợ mình bị tổn thương, cũng không sợ mình không thoát ra đượ. Có phải tôi là một đứa con gái ngu ngốc hay không? Rất ngốc, tôi biết chứ. Nhưng mà, tôi không muốn người khác làm hại Lương Sinh.

Tôi dựa vào vai Trình Thiên Hữu khóc không ngừng. Trong lúc mơ hồ, giống như tôi nhìn thấy Lương Sinh cười với tôi, ánh mắt trong trẻo của anh, hàng lông mi xinh đẹp, cánh mũi cao thẳng. Anh cứ gọi tên tôi: Khương Sinh, Khương Sinh.

Sau đó, tôi ngủ thiếp đi trên vai Trình Thiên Hữu.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy trên giường của Trình Thiên Hữu.

Ánh mặt trời len qua rèm cửa, chiếu rọi trên mặt của Trình Thiên Hữu. Hắn đứng bên cửa sổ, gió sớm mai lướt qua sơ mi trắng của hắn, ánh sáng nhẹ nhàng đậu trên làn da trắng nõn ấy như ánh lên một lớp màu tươi mới. Trông hắn như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, chàng hoàng tử đứng từ sớm trong thành đợi công chúa dậy.

Sáng hôm ấy, tôi nhìn thấy trên mặt hắn một loại cảm giác cô độc.

Hình như nghe thấy tiếng của tôi, hắn quay đầu lại, vẻ cô đơn khó nhận ra trong mắt đã thay lại thành một nét cười xấu xa. Hắn nghiêng người tựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực: Khương Sinh à, có phải cô rất thích giường của tôi không? Cô không phải đang nghĩ đến chuyện làm việc xấu xa gì với tôi đấy chứ? Nhưng tôi vẫn là đại xử nam đó! Nhưng mà tôi...

Hắn vừa nói như thế, tôi liền cảm thấy buồn nôn với da gà nổi hết lên, lúc bật đèn lên tôi mới phát hiện mình như con chuột nằm vắt vẻo trong cái ly sứ. Tôi tiện tay lấy gối ném về phía hắn, tôi nói: Cái đồ cúc hoa như trứng rùa này! Đồ cúc hoa như trứng rùa này!

Trình Thiên Hữu đưa tay ra đỡ, hành động nhanh tới mức tôi không ngờ tới. Thì ra Tiểu Cửu không lừa tôi, hắn đúng là cao thủ võ lâm, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ.

Cao thủ trong cao thủ kia giờ đang đứng ở cửa sổ, đưa tay đè đầu tôi xuống, hắn nói: Khương Sinh, cô có tin là tôi ném cô xuống không hả?

Tôi sợ đến phát ngốc, lại không muốn xin tha, miệng mồm vẫn cứng như thường.Tôi nói: Đồ cúc hoa như trứng rùa! Muốn ném thì ném đi! Dù sao thì bà nội Khương Sinh này cũng sống đủ rồi!

Trình Thiên Hữu nói: Khương Sinh à, tôi không tin cô không chịu thua! Cô không xin tôi tha thì tôi ném cô xuống! Dù sao ở cái thành phố này, tôi chính là trời là pháp luật! Cô còn không chịu xin tha? Không xin thì tôi sẽ ném cô như ném con mèo vậy đấy! Để cô khỏi gặp lại người mà cô thích! Đừng nói gì đến việc bảo vệ tên đó!

Tôi vừa nghe thì hiểu vấn đề, tối qua ở "Ninh Tín, biệt lai vô dạng" tôi khóc với hắn rằng: "Thiên Hữu, Thiên Hữu, tôi không bảo vệ được anh ấy! Nhưng mà tôi không muốn người khác làm tổn thương anh ấy." Mấy lời này khiến hắn nghĩ tôi yêu ai đó.

Cho nên tôi cười khinh với hắn, cũng không giải thích gì nhiều. Tôi vẫn mắng hắn, tôi nói: Trình Thiên Hữu, đồ thiếu não, đồ con rùa, đồ đầu heo, mau thả bà ngoại của anh ra!

Sự thật đã chứng minh, những ngày chơi với Tiểu Cửu, giọng điệu mắng người cũng bị cô ấy ảnh hưởng rồi. Nhưng mà Trình Thiên Hữu giống như muốn đẩy đầu tôi xuống, không chịu thả tay ra. Lúc đó tôi không hiểu vì sao hắn lại muốn tôi xin tha, hạ giọng với hắn. Sau này mới biết được qua nhật ký của tên công tử ấy, rằng mọi người đều phải kính nể hắn. Hơn nữa, đặc biệt là phái nữ còn vừa yêu vừa hận hắn. Cho nên khiến hắn mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng, tự cho rằng nếu không có mình thì cảnh đẹp trên đời này đã mất đi một nửa rồi.

Tôi nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung rẩy. Tôi ngửa cổ mắng hắn: Trình Thiên Hữu, có gan thì làm bà nội anh bị ngã đi, anh mà dám làm tôi ngã, tôi sẽ trừng mắt nhìn anh cho tới chết.

Trình Thiên Hữu cười khinh: Khương Sinh à, đây là tầng mười bảy, cô ngã chết rồi còn có thể thấy cái gì?

Trong lúc nóng giận, tôi dùng chân đá hắn. Có thể vì đau nên hắn kéo mạnh tay tôi, chỉ nghe thấy tiếng xoạt của vải, áo tôi bị hắn xé rách cả một mảng.

Chương 40: Có phải hai người hơi kịch liệt rồi không? (2)

Tôi sững ra.

Trình Thiên Hữu cũng sững ra.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, chắc Trình Thiên Hữu cũng phát ngốc rồi nên cái gì cũng không nói mà đi ra mở cửa, không thèm hỏi là ai, cũng chẳng nhìn qua mắt mèo ở cửa. Tôi vội vàng lấy chăn che trước ngực.

Tô Mạn như con lươn trượt vào bên trong. Cô ta cười quyến rũ nhìn Trình Thiên Hữu mãi đến khi nhìn thấy tôi, cô ta sững lại chừng nửa phút. Quần áo của tôi bay tán loạn, ôm chăn làm bộ dạng đáng thương đứng phía sau Trình Thiên Vũ. Vì tôi kéo chăn lại nên trên giường là một đống bùi nhùi.

Trình Thiên Hữu vội vàng giải thích, hắn xoa xoa mũi nhìn về phía cửa sổ: Tô Mạn, em đừng hiểu nhầm, bọn anh chỉ đùa thôi. Khương Sinh còn nhỏ, cũng không phải chuyện em đang nghĩ đâu...

Tô Mạn chạy tới trước mặt Trình Thiên Hữu, đưa tay xé rách đồ của hắn. Cô nói: Trình Thiên Hữu! Sao tôi lại không biết anh có sở thích này nhỉ! Anh thích sân bay à? Anh thích miếng gỗ giặt đồ à? Anh có bệnh thích trẻ con à? Anh...

Lời của cô ta khiến tôi không ngừng tự ti, theo bản năng nắm chặt chăn trên giường, nhìn chằm chằm vào cô nàng hung dữ vừa mới tới này. Hứ, đúng là cô gái ồn ào.

Trình Thiên Hữu kéo tay cô ta ra, sắc mặt hắn trầm xuống, hắn nói: Em làm loạn đủ chưa? Khương Sinh là khách của tôi. Em không nên lúc nào cũng áp đặt nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy, em có còn là con gái không hả?

Tô Mạn cười: Bộ dạng hai người như thế này mà nói tôi suy nghĩ xấu xa! Trình Thiên Hữu, mắt tôi bị mù rồi! Tôi vốn muốn đến đây để xin lỗi, chị Ninh Tín nói anh là người đàn ông tốt, tôi không nên nghĩ xấu cho anh như thế! Nhưng mà trước đây anh chia tay với tôi anh đã nói, nếu anh trẻ lại vài tuổi anh nhất định sẽ cưới tôi! Anh nói tôi còn quá trẻ. Vậy mà bây giờ đồ đê tiện này già hơn tôi à?

Tô Mạn chưa kịp trừng mắt nhìn tôi thì Trình Thiên Hữu đã tát cô ta một cái. Hắn nói: Tô Mạn, cô giữ miệng mình sạch một chút, cô ấy cũng chỉ là một con nhóc chưa lớn, cô muốn làm ầm lên vì cái gì!

Viền mắt Tô Mạn ủng đỏ, cô ta tủi thân che mặt, vẻ không thể tin nhìn Trình Thiên Hữu: Anh đánh tôi, vì nó mà anh... Nói xong cô ta như phát rồ nhào tới xé đồ của Trình Thiên Hữu, chỉ nghe một tiếng xoạt, áo sơ mi trắng của hắn bị Tô Mạn xé rách một tay. Hóa ra hàng hiệu cũng chỉ giống như hàng chợ mà tôi mặc thôi, đều dễ bị xé như vậy. Có biết quần áo quý như thế nào không?

Lúc Tô Mạn nhận ra thì sắc mặt Trình Thiên Hữu đã rất tệ rồi, cô ta khóc lóc bỏ đi. Tô Mạn đi rồi, cửa vẫn mở như vết thương toét miệng hiện diện ngăn cách tôi và Trình Thiên Hữu rất rõ ràng.

Trình Thiên Hữu đi tới chỗ tôi: Xin lỗi Khương Sinh, cô thấy đấy, cô ấy lúc nào cũng vậy.

Tôi cười trừ, tôi nói: Trình Thiên Hữu, anh thật rất thích nói đùa với con gái nhà người ta, như cô nàng vừa rồi đây. Nếu anh nói cô ấy xấu, cô ấy có thể trang điểm; Anh nói cô ấy béo, cô ấy sẽ cố gắng giảm cân; Anh nói muốn sống lâu sống thọ, cô ấy có thể đi đào cả Trung Quốc để tìm đào thọ; Anh nói cô ấy không cao, cô ấy có thể đi phẫu thuật kéo chân... Nhưng mà hết lần này tới lần khác nói cô ấy còn nhỏ, anh quá độc ác. Anh biết rõ rằng cô ấy không thể đá anh vào nằm lại trong bụng mẹ để chờ cô ấy lớn lên...

Tôi còn chưa nói xong, Trình Thiên Hữu đã giống như muốn bóp tôi lại thành một cục.

Lúc này, Ninh Tín bước vào, ngây người nhìn đống vải rách trên người Trình Thiên Hữu và tôi, còn có một đống lộn xộn kia. Cô chỉ có thể ho mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, đáy mắt mang theo chút không vui nhưng cô vẫn mỉm cười như trước: Có phải hai người hơi kịch liệt rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net