Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh có một căn hộ ở thành phố A, nhưng đó gần như là một căn chung cư cho người độc thân.

Phòng làm việc thành lập được hai năm, cậu tạm coi như không phải lo đến việc cơm áo gạo tiền, sau một năm mua được nhà ở, thêm một năm nữa thì mua được xe, xét trong khóa cùng đợt tốt nghiệp thì cậu cũng được xếp trong hàng tốt nhất.

Nói đến phương diện tình cảm, vì quan hệ với mọi người xung quanh khá tốt, không chỉ có mẹ cậu mà ngay cả bạn bè đều cố ý vô tình muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.

Một khi thấy thích hợp, người đầu tiên được nghĩ đến sẽ là bạn học Kim Thái Hanh.

Nhưng không biết Kim Thái Hanh có vấn đề gì, kết bạn với người khác thì ổn, vậy mà một khi nghĩ đến chuyện yêu đương, yêu đương rồi lại tiến tới hôn nhân, cậu liền cảm thấy đối phương có chỗ này không ổn, chỗ kia không thích hợp.

Chỉ trò chuyện thôi cũng đã không còn được mấy người, chưa nói đến chuyện sau khi hẹn hò, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở trai thẳng ồ ạt ập tới, Kim Thái Hanh thường xuyên phải cười ha ha trong ngượng ngùng.

Mẹ cậu bảo cậu kén chọn quá, nhất là khi lần nào xem mắt xong, phía bên kia đều cảm thấy rất vừa lòng với cậu, mà người không hài lòng đều là Kim Thái Hanh. Vì thế, mẹ cậu càng lúc càng sốt ruột.

Vậy nên sau mỗi lần xem mắt, cậu đều phải đối mặt với bài ca bất tận của mẹ.

Đôi khi cậu cũng tự kiểm điểm, liệu có phải do bản thân cậu quá kén chọn không.

Thật ra Kim Thái Hanh không gấp gáp chuyện kết hôn, nhưng cậu lại ở trong hoàn cảnh không thể không gấp.

Mẹ giục, các dì giục, bà ngoại cũng giục, các bạn học cứ một thời gian lại gửi thêm một tấm thiệp đỏ, vài người còn có con nhỏ đã đến tuổi đi nhà trẻ, khiến cậu chẳng khác nào đang phạm phải lỗi lầm to lớn.

Mấy năm trước, không lâu sau khi luật hôn nhân đồng tính được chấp thuận, cậu liền come out với người trong nhà, nói bản thân không có hứng thú với con gái, về sau không cần giới thiệu bạn gái cho cậu nữa.

Cậu cho rằng sau khi thẳng thắn, mấy chuyện xem mắt này có thể ngừng lại, nhưng không ngờ mẹ cậu dừng được vài ngày, đột nhiên liền chấp nhận, rồi đột nhiên bắt đầu sắp xếp đàn ông cho cậu xem mắt.

Mà điều hài hước ở đây chính là bà tìm rất nhiều, như sóng lớn ồ ạt xô bờ. Trong khoảng thời gian đó, Kim Thái Hanh xem mắt nhiều tới mức muốn ói cả ra.

Thế nên thật ra Kim Thái Hanh kết hôn với Điền Chính Quốc cũng do có phần kích động.

Còn có chút cảm giác như vừa hoàn thành bài tập về nhà.

Không biết Điền Chính Quốchiểu cậu được bao nhiêu, nhưng cậu thật sự không hề biết gì về Điền Chính Quốc.

Những điều cậu biết cũng chỉ nằm vỏn vẹn trên hai trang sơ yếu lý lịch thoạt nhìn thì chứa rất nhiều nội dung nhưng thật ra lại chẳng có mấy thông tin mà cậu nhận được hôm nay.

Sau khi cơm nước xong, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốcrằng cậu có xe, vì thế Điền Chính Quốc liền không gọi lái xe qua đây nữa.

Hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, tới gần xe của Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh mở khóa sau xe, ánh mắt chuyển động, liếc nhìn Điền Chính Quốcmột cái.

Điền Chính Quốc dùng xe tốt như vậy, không biết anh có ghét bỏ cái xe này của cậu không.

Khá may, Điền Chính Quốckhông như vậy, biểu cảm trên mặt anh không thay đổi biểu một chút nào.

Kim Thái Hanh mở cửa bên ghế lái ra, nhưng chưa ngồi vào, cậu đã nhớ lại cảnh tượng lái xe của Điền Chính Quốc mở cửa xe cho anh.

Kim Thái Hanh ngay lập tức đứng thẳng lại, suy nghĩ xem có nên mở cửa xe cho Điền Chính Quốckhông.

Điền Chính Quốcđã tự mình đi tới, anh mở cửa sau xe nhưng không ngồi luôn vào mà dừng lại một chút, sau đó đóng lại.

Kim Thái Hanh tròn mắt nhìn anh sải chân, mở cửa bên phó lái, ngồi xuống.

Lòng Kim Thái Hanh bỗng nhiên rung động.

Tuy Điền Chính Quốcluôn lạnh như băng, nhưng thật ra anh là một người rất lễ độ. Chỉ riêng việc không ngồi phía sau coi cậu thành tài xế đã cộng thêm rất nhiều điểm cho anh.

Sau đó, Kim Thái Hanh cũng nghĩ tới cuộc trò chuyện hôm nay với Điền Chính Quốc

Tuy rất lạnh lùng, nhưng những gì Điền Chính Quốcnói đều không khiến Kim Thái Hanh cảm thấy không thoải mái, cũng không khiến cậu cảm thấy chính mình thua kém.

Vì thế, cậu tự dán cho mình một cái tag, sau này phải sống thật tốt.

"Tôi phải về nhà một chuyến, lấy vài thứ đồ rồi mới quay lại nhà anh, thế có phiền không?" Kim Thái Hanh thắt dây an toàn, hỏi ý kiến Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói: "Được."

Sau đó anh sửa lại: "Nhà của chúng ta."

Kim Thái Hanh xấu hổ đáp: "Ngại quá, đúng rồi, là nhà của chúng ta."

Ok, Kim Thái Hanh tự nói với mình, Điền Chính Quốc chính là kiểu người tiến hành quan hệ hôn nhân một cách nghiêm trang chững chạc như vậy đấy, cậu phải học cách quen dần thôi.

Điền Chính Quốc rất cao lớn, xe của Kim Thái Hanh từng chở không ít người, nhưng không có ai như Điền Chính Quốc, vừa ngồi xuống liền khiến không gian trong xe trở nên nhỏ hẹp.

Thảo nào xe Điền Chính Quốclớn như vậy, có lẽ bây giờ anh đang cảm thấy không thoải mái khi ngồi ở ghế phó lái trên xe Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn mà cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Lần sau có lẽ vẫn nên để anh gọi tài xế riêng tới đón thì hơn.

Chẳng bao lâu sau, Kim Thái Hanh đã lái xe tới hầm gửi xe của khu chung cư, sau khi cậu xuống xe, Điền Chính Quốc cũng bước xuống.

Hai người đi thang máy lên Điềng. Kim Thái Hanh dường như đã dần quen với trạng thái im lặng xấu hổ không tiếng nói này.

Rất nhanh đã tới Điềng 16, Kim Thái Hanh để Điền Chính Quốc ra khỏi thang máy trước, còn mình nhanh chóng đuổi kịp theo sau.

Đèn cảm ứng âm thanh tự động bật, chỉ có tiếng lộc cộc va chạm giữa đế giày da và nền gạch vang lên giữa hành lang, Kim Thái Hanh tìm chìa khóa, mở cửa đi vào.

Một căn chung cư hai phòng một sảnh rất đơn giản, được thu xếp gọn gàng, sạch sẽ. Khi Điền Chính Quốc bước vào, Kim Thái Hanh lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày đưa cho anh.

Điền Chính Quốcliếc mắt nhìn tủ để giày, sau khi thấy bên trong chứa rất nhiều dép đi trong nhà khác nhau, anh thoáng nhíu mày.

Kim Thái Hanh không biết Điền Chính Quốc có ý gì.

"Em cứ đi lấy đi, tôi đứng đây chờ." Điền Chính Quốcnói với cậu.

Kim Thái Hanh ậm ừ.

Tuy cậu cảm thấy để khách đứng ở cửa là việc không phải phép, nhưng cậu đoán, có lẽ Điền Chính Quốc không muốn đi vào đôi dép đã từng được người khác sử dụng.

Hiện giờ không tìm được dép đi trong nhà mới cho anh, Kim Thái Hanh cũng không ép buộc nữa.

Cậu đành vội vàng vào phòng tắm bên trong lấy những đồ dùng cần thiết, sắp xếp lại một chút rồi bỏ vào trong ba lô.

Sau đó, cậu từ từ đi ra ngoài: "Ổn rồi, chúng ta đi thôi."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừ."

Điền Chính Quốclại một lần nữa ngồi vào trong xe Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hỏi: "Nhà anh ở đâu?"

Điền Chính Quốc: "Nhà tôi sao?"

Kim Thái Hanh à một tiếng, hiện giờ cậu đã có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Điền Chính Quốc: "Nhà của chúng ta."

Điền Chính Quốc: "Trăn Cảnh."

Vẻ mặt Kim Thái Hanh không thay đổi, cậu gật đầu, lòng lại thầm nhủ, là khu đô thị hạng sang, khu đắt tiền đó.

Đi theo chỉ dẫn trong đầu, Kim Thái Hanh nhanh chóng lái xe đến cửa khu, rời xa chốn nội thành, rời xa sự ồn áo náo nhiệt.

Bởi vì không quen, xe của Kim Thái Hanh bị bảo vệ ngăn lại ở cửa khu, Kim Thái Hanh quay đầu sang nhìn Điền Chính Quốc, anh liền hạ cửa kính xe xuống.

"Hóa ra là ngài Điền ạ" Thấy anh, bảo vệ ngay lập tức mở cửa, cười nói: "Mời vào."

Điền Chính Quốc không đóng cửa xe luôn mà nói với bảo vệ: "Đây là xe nhà tôi."

Anh vừa nói xong, tay cầm vô lăng của Kim Thái Hanh cứng lại một chút.

Không xong rồi! Là cảm giác tim bị bắn trúng.

Bảo vệ hiểu được, đáp vâng, lúc ấy Điền Chính Quốcmới kéo cửa kính xe lên.

Kim Thái Hanh liếm môi, ổn định lại tinh thần hỏi Điền Chính Quốc: "Giờ đi hướng nào ạ?"

Điền Chính Quốc: "Rẽ trái."

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Điền Chính Quốc: "Rẽ phải."

Điền Chính Quốc: "Đi thẳng."

Điền Chính Quốc: "Đến rồi, tòa nhà màu trắng phía trước kia."

Kim Thái Hanh nghe theo chỉ dẫn của Điền Chính Quốc, lái xe chạy thẳng vào gara.

Hai người xuống xe cùng lúc, Kim Thái Hanh bỏ chìa khóa vào trong ba lô, đi theo Điền Chính Quốctới cửa chính.

Qua khỏi lớp cửa sắt không khóa, men theo con đường đá đi vào mới đến cửa nhà.

Bởi vì trời đã tối muộn, đèn ở đây cũng chỉ tỏa ra ánh sáng vừa đủ nhìn, thế nên ngoại trừ nhìn rõ đường đi dưới chân, Kim Thái Hanh chẳng thể thấy được bất kỳ cái gì khác.

Hơn nữa đang ở cạnh Điền Chính Quốc, cậu cũng không tiện nhìn ngó trang trí bên ngoài, chỉ biết yên lặng đi theo anh.

Rất nhanh, hai người đã đứng cạnh cửa.

"Mật mã là 9597912″ Điền Chính Quốc nhường vị trí cho Kim Thái Hanh, để cậu thấy mật mã khóa trên tay: "Em cố gắng nhớ."

Kim Thái Hanh gật đầu đáp vâng, tiếp đó nhẩm đi nhẩm lại 9597912 vài lần trong lòng.

Cửa mở, Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Con số này có ý nghĩa gì không ạ?"

Điền Chính Quốc nói: "Là số nét bút viết thành tên của tôi."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Nếu Điền Chính Quốc đã nói mật mã cửa nhà cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cảm thấy bản thân cũng nên làm gì đó.

Cậu nghĩ nghĩ rồi lấy cái chìa khóa trong túi ra.

"Đây là chìa khóa nhà tôi" Kim Thái Hanh nói xong liền cảm thấy câu này hơi nhạt nhẽo. Suy nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung thêm: "Anh đưa tôi mật mã cửa nhà, đây là quà đáp lễ của tôi."

Điền Chính Quốc quay đầu sang nhìn Kim Thái Hanh.

Hai người mắt đối mắt, Kim Thái Hanh bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị mờ ám trong không khí.

Tim cậu cũng đập nhanh hơn.

Nhưng Điền Chính Quốckhông nhận lấy ngay mà chỉ hỏi: "Chìa khóa đưa cho tôi, còn em thì sao? Em về nhà kiểu gì?"

Kim Thái Hanh cảm thấy hình như mình đang đỏ mặt, cậu dịch ra một chút, hơi nhích sang nơi ít sáng hơn, nói: "Ở nhà mẹ tôi vẫn còn chìa khóa dự phòng, tôi có thể về lấy, hơn nữa ngày mai anh còn đi công tác."

Chờ Điền Chính Quốc đi công tác trở về, quà đáp lễ này có vẻ sẽ không còn thành ý nữa.

Nói xong, cậu đưa chìa khóa qua.

Kim Thái Hanh đắm chìm trong sự lãng mạn sau tân hôn do mình tạo ra, tinh thần nhộn nhạo. Nhưng sau đó, Điền Chính Quốc lại lên tiếng: "Cám ơn, tôi không cần."

Giọng nói của anh rất lạnh, ngay lập tức khiến cho Kim Thái Hanh tỉnh táo lại.

Điền Chính Quốc tiếp tục: "Tôi không cần tới nhà của em làm gì cả."

Cũng rất... có lý.

Kim Thái Hanh: "..."

Kim Thái Hanh lại đi tới bên dưới ánh đèn, nhận chìa khóa về: "Được."

Ầy, người ta vì tiện nên mới cho cậu mật mã cửa thôi, bản thân cậu lại cứ nghĩ gì đâu. Kim Thái Hanh thay đôi dép mới mà Điền Chính Quốc đưa, vừa nghĩ vừa cười


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài