Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì không muốn Điền Chính Quốc thấy mình đỏ mặt nên Kim Thái Hanh lặng lẽ giơ tờ giấy lên cao một chút, đầu cũng cúi xuống thêm.

Điền Chính Quốc, anh nghiêm túc đấy à?

Hôn môi Kim Thái Hanh?

Cái này cũng có thể viết vào đây sao?

Anh thật sự là... tậu má, rất giỏi đấy!

Kim Thái Hanh bối rối nhắm mắt lại, trong đầu đều là dòng chữ Điền Chính Quốc vừa viết.

Chữ anh vốn đẹp, giờ lại viết ra câu này, Kim Thái Hanh chỉ thiếu nước ngất ngay tại trận thôi.

Trái tim đập điên cuồng, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra rồi mới dám đọc tiếp.

Sau đó, cậu lại phải nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Điền Chính Quốc!

Kim Thái Hanh nghĩ, bây giờ mà cậu mở lời mời Điền Chính Quốc lên giường, liệu có đường đột quá hay không.

Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, khi mở mắt ra, cậu chăm chú đọc lại điều thứ ba mà Điền Chính Quốc viết.

Ba, làm tình với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực trấn an mình.

Dần dần, nhịp thở của cậu đã bình thường trở lại.

Nếu Điền Chính Quốc chỉ viết thích hôn môi Kim Thái Hanh, hiển nhiên cậu sẽ không chịu đựng nổi, nhưng vì có cái sau, Kim Thái Hanh liền cảm thấy anh chỉ ham thích thân thể mình thôi.

Có suy nghĩ này, mặt Kim Thái Hanh không đỏ nữa. Cậu bỏ tờ giấy xuống, nói với Điền Chính Quốc: "Được rồi ạ."

Kim Thái Hanh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tự nhiên cũng bỏ lỡ vẻ mặt anh lúc này – vẻ mặt như đang chờ mong cậu nói một điều gì đó.

"Tờ giấy này em cất nhé." Kim Thái Hanh gập tờ giấy lại mấy lần, cho đến khi nó to sấp xỉ tờ giấy của mình mới lên tiếng hỏi: "Anh còn cái phong bì nào không ạ?"

Cậu nhìn giá sách, nhìn mặt bàn, nhìn ống đựng bút, chỉ không nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hơi thất vọng, đành phải đóng nắp bút rồi bỏ vào trong ống.

Anh đứng lên, nhưng nghĩ thế nào lại ngồi xuống, nhìn Kim Thái Hanh, hỏi: "Anh viết có vấn đề gì không?"

Bấy giờ, Kim Thái Hanh mới nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc: "Có vấn đề gì ạ?"

Điền Chính Quốc hất cằm lên một chút: "Những gì anh viết em đều xem cả rồi à?"

Kim Thái Hanh lại cúi đầu: "Dạ."

Điền Chính Quốc: "Không muốn hỏi gì sao?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không ạ."

Miệng Điền Chính Quốc đóng mở mấy lần, cuối cùng, anh nhàn nhạt bảo "được rồi", rồi đi tới tủ đồ tìm một chiếc phong bì giống hệt chiếc ban nãy, đưa cho Kim Thái Hanh.

Sau khi bỏ giấy vào và đóng nắp phong bì lại, Kim Thái Hanh cầm bút viết mấy chữ "Về Điền Chính Quốc" ở bên trên.

Cậu lấy điện thoại di động ra xem: "Sắp mười hai giờ rồi đấy ạ."

Điền Chính Quốc gật đầu, bắt được sóng của cậu: "Em đi tắm trước đi, anh còn chút việc."

Kim Thái Hanh ngừng một chút: "Anh còn bận sao?"

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Cậu nghiêng đầu: "Vậy sao vừa rồi anh không về nhà? Còn theo em đi đánh bi-a nữa."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu: "Em quan trọng hơn công việc."

Kim Thái Hanh gật đầu: "À, dạ." Rồi cậu lại cười với anh: "Vậy anh đừng thức khuya quá, về phòng sớm một chút anh nhé."

Điền Chính Quốc thản nhiên: "Ừ."

Kim Thái Hanh cảm thấy mình đã quen với cách nói chuyện của Điền Chính Quốc rồi. Hiện giờ, việc duy nhất cậu phải vượt qua chính là đừng tự ăn dưa bở nữa.

Lý giải tất cả hành vi cử chỉ của Điền Chính Quốc thành những nghĩa vụ hôn nhân mà anh muốn nghiêm túc thực hiện, đồng thời cũng thấu hiểu cả việc thường xuyên cần giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, Kim Thái Hanh lặng lẽ rời khỏi phòng sách.

Về phòng ngủ, Kim Thái Hanh đi tắm luôn. Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Điền Chính Quốc đã trở lại và đang đứng trước tủ quần áo tìm đồ ngủ. Cậu đi ngang qua bên cạnh anh, thuận miệng hỏi: "Anh xong rồi ạ?"

Điền Chính Quốc ừ một tiếng.

Tắm rửa xong, Kim Thái Hanh cảm thấy buồn ngủ. Cậu vốn định chờ Điền Chính Quốc ngủ cùng nhưng mí mắt thật sự quá nặng, đặt lưng xuống giường chưa bao lâu đã thiếp đi.

Vì vẫn nhớ Điền Chính Quốc còn chưa lên giường nên cậu ngủ không sâu giấc, luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng.

Cậu tỉnh giấc lần đầu lúc nghe thấy tiếng động trong phòng tắm. Lần thứ hai cậu tỉnh lại, đèn trong phòng ngủ đã tắt, Điền Chính Quốc đã ở bên cạnh rồi.

Kim Thái Hanh cảm thấy bình yên hơn rất nhiều, đang định yên tâm đi ngủ thì cậu phát hiện, hình như người kia đã tới gần mình hơn.

Cậu quay mặt về phía Điền Chính Quốc, nhưng sau khi đến gần hơn một chút thì anh không động đậy nữa. Kim Thái Hanh buồn ngủ đến không thể mở mắt lên nổi, cũng không thể mở miệng hỏi Điền Chính Quốc làm sao.

Không bao lâu sau, cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là Điền Chính Quốc không ngủ nhanh như vậy, giờ phút này, anh đang nằm đối diện với Kim Thái Hanh, chăm chú nhìn gương mặt cậu.

Một lúc sau, hơi thở của Kim Thái Hanh trở nên đều đặn. Điền Chính Quốc chợt vươn tay, sờ cằm cậu.

Sờ mũi cậu.

Sờ tóc cậu.

Có lẽ vì tóc cọ lên mặt gây ngứa ngáy nên Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, Điền Chính Quốc lập tức rời tay.

Đầu lông mày đang chau của của cậu nhanh chóng giãn ra, bấy giờ hơi thở của anh mới chậm lại.

Điền Chính Quốc thu tay về nhưng vẫn không ngủ được. Anh lần tay vào trong chăn, tìm tay của Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng nắm lấy nó.

Tay Kim Thái Hanh nhỏ hơn tay anh một chút, cũng ngắn hơn, nhưng những ngón tay vẫn khá thon dài. Cổ tay cậu rất nhỏ, Điền Chính Quốc dùng một bàn tay là đã có thể nắm cả hai cổ tay của cậu, sau đó dễ dàng kéo chúng lên đỉnh đầu. Những lúc như thế, ngón tay Kim Thái Hanh sẽ co co duỗi duỗi theo cảm xúc tự nhiên, gây kích thích mạnh mẽ lên thần kinh thị giác của anh.

Điền Chính Quốc cúi đầu, hô hấp bỗng trở nên nặng nề.

Lúc này mà đánh thức Kim Thái Hanh thì hình như không tốt lắm.

Anh không nằm nghiêng nữa mà trở ngửa ra, đặt tay Kim Thái Hanh lên ngực mình, cầm nhẹ lấy ngón tay cậu, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

Điền Chính Quốc không biết mình ngủ lúc nào. Sáng hôm sau anh thức dậy sớm hơn Kim Thái Hanh, mà ngay khi tỉnh lại, anh lập tức phát hiện người kia đang rúc trong ngực mình, còn anh thì khoác tay lên lưng cậu một cách hết sức tự nhiên.

Hơi cựa quậy, Điền Chính Quốc phát hiện cánh tay bị Kim Thái Hanh gối lên đã tê rần.

Anh muốn cử động tay một chút, nhưng hơi động một cái Kim Thái Hanh liền động theo.

Mắt thấy Kim Thái Hanh sắp lui về phía sau, Điền Chính Quốc nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu vào lòng mình một lần nữa.

Kim Thái Hanh lại cựa quậy mấy cái, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.

Điền Chính Quốc không quan tâm đến cánh tay đã tê cứng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, anh liền cúi đầu đặt cằm lên tóc Kim Thái Hanh, tiếp tục ngủ.

Trên giường có động tĩnh lần thứ hai là khi Kim Thái Hanh tỉnh dậy.

Đầu tiên, cậu mở to mắt, cảm thấy cổ hơi đau nhức, sau đó cậu mới phát hiện mình đang gối lên tay của Điền Chính Quốc, chân còn gác lên đùi người ta nữa.

Kim Thái Hanh đột nhiên hơi luống cuống, cậu lặng lẽ nâng chân lên, rồi lại nhẹ nhàng nhấc đầu, chậm rãi dịch về vị trí của mình.

Suốt quá trình thực hiện những động tác này, cậu đều chăm chú nhìn mặt Điền Chính Quốc, chỉ sợ anh sẽ bị đánh thức.

Cậu không rõ mình gối lên tay Điền Chính Quốc từ lúc nào, cũng chẳng biết tại sao mình lại lăn vào ngực người ta, nhưng hiện giờ cậu chỉ hy vọng anh không hề hay biết.

Lúc trước Điền Chính Quốc đã nói, khi ngủ không nên cử động, cũng không được chạm vào anh.

Giờ thì tốt rồi, chắc chắn là có cử động, còn cử động rất ác, trực tiếp lăn vào ngực anh luôn.

Khi Kim Thái Hanh còn chưa kịp lùi về chỗ của mình, Điền Chính Quốc đã bất ngờ mở mắt ra.

Kim Thái Hanh ngay lập tức ngừng hô hấp. Cậu cảm thấy giờ có muốn giả vờ ngủ cũng không còn kịp nữa rồi.

"Buổi sáng tốt lành." Cậu lên tiếng trước.

Điền Chính Quốc trông không giống như vừa thức dậy, anh cũng nói: "Sáng tốt lành."

Kim Thái Hanh kéo chăn lên theo bản năng, cười gượng với Điền Chính Quốc: "Sao anh lại tỉnh giấc? Đồng hồ báo thức còn chưa kêu mà."

Điền Chính Quốc ăn ngay nói thật: "Bị em đánh thức."

Kim Thái Hanh hốt hoảng trong lòng: "Ngại quá đi."

Anh cũng hỏi cậu: "Sao em lại tỉnh?"

Kim Thái Hanh thành thật trả lời: "Mỏi cổ ạ."

Điền Chính Quốc rút tay về: "Tay anh cứng quá à?"

Kim Thái Hanh: "Không phải đâu."

Nói xong lời này, Kim Thái Hanh chỉ muốn tự cắn lưỡi, đây chẳng phải đang thừa nhận mình vừa gối lên tay của anh sao?

Không đúng, không phải cậu thừa nhận trước, mà là Điền Chính Quốc hỏi trước.

Cho nên... Điền Chính Quốc đã biết rồi.

Kim Thái Hanh cẩn thận quan sát người trước mặt, thấy anh không tức giận mới yên tâm.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, giải thích: "Ngại quá, em cũng không biết tại sao lại lăn qua như vậy."

Đối diện với ánh mắt của Điền Chính Quốc, cậu tiếp tục nói: "Trước đây em ngủ rất quy củ, hôm qua thật sự chẳng hiểu sao..."

Điền Chính Quốc tỏ ra nghi hoặc, sau đó cười nói: "Anh có nói gì đâu?"

Kim Thái Hanh hé miệng.

Điền Chính Quốc còn bảo: "Không sao."

Dứt lời, anh hết sức tự nhiên vươn tay ấn đầu Kim Thái Hanh: "Thật nhỏ bé."

Tâm trạng của Kim Thái Hanh nháy mắt từ kích động biến thành rung động.

Cách nói chuyện của Điền Chính Quốc tẩm quá nhiều thính, Kim Thái Hanh thật sự không thể miễn dịch được, lần nào cũng bị bắn thẳng vào tim.

Hơn nữa, Kim Thái Hanh với chiều cao 1m78, quả thật là lần đầu tiên bị người khác nói là "nhỏ bé".

Người đó lại còn là Điền Chính Quốc nữa.

Thật nhỏ bé.

Thật nhỏ bé.

Kim Thái Hanh lén cười.

Đồng hồ báo thức của Kim Thái Hanh chậm hơn của Điền Chính Quốc năm phút. Đây là hôm qua cậu vừa đặt lại.

Năm phút này chính là thời gian để Điền Chính Quốc đánh răng rửa mặt, như thế khi cậu rời giường, anh cũng vừa từ phòng tắm đi ra.

Nhưng nếu hôm nay đã thức dậy rồi, vậy thì cứ rời giường thay quần áo trước thôi.

Được Điền Chính Quốc giáo dục, hiện giờ việc đầu tiên Kim Thái Hanh làm khi thức giấc chính là nghe dự báo thời tiết và đọc tin tức mỗi ngày của thành phố A.

Điền Chính Quốc vào phòng tắm rửa mặt, Kim Thái Hanh đã tới chỗ tủ quần áo lấy đồ, tiện thể thay luôn.

Hôm nay nhiệt độ rất thấp, lại còn có mưa, thấy Điền Chính Quốc ra khỏi phòng tắm, Kim Thái Hanh liền bảo: "Hôm nay lạnh đấy ạ, anh mặc nhiều áo một chút nhé."

Điền Chính Quốc gật đầu, chỉ vào cái loa đang phát tin tức: "Em mở lại dự báo thời tiết đi."

Kim Thái Hanh đi qua, mở phần dự báo thời tiết một lần nữa rồi mới vào phòng tắm.

Khi cậu trở ra, Điền Chính Quốc đã thay quần áo xong rồi. Lúc này anh đang đứng trước tủ chọn cà vạt

Kim Thái Hanh đút hai tay trong túi áo, đứng phía sau Điền Chính Quốc, nhìn động tác của anh thông qua chiếc gương trước mặt.

Ầy.

Thật là vui mắt.

Rất tiếc cậu không mang máy ảnh tới đây, bằng không chỉ cần tiện tay chụp một tấm cũng có thể lấy ra làm hình nền máy tính được rồi.

Bên này Kim Thái Hanh đang thả hồn theo mây gió, bên kia Điền Chính Quốc đã chọn cà vạt xong, vừa vặn phát hiện cậu đang nhìn mình qua gương.

Kim Thái Hanh không né tránh, trực tiếp cười với Điền Chính Quốc, sau đó đột nhiên nổi máu, hỏi: "Em có thể giúp anh thắt cà vạt không?"

Điền Chính Quốc dừng một chút, cười với Kim Thái Hanh qua gương, sau đó quay đầu nói: "Lại đây."

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn đi qua, đứng trước mặt Điền Chính Quốc, nắm nhẹ cà vạt của anh.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn người có vẻ như đang rất vui trước mắt, lên tiếng hỏi: "Em biết thắt không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Biết ạ." Cậu ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Mà cũng không biết nữa, hồi Đại học em có tham gia một cuộc thi thắt cà vạt."

Cậu cúi đầu tiếp tục thắt: "Nhưng không phải cuộc thi chính thức gì, chỉ là một hoạt động trong khoa, em bất ngờ được cử đi thi nên đành học vội."

Kim Thái Hanh cười cười: "Em quá chậm chạp."

Quả nhiên là chậm, lúc này Kim Thái Hanh còn đang dò dẫm xem phải vòng dây như thế nào.

Dù sao thì thắt cà vạt cho người khác cũng không giống thắt cho mình, Kim Thái Hanh lại chỉ có chút ấn tượng từ cuộc thi ngày trước.

Vật vã hồi lâu, cuối cùng Kim Thái Hanh nghiêng đầu: "Nguy rồi, hình như em quên mất rồi."

Cậu đang định bỏ cuộc để Điền Chính Quốc tự thắt, nào ngờ anh đột nhiên nói: "Sai hướng, vòng bên kia."

Vì thế, Kim Thái Hanh liền vòng dây sang bên kia.

Vừa xong thao tác này, ấn tượng trong đầu Kim Thái Hanh bỗng trở nên chi tiết và rõ ràng hơn: "Đúng đúng, chính là như vậy, khi đó em cũng làm thế."

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn tay cậu, hỏi: "Lúc đó em giúp nam sinh khác thắt cà vạt?"

Kim Thái Hanh dồn tất cả sự chú ý lên tay mình: "Vâng."

Điền Chính Quốc chớp mắt: "Ai?"

Kim Thái Hanh lại vòng dây cà vạt qua nút thắt: "Một đàn anh ạ."

Điền Chính Quốc nhíu mày, ba tiếng Trịnh Hạo Thạc sắp sửa bật ra khỏi miệng, lại bị Kim Thái Hanh cắt ngang: "Thế này đúng rồi."

Kim Thái Hanh tự ngắm trước một chút, sau đó mới né sang để Điền Chính Quốc tự soi gương. Cậu vỗ vỗ nút thắt cà vạt trên cổ anh, hỏi: "Được không ạ?"

Điền Chính Quốc không trả lời câu hỏi này, bất thình lình ôm đầu cậu lại, cúi xuống hôn môi.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu, Điền Chính Quốc dùng tay đỡ đầu Kim Thái Hanh rồi đè cậu lên mặt gương. Tay Kim Thái Hanh vốn đang đặt nhẹ trên nút thắt cà vạt, cuối cùng lại thành nắm chặt lấy nó.

Sáng sớm ngày ra, thật sự là... choáng hết cả váng.

Cho nên cái câu thích hôn môi Kim Thái Hanh, đúng là nói thật.

Kim Thái Hanh thậm chí cảm thấy Điền Chính Quốc đã nghiện mình rồi.

Lúc hai người tách ra, hiển nhiên cái cà vạt đã hơi nhàu nhĩ.

Kim Thái Hanh nhìn một chút, khàn giọng hỏi: "Có đổi cái khác không anh?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, cầm áo vest mặc vào.

Nút áo được cài ngay ngắn, chỗ nhăn liền không thấy nữa. Kim Thái Hanh gật đầu: "Cũng được ghê."

Mặc tây trang xong, Điền Chính Quốc lại lấy một chiếc măng tô dài ra khỏi tủ, sau đó dùng động tác hết sức đẹp trai khoác lên ngay trước mặt bé chồng mình.

Kim Thái Hanh không nhịn được, khen: "Giám đốc Điền đẹp trai quá."

Giám đốc Tần cười cười nhìn Kim Thái Hanh, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.

A!!!

Được Giám đốc Điền thưởng.

Điền Chính Quốc khép áo măng tô lại, nói với Kim Thái Hanh: "Em mặc thế này không đủ đâu."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Vâng, lát nữa em sẽ mặc thêm áo len."

Điền Chính Quốc vỗ đầu cậu: "Ngoan."

A!!!

Được ông xã khen ngợi.

Điền Chính Quốc: "Còn có một chuyện, hôm nay anh phải đi công tác."

Kim Thái Hanh đang đắm chìm trong vui sướng, nghe Điền Chính Quốc nói thế bỗng ngây ngẩn cả người: "Hả?" Cậu chớp mắt mấy cái: "Sao lại đột nhiên đi công tác thế, vậy ... bao giờ anh về?"

Điền Chính Quốc: "Ba ngày nữa."

Kim Thái Hanh gật đầu, cũng không quá lâu.

Điền Chính Quốc đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh trở lại."

Kim Thái Hanh biết anh đang ngầm nhắc đến chuyện cậu thừa dịp anh đi công tác để về nhà, nên lập tức đảm bảo: "Dạ dạ dạ, nhất định em sẽ ngoan ngoãn ở nhà."

Lúc này Điền Chính Quốc mới hài lòng.

Sau đó anh lại cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi Kim Thái Hanh một lần nữa.

Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc mà cứ tiếp tục thế này, đến cậu cũng phải nghiện luôn.

Điền Chính Quốc: "Có việc thì gọi điện cho anh."

Kim Thái Hanh: "Dạ."

Điền Chính Quốc: "Xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể gọi cho anh."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Vâng."

Điền Chính Quốc suy nghĩ, lại bổ sung: "Không có chuyện gì cũng có thể gọi điện cho anh."

Kim Thái Hanh cười, gật đầu: "Em biết rồi."

Một lát sau, anh lại nói: "Như vậy đi, một ngày ít nhất phải gọi một lần, tốt nhất là buổi tối, anh chờ điện thoại của em."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Dạ."

Cậu gần như đã không thể kìm được nụ cười.

Nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ hôn nhân thì nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ hôn nhân đi

Cậu vô cùng hưởng thụ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài