Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ Tư cho rằng Tả Tịnh Viện sẽ về khuya, đang định ăn qua loa cho xong bữa, nào ngờ lại bị bắt quả tang.

Tả Tịnh Viện tức mà cười: "Em định ăn cái này ấy hả?"

Cô trỏ vào đống bánh mì, bánh quy đang bày đầy bàn, vừa hỏi tội còn không quên lau vụn bánh trên khóe miệng Trần Vũ Tư.

Trần Vũ Tư bây giờ ngày càng biết chơi xấu, cô thản nhiên lắc đầu đáp: "Điểm tâm ngọt trước bữa cơm."

Tả Tịnh Viện khoanh tay: "Vậy sau bữa đâu?"

Trần Vũ Tư nghĩ nghĩ rồi cười dán qua: "Nếu còn bụng thì ăn thêm chút nữa."

Láu cá.

Tả Tịnh Viện nghĩ sao trước kia cô lại không phát hiện dưới lớp da nghiêm túc của luật sư Trần lại có một mặt láu cá như vậy chứ.

Cảm khái xong, Tả tổng cam chịu thay đồ mặc nhà, xắn tay áo, chuẩn bị vào bếp nấu cơm cho vợ.

Trần Vũ Tư nhàn nhã đi theo sau, nói là giúp một tay nhưng Tả Tịnh Viện sao lại thật sự để cô động vào, Trần Vũ Tư chỉ đứng một bên nói chuyện, chờ đút ăn thôi.

- Hôm nay sao chị về sớm vậy?

- Chị có thiên lí nhãn, thuận phong nhĩ, biết em không nghe lời nên cố ý về bắt quả tang.

Trần Vũ Tư bĩu môi, cô mới không tin: "Có phải chị làm bạn chí cốt không có tâm hay không?"

Tả Tịnh Viện dừng tay một chút, rồi khẽ thở dài: "Chuyện của Bách Hân Dư chị thật sự không có cách. Những gì nên nói chị đều nói cả rồi. Nó cùng Chu Di Hân có thể vượt qua được ải lần này hay không phải xem chính nó thôi."

Trần Vũ Tư rửa sạch quả táo, cắn rắc một ngụm: "Cậu ấy lại ăn hiếp Chu Di Hân nữa à?"

Tả Tịnh Viện quay đầu liếc Trần Vũ Tư một cái.

- Liếc em làm gì, vốn chính là vậy mà. - Trần Vũ Tư bày tỏ quan điểm. Cô vẫn luôn cảm thấy Chu Di Hân đi theo Bách Hân Dư là đáng tiếc nhân đôi.

- Vậy em vui rồi đấy. Bọn họ đúng là sắp chia tay. - Tả Tịnh Viện quay đầu đi.

Trần Vũ Tư thiếu chút nữa đã nghẹn táo, cũng làm Tả Tịnh Viện hoảng sợ, lập tức tắt bếp chạy đến vỗ lưng. Không đợi Tả Tịnh Viện kịp lo lắng, luật sư Trần vừa hoãn lại được liền quăng ra một câu càng nghẹn:

- Vậy Chu Di Hân có cần trợ giúp pháp luật không? Hai người họ có đề cập đến vấn đề phân chia tài sản này nọ sao?

Tả Tịnh Viện hung tợn gõ trán Trần Vũ Tư một cái, dứt khoát không thèm để ý đến cô.

Hai câu vừa rồi phần nhiều là vui đùa, móc mỉa thôi. Trần Vũ Tư ăn táo xong liền thay vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Tả Tịnh Viện: "Vì sao hai người kia lại muốn chia tay?"

Tả Tịnh Viện vừa bật bếp nấu cơm vừa đáp: "Vì một chuyện nhỏ. Em cũng biết, hai cô gái ở cùng nhau, thứ nhiều nhất trong nhà chính là quần áo. Chu Di Hân sửa sang lại, muốn Bách Hân Dư chừa một nửa tủ quần áo cho mình để đồ đạc. Con nhỏ Bách Hân Dư kia ngại phiền toái, nói với Chu Di Hân là treo đại không phải được rồi sao. Chỉ vì chút chuyện đó, hai người sợ là sắp lần thứ ba..."

Nói đến đây, Tả Tịnh Viện còn bấm tay đếm đếm: "À, không đúng, lần thứ tư. Sắp chia tay lần thứ tư."

Trần Vũ Tư tựa vào cửa tủ lạnh, nghiêm túc nói: "Em lại không cảm thấy đây là chuyện nhỏ."

Tả Tịnh Viện nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên khoa trương: "Để quần áo cũng muốn chia tủ ra. Vậy có khác gì mấy đứa nhỏ ở mẫu giáo giành nhau quả táo, chia nhau cái ghế đâu?"

- Bách Hân Dư chắc hẳn cũng nghĩ vậy, nhưng Chu Di Hân sẽ không. - Trần Vũ Tư nói một cách khẳng định.

Tả Tịnh Viện thấy Trần Vũ Tư chắc chắn như vậy thì cũng lơ đãng thả chậm động tác, nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của luật sư Trần.

- Chu Di Hân là không danh không phận ở lại nhà Bách Hân Dư. Chị xem ngay cả việc nhỏ như thu dọn quần áo, cô ấy ở nhà cả ngày, lại còn phải chờ Bách Hân Dư về, hỏi ý kiến xong mới làm. Đây là biểu hiện rõ ràng, cụ thể nhất cho việc Chu Di Hân không có cảm giác an toàn, không an tâm với Bách Hân Dư, với cái nhà ấy. Còn Bách Hân Dư thì sao? Cậu ấy đáp lại Chu Di Hân thế nào? Chu Di Hân chỉ đưa ra một thỉnh cầu nho nhỏ, muốn một nửa tủ quần áo mà thôi. Nhưng ngay cả điều đó, Bách Hân Dư cũng không thỏa mãn cho Chu Di Hân. Chị nói cô ấy phải làm sao để xem ngôi nhà đó như nhà mình, xem bên cạnh Bách Hân Dư là nơi mình thuộc về đây? Nếu tình cảm mà chỉ có một bên luôn thỏa hiệp, như vậy kết quả cuối cùng nhất định sẽ là chia tay. Nếu để em nói thì cũng đừng tính gì mà lần thứ tư, dứt khoát xem như lần cuối cùng luôn đi.

Trần Vũ Tư nói đến hùng hồn, lí lẽ, khiến Tả Tịnh Viện á khẩu không trả lời được. Cô thật sự muốn biện giải đôi câu cho bạn tốt của mình, muốn nói Bách Hân Dư là thật sự yêu Chu Di Hân, tình cảnh của tên kia ở nhà họ Bách căn bản không cho phép nó lựa chọn một cô gái mà không quan tâm đến đời sau. Nhưng nó chính là không buông bỏ được Chu Di Hân, cho nên mới liều mạng nỗ lực, trút càng nhiều tinh lực vào công việc, chỉ mong một ngày kia mình có thể đứng vững ở Đằng Hoa, xây dựng nên một tương lai thuộc về mình và Chu Di Hân thôi.

Nhưng Trần Vũ Tư nói có sai sao?

Không có.

Nhìn không thấy, sờ không đến cái gọi là tương lai, đối với Chu Di Hân mà nói thật sự quá xa xôi. Sự thật là sao? Sự thật là hiện tại, ở nhà Bách Hân Dư, cô ngay cả nửa chiếc tủ quần áo cũng không có được. Như vậy còn bảo người ta chờ mong cái tương lai xa xôi kia thế nào?

Tả Tịnh Viện là nhìn Bách Hân Dư và Chu Di Hân bắt đầu, cũng nhìn hai người phân phân hợp hợp mấy năm nay, chẳng lẽ lần này thật sự phải chứng kiến bọn họ cáo biệt lẫn nhau ư?

Nghĩ đến đó thôi mà cô còn đau lòng. Đương sự hai bên thì sao? Bây giờ lại có cảm tưởng thế nào?

Tả Tịnh Viện sững sờ thật lâu. Cô chỉ hoang mang nhìn Trần Vũ Tư, có mờ mịt, có mất mát, có tiếc nuối. Canh trong nồi sôi sắp khô rồi mà cô vẫn không chú ý đến.

Trần Vũ Tư vội vàng bước qua tắt lửa. Tả Tịnh Viện như vậy khiến cô cảm thấy đau lòng, phải suy nghĩ lại xem có phải mấy lời vừa nói quá nghiêm trọng hay không. Cô chỉ là người đứng xem, nhưng Tả Tịnh Viện là bạn của Bách Hân Dư và Chu Di Hân. Chị quen biết Chu Di Hân đã bảy tám năm, Bách Hân Dư lại càng là bạn từ nhỏ đến lớn. Những lời vừa rồi của cô thật có hơi quá thẳng thừng.

- Thật ra em cũng không phải... chỉ là... - Trần Vũ Tư cố gắng cứu vãn.

Nào ngờ ánh mắt Tả Tịnh Viện dần chuyển sang Trần Vũ Tư, cô đột nhiên mở miệng hỏi: "Còn em? Em cũng cảm thấy vậy sao?"

- Cảm thấy hai người họ không thích hợp ấy hả?

- Không, thấy không có cảm giác an toàn khi ở đây, bên cạnh chị.

Trần Vũ Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong cái đầu này của Tả Tịnh Viện rốt cuộc suy diễn cái gì nha. Đang nói người khác, sao tự dưng lại quẹo về bản thân rồi.

Trần Vũ Tư đành phải nghiêng người, nâng mặt Tả Tịnh Viện. Hai người trán tựa trán: "Đừng nói là muốn sắp xếp lại đồ đạc, xổ quần áo của chị ra, cho dù bảo chị lập tức đi ra ngoài thì chị cũng sẽ làm theo lời em mà, không phải sao?"

- Ừ. - Tả Tịnh Viện gật đầu, sau đó lộ vẻ ấm ức, - Thế nào? Em muốn đuổi chị đi sao?

- Sao có thể. - Trần Vũ Tư cười nói, hôn lên môi Tả Tịnh Viện như an ủi. - Chị xem, nhà Bách Hân Dư đối với Chu Di Hân mà nói chỉ là một chỗ dừng chân. Nhưng nơi này đối với em thì khác. Nó tuy thuộc danh nghĩa của chị nhưng lại là nhà em, nhà chúng ta.

Tả Tịnh Viện cảm động. Vừa rồi không phải đang nói chuyện bạn tốt chia tay sao? Nhưng xin lỗi chí cốt, bây giờ cô chỉ muốn bế Trần Vũ Tư lên giường thôi.

- Dù sao cũng tắt lửa rồi, tụi mình đợi lát lại ăn. - Mắt Tả Tịnh Viện sáng lấp lánh. Lửa bếp lụi tàn, lửa tình bùng cháy.

Bầu không khí vừa đẹp, Trần Vũ Tư cũng có cảm giác. Cô tiến đến bên tai Tả Tịnh Viện, thì thầm: "Thật ra không ăn cũng được, bởi vì vừa rồi em ăn bánh quy hơi nhiều."

Tả Tịnh Viện híp mắt: "Bị chị bắt được ha. Em chính là thấy hôm nay chị không có nhà, một mình nên không chịu ăn cơm đàng hoàng đúng không?"

- Em không phải, em không có. - Trần Vũ Tư phủ nhận.

Hừ, không nhận cũng không sao, chốc nữa có rất nhiều cơ hội và thời gian để hỏi chuyện. Tả Tịnh Viện nghĩ, cô rồi sẽ làm luật sư Trần ngoan ngoãn nhận sai xin tha thứ.

***

Ngày đó gặp Tả Tịnh Viện, nghe bạn nói những lời ấy xong, Bách Hân Dư liền tìm chỗ yên lặng suy ngẫm một phen. Không về nhà họ Bách, không về Thượng Lâm Uyển, nhà Tả Tịnh Viện không chào đón lại càng không thể suy xét. Thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Bách. Bất động sản thuộc danh nghĩa Bách Hân Dư không chỉ có một chỗ là Thượng Lâm Uyển, chẳng qua vì nơi đó có Chu Di Hân nên cô mới đến thôi.

Tự tìm một chỗ ở, ngây người trong đó ba ngày, ngoại trừ đi làm theo lẽ thường thì Bách Hân Dư không hề liên hệ Chu Di Hân. Không phải cô không muốn, thật ra trở về cúi đầu nói tiếng xin lỗi Chu Di Hân đối với Bách Hân Dư mà nói cũng không phải quá khó khăn. Nhưng cả hai cô đều biết rõ vấn đề căn bản không nằm ở cái gì mà quần áo, tủ đồ này kia. Nếu không cho cô chút thời gian để suy nghĩ cẩn thận thì tương lai của cô và Chu Di Hân thật sự sẽ tràn ngập nguy cơ.

Có lẽ Tả Tịnh Viện không nói sai. Người thay đổi không phải Chu Di Hân mà là chính cô, Bách Hân Dư nghĩ. Cô phải dùng thời gian mấy ngày này để hồi tưởng lại một "mình" đã từng quen biết, yêu đương với Chu Di Hân thuở ban đầu.

Thời gian ba ngày không dài cũng không ngắn. Bách Hân Dư tuy không thể nói mình đã biết tương lai nên làm thế nào nhưng cô thật sự có nghiêm túc xem xét lại vấn đề của bản thân. Bây giờ cô có thể ôm một trái tim chân thành, thật tình về nhà đối mặt với Chu Di Hân. Cô yêu em, muốn nói với em những gì từng làm sai, cô nguyện ý sửa, mong Chu Di Hân cho cô chút thời gian.

Nhưng Bách Hân Dư trở về nhà lại không thấy được bóng dáng Chu Di Hân.

Trong phòng im ắng đến đáng sợ, một chút tiếng động cũng không có.

Giày Chu Di Hân hay đặt nơi cửa ra vào không còn.

Dự cảm không ổn nháy mắt dâng trào trong lòng, Bách Hân Dư vội chạy vào phòng sách.

Laptop, bảo bối của Chu Di Hân, công cụ làm việc của em cũng biến mất.

Lại đến phòng ngủ, Bách Hân Dư mở hết tất cả tủ đồ, bên trong vẫn đầy ngập quần áo, nhưng khi cô lật đến góc nhỏ của Chu Di Hân, quần áo gấp chỉnh tề và vali hành lí để đó đã không còn.

Chu Di Hân đi thật dứt khoát, ngay cả một câu, một chữ cũng không lưu lại, trực tiếp mang hết tất cả vết tích về mình trong căn nhà này đi theo.

Bách Hân Dư lập tức luống cuống, như vậy không giống những lần chia tay trước kia.

Chu Di Hân là biên kịch, mỗi lần rời đi đều sẽ để lại cho Bách Hân Dư một trang giấy lớn, trên đó là thư tay em viết. Sau này hai người quay lại, những bức thư đó cũng được Bách Hân Dư xem như tình thú giữa những người yêu nhau, giận dỗi lẫn nhau mà cẩn thận cất giữ.

Nhưng hôm nay, cái gì cũng không có.

Chu Di Hân hẳn đã thật sự thất vọng, một câu cũng không muốn nói với cô.

Bách Hân Dư bên đây thì bạn gái chạy. Luật sư Trần ở Hoa Sách bên kia lại nhận được cuộc gọi từ một người bạn.

- Trong tay em còn một dự án chưa xong, hoàn thành bản thảo mới có thể rời đi, cho nên phải ở lại thành phố Thượng Hải một thời gian nữa. Tư Tư, chị giúp em được không?

Trần Vũ Tư cẩn thận suy nghĩ: "Chị có thể giúp em tìm một chỗ dừng chân, bảo đảm trong thời gian ngắn cậu ta sẽ không tìm được."

Gần giữa trưa, Trần Vũ Tư gửi cho Tả Tịnh Viện một tin nhắn nói là có việc bận, không về nhà ăn cơm.

Mà lúc này, có người đang chờ cô ở quán cà phê dưới lầu Hoa Sách.

Là Chu Di Hân.

Hai người gặp nhau, Trần Vũ Tư đưa cho Chu Di Hân một chiếc chìa khóa, uống xong ly cà phê liền một mình đi trước. Chu Di Hân ngồi lại một lúc rồi dựa theo địa chỉ Trần Vũ Tư cho mà gọi xe, đi đến một khu dân cư bình thường ở phía nam thành phố Thượng Hải.

Nếu Tả Tịnh Viện cũng ở đấy, hẳn cô sẽ rất ngạc nhiên phát hiện đó là một nơi mà ngay cả cô, người bên gối của Trần Vũ Tư cũng không biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net