Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như lần trước, Kim Thái Hanh vô cùng kiên nhẫn nhắc lại lời Điền Chính Quốc từng nói: "Khi ấy anh bảo chúng ta làm việc trong những lĩnh vực khác nhau, hy vọng không ảnh hưởng đến nhau."

Ở bên kia, Điền Chính Quốc lập tức cứng đờ. Anh có nói câu này à?

Anh, có nói câu này hả?!

Sau khi tự hỏi vài giây, Điền Chính Quốc mới nói: "Anh nghĩ khi đó anh đã phán đoán không đúng về khoảng cách giữa chúng ta." Ngừng một lát, anh nghiêm túc hỏi: "Giờ anh đổi ý được không?"

Đương nhiên là được, Kim Thái Hanh đáp: "Vâng, anh nói đi."

Điền Chính Quốc xoa mi tâm, trực tiếp nói: "Anh muốn hợp tác với em."

Cả tối nay, Kim Thái Hanh vẫn luôn băn khoăn không biết nên bàn bạc chuyện này với Điền Chính Quốc như thế nào. Nhưng giờ anh đã nói như vậy, hiển nhiên cậu sẽ đồng ý ngay: "Được chứ ạ."

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu, hỏi Kim Thái Hanh: "Ngày trước anh còn nói gì nữa không?"

Kim Thái Hanh khẽ hít một hơi.

Anh giai à, anh còn nói nhiều lắm đó.

"Anh nói lúc ngủ không nên cựa quậy, không được chạm vào anh, không phát ra tiếng động; nói chúng ta đừng gây ảnh hưởng đến công việc của nhau; nói lúc cô giúp việc tới dọn dẹp, trong nhà chỉ cần một người thôi; còn nói nếu hai người cùng làm việc ở nhà, em không được ngồi cạnh anh, như thế sẽ quấy rầy đến anh."

Chẳng hiểu tại sao Kim Thái Hanh có thể nói ra một đoạn dài trơn tru như học thuộc lòng thế. Thì ra cậu nhớ chúng rất kỹ và cũng rất để bụng.

Nói xong tất cả những điều này, cậu liền nhường thời gian suy nghĩ cho chủ nhân ban đầu của chúng – ngài Điền.

Ở đầu bên kia điện thoại, ngài Điền im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng: "Anh khó ở chung đến thế cơ à?"

Kim Thái Hanh lập tức bật cười. Tiếng cười của cậu quá lớn, Điền Chính Quốc nghe được cũng cười theo, nói: "Để anh sửa lại một chút."

Kim Thái Hanh hỏi: "Sửa cái gì ạ?"

Điền Chính Quốc nói: "À không, sửa lại hết."

Kim Thái Hanh cố ý hỏi: "Sửa thế nào vậy anh?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc nói: "Lúc ngủ có thể cựa quậy, có thể chạm vào anh, cũng có thể phát ra tiếng động."

Kim Thái Hanh tiếp tục: "Gì nữa ạ?"

Điền Chính Quốc: "Anh hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn."

Kim Thái Hanh: "Còn gì không anh?"

Điền Chính Quốc: "Lúc ở nhà, anh hy vọng em sẽ ở cạnh anh, cảm giác có em ở bên rất tốt, công việc cũng thuận lợi hơn nhiều."

Kim Thái Hanh nắm chặt tay, cắn răng làm động tác "oh yeah" trong lặng lẽ.

Là đường là đường là đường!

Sau đó, cậu nghiêm túc nói: "Vâng."

Điền Chính Quốc hỏi: "Còn gì nữa không?"

Kim Thái Hanh suy nghĩ: "Tạm thời em mới nhớ ra có vậy thôi."

Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng, lại nói thêm: "Nếu còn có những chuyện thế này cứ nói với anh, anh sẽ sửa."

Kim Thái Hanh: "Vâng ạ."

Đoạn đối thoại vừa rồi khiến cậu vui vẻ biết bao. Sau khi trả lời Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đột nhiên cúi người, ôm tất cả figure trên tủ để giày vào ngực.

Vì sao cậu lại làm như vậy à?

Chính cậu cũng không biết nữa.

Chắc là vui quá nên mụ mị cả người ấy mà.

Ở bên kia, Điền Chính Quốc giữ máy trong im lặng. Kim Thái Hanh bên này cũng chẳng có động tác gì. Cậu lấy tai nghe ra khỏi túi, đeo vào tai, cất điện thoại đi, sau đó mới thay giày để vào nhà.

Vừa bước vào, cậu lại phát hiện cạnh tủ để giày có một cái hộp nhỏ.

"Ể?" Kim Thái Hanh cầm hộp lên, hỏi vào điện thoại: "Em nhìn thấy một cái hộp, là hộp đựng figure sao?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Ừ."

Vì thế, Kim Thái Hanh liền đặt từng con figure vào.

Điền Chính Quốc hỏi: "Không bày ra à?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Em không biết nên bày ở chỗ nào, tạm thời cứ cất đi đã, để bên ngoài dễ bị bẩn lắm."

Điền Chính Quốc: "Tùy em."

Sau khi cất figure thật cẩn thận, Kim Thái Hanh mới hỏi Điền Chính Quốc: "Đúng rồi, nếu em muốn nhận thiết kế cho hoạt động của công ty anh, vậy có cần trả lời email không? Hay chỉ cần nói với anh là được."

Điền Chính Quốc: "Không cần trả lời, anh sẽ nói với Hứa Kính."

Kim Thái Hanh "dạ" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy liệu người khác có nghĩ em tranh thủ quan hệ để kiếm hợp đồng không ạ?"

Điền Chính Quốc hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải thế à?"

"..." Kim Thái Hanh cạn lời, nhưng sau đó lại cười rộ lên: "Em còn tưởng anh sẽ chẳng quan tâm đến những việc nhỏ nhặt thế này."

"Trước đây đúng là không quan tâm, nhưng hôm nay chợt nhớ đến em." Điền Chính Quốc nói: "Chúng ta có thể móc nối với nhau trong công việc."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng ạ, vậy sau này nhất định phải hợp tác lâu dài nhé Giám đốc Điền."

Điền Chính Quốc: "Ừ, chắc chắn anh sẽ nghĩ đến văn phòng của em đầu tiên."

Kim Thái Hanh: "Cảm ơn Giám đốc Điền đã cho em cơ hội."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không phải Giám đốc Điền."

Kim Thái Hanh lập tức sửa miệng: "Cảm ơn chồng đã cho em cơ hội."

Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Người nhà cả thôi."

"Anh!" Bên kia điện thoại chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, Kim Thái Hanh áp sát ống nghe vào tai, hỏi: "Cạnh anh có người sao?"

Điền Chính Quốc: "Triệu Tín."

Kim Thái Hanh nghi hoặc: "Cậu ấy cũng ở thành phố W với anh à?"

Điền Chính Quốc: "Ừ, nó cũng đến đây công tác."

"Chào anh dâu!"

Kim Thái Hanh đột nhiên nghe thấy một tiếng hô to, có lẽ đối phương cách điện thoại khá gần. Vì thế cậu liền hỏi: "Em nói cậu ấy có nghe thấy không anh?"

Triệu Tín: "Nghe được, anh họ mở loa ngoài."

Kim Thái Hanh cười nói: "Xin chào."

Triệu Tín cầm chai rượu vang vừa mở nắp lên, rót cho Điền Chính Quốc một chút, nói với chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn: "Hợp tác đã lâu mà em còn chưa biết mặt anh." Cậu ta tự rót cho mình một ly, tiếp tục nói: "Anh dâu à, em cảm thấy chúng ta sắp được gặp nhau rồi."

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh đáp xong liền hỏi: "Hai người đang làm gì đó?"

"Em đến rủ anh họ uống chút rượu, đang trên sân thượng của khách sạn này." Triệu Tín nâng ly, kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, ghé lại gần điện thoại hơn: "Anh dâu, em ở cùng khách sạn với anh họ đấy, em sẽ giúp anh trông chừng anh ấy, nếu có gì em sẽ mật báo ngay."

Nghe thế, Điền Chính Quốc lập tức lườm Triệu Tín một cái.

Triệu Tín cười ha ha, còn nói: "Đương nhiên, anh dâu, anh phải tin vào sự chung thủy tuyệt đối của anh họ em."

Kim Thái Hanh cũng cười: "Tôi tin anh ấy."

Triệu Tín ôi một tiếng, nói: "Anh họ show ân ái, anh dâu cũng show ân ái, hai người rất hợp nhau đó."

Kim Thái Hanh tò mò: "Anh ấy show cái gì?"

Triệu Tín để điện thoại lại gần mình hơn một chút: "Em hẹn anh ấy tối nay đi uống rượu, tiện thể nói chuyện một chút, anh ấy lại bảo tối còn bận gọi điện cho anh, anh xem, em còn biết nói gì đây?"

Kim Thái Hanh cười rộ lên, giải thích giúp Điền Chính Quốc: "Lúc anh ấy đi công tác, mỗi tối chúng tôi đều gọi điện nói chuyện với nhau một lát."

Triệu Tín: "Giời ơi, em biết. Còn nữa cơ." Liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, thấy anh không ngăn cản, thậm chí còn chậm rãi uống rượu như là ngầm đồng ý, cậu lập tức hăng hái hẳn lên: "Buổi chiều anh ấy bảo em không được làm khó anh, còn khen anh đủ thứ trên đời."

Lúc này, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng mở miệng. Anh ăn ngay nói thật: "Không phóng đại đến vậy đâu."

"Rồi rồi." Triệu Tín gật đầu: "Nhưng đúng là có khen."

Triệu Tín là một kẻ lắm mồm, mà trước đó quả thật Điền Chính Quốc cũng không nhiều về Kim Thái Hanh với cậu ta, nên chưa đến một phút sau, đề tài này đã bị lãng quên. Sau đó, Triệu Tín và Kim Thái Hanh bắt đầu tán gẫu vài chuyện trên trời dưới biển.

Có quan hệ hợp tác làm cơ Kim, Kim Thái Hanh cũng là người giỏi giao tiếp, nên sau khi trò chuyện không lâu, bọn họ đã quên đi cảm giác xa lạ, càng nói càng thân quen. Cuối cùng, Triệu Tín còn cầm luôn điện thoại, vui vẻ tám nhảm với Kim Thái Hanh về bóng rổ và giày thể thao.

Ngược lại, Điền Chính Quốc ngồi cạnh đến là nhàm chán, đành tự uống rượu một mình.

Khi tiếng cười của hai người cùng truyền tới, Điền Chính Quốc cũng vừa uống xong ly rượu trên tay. Anh buông ly, quyết đoán cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ: "Được rồi, em ấy phải đi tắm rửa."

Triệu Tín "vâng" một tiếng, lưu luyến trả điện thoại lại cho anh, còn cố nói thêm một câu: "Anh dâu, lần sau có dịp, chúng ta cùng đi xem bóng nhé."

Kim Thái Hanh đáp: "Được."

Điền Chính Quốc thu điện thoại lại, hỏi: "Lên lầu chưa?"

Giọng Kim Thái Hanh còn mang theo vài phần hưng phấn vì cuộc trò chuyện vừa rồi, cậu đáp: "Rồi ạ."

Điền Chính Quốc nói: "Em đi tắm đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Cuộc điện thoại kết thúc, Triệu Tín lại rót cho Điền Chính Quốc một ly rượu nữa, vui vẻ nói: "Anh, em rất thích anh dâu, chờ em về, anh thu xếp cho em gặp anh ấy đi."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày: "Cậu thích em ấy?"

Triệu Tín gật đầu, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu cười rộ lên: "Gì chứ, không phải kiểu thích đó, em và anh dâu cùng số mà, thích làm sao được."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Cùng số gì?"

Triệu Tín không hề giấu diếm: "Đều là số 0, nằm dưới. Hơn nữa anh à, em có bạn trai rồi."

Điền Chính Quốc nâng ly rượu lên, "ừ" một tiếng.

Triệu Tín tiếp tục: "Em thích anh dâu là thích kiểu bạn bè. Trước kia, lúc hợp tác làm ăn, anh ấy luôn coi em là khách, cư xử vô cùng khách sáo nên em không biết anh ấy thú vị như vậy, giờ nhờ có anh, anh ấy đã thoải mái hơn rồi."

Ngừng lại một chút, chạm ly với Điền Chính Quốc xong, cậu mới nói tiếp: "Chỉ là kiểu thích bình thường, không giống cái thích của anh đâu."

Đang định uống rượu, nghe cậu nói thế, Điền Chính Quốc chợt bỏ ly rượu xuống. Anh nghi hoặc hỏi: "Tôi thích em ấy?"

Triệu Tín nở nụ cười: "Anh sao vậy? Vẻ mặt không thể tin được này là sao?"

Điền Chính Quốc không nói lời nào.

Triệu Tín dần lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không phải chứ, không phải đâu anh, nếu không thích anh ấy, sao anh lại kết hôn cùng anh ấy được?"

Điền Chính Quốc đưa ra câu trả lời anh vẫn luôn dùng: "Vì thích hợp."

"Sao có thể!" Triệu Tín càng thêm kinh ngạc. Cậu kéo ghế dựa lại gần, hỏi: "Anh, anh nghiêm túc đấy à?"

Điền Chính Quốc không nói năng gì.

Triệu Tín vỗ đùi, phán một câu chưa ai nói với anh: "Chắc chắn là anh thích anh ấy đấy!"

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn cậu: "Phải không?"

Triệu Tín ra sức gật đầu: "Đúng vậy! Anh à, nếu anh không thích anh dâu, vậy em... em..." Cậu suy nghĩ một chút, nói chắc như đinh đóng cột: "Em sẽ biến thành heo ngay lập tức."

"..." Điền Chính Quốc rơi vào trầm tư.

Đương nhiên, bối cảnh của sự trầm tư này vô cùng ầm ĩ. Triệu Tín vẫn luôn lải nhải bên tai anh.

"Anh thích anh dâu ai mà chẳng nhận ra."

"Vẻ cưng chiều của anh khi nhắc tới anh ấy còn khiến em ngấy chết đây này."

"Show ân ái nhiều như thế, giờ lại nghi hoặc chẳng biết mình có thích hay không?"

"Sự thích hợp mà anh nói cũng không đúng lắm đâu, anh quá quan tâm và để ý đến anh ấy rồi."

Bla bla...

Suy nghĩ trong đầu Điền Chính Quốc mỗi lúc một bay xa.

Nếu trước đây có người nói với anh những lời này, chắc chắn anh sẽ khẳng định mình không thích Kim Thái Hanh như đã khẳng định với mẹ Điền và Hứa Kính.

Nhưng hiện giờ, đầu óc anh đang lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Anh nhớ đến ánh mắt như chú nai con của Kim Thái Hanh, nhớ tới những cảm xúc phập phồng bỗng chốc nảy sinh vì cậu, nhớ tới những nhịp tim bất thường cậu mang đến cho anh, nhớ tới chuyện anh chỉ bằng lòng thân mật với riêng mình cậu, nhớ tới suy nghĩ muốn gặp cậu ngay khi rảnh rang...

Và cả ngàn điều khác nữa...

Tiếng nói của Triệu Tín dần biến mất. Hình như cậu nhận ra anh họ mình đang bận suy nghĩ nên không quấy rầy nữa, chỉ ngồi im một bên, lẳng lặng uống rượu và nhìn nửa bên mặt của đối phương.

Không lâu sau, người anh họ đang mải suy tư này đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Triệu Tín lập tức ngồi thẳng dậy, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Điền Chính Quốc: "Thích một người sẽ có cảm giác gì?"

Triệu Tín suy nghĩ, hỏi: "Giờ anh có đang nhớ anh dâu không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Rất muốn gặp em ấy."

Triệu Tín hơi hất hàm: "Chính là cảm giác này."

Điền Chính Quốc gật đầu tựa như đã hiểu, rồi bất chợt cười rộ lên: "Đúng, tôi thích em ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài