Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, tay cầm di động, mắt nhìn hộp quà trên mặt bàn, nghiêm túc suy nghĩ.

Hơi người trong nhà rất nhạt, chẳng cần nghĩ nhiều anh cũng có thể đoán ra, mấy hôm nay Kim Thái Hanh căn bản không về nhà.

Điền Chính Quốc vừa xuống máy bay không lâu, công việc cũng chưa xong xuôi hẳn, nhưng hiện giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngồi yên chờ Kim Thái Hanh về.

Anh đã đồng ý với đề xuất của Hứa Kính, mua quà cho Kim Thái Hanh.

Lại vì công tác bên kia kết thúc sớm, có tự giác của người đã lập gia đình, anh liền không nấn ná thêm, vội vàng lên chuyến bay đêm để về nhà.

Thế nhưng, người nhà của anh đâu?

Hiện giờ, Điền Chính Quốc thật sự cảm thấy hơi khó chịu.

Anh ngồi một lúc, ngoài cửa bỗng có tiếng động, là tiếng xe truyền tới từ ga ra.

Điền Chính Quốc liếc nhìn đồng hồ, từ lúc anh cúp điện thoại đến giờ là khoảng mười lăm phút.

Bình thường, đi từ nhà Kim Thái Hanh về đây sẽ cần hai mươi phút, thậm chí là nhiều hơn.

Mà vừa rồi, giọng nói qua điện thoại của Kim Thái Hanh rất trầm, hẳn là đang ngủ thì bị đánh thức.

Mười lăm phút.

Điền Chính Quốc hơi hài lòng.

Rất nhanh, Kim Thái Hanh bấm mật mã rồi mở cửa vào nhà. Sau khi vội vàng đổi dép, cậu liền thấy Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế sa lông một cách vô cùng nghiêm chỉnh.

Hình như vì hơi sợ hãi nên bước chân của cậu dần chậm chạp và nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ vì mặc vội một chiếc hoodie rồi chạy về đây nên Kim Thái Hanh chưa kịp chỉnh lại dây buộc ở cổ áo, kết quả là một cái trong, một cái ngoài.

Mà sợi dây thò ra bên ngoài theo những tiếng thở dốc của Kim Thái Hanh liền nhấp nhô lên xuống.

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh sô pha, không dám nói một lời nào.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, thấy tóc cậu hơi rối, còn có một lọn cong cong rớt xuống lông mày.

Mắt Kim Thái Hanh không nhỏ, lúc này, đôi mắt ấy đang mang theo rất nhiều lo lắng, chăm chú nhìn Điền Chính Quốc, trông còn có vẻ hơi ấm ức.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu như ban đầu nữa.

"Ngồi đi." Điền Chính Quốc mở miệng trước.

Kim Thái Hanh nuốt một ngụm nước bọt, ngồi xuống đối diện Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói thẳng: "Có phải em không hài lòng với cuộc hôn nhân của chúng ta không?"

Kim Thái Hanh sợ hãi: "Không, tôi rất hài lòng."

Giọng điệu của Điền Chính Quốc rất bình thản, nghe không giống như đang cáu giận.

Đương nhiên cũng chẳng giống như không cáu giận.

Điền Chính Quốc: "Trước đó đã bàn bạc xong rồi, em dọn tới nhà tôi, đúng không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng."

Điền Chính Quốc: "Tôi coi nơi này thành nhà của chúng ta, cách lý giải này có gì sai không?"

Kim Thái Hanh lắc nhẹ đầu: "Không sai."

Điền Chính Quốc nhíu mày, giọng nói trầm đi một chút: "Cho tôi biết lý do khiến em không về nhà mấy ngày gần đây."

Kim Thái Hanh như nghe được một hồi trống nổi, như cảm nhận được một tảng đá ngàn cân nện thẳng vào lòng. Trong giây lát, cậu bỗng trở nên cực kỳ luống cuống.

"Tôi..."

Lần gần nhất Kim Thái Hanh kích động như thế này là lúc nghe lời thằng bạn cùng bàn, trốn học ra tiệm net chơi rồi bị mẹ tóm được hồi cấp hai.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cân nhắc lý do hợp lý, thẳng thắn nói: "Tôi lạ giường."

Dường như không ngờ sẽ nhận được đáp án này, Điền Chính Quốc hơi nghiêng đầu nhìn sang.

"Lạ giường?"

Kim Thái Hanh: "Vâng."

"Lạ giường?" Điền Chính Quốc cảm thấy từ này hơi xa lạ: "Tức là sẽ khó chịu khi nằm giường khác?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng vậy."

Điền Chính Quốc: "Thế có mất ngủ không?"

Kim Thái Hanh ăn ngay nói thật: "Có."

Điền Chính Quốc tỏ ra nghi hoặc: "Vậy chẳng phải là càng nên về nhà, ngủ nhiều mới có thể quen dần."

Kim Thái Hanh: "Ặc..."

Không ổn rồi.

Hình như đúng là vậy đó.

"Nhưng anh không ở nhà,"

Kim Thái Hanh sợ đến mức suy nghĩ cũng hơi hỗn loạn, không biết nên bịa chuyện thế nào, đành nói thật luôn: "Anh không ở nhà, tôi lại lạ giường, như thế sẽ càng khó chịu, càng không ngủ được."

Dứt lời, mặt Kim Thái Hanh cũng đỏ lên.

Với cậu mà nói, lời này đã có thể coi là một câu tâm tình, làm tròn thì ý tứ chính là tôi nhớ anh, hy vọng anh có thể ở cạnh tôi.

Lớn bằng này rồi, cậu gần như chưa từng nói ra những lời mang theo nhiều tình cảm thế đâu.

Nhưng Kim Thái Hanh còn chưa thẹn thùng xong, Điền Chính Quốc đã bắn trả một câu...

"Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết à?"

"Ơ, hở?" Kim Thái Hanh nghe thế thì liền sửng sốt nửa giây, mắt mở tròn vo: "Cái gì?"

Điền Chính Quốc vô cùng nghiêm túc: "Lần trước và cả lần đầu tiên nữa, sau khi chúng ta kết thúc, em đều ngủ ngay lập tức, nên tôi mới không phát hiện ra em đang gặp phải vấn đề này."

Kim Thái Hanh lùi lại một bước theo bản năng, mặt nóng không chịu nổi: "Ơ... hơ?"

Sao đề tài lại lái tới phương diện này?

Thấy Kim Thái Hanh như vậy, Điền Chính Quốc mới nhận ra mình vừa nói gì.

Anh khụ khụ hai tiếng, lái về nội dung ban đầu: "Nếu đã là bạn đời hợp pháp, sau này chúng ta sẽ phải sống chung, có vài thứ tôi hy vọng em có thể vượt qua."

Điền Chính Quốc nâng mắt nhìn thẳng vào Kim Thái Hanh, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: "Sau này không cho phép em lén lút bỏ về nữa, được chứ?"

Trong giây phút đó, Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc thật dịu dàng.

Cậu gật đầu: "Vâng."

Điền Chính Quốc: "Mặt khác, tôi hy vọng em sẽ nói cho tôi khi em gặp phải bất cứ vấn đề gì, tôi là chồng của em."

Kim Thái Hanh hết sức áy náy: "Vâng." Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung thêm: "Xin lỗi."

Điền Chính Quốc thoáng mỉm cười. Nhận được sự tha thứ của đối phương, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kế đó, Điền Chính Quốc đẩy cái hộp trên bàn tới trước mặt cậu.

Kim Thái Hanh kinh ngạc vì sự quan tâm của anh: "Cho tôi à?"

Phản ứng của đối phương hiển nhiên nằm trong dự liệu của Điền Chính Quốc.

Anh biết mà, mang quà về cũng không phải là một việc cần thiết.

Hôm nay, khi Hứa Kính đưa ra đề xuất, câu đầu tiên Điền Chính Quốc hỏi chính là vì sao lại tặng quà?

Suy nghĩ trong chốc lát, anh lại hỏi thêm, không phải ngày đặc biệt, cũng chưa đến sinh nhật Kim Thái Hanh, sao phải tặng quà?

Hứa Kính trả lời, đây là tấm lòng, chắc chắn cậu Kim sẽ rất vui.

Điền Chính Quốc bị hai chữ "rất vui" của Hứa Kính giật dây, quyết định mua quà.

Thế nhưng, hiện giờ vẻ mặt của Kim Thái Hanh có vẻ là đang kinh hãi nhiều hơn.

Điền Chính Quốc hạ mắt, bắt đầu hoài nghi tính dư thừa của việc tặng quà.

"Tặng em, một món quà nhỏ thôi." Điền Chính Quốc trả lời.

Kim Thái Hanh nhận lấy, lúc này mới lộ vẻ vui mừng. Cậu nói: "Tôi mở nhé."

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, cầm lấy cốc nước trên bàn.

Chiếc hộp được bọc bằng một lớp giấy gói quà, Kim Thái Hanh cẩn thận bóc rồi chậm rãi mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay dây da màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng sang trọng. Kim Thái Hanh nhìn nó mấy giây, cảm thấy hơi quen mắt.

Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc này, Điền Chính Quốc cũng hết sức phối hợp để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

Điền Chính Quốc: "Cùng kiểu, là đồng hồ đôi."

Cánh cửa trái tim của Kim Thái Hanh như bị gõ mạnh một cái.

Cậu biết Điền Chính Quốc chỉ đang thực hiện nghĩa vụ hôn nhân giữa hai người, món quà này cũng chỉ để khẳng định chuyện anh là chồng cậu chứ không phải muốn mang đến sự bất ngờ hay muốn dỗ cho cậu vui vẻ.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn rung động một cách đáng thất vọng.

Hành động tặng quà cùng câu nói "cùng kiểu, là đồng hồ đôi" hết sức bình thản của Điền Chính Quốc đã khiến Kim Thái Hanh nổi trôi giữa mênh mông cảm xúc.

OMG, cậu thích!

Trời đất ơi, ông chồng thần thánh gì đây!

Khi cậu muốn rời xa cái nhà này, chồng cậu lại mua đồng hồ tình nhân cho cậu.

Cậu là thằng ngu rớt từ chỗ nào xuống đây!

Tuy nhiên, từ trước tới nay Kim Thái Hanh đều rất trầm tính, dù trong lòng kích động muốn chết, cậu vẫn tỏ ra tương đối bình thản.

Vì thế, cậu khéo léo cười với Điền Chính Quốc, khách sáo nói: "Cảm ơn anh."

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, rốt cuộc cũng đưa cốc nước luôn cầm trên tay lên miệng uống.

Kim Thái Hanh không hề phát hiện ra khóe miệng Điền Chính Quốc vừa mới cong lên.

Trông em ấy khá vui, tặng quà hẳn là điều đúng đắn rồi.

Mọi chuyện đã được giải quyết, Điền Chính Quốc không ngồi cùng Kim Thái Hanh nữa mà đi lên Điềng xử lý công việc còn tồn đọng của mình.

Kim Thái Hanh vừa bị hoảng sợ, hơn nữa cậu cũng thực sự lạ giường, nên đêm nay tất nhiên là mất ngủ.

Cậu biết rõ Điền Chính Quốc trở lại phòng ngủ lúc mười hai giờ rưỡi, cũng biết anh tới phòng tắm tắm khoảng hai mươi phút rồi mới đi ra mang theo một luồng khí thơm mát lên giường.

Giường võng xuống mang theo một cảm giác quen thuộc, sau đó đèn bàn bị tắt đi.

Kim Thái Hanh cũng nhắm mắt lại, nhớ ra Điền Chính Quốc từng nói chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, cậu liền nằm im không nhúc nhích.

Nửa phút sau, Điền Chính Quốc mở miệng.

"Đã ngủ chưa?"

Kim Thái Hanh im lặng một chút.

Cậu vốn định giả vờ ngủ, tuy không hiểu tại sao mình lại muốn làm thế, nhưng người bình thường nếu gặp phải tình huống này chắc đều sẽ lựa chọn giả vờ ngủ.

Sau khi tự hỏi vài giây, cuối cùng cậu cũng nhớ ra ban nãy mình vừa nói bị lạ giường.

Nên là không thể giả vờ được.

"Chưa ạ."

Lâu không nói chuyện, giọng của Kim Thái Hanh rất khàn. Sợ Điền Chính Quốc không nghe rõ, cậu liền nhắc lại một lần nữa: "Chưa ngủ ạ."

Điền Chính Quốc hỏi: "Không ngủ được à?"

Kim Thái Hanh: "Hơi hơi."

Điền Chính Quốc nói: "Hôm nay tôi khá mệt, nhưng nếu em cần, tôi có thể giúp em."

Giây trước Kim Thái Hanh còn chưa kịp hiểu ý của Điền Chính Quốc, nhưng một giây sau, cậu liền nhớ đến đoạn đối thoại với anh ở ngoài phòng khách...

"Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết không?"

Lời này liên tục vang vọng trong đầu Kim Thái Hanh.

Cậu giật mình một cái, vội vàng từ chối: "Không cần, không cần, cảm ơn."

Biến thành nghĩa vụ và hỗ trợ luôn rồi.

Tuy cách Điền Chính Quốc xử lý hôn nhân của hai người rất giống đang làm việc, nhưng Kim Thái Hanh hy vọng ít nhất vẫn nên đặt cảm xúc vào vài chuyện, nhất là loại chuyện này.

Kim Thái Hanh đột nhiên nghĩ, mặc dù hai người đã quan hệ nhiều lần, nhưng lại chưa từng hôn nhau.

Ặc, không cho tâm cũng đã cho cái thận, tóm lại nhất định không thể xem như đang làm nhiệm vụ.

Hai lần trước đó, Kim Thái Hanh có thể nhận ra Điền Chính Quốc thật sự muốn cậu.

Cậu cũng vô cùng hưởng thụ.

Nhưng đêm nay thì thôi đi, Điền Chính Quốc đúng là đang rất mệt.

Điền Chính Quốc không tiếp tục vấn đề này, hỏi: "Bình thường mất bao lâu em mới có thể quen giường?"

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ, trả lời: "Khoảng hai tuần."

Lúc trước, khi mới lên trung học, vào đại học và cả khi dọn vào nhà mới, cậu đều cần hai tuần để thích nghi mới dần dần ngủ được.

Điền Chính Quốc ừm một tiếng, lại hỏi: "Sẽ mất ngủ đến mấy giờ?"

Kim Thái Hanh: "Ba, bốn giờ."

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Lúc mất ngủ thường làm gì?

Kim Thái Hanh: "Không làm gì cả, chỉ nằm thôi."

Điền Chính Quốc lại ừ, sau đó: "Tôi ngủ đây, em đừng làm ồn, cũng đừng đụng vào tôi."

Kim Thái Hanh: "..."

Cậu còn tưởng cả hai sẽ tâm sự đêm khuya một chút chứ.

Nghe người ta nói vậy, Kim Thái Hanh đành phải đáp: "Vâng."

Đây mới là Điền Chính Quốc, suýt nữa cậu đã quên người này chính là đóa hoa lạnh lùng thanh cao trong truyền thuyết rồi.

Quan tâm là nghĩa vụ hôn nhân, lạnh lùng mới là bản chất.

Vấn đề không giải quyết được, vậy thì liên quan gì đến tôi.

Tốt đấy.

Đêm hôm ấy, mãi đến bốn giờ sáng Kim Thái Hanh mới ngủ được.

Bởi vì Điền Chính Quốc đã nói không được làm ồn, nên Kim Thái Hanh thậm chí còn chẳng dám xoay người, cứ luôn giữ nguyên tư thế nằm ngửa, nếu không thoải mái cũng chỉ khẽ động đậy rồi lại tiếp tục nằm im.

Do lạ giường cho nên mỗi lần đi xa nhà, cậu sẽ rất mệt mỏi. Mấy năm nay, chỉ cần không phải bất đắc dĩ, chắc chắn cậu sẽ về nhà, nằm giường ở bên ngoài, cậu thật sự không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ được.

Dần dần, Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng chìm vào cõi mộng.

Nhưng sau khi cậu ngủ rồi, người bên cạnh cậu lại đột nhiên trở mình.

Như sợ đánh thức đối phương, động tác của Điền Chính Quốc rất nhẹ.

"Kim Thái Hanh."

Anh nhỏ giọng gọi.

Không ai trả lời.

Tốt lắm, ngủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài