Chương 94: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn mộng hỗn loạn quấn quanh lấy Trần Vũ Tư, khi thì nàng mơ thấy cùng Tả Tịnh Viện dắt tay, khi thì mơ thấy Chân Hiểu Khê từng bước tới gần hùng hổ dọa người, khi thì mơ thấy cuộc sống cùng cha mẹ nuôi khi còn bé.

Những ký ức khiến nội tâm của nàng sợ hãi nhất đan xen vào nhau thành một cơn ác mộng hỗn độn.

Khi thấy mình một thân một mình giữa vùng tuyết trắng mênh mông, từng cơn lạnh thấu xương kéo tới khiến nàng vừa cô độc vừa tuyệt vọng, Trần Vũ Tư rốt cuộc giật mình tỉnh dậy.

Trần Vũ Tư còn chưa kịp mở mắt đã có thể cảm thấy thân thể của mình mặc dù không còn chút sức lực nào, nhưng cũng không còn đau đớn lắm.

Hết thảy trước mắt đều xa lạ.

Nàng đang nằm trên một chiếc giường đẹp đẽ mềm mại bốn phía là những thiết bị y tế. Gian phòng này được sửa sang giống như một phòng khám tư nhân, sạch sẽ sáng sủa, trong một góc phòng là ghế sô pha, tủ lạnh, trên bàn trà còn bày hoa quả vừa mới rửa sạch sẽ, trên vỏ trái cây còn dính những giọt nước trong suốt.

"Cô tỉnh rồi à?" Một giọng nam trong trẻo ôn hòa vang lên bên tai.

Trần Vũ Tư nghiêng đầu.

Nàng không để ý hóa ra nãy giờ vẫn có một người đàn ông luôn ngồi bên giường. Anh ta trông còn rất trẻ, đeo mắt kính viền vàng nhã nhặn, tướng mạo thanh tú. Thân hình gầy yếu đến mức không có chút khí khái nam tử nào. Đối với một người đàn ông, da của anh ta trắng đến giống như có bệnh.

"Khát à?" Người đàn ông có một đôi mắt rất sáng, đen láy và thanh tịnh, anh ta nở nụ cười nhã nhặn ôn hòa, giọng nói cũng giống như vẻ bề ngoài, ôn tồn lễ độ.

Trần Vũ Tư hơi sửng sốt, nàng tựa hồ không nhận ra người đàn ông trước mắt này, nhưng lại cảm thấy anh ta có chút quen mắt. Nhưng gặp ở đâu, gặp lúc nào thì nàng lại không nhớ ra. Trần Vũ Tư ngậm miệng không nói, tuy mặt mày tái nhợt tiều tụy nhưng vẫn đẹp đến say lòng người, đôi môi tái nhợt khẽ động, chau mày, tựa hồ có chút hoang mang.

"Anh là ai?"

Trần Vũ Tư thử mở miệng, mới phát hiện yết hầu như bị gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương, cảm giác khô từ cuống họng dâng lên khiến nàng hơi đau, giọng khàn khàn trượt khỏi môi nghe như một người già sắp chết.

"Tôi đoán thứ bây giờ cô cần nhất không phải biết tôi là ai, mà là một cốc nước." Người đàn ông nhìn nàng, cúi đầu cười nhẹ, lôi cuốn ôn hòa giống như một cơn gió xuân, khiến ai thấy cũng cảm thấy dễ chịu an tâm.

Thân thể theo tư tưởng từ từ bắt đầu thanh tỉnh. Những cơn đau lại từ từ kéo tới, Trần Vũ Tư không tiếp tục hỏi người đàn ông xa lạ ấy nữa.

Từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống huyệt thái dương, lướt qua gương mặt nén đau đến tái nhợt của nàng.

Thân thể của người đàn ông nọ bắt đầu di chuyển, anh ta vẫn ngồi như khi nãy, xoay người từ từ di chuyển đến bàn trà.

Lúc này Trần Vũ Tư mới chú ý tới, người đàn ông ấy đang ngồi trên một chiếc xe lăn, trên đùi phủ một lớp mền trắng sạch sẽ, che đến tận mắt cá chân của anh ta. Cũng chính vì như vậy, Trần Vũ Tư rốt cuộc nhớ ra người đàn ông trước mắt này đến tột cùng là ai.

Năm năm trước nàng từng gặp anh ta một lần.

Anh ta tên Lý Triệt, là một người đàn ông luôn ngồi trên xe lăn. Anh ta chính là người chồng hợp pháp của Chân Hiểu Khê. Người đàn ông ấy ổn định mà ung dung đẩy xe lăn đến bên bàn trà, anh ta thả quyển sách trong tay xuống, cầm lấy bình thủy rót đầy một cốc nước ấm vào ly thủy tinh.

"Uống nước đi, cô có ngồi dậy được không?" Lý Triệt đưa cốc nước tới trước mặt Trần Vũ Tư, đôi mắt trong trẻo ôn hòa vươn một chút lo lắng cùng thương tiếc.

"Cám ơn, xin anh nói cho tôi biết, bây giờ tôi đang ở đâu?" Trần Vũ Tư cắn môi, run run duỗi tay nắm lấy cốc nước Lý Triệt đưa tới.

Nàng không có nhìn về phía Lý Triệt, nàng quả thật cần nước, cũng đại khái có thể đoán được mình hiện tại đang ở nơi nào, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.

"Hai ngày trước cô bị tai nạn, là Hiểu Khê đưa cô tới đây. Cô yên tâm, vết thương trên người cô không phải nặng lắm, chỉ cần điều dưỡng một thời gian sẽ bình phục."

"Tôi muốn về."

Trần Vũ Tư cố nén đau nhức trên thân thể, cắn răng, từ từ ngồi dậy, nàng vén chăn lên, muốn xuống giường.

"Hôm qua cô mơ thấy ác mộng khiến vết thương vừa khâu lại rách ra. Sáng sớm hôm nay Tào tiên sinh đã tới giúp cô khâu lại, bây giờ cô không nên đi đâu." Lý Triệt cau mày nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch, gương mặt tiều tụy, lảo đảo muốn ngã, mà vẫn cố gắng muốn bò dậy, giọng điệu lo lắng, đưa tay muốn cản nàng.

Hiển nhiên Lý Triệt không hề gạt nàng, Trần Vũ Tư giãy dụa nhịn đau ngồi dậy, phần bụng bị lớp áo che đi cùng tay cũng cảm giác có chút ẩm ướt, mùi máu tươi nhàn nhạt bay tới bên mũi.

"Chân Hiểu Khê ở đâu?" Trần Vũ Tư dừng động tác lại, nàng tựa ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt.

"Hiểu Khê tới công ty xử lý một ít chuyện, lát nữa sẽ về."

"Anh có thể giúp tôi gọi điện thoại được không?"

"Thật xin lỗi, tôi không thể."

"Em ấy đang tìm tôi, tôi nhất định phải nói cho em ấy biết tôi đang ở đâu." Trần Vũ Tư còn chưa kịp nói rõ 'em ấy' mà nàng nhắc tới là ai, đã mím môi thật chặt, nhìn vào ánh mắt suy yếu mà kiên định của Lý Triệt.

"Thật xin lỗi." Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lý Triệt vẫn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Trần Vũ Tư, ánh mắt anh ta có chút né tránh vì áy náy.

"Cô ta không cho anh giúp tôi đúng không? Muốn thừa lúc tôi gặp nạn giam cầm tôi à?"

Giọng Trần Vũ Tư bình thản từ từ trở nên nghiêm túc.

"Hiểu Khê cũng không phải muốn giam cầm cô, cô ấy chỉ muốn trị lành vết thương cho cô, sau đó để cô an toàn rời đi, Trần tiểu thư đừng nghĩ lung tung." Nhìn thần sắc kiên định cùng giọng điệu nghiêm túc, hình như anh ta rất tín nhiệm người vợ Chân Hiểu Khê của mình.

"Mục đích của cô ta là gì, anh nên rõ hơn tôi, không phải sao? Lúc trước anh chỉ là người đứng xem, lần này cũng muốn tiếp tục làm kẻ ngoài cuộc à?" Đau nhức ở bụng dưới khiến mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo Trần Vũ Tư, nàng thậm chí có thể cảm nhận được rõ rệt máu đang rỉ ra từ vết thương dính ướt cả bàn tay nàng.

Lý Triệt đờ đẫn nhìn Trần Vũ Tư, đôi mắt đen nhánh chật vật dời đi nơi khác.

Anh ta biết chuyện mà Trần Vũ Tư nhắc tới, anh ta đã từng áy náy nhưng lại không hối hận. Dù không hối hận, nhưng khi đối mặt với Trần Vũ Tư, anh ta vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Để tôi đi, đừng đợi đến khi cô ta về." Mắt Trần Vũ Tư hơi rũ xuống, lông mi dài dài cong cong dính vài giọt mồ hôi, giống như những giọt nước mắt.

"Để cô đi, cô ấy sẽ rất tức giận." Lý Triệt nhẹ nhàng lắc lắc xe lăn, cách Trần Vũ Tư ra xa một chút. Ánh mắt của anh ta thâm thúy mà bất đắc dĩ, còn lộ ra một chút bi ai.

"Tùy anh."

Sắc mặt Trần Vũ Tư trắng bệch, ấm ức trả lời một câu.

Mỗi lần bị thương, người mà nàng muốn gặp nhất chính là Tả Tịnh Viện, muốn rúc vào người cô, cho dù biết cô sẽ chẳng nói lời nào, nhưng chỉ cần dựa vào cô, nghe mùi trên người cô, cũng như được uống thuốc trị thương tốt nhất trên đời.

Lý Triệt muốn đi, anh ta chuyển động xe lăn chậm rãi rút lui tới cạnh cửa.

Trần Vũ Tư nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại không có khí lực động đậy, cũng không có khả năng dựa vào khí lực của mình mà rời đi.

Lý Triệt thối lui đến cạnh cửa, anh ta duỗi tay vịn chặt nắm cửa, chuẩn bị rời đi.

"Trần tiểu thư, cô biết không, kỳ thật tôi rất hâm mộ cô." Người đàn ông thanh tú dịu dàng ấy nở một nụ cười bất đắc dĩ mà bi thương, đôi mắt nhìn thẳng Trần Vũ Tư, vậy mà thật mang theo một hâm mộ.

"Hâm mộ tôi hiện tại nằm ở chỗ này như một người chết, không đứng dậy được à?"
Trần Vũ Tư châm chọc nở nụ cười, chỉ hơi động thân thể một chút, thì cơn đau dưới bụng lại truyền đến.

"Cô ấy luôn nhớ cô, cũng vẫn luôn yêu cô."

Tay Lý Triệt đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt, anh ta ghen với Trần Vũ Tư, và vẫn luôn ghen với nàng như vậy.

"Ha ha, không, anh sai rồi. Thứ duy nhất cô ta yêu là quyền thế, là bản thân cô ta." Nụ cười trên môi Trần Vũ Tư hóa chế giễu và lạnh lùng, ánh mắt của nàng phảng phất như một vũ khí sắc nhọn, mang theo khinh thường từng chút từng chút một đâm vào trái tim Lý Triệt.

Lý Triệt vẫn một mực ôn hòa hữu lễ cảm xúc rất nhanh liền bị kích động, anh ta thở dốc hai tiếng, gương mặt trắng trẻo có chút đỏ bừng, thân thể anh ta hơi nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn phản bác Trần Vũ Tư, thế nhưng rất nhanh anh ta đã cố gắng nén cơn giận.

Trước khi đi, anh ta nhìn Trần Vũ Tư thật sâu một hồi.

"Cô không hiểu cô ấy."

Trần Vũ Tư mất tích, đây là chuyện duy nhất Tả Tịnh Viện biết vào lúc này.

Ba ngày, ròng rã ba ngày cô không có tin tức nào của Trần Vũ Tư. Sau khi Phùng Tư Giai nhận được điện thoại bèn vội vàng chạy tới, lúc đẩy cánh cửa không khóa bước vào nhà Tả Tịnh Viện đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Tả Tịnh Viện luôn thích sạch sẽ sáng sủa kéo hết rèm cửa, khóa chặt cửa ra ban công, một mình một người ngồi trên ghế sa lon, trên bàn trà trước mặt cô tàn thuốc ngập trong gạt tàn tràn cả ra ngoài. Mặc dù là ban ngày, nhưng trong phòng không có lấy một tia sáng, Tả Tịnh Viện thì cứ ngồi yên bất động trong bóng tối.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tả Tịnh Viện nhanh chóng quay đầu lại. Khi thấy người bước vào cửa là Phùng Tư Giai, ánh mắt hi vọng của cô bỗng chốc biến mất.

"Mình đã nói với bạn của mình, nếu có tin tức của Trần Vũ Tư, thì sẽ thông báo cho mình."

Phùng Tư Giai cởi áo khoác chậm rãi đi đến bên người Tả Tịnh Viện.

"Hôm ấy còn rất tốt, ăn điểm tâm xong chị ấy nói muốn tới công ty, nên bọn mình nói lời từ biệt."

Mặt Tả Tịnh Viện không thay đổi ngồi ở trên ghế sa lon, giữa ngón tay kẹp lấy điếu thuốc vẫn còn bốc khói, khói thuốc lượn quanh khuôn mặt của cô. Mắt của cô đỏ bừng, tóc tai rối bời, tấm lưng luôn thẳng tắp có chút cúi xuống.

"Cậu đã hai ngày không ngủ rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Nếu để cho bác trai bác gái nhìn thấy bộ dáng này của cậu, thì sẽ đau lòng đến chết." Phùng Tư Giai thở dài, đau lòng thận trọng lấy điếu thuốc trong tay Tả Tịnh Viện ra.

Tả Tịnh Viện ngồi ở trên ghế sa lon không nói gì, cô mím môi thật chặt.

Hôm ấy sau khi Chân Hiểu Khê rời đi, nỗi bất an từ đáy lòng Tả Tịnh Viện càng ngày càng dâng lên mãnh liệt, cô không ngừng gọi điện thoại cho Trần Vũ Tư, nhưng không ai bắt máy. Về sau, Tả Tịnh Viện nhận được một cú điện thoại, có người đã tìm thấy chiếc xe của Trần Vũ Tư trên một con đường ở ngoại ô hoang sơ. Họ nói chiếc xe đã gặp tai nạn. Nhưng khi Tả Tịnh Viện chạy tới hiện trường, thì thấy đầu của chiếc xe đã móp đến không còn hình dạng gì, trên mặt đất còn trải đầy những vệt máu.

Là máu của Trần Vũ Tư, nhưng người đâu?

Nhiều máu như vậy, nhất định là bị thương rất nặng, một mình nàng làm sao tự mình rời đi được?

Sau khi báo cảnh sát, hỏi thăm bạn bè, Tả Tịnh Viện thức trắng đêm hai ngày hai đêm không ngủ, đợi tin tức từ cục cảnh sát đến tuyệt vọng, sau đó tự mình lái xe đi khắp thành phố H tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng cô không tìm thấy Trần Vũ Tư.

Người con gái trước khi đi còn mỉm cười hôn cô, cứ như vậy biến mất một cách thần bí.
Ngay từ đầu Tả Tịnh Viện đã cảm thấy do Chân Hiểu Khê giấu Trần Vũ Tư đi, thế nhưng Chân Hiểu Khê cũng giống cô, nổi điên tìm kiếm Trần Vũ Tư khắp nơi.

Tả Tịnh Viện vẫn không tin, cô tuyệt đối không tin Chân Hiểu Khê. Nhưng khi qua nhà Chân Hiểu Khê tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Trần Vũ Tư. Chân Hiểu Khê trào phúng mệt mỏi đứng trước mặt cô, buông lời châm chọc.

"Tôi đã nói em ấy không ở nhà tôi, cô rảnh tới nhà tôi lục soát, thì sao không ra ngoài tìm tiếp đi?"

Cũng giống như Trần Vũ Tư, cha mẹ nuôi của nàng trước đó còn sống rất tốt ngày nào cũng lên báo đài, bỗng chốc cũng biến mất cùng một thời điểm. Ai cũng không còn gặp lại họ.

"Một người khỏe mạnh, sao lại đột nhiên mất tích chứ? Trần Vũ Tư ra làm ăn nhiều năm như vậy, khẳng định cũng đắc tội không ít người, có khi nào bị người ta trả thù bắt mất không?" Phùng Tư Giai trầm ngâm vô tình thốt ra lời tận đáy lòng.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, người ngồi ở trên ghế sa lon sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, thân thể gầy yếu cũng khẽ run lên. Nàng thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt cùng thống khổ bị Tả Tịnh Viện đè nén trong đôi mắt thâm thúy lãnh đạm.

"Viện Viện. . .mình. . . mình nói lung tung, đây cũng không phải phim truyền hình, ở đâu ra nhiều kẻ thù như vậy, chắc chị ấy được một người qua đường nào đó cứu, đưa đến một bệnh viện nhỏ, nên chúng ta tạm thời không tìm được."

"Nhất định là Chân Hiểu Khê."

Tả Tịnh Viện vốn đang trầm mặc đột nhiên đứng lên, thân thể gầy gò run rẩy, giương mắt nhìn về phía cửa với phẫn nộ và hận ý.

"Nhất định là cô ta, mình phải đi tìm cô ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net