NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc áo sơ mi trắng của Diệp Cẩn Ngôn ướt sũng, dính chặt vào da thịt anh, cứ như thể anh không mặc gì vậy.

___________________________________

Suy nghĩ mấy ngày, Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng đồng ý với ý tưởng của Diệp Đình An, sau đó Diệp Đình An mới tiết lộ thiết kế thư viện là ý tưởng của Chu Tỏa Tỏa. "Là thiết kế của Tỏa Tỏa sao?" Diệp Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc. Diệp Đình An gật đầu: "Cô ấy thực sự có tài trong lĩnh vực thiết kế, chúng ta đã đúng ngay từ đầu. Nếu đào tạo cô ấy tốt, theo thời gian, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của bộ phận thiết kế." Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy Diệp Đình An khen ngợi Chu Tỏa Tỏa, không khỏi nhếch lên khóe miệng: "Người chú thích có phải khác?"

"Hừ, chú thật tự luyến." Diệp Đình An cười lạnh, "Nếu không có việc gì, con cùng cô ấy bàn bạc thiết kế hiệu sách cùng cửa hàng nước uống."

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, nhưng khi Diệp Đình An chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì anh đã ngăn cản Diệp Đình An: "Cảm ơn."

Anh biết vì kế hoạch xây dựng thư viện Diệp Đình An đã suy nghĩ rất nhiều, Diệp Đình An thản nhiên mỉm cười và nói: "Hãy coi đó như một món quà sinh nhật của con và Tỏa Tỏa. Đợi cho đến khi ban giám đốc đưa ra quyết định tán thành thì cảm ơn con cũng chưa muộn."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng anh ta, thầm nghĩ: Sự đau khổ của đứa cháu này quả thực không phải là vô ích.

Lại là một đêm thức khuya và làm thêm giờ để vẽ bản vẽ thiết kế, Chu Tỏa Tỏa đang làm việc chăm chỉ trong văn phòng nên không chú ý đến Diệp Cẩn Ngôn đang đứng sau lưng cô. Diệp Cẩn Ngôn nhìn những bản vẽ của cô và phát hiện ra nghé con không sợ hổ, táo bạo và sáng tạo, có phong cách cá nhân mạnh mẽ. Nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa làm việc nghiêm túc, anh cố tình mỉm cười và ho.

"Anh Diệp!" Chu Tỏa Tỏa nghe thấy tiếng ho giật mình, khi cô quay lại, cô nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau cô. Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và nói: "Đã đến giờ tan sở rồi", ngụ ý là cô không nên gọi là "Anh Diệp". Chu Tỏa Tỏa cười khúc khích: "Em sẽ sớm hoàn thành bản vẽ."

"Hãy mang về nhà làm đi. Về nhà muộn quá sẽ không an toàn đâu."

"Anh không ở bên em sao?"

“Có muốn anh cùng em làm thêm giờ không?” Diệp Cẩn Ngôn cười hỏi: “Giống như mang về nhà vẽ, anh đi cùng em.”

Diệp Đình An đang nói chuyện với Tần Dịch Hàm về chi phí của biệt thự thủy trấn, nên trong văn phòng không có ai, Chu Tỏa Tỏa mỉm cười ôm lấy eo Diệp Cẩn Ngôn: "Anh đã nói nha."

Diệp Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên môi cô: “Anh nói như vậy.” Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, Diệp Cẩn Ngôn lái xe chở Chu Tỏa Tỏa về nhà, Diệp Cẩn Ngôn một tay cầm vô lăng, tay kia nắm tay Chúc Tỏa Tỏa, cô mỉm cười và nói: "Lái xe như thế này không an toàn?"

Trên đường đi trời bắt đầu mưa to, và trời càng mưa to hơn khi hai người đến tầng dưới nhà của Chu Tỏa Tỏa. Diệp Cẩn Ngôn trong xe không có ô, anh nhìn Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Chúng ta nên làm sao bây giờ?"

"Không biết nữa." Giọng điệu của hai người không có chút lo lắng, dù sao cũng không vội, chỉ cần hai người ở cùng nhau, không làm gì cũng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng ngồi mãi trong xe cũng không phải là biện pháp, thế là Diệp Cẩn Ngôn cởi áo ngoài ra, đi vòng qua ghế phụ mở cửa cho Tỏa Tỏa: "Xuống đây." Anh dùng áo ngoài của mình để bảo vệ Chu Tỏa Tỏa khỏi gió và mưa. Vào lúc đó, Diệp Cẩn Ngôn là người duy nhất trong thế giới của Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa được Diệp Cẩn Ngôn bảo vệ rất tốt, cô chạy vào tòa nhà, chỉ có áo trên vai hơi ướt, nhưng chiếc áo sơ mi trắng của Diệp Cẩn Ngôn ướt sũng, dính chặt vào da thịt anh, cứ như thể anh không mặc gì vậy.

"Em có bị ướt không?" Diệp Cẩn Ngôn quan tâm hỏi, Chu Tỏa Tỏa lắc đầu và lấy khăn giấy từ trong túi ra để lau nước mưa trên mặt Diệp Cẩn Ngôn: "Anh bảo vệ em rất tốt, nhưng anh lại bị ướt." Diệp Cẩn Ngôn chỉ cười không nói gì. Vào nhà Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm đưa cho Diệp Cẩn Ngôn: "Anh ướt sũng rồi. Đi tắm nhanh đi, anh đừng để bị ốm. Cởi quần áo ra để em giúp anh giặt."

"Cởi quần áo ra anh mặc gì?" Mặc dù Diệp Đình An đã nhắc nhở anh nhớ mua một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân để ở nhà Chu Tỏa Tỏa, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại không có chuẩn bị. Chu Tỏa Tỏa mím môi: "Em có áo choàng tắm, anh mặc đỡ trước đi."

Cô đẩy Diệp Cẩn Ngôn vào phòng tắm của phòng ngủ chính, chỉ vào cái giỏ: “Cho quần áo ướt vào đó,” sau đó chỉ vào chiếc áo choàng tắm treo trên tường: “Cái này cho anh mặc.” Không biết cô đang nghĩ gì, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng đóng cửa lại. Diệp Cẩn Ngôn gãi đầu, ngoan ngoãn tắm nước nóng.

Chu Tỏa Tỏa thay một chiếc áo phông đen dài đến đầu gối và pha hai tách trà nóng, khi Diệp Cẩn Ngôn tắm xong, Chu Tỏa Tỏa đang ngồi trên ghế sofa uống trà nóng. Chiếc áo choàng tắm là của Chu Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn mặc vào người thì hơi nhỏ, Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy anh không khỏi bật cười, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại có chút dè dặt. Anh không mặc gì ngoài áo choàng tắm, mặc dù đã quan hệ tình dục với Chu Tỏa Tỏa nhưng anh vẫn lo lắng mình sẽ bị lộ và cảm thấy khó chịu.

Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Em pha cho anh trà nóng, anh uống cho ấm người." Sau đó cô đi vào phòng tắm giúp Diệp Cẩn Ngôn giặt quần áo. Diệp Cẩn Ngôn có chút bất an ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống, áo choàng tắm đã mở ra hai bên, lúc này anh thật sự hối hận vì đã không nghe lời Diệp Đình An nói để một số quần áo ở nhà Chu Tỏa Tỏa. Anh lấy một chiếc gối sofa đặt giữa hai chân, anh không cầm tách trà lên cho đến khi nghĩ mình sẽ không chạy ra ngoài nữa và nhấp một ngụm trà.

Khi Chu Tỏa Tỏa trở lại phòng khách, cô thấy anh ngồi trên ghế sofa như một cô con dâu nhỏ. Diệp Cẩn Ngôn như thế này thật dễ thương. Cô mỉm cười ngồi cạnh anh và hỏi, "Có chuyện gì vậy?" Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, Chu Tỏa Tỏa biết anh ngượng ngùng, liền không trêu chọc qnh nữa. Cô lấy ra một cái hộp đưa cho Diệp Cẩn Ngôn, kết quả là Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Đây là cái gì?"

"Anh mở nó ra và nhìn xem."

Sau khi Diệp Cẩn Ngôn mở hộp ra, anh phát hiện Chu Tỏa Tỏa đã đưa cho anh một chiếc ví, Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Tại sao em lại đưa ví cho anh?"

"Đây là quà sinh nhật cho anh." Chu Tỏa Tỏa nắm lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn: "Lần trước em không có thời gian chuẩn bị quà cho anh, gần đây em cũng bận quá, quên mất, anh sẽ không trách em đâu, đúng không?"

Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Em tặng quà cho anh, anh sao có thể trách em?" Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu cười nhìn anh: "Anh thích không?"

"Chỉ cần là em tặng thì anh đều thích."

Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn và hôn lên môi anh, Diệp Cẩn Ngôn hôn lại cô. Chu Tỏa Tỏa thấp giọng hỏi: “Sao lại dùng gối chặn lại?” Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa mà không nói gì, Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, sau đó đặt tay lên gối và ấn xuống. Diệp Cẩn Ngôn "hừ" một tiếng rồi nuốt nước miếng. Chu Tỏa Tỏa mỉm cười quyến rũ, cô biết Diệp Cẩn Ngôn có lẽ đã có phản ứng.

Cô lấy chiếc gối ra, kéo dây áo choàng tắm: “Diệp Cẩn Ngôn, em muốn.” Sau đó cô choàng qua cổ Diệp Cẩn Ngôn, cố gắng áp trái cổ của anh lên người mình, Diệp Cẩn Ngôn thở ra một hơi, áo choàng tắm đã bị Chu Tỏa Tỏa cởi ra, anh vòng tay qua eo Chu Tỏa Tỏa và nằm ngửa, để Chu Tỏa Tỏa nằm trên người anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net