Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh thật sự mệt mỏi. Quãng đường ngắn là thế, song cậu vẫn bất giác ngủ thiếp đi trên xe. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu như nghe thấy Tiểu Trần gọi điện cho Điền Chính Quốc. Tiểu Trần nói đã đón được ngài Kim, hiện đang trên đường về. Đầu dây bên kia "ừ" một tiếng đầy phong cách cá nhân, sau đó trên xe không còn tiếng động gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe về tới cửa nhà. Kim Thái Hanh cảm ơn Tiểu Trần, dặn dò đối phương lái xe an toàn rồi lập tức vào nhà.

Điền Chính Quốc để đèn cho cậu. Kim Thái Hanh cố gắng đi lại thật nhẹ nhàng, tắm rửa qua loa, lên giường, hẹn báo thức rồi tắt đèn đi.

Khi phòng ngủ chìm vào bóng tối, Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc hơi động đậy, nên nhỏ giọng hỏi: "Anh đã ngủ chưa ạ?"

Điền Chính Quốc: "Chưa."

Kim Thái Hanh: "Em đánh thức anh à? Hay anh vẫn chưa ngủ ạ."

Điền Chính Quốc: "Vẫn chưa ngủ."

Kim Thái Hanh liếm môi: "Không ngủ được hả anh?"

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Kim Thái Hanh thầm nghĩ, vẫn quyết định giải thích một chút: "Khách hàng cần bản vẽ vào sáng mai, nên em phải hoàn thành tương đối gấp."

Điền Chính Quốc: "Ừm."

Giọng anh rất thấp, nghe có vẻ đã khá buồn ngủ rồi.

Kim Thái Hanh cũng mệt, thừa dịp Điền Chính Quốc còn chưa ngủ, cậu tỉnh bơ dịch người về phía anh. Quả nhiên, cậu vừa động đậy, Điền Chính Quốc cũng lập tức động theo. Rất nhanh sau đó, anh đã ôm cậu vào lòng.

Kim Thái Hanh nở nụ cười.

Điền Chính Quốc luồn ngón tay vào giữa những lọn tóc trên đầu Kim Thái Hanh: "Sao ướt vậy?"

Kim Thái Hanh lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh: "Không phải ướt, mát tay thôi, em đã sấy qua rồi."

Điền Chính Quốc thấp giọng "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Em thường xuyên làm việc muộn như thế à?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Thỉnh thoảng thôi ạ."

Điền Chính Quốc: "Anh thuê tài xế cho em, như vậy sẽ tiện hơn."

Kim Thái Hanh: "Thôi, em ít ra ngoài lắm, không cần thiết đâu anh."

Điền Chính Quốc: "Ngày mai em lưu số điện của Tiểu Trần lại đi, sau này nếu mệt thì gọi cậu ta tới đón."

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Dứt lời, cậu lại rúc sát vào ngực anh.

Thật tốt.

Hôm nay Điền Chính Quốc nói nhiều hơn hẳn mọi ngày.

Có đêm qua làm tiền lệ, giờ Kim Thái Hanh đã quen với tư thế này nên không thấy mất tự nhiên nữa.

Ngay khi cậu đang dần chìm vào giấc ngủ, Điền Chính Quốc lại đột nhiên lên tiếng.

Điền Chính Quốc: "Ngày mai anh phải đi công tác, có lẽ hơn mười hôm mới trở về."

Kim Thái Hanh mụ mị mất nửa giây rồi mới bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: "Lâu thế ạ?"

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Kim Thái Hanh: "Mai mấy giờ anh đi?"

Điền Chính Quốc: "Chín giờ lên máy bay."

Kim Thái Hanh kinh ngạc: "Sớm thế sao."

Tự nhiên nghe tin không được gặp anh đến mười ngày, cậu bị dọa cho tỉnh ngủ ngay lập tức.

Ban nãy vì nhớ ra chuyện Điền Chính Quốc bị dạ dày, cậu còn cố ý đặt báo thức lúc bảy giờ để sáng mai nấu cháo cho anh, giờ xem ra là không kịp rồi.

Kim Thái Hanh đẩy Điền Chính Quốc ra một chút, lấy điện thoại tới.

"Sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi cậu.

"Sửa báo thức ạ." Kim Thái Hanh cũng không giấu diếm: "Sáng mai em dậy sớm nấu cho anh bát cháo, mấy giờ thì vừa nhỉ?"

Điền Chính Quốc cười cười, vỗ nhẹ đầu cậu: "Không cần."

Kim Thái Hanh vô cùng nghiêm túc: "Em muốn."

Điền Chính Quốc vẫn nói: "Không cần đâu."

Kim Thái Hanh kiên trì: "Em sẽ nấu."

Điền Chính Quốc cười, hơi ấn đầu cậu, tính toán thời gian, nói: "Ăn sáng lúc bảy giờ là được."

Kim Thái Hanh gật đầu, hẹn báo thức lúc sáu giờ hai mươi.

Tính ra cũng không còn nhiều thời gian để ngủ, nên Kim Thái Hanh không lề mề nữa, cất điện thoại di động xong liền lập tức rúc vào lòng Điền Chính Quốc.

Đêm nay cậu ngủ rất không yên ổn. Có lẽ do trước khi vào giấc nghe tin Điền Chính Quốc phải đi công tác, nên cậu liền mơ thấy anh đi rồi không quay về được, nếu không phải máy bay đến trễ, thì chính là tàu cao tốc bị hỏng linh tinh... làm cậu hoảng muốn chết. Trong mơ, cháo cậu nấu vẫn đặt trên bàn chờ anh về ăn đó.

Lúc tiếng chuông báo thức vang lên, trong giấc mơ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc vẫn chưa trở về, mà cháo cậu nấu đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Nằm trên giường ngẩn ngơ mất một lúc, Kim Thái Hanh mới đưa được bản thân về hiện thực. Cậu quay đầu nhìn Điền Chính Quốc ở bên cạnh, giật mình nhận ra tất cả chỉ là giấc mộng.

Sợ anh bị muộn, Kim Thái Hanh nhanh chóng xuống lầu, bỏ gạo và nước vào nồi nấu rồi mới quay lại phòng ngủ đánh răng rửa mặt.

Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Điền Chính Quốc đã dậy.

Kim Thái Hanh vừa đánh răng rửa mặt xong, vô cùng tươi tỉnh nói: "Chúc anh một ngày may mắn."

Điền Chính Quốc cười cười, đi tới gần, dùng sức xoa tóc cậu.

"Cháo sắp được rồi." Kim Thái Hanh theo Điền Chính Quốc vào phòng tắm, đứng ngoài cửa nhìn anh: "Đập quả trứng được không anh? Em thêm luôn ít ruốc nữa nhé?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừm."

Kim Thái Hanh: "Vậy anh xong thì xuống nhé."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh qua gương, lên tiếng gọi trước khi cậu rời đi: "Chờ một chút."

Kim Thái Hanh quay lại: "Dạ?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, vươn tay chỉnh mấy lọn tóc mới bị mình vò loạn của đối phương: "Được rồi."

Ở Điềng dưới, Kim Thái Hanh đập trứng vào cháo trước, sau đó mới thêm ruốc vào. Khi cậu bưng nồi ra bàn, Điền Chính Quốc cũng vừa đi xuống.

Hôm nay Điền Chính Quốc vẫn mặc nguyên bộ tây trang hết sức đẹp trai.

Không đúng.

Hôm nay chồng cậu vẫn mặc nguyên bộ tây trang hết sức đẹp trai.

Hai người ăn sáng trong im lặng, sau đó Kim Thái Hanh nhanh tay thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa. Lúc ra khỏi phòng bếp, cậu thấy Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế sa lông, tay còn cầm máy tính.

Kim Thái Hanh lau tay rồi đi qua, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh anh.

Còn lâu mới tới giờ cậu đi làm, nhưng Điền Chính Quốc đã sắp phải xuất phát rồi. Ném khăn giấy vào thùng rác, cậu lên tiếng hỏi: "Mấy giờ anh đi thế ạ?"

Điền Chính Quốc bỏ máy tính xuống, đáp: "Còn sớm."

Kim Thái Hanh suy nghĩ, nói: "Em, à, em đưa anh ra sân bay nhé."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Anh gọi Tiểu Trần tới đây rồi."

Kim Thái Hanh cảm thấy anh đã hiểu sai ý mình: "Ý em là em muốn đi cùng với anh."

Điền Chính Quốc: "Hứa Kính cũng đi, anh và cậu ta cùng đi công tác."

Kim Thái Hanh: "Em không có ý này, em chỉ muốn tiễn anh ra sân bay thôi."

Lúc này Điền Chính Quốc mới ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh sợ anh bảo "không cần thiết" hay "trên xe đông người em không cần phải đi" này nọ linh tinh, nên vội vàng cười ha ha vài tiếng, nói: "Sáng nay em không có việc gì, giờ cũng không ngủ được nữa, muốn làm gì đó cho đỡ chán, để em đưa anh ra sân bay nhé."

Nói xong, cậu lại cười khan hai tiếng nữa.

Cái lý do này, thật sự chẳng ra gì.

Dù có nhàm chán cỡ nào cũng đâu cần theo người ta ra tận sân bay, đây là cái phương án giết thời gian cùi bắp gì cơ chứ?

Sao mình không đọc một cuốn sách giúp tăng khả năng giữ bình tĩnh nhỉ.

"Được." Điền Chính Quốc đột nhiên đồng ý, suy nghĩ kỹ càng xong, anh cũng chấp nhận: "Trên xe không có việc gì, có em đi cùng anh sẽ không thấy chán."

Kim Thái Hanh gật đầu, ra sức thể hiện bản thân: "Em có thể nói chuyện với anh."

Điền Chính Quốc cười, tán thành: "Đúng vậy."

Kim Thái Hanh nhướn mày, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu bỗng cảm thấy cuộc nói chuyện phiếm hôm qua vô cùng có ích, quan hệ của cả hai đã gần gũi hơn rồi.

Mặt khác, cậu cũng phát hiện, hành vi tự kiếm đường ăn của mình vô cùng hữu hiệu, ít nhất Điền Chính Quốc cũng chưa từ chối cậu, ngược lại còn chiều theo ý cậu, không suốt ngày "Không cần, không được, không nên, không nhất thiết" như ban đầu nữa.

Như vậy, cậu có thể vờ như mình và anh đang thật sự nói chuyện yêu đương.

Kim Thái Hanh cười thầm trong lòng.

Kế hoạch vô cùng thuận lợi.

Điền Chính Quốc tiếp tục công việc đang dở. Kim Thái Hanh không có chuyện gì làm, liền lấy điện thoại ra chơi. Lúc mở WeChat lên, cậu chợt nhớ ra một chuyện.

"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh hỏi: "Vậy buổi tụ họp bạn em tổ chức vào thứ bảy tới, anh không đi được phải không ạ?"

"Ừ." Điền Chính Quốc nói: "Xin lỗi, chuyến công tác này mới được quyết định vào hôm qua."

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không sao ạ, em không có ý trách anh." Dứt lời, cậu cúi đầu mở WeChat ra: "Em cũng đã bảo với chúng nó có thể anh sẽ bận, không có vấn đề gì, để em báo lại chúng nó một câu."

Điền Chính Quốc suy nghĩ, nói: "Chờ khi anh về, chúng ta sẽ mời bạn bè em ăn cơm."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Dạ."

Vì thế, Kim Thái Hanh gửi tin nhắn vào group, giải thích cuối tuần chồng cậu phải đi công tác, hôm ấy anh sẽ không đi được.

Sau đó, đám bạn liền thi nhau gửi emoji bày tỏ sự thất vọng tới.

Kim Thái Hanh lại nhắn tin: Chồng tao nói chờ đi công tác về, anh ấy sẽ mời mọi người ăn cơm.

Mọi người lập tức sôi nổi trở lại.

Hàn huyên với bạn học vài câu, Kim Thái Hanh liền thấy Điền Chính Quốc đã đóng máy tính lại. Cậu nhanh chóng cất điện thoại đi, chuẩn bị đứng lên: "Phải đi rồi ạ?"

Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ: "Vẫn còn chút thời gian."

Kim Thái Hanh lại yên tâm ngồi xuống: "Giờ làm gì ạ?"

Điền Chính Quốc nhìn cậu: "Cho anh hôn một chút."

Kim Thái Hanh đơ mất vài giây mới thốt ra tiếng: "Vâng".

Ngài Điền luôn đánh úp lúc cậu không có chút chuẩn bị nào.

Không tán tỉnh cũng chẳng ve vãn gì, anh nói hôn là lập tức hôn luôn.

Một loạt động tác đứng dậy, ngồi sát lại gần, nâng cằm Kim Thái Hanh, hôn lên môi cậu được anh tiến hành vô cùng mượt mà lưu loát.

Như đang thực hiện nghi thức trước lúc chia xa, ngay từ đầu, Điền Chính Quốc đã hôn vô cùng lịch sự.

Sao lại nói là lịch sự? Vì anh chỉ mơn trớn làn môi cậu tựa như bắt được một ly kem có thể ăn mỗi ngày. Theo đó, ăn kem trở thành nhiệm vụ bắt buộc, tuyệt đối không thể lãng phí, nên anh chỉ đành liếm láp từng miếng nhỏ, bỏ từng miếng kem vô vị vào miệng, ngoài mặt còn phải tỏ ra mình đang cảm thấy rất ngon.

Điền Chính Quốc cứ luôn như vậy, không chịu xâm nhập khiến "ly kem" ngứa ngáy trong lòng.

"Hơn hai mươi ngày không được hôn em." Anh đột nhiên rời khỏi môi Kim Thái Hanh, nói một câu như vậy rồi lại cúi đầu hôn tiếp.

Kim Thái Hanh hoàn toàn mụ mị.

Mặc kệ, cậu sẽ coi câu nói kia là lời yêu thương anh nói với mình.

Tiếp đó, nụ hôn dần mất đi lớp vỏ lịch thiệp. Ly kem bắt đầu tan ra, trở nên ngon miệng hơn, kích thích tế bào vị giác nơi đầu lưỡi mạnh mẽ hơn. Kết quả là, người ăn kem cũng ăn những miếng to hơn nhiều lần.

Tiếng thở của Kim Thái Hanh đang nặng dần, bàn tay ghì sau đầu cậu ngày càng dùng sức. Hai người trao nhau từng hơi thở ấm áp, bầu không khí xung quanh cũng nóng bỏng dần lên.

Bọn họ ngã xuống chiếc sô pha chật chội, Điền Chính Quốc kéo tay Kim Thái Hanh lên đỉnh đầu.

Kim Thái Hanh phát hiện anh cực kỳ thích làm như vậy. Chẳng những thế, tất cả những động tác thể hiện tính khống chế đối với cậu như ôm đến mức cậu không thể thoát ra, anh đều rất thích.

Điền Chính Quốc hôn Kim Thái Hanh thật lâu mới ngẩng đầu lên.

Kim Thái Hanh mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay anh. Khoảng cách khá xa, cậu không thấy rõ thời gian, nhưng người nào đó bắt sóng rất nhanh, trầm giọng nói cho cậu biết tình hình sơ bộ: "Còn kịp, có muốn không?"

Kim Thái Hanh muốn đến không nhịn được, nhỏ giọng đáp: "Có ạ."

Cậu nhắm mắt lại, nghe được tạch tạch quen thuộc, sau đó...

"Ối giời ơi." Cạnh cửa ra vào bỗng vang lên tiếng kêu hoảng hốt.

Kim Thái Hanh lập tức tỉnh táo lại, tóm lấy lưng ghế sô pha, hơi nhổm dậy. Điền Chính Quốc đè trên người cậu cũng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Mẹ Điền Chính Quốc cầm một túi đồ to tướng trên tay, xoay người quay lưng về phía họ.

"Xin lỗi xin lỗi, mẹ không biết... các con... mẹ... xin lỗi xin lỗi, mẹ ra ngoài trước."

Kim Thái Hanh: "..."

Cánh cửa đóng lại, Điền Chính Quốc cúi đầu gầm nhẹ một tiếng bên tai Kim Thái Hanh, sau đó chậm rãi đứng lên, mặc quần tử tế, cầm tấm chăn cạnh đó đắp lên người cậu.

Kim Thái Hanh vội vàng dùng chăn bọc kín thân thể mình.

Vừa rồi...

Đã xảy ra chuyện gì?

Thế này cũng...

Quá xấu hổ... quá mất mặt rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài