Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuần tiếp theo, Yukhei không còn cố tránh mặt Renjun nhiều như trước nữa, vẫn đi đường vòng để đên lớp học. Anh thấy mình vẫn là cẩn thận thì hơn, hành động và câu nói cuối cùng của Renjun khiến anh thấy khó hiểu. Trong bữa ăn, anh cảm thấy người nhỏ hơn nhìn mình nhiều lần, và mỗi khi anh nhìn lại về phía cậu, vị huynh trưởng Slytherin sẽ nhìn chằm chằm vào anh, khẽ nhếch môi cười rồi mới chậm rãi ăn tiếp. Cả quá trình, việc giao tiếp bằng mắt của hai người không bị gián đoạn.

Có lẽ là cố y hoặc không, nhưng Yukhei chắc chắn không phải do mình tưởng tượng khi thấy Renjun liếm môi khi nhìn mình, sau đó còn nhướng mày làm anh nghẹn.

Chắc chắn không phải là tưởng tượng khi Renjun va vào anh rồi bỏ đi khiến tất cả những ai chứng kiến bối rối. Nhưng khi cho tay vào túi áo choàng, anh thấy có một mảnh giấy da được gấp gọn gàng trong đó. Khi vào lớp, anh kín đáo mở mảnh giấy da nhỏ ra, nhìn thấy những chữ viết vội bằng nét chữ gọn gàng của Renjun.

ROR, 2000H. Đến gặp tôi

Tôi sẽ đợi.

Lẻn ra ngoài và tránh để không bị ai bắt gặp là một việc khó hơn so với tưởng tượng, Năm phút trước giờ hẹn, Yukhei đi qua đi lại trước bức tường trống, mải mê suy nghĩ về đôi môi mềm mại của Renjun khi chạm vào má với sự tính tế nhất. Anh không nhận ra cánh cửa quen thuộc hiện ra và khẽ mở như đang chờ đợi anh vào trong.

Chống tay vào cánh cửa gỗ, dừng lại hít thở sâu một chút. Thành thật mà nói, anh không biết thứ gì đang đợi mình ở bên trong ngoài crush. Lấy hết can đảm, anh mở cửa ra, ngạc nhiên với những gì mình nhìn thấy bên trong. Anh không biết mình chờ điều gì, nhưng chắc chắn không phải như này.

Như này, có nghĩa là Renjun mặc một bộ lễ phục màu hạt dẻ trầm, đang đợi anh sau cánh cửa. Như này nghĩa là cả căn phòng yêu cầu trống trải, với ánh sáng mờ ảo đến từ 3 ngọn nến trên giá cắm màu vàng đặt trên một cái bàn tròn dành cho hai người. Như này nghĩa là Renjun mời anh đến, kéo ghế cho anh ngồi. Trước mặt thì là một dĩa mỳ Ý và bánh mỳ bơ tỏi, rất thơm và ngon miệng. Nếu như không có Renjun đang ngồi trước mặt và hoàn hảo là hai từ dành cho cậu.

"C- Cái gì đây?" Yukhei lắp bắp, cổ họng khô khốc. Renjun chỉ mỉm cười, làm cho lúm đồng tiền nhỏ xíu xuất hiện.

"Ăn thôi. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Em sẽ nói tất cả những gì mà anh muốn biết".

Yukhei ăn nốt chỗ đồ ăn cuối cùng của mình. Họ không nói chuyện với nhau câu nào trong suốt bữa ăn, những không có nghĩa là Yukhei không nhìn trộm Renjun cứ mỗi ba giây một lần. Quên việc phải kín đáo đi, Yukhei có rất nhiều thắc mắc trong đầu, rất nhiều thứ muốn hỏi. Giương mắt lên lần nữa, Anh ngạc nhiên khi thấy Renjun đang nhìn mình với nụ cười xinh đẹp trên môi, chống tay vào má.

Yukhei hơi nghẹn, Renjun ngay lập tức đưa nước cho anh.

"Cẩn thận đó", Slytherin thì thầm, đưa tay lau vài mảnh vun trên khóe miệng anh.

"Cảm ơn". Yukhei nhỏ giọng, đột ngột thấy lo lắng. "Đồ ăn rất ngon, ưm, Anh rất thích?

"Đó là câu hỏi à?" Renjun trêu chọc, Khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười tự mãn.

"Không phải", Yukhei thốt lên. "Đó không phải là một câu hỏi. Ý anh là, anh thực sự thích nó. Đây là bữa ăn rât ngon, đặc biệt là vì...ăn với em".

"Vậy thì em rất vui"

"Giờ chúng ta đã ăn xong, anh có thể đặt câu hỏi chứ?"

Renjun ngả người về sau, tập trung nhìn Yukhei. "Hỏi đi"

"C- Về Amortentia – Tình dược của em?"

Một câu hỏi cơ bản, yukhei nghĩ sẽ công bằng hơn khi anh ấy biết được điều này vì anh ấy đã giải thích với Renjun về mùi mà mình ngửi được.

"Em ngạc nhiên khi anh hỏi về nó đấy", Renjun nói, giọng cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. "Mùi bạc hà, socola, nhục đậu khấu và quế. Tất cả nhưng mùi này làm em nhớ đến khác, Ở Madam Puddifoot nhớ không? Dù em cũng không chắc mùi rừng cây là gì, nhưng em đoán đó là nước hoa của anh.

Có lẽ là vậy, Yukhei nghĩ, thầm cảm ơn chai nước hoa mà anh mang từ thế giới Muggle trong lần trước trở về.

"Tiếp theo là, ưm, làm thế nào em tìm thấy anh?" Thấy vẻ mặt bối rối của Renjun, anh giải thích thêm, "Ý anh là, làm thế nào em tìm thấy anh ở đây? Trong căn phòng này? Bởi vì theo những gì anh biết về chỗ này thì một người không thể bước vào khi căn phòng đang được sử dụng, đặc biệt là khi không biết mục đích sử dụng cụ thể của phòng".

"à, Em chỉ nghĩ về anh", Renjun gật đầu.

"C- cái gì?"

"Không rõ ràng sao? Anh trốn em, em muốn nói chuyện với anh. Em chỉ nghĩ về anh, nghĩ đến Wong Yukhei nhà Gryffindor, một người gửi cho mình lá thư sấm, dám chạy trốn một huynh trưởng và là một Slythetin. Em nghĩ đến anh và cánh của xuất hiện, rồi tìm thấy anh ở bên trong. Em muốn nói chuyện với anh. Em cần nói chuyện với anh, căn phòng đã cũng cấp những gì em cần".

"Ồ, cậu hỏi cuối?", Yukhei nghịch ngón tay.

"Tiếp đi"

"Làm thế nào để em chuẩn bị những thứ này?" Anh ra hiệu một cách mơ hồ về việc sắp đặt từ bữa tối của họ đến bộ đồ của Renjun. Nhìn lại bản thân, Anh đang mặc một cái áo Hoodie và quần Jean đen giá mà có thể quay ngược thời gian để anh có thể mặc đồ phù hợp hơn.

"Căn phòng đã chuẩn bị tất cả, không phải như vậy là không tốt hay gì". Slytherin nhún vai, "Em cũng không mong đợi điều này. Thành thật mà nói, em muốn nói chuyện với anh, nên mới gửi lời nhắn. Nhưng trước khi tới đây, Jaemin cho em xem cuốn sách Muggle có tên Hướng dẫn hẹn hò cho người mới bắt đầu: 101 cách khiến đối phương rung động. Nó hoàn toàn vô nghĩa, nếu anh hỏi về nó. Nhưng em vẫn nghĩ về nó trên đường tới đây, nên là khi cánh cửa xuất hiện và em bước vào trong thì mọi thứ đều có sẵn rồi, cả đồ ăn và bộ đồ".

"Em, ưm, Em rất đẹp, thật đó". Yukhei ngượng ngùng nói nhỏ.

Renjun khẽ cười. "Em biết, Vậy nên đừng lãng phí thời gian nữa và hãy khiêu vũ với em nào, Wong". Cậu đứng trước Yukhei, chìa tay ra để anh nắm lấy.

Yukhei vụng về đứng dậy, đầu gối đập vào bàn làm lung lay những ngọn nến đặt trên đó. Đau, nhưng nghe được Renjun khúc khích cười cũng đáng.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng – tiếng piano kết hơn với đàn kéo dây. Nó không như trước đây Yukhei từng nghe, nhưng rất hay và du dương. Anh nắm lấy tay Renjun, đặt tay còn lại lên eo cậu, cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay anh ấy. Không muốn giẫm lên chân Renjun nên anh cố nhìn xuống quan sát bước di chuyển của cậu, đảm bảo không trượt chân.

"Nhìn em này, Wong". Cậu khẽ thì thầm, mỉm cười khi Yukhei nhìn vào mắt mình.

Họ nhảy trong phòng, hòa mình vào âm nhạc, với Yukhei còn hơn thế khi nhìn vào mắt Renjun. Có hơi sáo rỗng những anh để âm nhạc hướng dẫn cơ thể mình, tập trung vào người đang cùng anh khiêu vũ.

Những ngọn nên dần tắt khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên trước khi dừng hẳn.

Lạc vào khoảng khắc và ngập tràn cảm xúc của mình, Yukhei buông tay Renjun ra, vòng qua eo cậu. Không còn tiếng nhạc, xung quan yên lắng, những Yukhei biết nhịp thở của mình lớn đến mức nào. Nghiêm túc, anh nhắm mắt, cúi sát vào Renjun cho đến khi anh cảm giác được hơi thở của người kia hòa quyện với hơi thở của mình.

Cậu ấy thật gần, thật gần.

Anh không biết chính xác gần đến mức nào, chỉ gần thôi.

Đủ để cảm nhận được lòng bàn tay của Renjun trên môi.

Bối rối, anh mở mắt ra và Renjun có cơ hội lách mình ra, lùi lại hai bước.

Anh có đọc nhầm các dấu hiệu không nhỉ? Hay đây chỉ là giắc mơ thôi ư?

"Ah, ah", Renjun lắc tay trước mặt Yukhei với một nụ cười trêu chọc. "Em không hôn vào ngày đầu tiên. Và về mặt kỹ thuật, chúng ta còn chưa hẹn hò".

Yukhei bất lực sau khi bị từ chối nụ hôn. Trong khoảng khắc, anh thực sự nghĩ đây chỉ là một giấc mơ hay là ảo ảnh.

Khúc khích cười, Renjun hôn lên ngón tay mình, áp nó lên môi Yukhei. Hành động này khiến Gryffindor ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn cậu, ngay cả trong căn phòng thiếu ánh sáng như vậy, Yukhei vẫn biết là Renjun biết mặt anh đỏ như nào.

"Nhưng em không ngại dành cuối tuần để đi Hogsmede với anh vào cuối tuần này. Tốt nhất hãy nói trực tiếp với em, không phải với thư sấm nữa".

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net