Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ Tư đột nhiên hôn mê khiến Tả Tịnh Viện hoảng loạn, cô cứng ngắc ôm người ngã vào trong ngực mình. Chừng vài giây sau mới kịp phản ứng lại, Trần Vũ Tư thân thể gầy yếu tựa vào lồng ngực Tả Tịnh Viện, cau mày, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch quá mức, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, rõ ràng tình huống này không được tốt lắm.

Một chiếc taxi vừa vặn chạy tới, đậu lại bên người Tả Tịnh Viện. một đôi nam nữ cười cười nói nói từ trên xe bước xuống. Tả Tịnh Viện không có nửa phần do dự quả quyết đưa tay đẩy đôi nam nữ kia qua, ôm ngang Trần Vũ Tư ngồi vào trong xe. Cô nhanh chóng đóng cửa xe, không để ý tới tiếng quát tháo của đôi nam nữ kia, có chút dồn dập hướng người ngồi trước xe mở miệng: "Bác tài, bạn tôi đang bệnh. Phiền bác chạy tới bệnh viện đa khoa gần nhất."

Bệnh viện đa khoa gần nhất cũng không phải xa lắm, rất nhanh sẽ tới. Tả Tịnh Viện lấy tiền ra trả, cũng không rõ là bao nhiêu liền thả ở ghế xe ở trước. Tả Tịnh Viện tuy rằng vận động không nhiều nhưng sức lực không nhỏ, hơn nữa Trần Vũ Tư lại đặc biệt gầy. Tả Tịnh Viện ôm cô cũng không tính là dùng hết sức, bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Trần Vũ Tư bị đẩy đi kiểm tra, Tả Tịnh Viện đi tới đi lui, vòng qua vòng lại mấy lần. Điện thoại trong túi reo lên vài lần cô cũng không bắt máy. Đại khái qua một tiếng, Trần Vũ Tư bị đẩy vào phòng theo dõi, nguyên nhân ngất xỉu là viêm dạ dày cấp tính.

Trong phòng bệnh, Tả Tịnh Viện sắc mặt phức tạp nhìn người nằm trên giường bệnh suy yếu tái nhợt - Trần Vũ Tư. Sau khi tỉnh táo lại cô có chút hối hận, lời nói của cô với Trần Vũ Tư lúc trước hơi quá đáng. Trần Vũ Tư muốn làm gì, trở thành người thế nào đó là việc của bản thân cô ấy, với mình đâu có liên quan gì. Hơn nữa tại thời điểm Trần Vũ Tư phát bệnh chính mình không phát hiện thì thôi, lại còn ở đấy thất thường nói những lời quá đáng kia. Cũng không biết Trần Vũ Tư lúc đó trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ tức giận.

Tả Tịnh Viện đang suy tính xem khi Trần Vũ Tư tỉnh rồi thì cô nên nói xin lỗi như thế nào. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng dáng người cao gầy đeo khẩu trang đột nhiên đi vào phòng bệnh, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa buông xuống sau đầu, không nhìn rõ vóc dáng chỉ nhìn thấy đôi con ngươi màu nâu. Con ngươi mang theo vài phần trêu tức, vừa vào cửa cũng không thèm nhìn Tả Tịnh Viện một cái, liền nhìn chằm chằm Trần Vũ Tư đang nằm trên giường bệnh, trong miệng chà chà hai tiếng: "Lần trước dạ dày xuất huyết, lần này viêm dạ dày cấp tính. Xem ra vị Trần tiểu thư này không biết xem trọng thân thể của chính mình."

Nghe như thể vị bác sĩ này có quen biết Trần Vũ Tư, Tả Tịnh Viện đứng lên đang muốn mở miệng, chỉ thấy vị bác sĩ kia lười biếng ngáp một cái, đưa tay giơ giơ: "Cái gì cũng đừng hỏi. Lão gia đây vừa hoàn thành một cuộc phẫu thuật, chỉ đến nhìn một cái thôi. Cô cứ tùy ý, tôi đi trước." Sau đó chấp tay sau lưng trong miệng hừ hừ, đi ra cửa.

Tả Tịnh Viện nhìn vị bác sĩ bí ẩn này di chuyển hai vòng một cách vô cùng khó hiểu, sau đó chậm chậm từ từ bước đi. Tả Tịnh Viện lấy ra điện thoại bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, chuẩn bị đi ra cửa gọi điện thoại. Cô không có phương thức liên hệ với người nhà họ Trần, việc Trần Vũ Tư ở tại bệnh viện đa khoa nhất định phải báo cho người nhà của cô ấy. Tả Tịnh Viện chỉ có thể gọi điện cho Tả Sư Lam hỏi thử xem liệu anh ấy có biết cách nào liên lạc với người nhà họ Trần hay không.

Lúc Tả Sư Lam nhận được điện thoại của Tả Tịnh Viện, đầu tiên là lo lắng oán giận Tả Tịnh Viện không có gọi điện thoại về làm gia đình lo lắng một hồi, sau đó nghe nói Trần Vũ Tư ngất xỉu nên Tả Tịnh Viện đưa nàng vào bệnh viện, lúc này mới yên tĩnh lại. Tả Sư Lam cũng không biết phương thức liên lạc với bạn bè hay người nhà Trần Vũ Tư: "Anh với cô ấy tuy rằng có gặp nhau vài lần, cũng có nói chuyện mấy lần nhưng ngoại trừ công việc anh không biết một chút gì về cô ấy. Anh cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc tới bạn bè hay gia đình của mình."

Cuối cùng Tả Sư Lam cho số điện thoại thư kí của Trần Vũ Tư. Tả Tịnh Viện gọi tới, không ai bắt máy. Tả Tịnh Viện chỉ có thể từ bỏ, không liên lạc được với người nhà Trần Vũ Tư, cũng không thể để Trần Vũ Tư như thế này một mình ở bệnh viện đợi. Tả Tịnh Viện do dự một hồi, quyết định chờ đến khi Trần Vũ Tư tỉnh lại đã, những cái khác đến lúc đó rồi tính. Đầu tiên cô ra ngoài mua một ít cháo trắng, buổi tối lúc cùng ăn cơm ở khách sạn, nhớ tới Trần Vũ Tư ngoại trừ uống rượu thì không có chút thức ăn gì bỏ bụng, tỉnh lại chắn chắn sẽ rất đói.

Thời điểm Tả Tịnh Viện mang cháo trở lại bệnh viện, đứng ở cửa chuẩn bị bước vào đột nhiên nghe được thanh âm của Trần Vũ Tư ở trong phòng bệnh, Tả Tịnh Viện hít sâu một hơi đang muốn đẩy cửa đi vào lại nghe được tiếng của một người phụ nữ khác: "Tiểu Ngư, đừng giận dỗi. Tôi chỉ quan tâm em thôi."

"Quan tâm tôi cho nên phái người theo dõi tôi sao?" Trần Vũ Tư thanh âm rất suy yếu nhưng vô cùng lạnh lẽo. Tả Tịnh Viện đặt tay trên cửa, không biết nên đẩy ra hay là buông. Mình đứng ở cửa thế này, cảm giác như là đang nghe lén người khác nói chuyện, rất không lễ phép. Cô lui lại phía sau vài bước, ngồi đợi ở băng ghế ngoài hành lang.

"Tiểu Ngư, trong thành phố H lúc em ngã bệnh hay gặp chuyện trừ bỏ tôi thì có ai vì em mà lập tức chạy tới, ngoại trừ tôi thì có ai quan tâm tới em như vậy. Đừng cố chấp quá".

Chân Hiểu Khê ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh giường bệnh, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc nhỏ dài màu trắng chưa châm lửa, ngữ khí mềm nhẹ rồi lại mang theo vài phần cao cao tại thượng. "Chân Hiểu Khê, cô đừng làm bộ làm tịch. Cô là hạng người gì, tôi và cô đều hiểu rõ." Trần Vũ Tư mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt băng lãnh nhìn Chân Hiểu Khê.

Chân Hiểu Khê không thèm để chút nào ý ánh mắt lạnh lẽo của Trần Vũ Tư, cô chậm rãi dán sát lại gần đưa tay muốn vuốt ve cái trán của Trần Vũ Tư. Trần Vũ Tư quay đầu tránh thoát khỏi tay Chân Hiểu Khê, ngữ khí kiên định mang theo chút không kiên nhẫn: "Mời cô đi cho. Thuận tiện đem toàn bộ người theo dõi tôi đi chỗ khác."

Chân Hiểu Khê nhếch miệng khẽ cười, thản nhiên thu hồi tay một lần nữa ngồi trên ghế, đôi mắt tiếu ý cười mang theo ôn nhu nhìn Trần Vũ Tư: "Tiểu Ngư, em đừng có xa cách như thế. Trên thế giới này, em sẽ không bao giờ tìm được người thứ hai hiểu rõ em như tôi đâu. Trước đây lúc chúng ta còn ở cùng nhau, vui sướng biết chừng nào, em quên rồi à? Chúng ta có thể nắm giữ tất cả, đồng thời chúng ta cũng có được hạnh phúc."

"Chân Hiểu Khê. Tôi hận chính mình vì cái gì mà quen biết cô. Cô có biết không, cô làm tôi có cảm giác ghê tởm." Trần Vũ Tư nghiêng đầu nhìn trên cửa sổ bày một chậu hoa, gò má tinh xảo lạnh lùng mà tuyệt vọng.

"Nhưng em vẫn muốn dựa vào tôi, không phải sao? Quan hệ tốt đẹp cỡ nào, hận tôi nhưng vẫn không thể rời bỏ tôi. Tiểu Ngư, không có ai giống như chúng ta đâu, chúng ta trời sinh phải ở cùng một chỗ. Không phải vậy sao?" Chân Hiểu Khê không quan tâm chút nào Trần Vũ Tư lúc này là bệnh nhân, cô lấy trong túi ra bật lửa, châm lửa thuốc lá, mạnh mẽ hút một hơi sau đó mạnh mẽ thở ra, thản nhiên dựa vào lưng ghế ánh mắt mơ hồ nhìn Trần Vũ Tư.

"Phải vậy không? Cô tự cao quá mức rồi. Đôi khi tôi có cảm giác cô so với tôi càng đáng thương hơn." Trần Vũ Tư bỗng nhiên quay đầu nhìn Chân Hiểu Khê rồi nở nụ cười, tựa như đóa hoa nở giữa sa mạc, yêu diễm dị thường.

"Tôi biết em đang làm gì ở đây, hơn nữa còn rất thành công. Tôi rất mừng, nhưng dù sao thì em cũng là học sinh của tôi, học sinh vĩnh viễn không thể rời bỏ cô giáo." Chân Hiểu Khê híp mắt đăm chiêu gật gật đầu, mang theo nụ cười tự tin.

"Cô không xứng đáng với hai từ Cô giáo đâu. Cô nên đi đi, nếu chậm thêm chút nữa tôi e rằng chồng cô sẽ lại nổi điên." Trần Vũ Tư hừ một tiếng thu hồi nụ cười trên mặt, khôi phục biểu hiện lạnh lùng chán ghét.

"Dù em có nói thế nào thì tôi cũng không nổi giận. Tiểu Ngư, lần sau tôi trở lại thăm em hi vọng em có thể thu hồi bộ móng vuốt nhỏ của mình lại, ngoan ngoãn nghe lời như trước kia". Chân Hiểu Khê ném điếu thuốc còn đang cháy dở xuống mặt đất, giày cao gót kia một cước chuẩn xác giẫm tắt điếu thuốc. Sau đó đi về phía cửa, còn không quên hướng Trần Vũ Tư hôn gió, tự mãn đắc ý mở cửa rời đi.

Trần Vũ Tư không hề có chút cảm xúc ngửa mặt nhìn trần nhà, vẻ mặt lạnh lùng trống rỗng, qua một chút cô nghiêng đầu lần thứ hai nhìn chậu hoa bên bệ cửa sổ, thật lâu cũng chưa hồi phục biểu tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net