NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn ông nhà họ Diệp một người so với một người càng bao che khuyết điểm.
_________________________________________

Đúng lúc này, Diệp Đình An nhận được tin nhắn từ Chu Tỏa Tỏa, cô thông báo với anh rằng Diệp Cẩn Ngôn đãi cô ăn món xíu mại và tôm hùm rồi đưa cô về nhà, đồng thời hỏi Diệp Đình An liệu Tạ Hoành Tổ có phải anh sắp xếp không. Diệp Đình An liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn, trả lời "Không" và bảo cô hãy tiếp tục cố gắng.

Lúc này, Diệp cẩn Ngôn cũng nhận được tin nhắn từ Chu Tỏa Tỏa "Cảm ơn vì món xíu mại và tôm hùm, hẹn gặp lại vào ngày mai!" Diệp Cẩn Ngôn nhìn màn hình điện thoại trong trạng thái xuất thần. Diệp Đình An nhấp một ngụm Coca và hỏi : "Con nhớ khi còn nhỏ, chú có bạn gái, tại sao sau này lại chia tay với cô ấy?"

Diệp Cẩn Ngôn cau mày: "Chú không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn." Sự tò mò của Diệp Đình An dấy lên: "Không thể cho? Cô ấy muốn gì?" Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc rồi nói: "Toàn tâm toàn ý." Diệp Cẩn Ngôn không cho được toàn tâm toàn ý? Diệp Đình An cau mày, không hiểu được: "Chú... Chú lừa dối cô ấy?" Diệp Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười: "Không có."

"Có phải chú tập trung vào công việc mà bỏ mặc cô ấy không?"

"Không hoàn toàn."

"Rốt cuộc là thế nào?"

Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc rồi thở dài: "Phụ nữ sẽ biết trong lòng đàn ông có cô ấy hay không. Khi đó trong lòng chú đã có người, cô ấy cũng cảm nhận được." Diệp Đình An khó hiểu: "Chẳng phải chú đã nói là chú không lừa dối cô ấy sao?"

"Không phải là lừa dối, nhưng trong lòng chú có người khác." Nhìn thấy Diệp Đình An trên mặt vẫn là vẻ mặt khó hiểu, nói: "Một cái bóng dáng." Diệp Đình An suy nghĩ một lát: "Giống như Đoàn Dự nhìn thấy tượng đá trong động, trong lòng có một thần tiên tỷ tỷ?"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười: "Đúng vậy."

"Oa! Nếu lúc đó thật sự chú gặp được thần tiên tỷ tỷ của mình, chú sẽ không điên sao?" Diệp Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười: "Chú không biết." Tiên nữ, tiên nữ xuất hiện, tiên nữ không già, nhưng anh là một thân xác người phàm và anh đã già.

"Thần tiên tỷ tỷ..." Diệp Đình An thầm nghĩ: Làm sao có thể có một tiên nữ vô cớ sống trong lòng chú ấy? Đây là vận may nào vậy. Sau đó anh lại nghĩ, Chu Tỏa Tỏa từ nhỏ đã mơ thấy Diệp Cẩn Ngôn, có lẽ chú ấy chính là thần tiên ca ca của Chu Tỏa Tỏa. Nghĩ tới đây anh nở nụ cười, Diệp Cẩn Ngôn nhìn anh hỏi: "Sao cháu lại cười?"

Diệp Đình An lắc đầu: "Con đang nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ... Đây có phải là mối tình đầu của chú không?"

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Coi như là thầm mến đi."

Diệp Đình An nhướng mày: "Sao chú không theo đuổi cô ấy?"

"Lúc đó chú chưa gặp cô ấy."

Diệp Đình An càng nghe càng thần bí, cau mày hỏi: "Vậy nếu bây giờ chú gặp được cô ấy, chú có theo đuổi cô ấy không?" Diệp Cẩn Ngôn thở dài: "Thời cơ không thích hợp." Diệp Đình An nghĩ: Thời cơ không đúng, chẳng lẽ cô ấy là phụ nữ đã có chồng?

"Chú gặp cô ấy sao?" Diệp Cẩn Ngôn không nói gì. Diệp Đình An lại nghĩ: Nếu Diệp Cẩn Ngôn thực sự gặp được thần tiên tỷ tỷ của mình, Chu Tỏa Tỏa sẽ làm gì? Anh gãi đầu: "Chú còn thích thần tiên tỷ tỷ của mình không?" Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Con... Con nghĩ chú nên trân trọng người trước mặt thì tốt hơn." Diệp Đình An hi vọng có thể phá vỡ ảo tưởng của chú ấy: "So với hư ảnh và người thật, thì người thật đương nhiên quan trọng hơn." Diệp Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Diệp Đình An, anh không hiểu nở nụ cười. Diệp Đình An cau mày: "Sao chú lại cười?"

"Cháu cùng Dịch Hàm ở cùng nhau sao?" Diệp Cẩn Ngôn đổi chủ đề. Diệp Đình An gật đầu: "Đương nhiên, con đã nói không có cô gái nào mà con không theo đuổi được." Diệp Cẩn Ngôn cười gật đầu, đứng dậy nói: "Muộn rồi, cháu đi ngủ sớm đi, ngày mai phải đi làm. Có rãnh kêu Dịch Hàm đến nhà ăn bữa cơm cùng nhau. Nói xong, anh rời đi, để lại Diệp Đình An bối rối lẩm bẩm một mình: "Kết thúc rồi, kết thúc rồi, Chu Tỏa Tỏa có tình địch rồi!"

Diệp Cẩn Ngôn bước ra khỏi nhà Diệp Đình An, nhìn điện thoại của anh, hít một hơi thật sâu và trả lời Chu Tỏa Tỏa: "Đi ngủ sớm, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Diệp Đình An chưa nói cho ai biết rằng trong lòng Diệp Cẩn Ngôn có một "thần tiên tỷ tỷ", anh cảm thấy mối quan hệ giữa Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa giờ đã được cải thiện, nếu không thì một người nhàm chán như Diệp Cẩn Ngôn sẽ không thể làm những chuyện như mời Chu Tỏa Tỏa đi ăn tối, tối hôm đó còn hứa sẽ đưa Chu Tỏa Tỏa về nhà.

Nhưng sau khi mời cô đi ăn khuya, Tạ Hoành Tổ lại thực sự không chặn đường Chu Tỏa Tỏa nữa. Chu Tỏa Tỏa rất vui vì không có ai làm phiền cô, nhưng Diệp Đình An và Phạm Kim Cương lại lo lắng. Nhiệm vụ còn chưa thành công, tại sao người công cụ đã ngừng hoạt động? May mắn thay, mặc dù không có ai đến nhưng hoa được gửi hằng ngày vẫn tiếp tục không suy giảm. Sau đó, Dương Kha phát hiện ra Tạ Hoành Tỏa đã bị mẹ anh, Tạ Gia Nhân, cấm túc.

"Cấm túc?" Diệp Đình An cười đến đau bụng: "Đều thời đại gì rồi, còn bị cấm túc?"

"Anh đã nói, Tạ Hoành Tổ là con cưng của mẹ, tài chính còn chưa độc lập, dù có trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình." Phạm Kim Cương thở dài: "Cậu có ứng cử viên nào tốt hơn không?" Diệp Đình An cười nói: "Nhanh như vậy đã từ bỏ anh ta?"

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện phiếm, điện thoại nội bộ trong văn phòng của Diệp Đình An vang lên, nói rằng Tạ Gia Nhân muốn gặp Diệp Đình An và muốn nói chuyện với anh. Diệp Đình An và Phạm Kim Cương nhìn nhau, Tạ Gia Nhân là nhà cung ứng của Tinh Ngôn, nếu muốn bàn chuyện kinh doanh thì nên nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn. Nếu không phải việc công, thì là việc tư. Diệp Đình An đồng ý yêu cầu gặp mặt của Tạ Gia Nhân, sau khi cúp điện thoại, anh nhướng mày nhìn Phạm Kim Cương. Phạm Kim Cương gật đầu và rời khỏi văn phòng.

Tạ Gia Nhân tình cờ gặp phải Phạm Kim Cương trước khi bà ta bước vào văn phòng của Diệp Đình An, sau khi trao đổi vài lời, bà liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa đang ngồi làm việc trên ghế của mình, sau đó kiêu ngạo bước vào văn phòng. Phạm Kim Cương nhìn Chu Tỏa Tỏa và nói: "Bà ấy là mẹ của Tạ Hoành Tổ, Tạ Gia Nhân."

"Hả? Bà ấy..."

"Chỉ sợ là bởi vì Tạ Hoành Tổ đang theo đuổi cô."

Chu Tỏa Tỏa hoảng sợ nhìn cánh cửa văn phòng Diệp Đình An, sau đó hỏi Phạm Kim Cương: "Giám đốc Diệp không có việc gì đi?"

Phạm Kim Cương mỉm cười: "Đình An là người nối nghiệp của anh Diệp. Tạ Gia Nhân sao dám làm gì cậu ấy? Người gặp rắc rối là cô."

"Em?"

Phạm Kim Cương gật đầu: "Nhưng đừng lo lắng, đàn ông nhà họ Diệp một người so với một người càng bao che khuyết điểm." Dừng một chút, anh ấy nói thêm: "Càng lớn tuổi thì càng bảo vệ điểm yếu của mình."

"Giám đốc Diệp, xin chào." Tạ Gia Nhân ngay khi bước vào cửa đã lôi kéo làm quen với Diệp Đình An: "Anh ấy quả thực là tuổi trẻ tài năng, tuấn tú lịch sự." Diệp Đình An là người nối nghiệp được Diệp Cẩn Ngôn chỉ định, cùng anh làm tốt quan hệ là điều chắc chắn.

Diệp Đình An nở một nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: "Tạ tổng quá khen."

"Thật tốt nếu Hoành Tổ có năng lực bằng một nửa cậu." Câu nói này rất chân thành, Tạ Hoành Tổ thực sự đã khiến bà trở thành một người mẹ làm việc chăm chỉ.

Diệp Đình An mỉm cười nói: "Có lẽ anh ấy vẫn chưa tìm được mục đích sống của mình, khi biết mình muốn gì, anh ấy sẽ thay đổi."

Diệp Đình An và Phạm Kim Cương đoán không sai, Tạ Gia Nhân đã đến đây vì chuyện giữa Tạ Hoành Tổ và Chu Tỏa Tỏa: "Tôi sợ những gì Hoành Tổ muốn không phù hợp với anh ấy." Diệp Đình An chỉ cười và không có gì. Tạ Gia Nhân thấy Diệp Đình An im lặng, liền nói: "Hai người các cậu đều là người trẻ, có lẽ anh ấy sẽ dễ tiếp thu lời cậu nói hơn, nếu thuận tiện, cậu có thể giúp tôi thuyết phục anh ấy đừng lãng phí thời gian vào việc không nên lãng phí nữa."

Diệp Đình An vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp đó, nhưng trong lòng anh đang phàn nàn: Nếu anh có thể nói chuyện với anh ta, chúng ta sẽ không chịu khổ như vậy, được chứ? Nếu muốn anh thuyết phục anh ta, anh cũng khuyên anh ta tiếp tục theo đuổi Chu Tỏa Tỏa, để chú anh ra tay! Nhưng anh vẫn tiếp tục làm bộ ngốc nghếch, cười hỏi: "Tạ tổng, sao lần này bà lại đến đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net