Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian chật hẹp, hai thân ảnh áp vào nhau đồng thời run rẩy.

Cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt Phùng Tư Giai trắng bệch. Đồng tử trống rỗng thống khổ mang theo hận ý nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Thống khổ này cơ hồ khiến ngay cả khí lực rên rỉ nàng cũng không còn, chẳng biết đầu vai đã tránh thoát lòng bàn tay Tống Hân Nhiễm tự lúc nào, cũng không còn sức chống cự, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng nện vào ngực Tống Hân Nhiễm.

Tống Hân Nhiễm tựa như phát điên, áp lên người nàng, điên cuồng không ngừng ra vào trong cơ thể của nàng.

Thân thể căng cứng khô khốc ép đến ngón tay Tống Hân Nhiễm cũng có chút đau nhức, không cần nghĩ cũng biết Phùng Tư Giai đau tới mức nào.

"Đau sao? Thật vừa khéo, tôi cũng rất đau." Tống Hân Nhiễm thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu của cô, tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, cô nhẹ nhàng cười, khóe mắt chực trào ra một giọt lệ.

Giọt nước mắt nóng hổi, rơi xuống theo từng động tác ra vào, nhanh chóng chảy xuống, chạm phải nắm tay Phùng Tư Giai đang nện vào người Tống Hân Nhiễm.

Động tác phản kháng của Phùng Tư Giai ngừng lại, đôi mắt nàng trống rỗng cứ như vậy nhìn đôi mắt đầy tuyệt vọng của người nọ, cong môi, nhưng lại không thể mở lời, chỉ có thể giống một con cá bị ném lên bờ, liều mạng thoi thóp.

Rõ ràng cảnh tượng triền miên đầy men tình ái, nhưng hai người lại đều thống khổ tuyệt vọng như vậy.

"Tôi cho rằng em yêu tôi." Tống Hân Nhiễm mang theo tiếng khóc nức nở khàn khàn, mỗi chữ mỗi câu hòa cùng sự lạnh lùng.

Tiếng nói vừa dứt, một tay cô nâng chân Phùng Tư Giai lên, đặt lên cổ tay mình, tay kia tăng thêm một chút lực, lần nữa hung hăng tiến vào thân thể khô khốc tới đau đớn.

"A. . ." Phùng Tư Giai rốt cục kêu lên, âm thanh ngắn ngủi trào ra từ yết hầu, lại tràn ngập thống khổ cùng bi thống đến cực hạn.

Đôi mắt trống rỗng chết lặng, tầng sương mù mông lung kia rốt cục hóa thành nước mắt, chảy xuống.

Thân thể Phùng Tư Giai run rẩy co rúc, nàng trốn không thoát sự cướp đoạt của Tống Hân Nhiễm, thân thể theo bản năng liều mạng co rút, thế nhưng nàng càng muốn tránh, thì động tác của Tống Hân Nhiễm càng mãnh liệt.

Động tác có lực gấp rút mỗi một lần ra vào lại càng sâu hơn càng đau hơn, khiến sự thống khổ như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, suýt nữa khiến Phùng Tư Giai hôn mê.

Không biết có phải do phòng thử đồ cách âm hiệu quả hay không, mà Điền Tân Vũ đứng ở bên ngoài mặc một thân âu phục màu đen điển trai trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, hai tay vẫn đang kích động có chút run rẩy đan vào nhau. Anh đang mong đợi người con gái ấy mặc áo cưới bước ra khỏi phòng, là người con gái anh yêu, là cô dâu tương lai của anh.

Thời gian Phùng Tư Giai vào phòng thử đồ không ngắn, mỉm cười trên mặt Điền Tân Vũ từ kiên nhẫn từ từ trở nên sốt ruột.

Tuy nhiên cô bán hàng đứng ở một bên tựa hồ đã sớm nhìn quen cảnh lo lắng này của chú rể, nàng mỉm cười an ủi: "Điền tiên sinh ngài không cần phải gấp, bình thường khách vào phòng thử, đều sẽ rất lâu, đây là chuyện bình thường, dù sao cũng là lần đầu tiên mặc áo cưới trong đời, khó tránh khỏi sẽ kích động thẹn thùng."

Nhờ cô bán hàng an ủi, Điền Tân Vũ mới ngượng ngùng nhẹ gật đầu, tâm tình lo lắng cũng vơi đi một ít, bắt đầu cùng cô bán hàng hàn huyên câu được câu không. Để mặc Phùng Tư Giai giờ phút này đã bị khuất nhục và thống khổ bao phủ, mặc kệ nàng làm chuyện nàng không muốn làm.

Nhưng thân thể của nàng sau những tổn thương, đã nhanh chóng bài tiết chất lỏng giúp nàng giảm bớt đau đớn. Chất lỏng được bài tiết ra lối vào khô khốc, để người tới xâm lăng càng thêm hưng phấn.

Tay Phùng Tư Giai không biết từ khi nào đã bắt lấy vạt áo trên đầu vai Tống Hân Nhiễm, thân thể vô lực dán thật chặt vào người Tống Hân Nhiễm. Mồ hôi cùng nước mắt hòa lại làm một, chảy dọc theo cơ thể hai người.

Không muốn thừa nhận, nhưng lại phải thừa nhận, Tống Hân Nhiễm quen thuộc thân thể của nàng, mỗi một tấc trên da thịt nàng, giống như thân thể của nàng đã sớm quen việc Tống Hân Nhiễm chạm vào.

Tống Hân Nhiễm là một người rất mâu thuẫn, khi cô ở bên Phùng Tư Giai, tựa hồ luôn có những sắc thái rất kỳ lạ. Có khi cô là một tình nhân ôn nhu, tới mức đụng vào đã khẽ run. Có khi cô lại trở nên rất thô lỗ, ở trên giường nói rất nhiều câu khiến người nghe mặt đỏ tim run. Phùng Tư Giai nhớ từng có một lần sau khi vui vẻ, Tống Hân Nhiễm châm một điếu thuốc, mồ hôi đầm đìa tựa ở đầu giường, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn nàng, nói một câu. "Thân thể của em ngửi thấy mùi của tôi, thì sẽ đói khát." Câu nói này mặc dù có chút ý vị khó hiểu, nhưng lại miêu tả rõ rệt mối quan hệ phức tạp giữa hai người.

Trong những năm tháng phóng đãng kia, Phùng Tư Giai đã từng quan hệ với rất nhiều nam lẫn nữ, thế nhưng người khiến thân thể nàng hài lòng nhất chỉ có mình Tống Hân Nhiễm.

Mùi trên người Tống Hân Nhiễm là mùi thơm quen thuộc của Phùng Tư Giai, vừa trong trẻo lại vừa quyến rũ. Là hương vị Phùng Tư Giai thích nhất, nàng đã từng đi mua cùng một loại nước hoa, mỗi đêm trước khi ngủ thì xịt lên giường.

"Cảm giác được vui vẻ à, hmm? Thân thể của em vẫn như trước kia, ấm áp ẩm ướt, tôi thật muốn cứ thế này mà giết chết em." Giọng Tống Hân Nhiễm thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, như một con ác ma vô sỉ, cô lại tăng lên lực đạo, rồi cúi đầu cách một lớp vải cắn lên cặp ngực mềm mại của Phùng Tư Giai.

Móng tay Phùng Tư Giai sắc nhọn hung hăng ấn vào đầu vai Tống Hân Nhiễm, theo động tác của cô, ngẩng đầu lên đè nén tiếng thở phát ra từ cuống họng, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn trần nhà khắc hoa của phòng thử đồ, một giọt mồ hôi thuận theo cần cổ trắng nõn thon dài chậm rãi nhỏ xuống.

Thân thể đã cảm nhận được khoái cảm, mà xen lẫn sự đau nhức thì càng thêm khoái cảm khiến người ta trầm mê.

Biết rất rõ Điền Tân Vũ chỉ đứng bên ngoài cửa mấy bước, nhưng cô lại đang nằm trong tay Tống Hân Nhiễm, bị cô khơi dậy hào hứng, thân thể trống rỗng cứ như vậy tràn đầy khát vọng muốn Tống Hân Nhiễm xâm phạm, chuyện này thật sự vô liêm sỉ.

"Anh ta đứng ở ngoài cửa, có thể còn nhìn chúng ta qua một lớp cửa, em đoán xem nếu như tôi mở cửa, anh ta sẽ có biểu tình gì hả?" Tống Hân Nhiễm đột nhiên kéo tay, đẩy một cái thân thể Phùng Tư Giai đã áp vào cửa.

Phùng Tư Giai giật mình, thân thể dán lên cửa, tính nhân cơ hội rời đi. Tống Hân Nhiễm lại ngồi xổm người xuống, nâng chân của nàng lên, dùng đôi môi xinh đẹp đỏ mọng hôn lên chân nàng.

"Ưm. . ." Khoái cảm mãnh liệt kia, khiến Phùng Tư Giai nhịn không được mà khẽ rên, lưng nàng dán chặt vào cửa, tay không có lực bám lấy thành cửa.

Tiếng hôn vang lên trong phòng, Tống Hân Nhiễm nửa quỳ trước người nàng, tay không ngừng dao động trên đùi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt như vào chỗ không người, điên cuồng ôn nhu tùy ý đùa bỡn, cánh hoa dính chất lỏng tươi non do cô trêu chọc thì càng đỏ thêm, tuôn ra càng nhiều chất lỏng thơm ngọt hơn.

Mặt Phùng Tư Giai đỏ bừng, đôi mắt vô thần nhìn vào khoảng không trước mắt, mồ hôi trên thái dương tranh nhau chen lấn nhỏ giọt xuống.

Bầu không khí sao mà oi bức đến khó nhịn.

Trong lúc này, trong quán cà phê đối diện, Trần Vũ Tư cầm lấy túi, đeo kính râm lên xoay người rời đi, chỉ lưu lại một câu tạm biệt. "Ở nhà chờ chị."

Trần Vũ Tư đột nhiên rời đi, khiến Tả Tịnh Viện thôi không suy nghĩ về chuyện cô mơ hồ hình thấy Phùng Tư Giai cùng Tống Hân Nhiễm nữa, cô vội vàng đứng lên, muốn nắm lấy tay Trần Vũ Tư trước khi rời đi.

Thế nhưng bước chân Trần Vũ Tư quá nhanh quá mau, Tả Tịnh Viện không bắt kịp tay nàng.

Do dự một hồi, Tả Tịnh Viện không đuổi theo Trần Vũ Tư nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng đẩy cửa thủy tinh bước nhanh ra ngoài.

Có lẽ là chuyện công tác khẩn cấp, Tả Tịnh Viện nghĩ nghĩ, cô đúng là không nên khiến Trần Vũ Tư lỡ việc.

TV LCD sau lưng đã bắt đầu thông báo tin tức khác, Tả Tịnh Viện cũng không chú ý tới tin tức trước đó, cho nên lúc này cô cũng không biết, có một cơn giông bão đang từ từ tiếp cận Trần Vũ Tư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net