[Q1 - C9,10]: Ngụy Gia Bình, cây táo chua của Khương Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ngụy Gia Bình, cây táo chua của Khương Sinh

Thứ hai đi học, Bắc Tiểu Vũ gọi chúng tôi.

Cậu ta vừa nhìn vào nơi trống hoắc trên hàm răng của tôi thì cười: Tớ nói này, Khương Sinh, răng cửa của cậu bị dính vào trong mông của tên trộm Hà Mãn Hậu à?

Tôi nở nụ cười đẹp nghiêng nước, lộ ra hàm răng trắng khỏe mạnh. Bắc Tiểu Vũ lại than thở tiếp: Lương Sinh, Khương Sinh nhà cậu thật là có hàm răng tốt mà. Tớ nói, cắm trong mông của Hà Mãn Hậu mà còn có thể mọc ra một hàm răng đều thế này? Không ngờ mà!

Bắc Tiểu Vũ nói, thiếu chúng nữa khiến tôi làm đổ đồ ăn sáng mà mẹ làm hôm nay.

Lương Sinh nói: Bắc Tiểu Vũ, cậu đừng lúc nào cũng nhằm vào Khương Sinh.

Bắc Tiểu Vũ hừ lạnh, Khương Sinh nhà cậu là một kẻ lợi hại, nghe nói tối hôm qua cái mông của Hà Mãn Hậu cả đêm không thể chạm vào giường. Tớ cũng chẳng dám chọc cậu ta, cái mông của tôi không muốn đắc tội đâu, tôi cũng chẳng muốn cái mông mình chịu đau khổ mà!

Mấy ngày nay, Bắc Tiểu Vũ vẫn luôn ở trước mặt tôi nói hàm răng của tôi và cái mông của Hà Mãn Hậu có quan hệ thân thiết, khiến tôi cực kỳ phiền phức. Cậu ta nói: Khương Sinh, cậu đừng nóng, hè, tớ đổi một vấn đề có văn hóa hơn hỏi cậu ha. Lần cuối đó.

Cậu ta thề son thề sắt nói.

Tôi một bên cắn bút một bên nghe cậu ta nói gì đó, tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, nếu có văn hóa thì cậu nói đi.

Bắc Tiểu Vũ gãi đầu, nói: Khương Sinh, tôi vẫn luôn muốn biết, cái mông Hà Mãn Hậu và đầu cậu dính vào nhau lâu như vậy, hắn ta có hôi lắm không?

Tôi nói: Cậu quan tâm tới vấn đề này như vậy, sao không đem đầu của cậu và mông hắn ta dính lại với nhau thử đi?

Kết quả là cả buổi chiều, mặt của Bắc Tiểu Vũ liền bị dính vào mông của người ta, nguyên nhân là vì cùng mấy đứa trẻ ở Ngụy Gia Bình trang mấy quả táo chua rơi trên đất. Cây táo chua kết quả là đồ ăn vặt duy nhất của bọn nhỏ Ngụy Gia Bình, nói như vậy sợ sẽ bị người ta chê cười, thế nhưng, vật chất khi đó của chúng tôi túng bần như vậy đấy. Quả táo rất ít mà trẻ con Ngụy Gia Bình lại đông, loại số lượng áp đảo này thực sự gây ra chiến tranh ác liệt. Con gái thích ăn vặt hơn chút xíu, cho nên tôi nói với Bắc Tiểu Vũ: Tớ muốn mấy quả táo chua đó, cậu chiếm nó cho tớ!

Bắc Tiểu Vũ vẫn là một người sống chết vì bạn bè, cho nên cậu tạo chiếm cây táo kia thì ngay lập tức lọt vào "đồ dị giáo", không thể tha thứ nên dẫn đến chiến tranh, lúc miệng của cậu ta cắn mông của thằng nhóc kia thì liền hối hận. Bởi vì cậu ta quên mất tình trạng ăn uống của người kia.

Sau đó cậu ta nhịn ăn ba ngày liền. Lương Sinh cố gắng thoải mái với ý chí suy tàn của cậu ta. Tôi cũng vui vẻ với cậu, tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, chọn mông cũng là một nghệ thuật. Lúc này cậu cũng coi như là vì nước quên miệng rồi!

Thực ra, tôi cũng không biết vì sao Bắc Tiểu Vũ lại xui xẻo như vậy, cậu ta cắn người kia đúng ngày bị tiêu chảy, bị Bắc Tiểu Vũ há mồm cắn vào, dưới sự kích thích đầy đau đớn, cơ thể không tránh được...

Bắc Tiểu Vũ không nói một lời trong ba ngày nay lại đột nhiên chạy tới nhà tôi, gọi lớn: Tớ khinh, Khương Sinh, bây giờ tớ cũng hiểu được rồi, hóa ra thằng nhóc kia ăn bánh bao hư!

Còn về cây táo chua, tụi nhỏ Ngụy Gia Bình vẫn có chung một ý kiến, ngay cả bá chủ Lương Sinh thấy chúng không mấy cam tâm tiếp nhận, tuy rằng bên ngoài đồng ý nhường cây táo đó cho tôi, nhưng lúc Lương Sinh đi hái thì cây táo chua vĩnh viễn có một màu xanh.

Cuối cùng chúng thỏa thuận hiệp định, ý là, nếu Lương Sinh có thể chia đều mỗi nhánh táo ra khắc tên mình lên thì chúng sẽ không động tới cây táo đó nữa. Rõ ràng đây là điều không thể. Chúng cuối cùng vẫn muốn cây táo chua đó ai hái được thì người đó ăn.

Tôi nhìn Lương Sinh, Lương Sinh cau mày, tôi nói: Anh, anh đừng nghĩ nữa. Em không muốn ăn nữa, chua như vậy, khó ăn muốn chết!

Lương Sinh vỗ đầu tôi, cười, quay đầu đi đến cửa, thể hiện quyết tâm rất lớn giống như nói: Được, cứ vậy đi!

Buổi chiều, tôi và Bắc Tiểu Vũ về nhà còn Lương Sinh không biết đã đi đâu.

Buổi tối lúc ăn cơm cũng không thấy Lương Sinh về, ba dùng phần tay còn lại không ngừng đẩy xe ra cửa nhìn xung quanh, mẹ hỏi nhỏ tôi: Anh con đâu?

Tôi lắc đầu, đã một buổi chiều rồi không thấy anh.

Lúc trời tối, Lương Sinh trở về, tay đầy vết thương, vội vội vàng vàng ăn vài miếng rồi lấy đèn pin bỏ đi. Tôi đuổi theo ra ngoài cửa, gọi anh: Anh đi đâu vậy?

Lương Sinh làm mặt quỷ với tôi, nói ngày mai anh sẽ cho em thấy cái này! Nói xong thì vội chạy đi.

Đến ngày thứ hai, tôi không thấy Lương Sinh đâu. Bắc Tiểu Vũ gọi tôi đến trường, tôi xách cặp Lương Sinh lên rồi đi. Tôi nói với Bắc Tiểu Vũ nói với Bắc Tiểu Vũ: Thôi rồi, anh tớ mất tích rồi.

Bắc Tiểu Vũ đảo mắt một chặp rồi kéo tôi chạy tới chỗ cây táo chua.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên cả khoảng đất rộng, trên cây táo chua xanh mượt là một cậu bé co người ngủ, sương sớm thấm ướt bộ quần áo mỏng tanh của anh, dính vào khuôn mặt mềm mại của anh, anh đang ngủ, trên mặt lại có nét cười thỏa mãn.

Đèn pin và con dao nhỏ ở bên cạnh anh. Người đang ngủ kia chính là Lương Sinh, tôi ngốc ngốc nhìn anh, đưa tay kéo một cành cây, trên thân khắc dòng chữ: Cây táo chua của Khương Sinh.

Từng nhánh một như vậy!

Bắc Tiểu Vũ đạp Lương Sinh một cái: Tớ khinh, Khương Sinh, mẹ tớ nói không sai mà, anh cậu trúng tà thật rồi!

Lương Sinh giật mình tỉnh giấc, khi anh nhìn thấy tôi thì xoa xoa con mắt: Khương Sinh, từ hôm nay trở đi những quả táo chua này sẽ là của em.

Sau ngày đó, cây táo chua ở Ngụy Gia Bình thuộc về tôi. Đám nhóc ham ăn kia thấy những nét khắc trên cành thì choáng váng hết.

Tôi vẫn ôm đôi tay bị thương của Lương Sinh khóc, tôi nói: Lương Sinh, anh ngốc quá.

Lương Sinh nói: Bây giờ tuy anh không thể cho Khương Sinh ăn trứng luộc, ăn thịt kho, nhưng cũng không thể ngay cả cây táo chua cũng không cho em được.

Bắc Tiểu Vũ nói: Đúng vậy, Khương Sinh, cậu đừng khóc, vốn có người lớn lên đã xấu, khóc rồi lại càng gớm hơn.

Chương 10: Cô ơi hãy đi Khương Sinh đi đi

Mùng một mùa xuân năm ấy, trường tô chức đi chơi xuân, mỗi người phải nộp mười đồng.

Lương Sinh nói với chủ nhiệm lớp: em và Khương Sinh không thể đi được.

Bởi vì trường đem từng số người của từng ban đi tính tính chung với tiền thưởng công tác của chủ nhiệm, cho nên, chủ nhiệm rất không muốn, cố gắng khuyên anh: Lương Sinh, em và Khương Sinh phải đi!

Trên đường về nhà, tôi vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ, tôi nói: Anh, em rất muốn đi chơi xuân.

Lương Sinh nhìn tôi một lúc, mày dần nhíu lại rồi giãn ra, anh trầm ngâm một lát rồi nói: Được, Khương Sinh ngoan, anh nhất định sẽ cho em đi!

Ngày thứ hai, Lương Sinh kéo tôi vào phòng làm việc của cô giáo, đúng lúc thấy Bắc Tiểu Vũ đã nộp tiền xong. Lương Sinh nói với cô, anh thực sự không thể đi chơi xuân!

Cô chủ nhiệm chỉ và mười đồng mà Bắc Tiểu Vũ nộp để trên bàn, nói với Lương Sinh: Em đừng có làm lớp bị trễ, nếu không thì tôi sẽ tới nhà em để nói chuyện?

Lương Sinh vội lắc đầu: Thưa cô, cô đừng đi! Nhà của chúng em rất nghèo, cô đừng gây khó khăn cho mẹ em.

Cô chủ nhiệm thở dài: Lương Sinh, có nghèo thế nào cũng không đến mức không có mười đồng, em là một học sinh ngoan, thầy tin em sẽ nộp tiền mà, đúng không?

Lương Sinh thở dài, kéo tôi rời đi.

Hôm sau đi học, cô chủ nhiệm nói trước lớp, hôm qua bạn nào trong phòng làm việc của cô lấy mười đồng, cô đã biết rồi. Nếu tự động rả lại thì cô sẽ bỏ qua cho.

Lúc nói những lời này, ánh mắt cô nhìn Lương Sinh chăm chú, lúc này Lương Sinh lại đang ngủ.

Tôi thấy sắc mặt của cô chủ nhiệm càng lúc càng khó coi, liền đẩy đẩy Lương Sinh, Lương Sinh không để ý tới tôi, ngủ tiếp, từ lúc Lương Sinh đồng ý sẽ để tôi đi chơi xuân thì mỗi buổi tối, tôi không nghe thấy tiếng hít thở khi ngủ của anh. Tôi nghĩ, nhất định là anh đang lo lắng nên buổi tối không thể ngủ, cho nên mới ngủ ngon trên lớp như vậy.

Cô chủ nhiệm phạt anh đứng nửa tiết, trước mặt anh nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, ý đã quá rõ, cô nói kẻ trộm tiền chính là Lương Sinh.

Đi chơi xuân mất một ngày một đêm, Lương Sinh cho tôi một bộ đồ đẹp, anh nhìn nửa ngày rồi nói: Cũng đẹp hơn chút rồi.

Sau đó kéo tôi lên trấn mua giày mới, cuối cùng chọn một đôi giày vải màu hồng phấn, anh mang giày giúp tôi, hỏi tôi: Có thích không?

Tôi gật đầu. Anh nói: Chờ anh có tiền, sẽ mua cho em thật nhiều quần áo mới, giày mới!

Tôi hỏi anh: Anh, tiền ở đâu ra vậy?

Lương Sinh nhìn đôi tay của mình, cười: Khương Sinh, em hỏi nhiều vậy làm gì?

Khi chơi xuân, Lương Sinh nộp mười đồng cho cô giáo, anh nói: Thưa cô, em thật sự không thể đi, để em gái em đi được rồi.

Chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào mười đồng, hỏi: Lương Sinh, tiền đây ở đâu ra?

Lương Sinh chỉ nói: Thưa cô, xin cô để em gái em đi đi! Để lần đi chơi này, nó có thể khoe tóc mới, giày mới.

Cô giáo tức giận, làm ra một tư thế giáo viên hướng dẫn học sinh, cô nói: Lương Sinh, cô nói cho em biết, tiền này là em trộm của cô, cô không nói cho ai, để cho anh em em cầm tiền như vậy, nhưng không thể tiếp tục trộm, sẽ phá hủy tương lai của em đó, Lương Sinh.

Lương Sinh cúi đầu, ngập ngừng nói: Tiền này là của em. Thưa cô, cô hãy để em của em đi đi.

Cô chủ nhiệm tức giận: Tôi không rảnh nói nhiều với em! Lương Sinh, chờ tôi đến gặp ba mẹ em! Em và Khương Sinh muốn đi chơi xuân? Mơ đi!

Lương Sinh nắm chặt tay cô, gần như cầu xin: Thưa cô, xin cô mà, để Khương Sinh đi đi.

Cô giáo hất tay anh ra. Lương Sinh ngây ngốc đứng đó, tôi kéo áo anh, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày với mà Lương Sinh mua.

Mặt trời lên cao, hôn lên những đám mây, khiên chúng đỏ bừng cả mặt.

Mây trôi, Lương Sinh mở miệng khóc lớn: Xin lỗi, Khương Sinh, anh không thể cho em đi chơi xuân được...

Tôi cúi đầu như trước, nhìn đôi giày mới mà Lương Sinh mua, đưa tay lau nước mắt cho Lương Sinh, tôi muốn nói: Anh nhìn xem, đôi giày này thật đẹp.

Nhưng mà, tôi chỉ gọi anh một tiếng "anh hai", nước mắt lại rơi như trút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net