NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy nếu chênh lệch tuổi tác quá lớn thì sao? Tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách. Có lẽ cô ấy chỉ thích một người lớn hơn mình rất nhiều?
_________________________________________

Diệp Đình An lái xe, Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở ghế phụ, Chu Tỏa Tỏa ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, Diệp Đình An đều tìm chủ đề để trò chuyện với Chu Tỏa Tỏa, Diệp Đình An gần như đã hỏi về tổ tiên 18 đời của cô, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại không nói gì. "Vậy cô sống một mình à? Ở đó ban đêm có yên tĩnh không? Có an toàn không? Gặp khó khăn cô sẽ làm sao bây giờ?"

"Ở đây ban đêm hơi yên tĩnh nhưng tôi thích môi trường ở đây, cho phép tôi suy nghĩ và vẽ. Người dân trong tiểu khu cũng rất tốt bụng và tất cả chúng tôi đều quan tâm lẫn nhau. Nó khá an toàn."

"Đúng đúng, họ hàng xa không bằng láng giềng gần. Và đối với những nhà thiết kế như chúng ta, cảm hứng rất quan trọng, nếu môi trường quá ồn ào, cảm hứng sẽ bị ảnh hưởng." Diệp Đình An lại nói: "Vậy thì cô có bạn trai hay không?" Diệp Cẩn Ngôn im lặng liếc nhìn Diệp Đình An, Diệp Đình An giả vờ như không nhìn thấy.

"Tôi..." Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn, mặt đột nhiên đỏ bừng: "Tôi không có bạn trai."

"Thật sao?" Diệp Đình An ngữ khí cao lên, trên mặt lộ ra hưng phấn: "Vậy cô thích kiểu người như nào? Tôi có thể giới thiệu cho cô." Diệp Cẩn Ngôn tặc lưỡi, nhưng Diệp Đình An vẫn giả vờ như không nghe thấy: "Cô nghiên về kiểu người trưởng thành và kiên định, hay kiểu vui vẻ và hài hước?"

Chu Tỏa Tỏa lại liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Tôi... tôi... cũng không biết."

"Vậy cô nhất định là có rất ít kinh nghiệm yêu đương, cho nên không biết kiểu đàn ông nào thích hợp với mình." Diệp Đình An quả quyết nói: "Vậy cô thích kiểu người như Dương Kha? Hay là thích kiểu người như thư ký Phạm?" Chu Tỏa Tỏa chưa kịp trả lời, anh đã nghe thấy Diệp Cẩn Ngôn ho. Diệp Đình An cuối cùng cũng liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Chú, chú có bị đau họng không? Chú có muốn uống chút nước không?" Diệp Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn anh, và Diệp Đình An cuối cùng cũng im lặng. Nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí trong xe thực sự rất khó xử, Diệp Đình An không khỏi mở miệng, cùng lắm là anh không hỏi về mối quan hệ tình cảm của cô nữa: "Nhà cô cách công ty khá xa, có bất tiện khi cô có đi làm không?"

Chu Tỏa Tỏa nói: "Cứ làm quen là được."

Diệp Đình An nói: "Thật ra bộ phận thiết kế của chúng ta chủ yếu là vẽ bản vẽ thiết kế và viết sơ đồ, nếu cô có bất tiện, miễn là không ảnh hưởng đến hoạt động của bộ phận thì cô đến làm việc trễ chút cũng không sao. Cô thậm chí có thể làm việc tại nhà. Chỉ cần nộp bản vẽ thiết kế và kế hoạch cần gửi qua email cho công ty. Nhưng nếu muốn gặp khách hàng, cô vẫn phải báo cáo với công ty. "

"Thật...thật sao?" Nói điều này trước mặt chủ tịch có thích hợp không?

"Đúng vậy, bộ phận của chúng ta rất linh hoạt." Bản thân anh ta cũng thường xuyên đến công ty muộn, nếu như không cần tổ chức họp, đàm phán, bàn bạc với các bộ phận khác thì anh ấy đã đổi giờ làm việc của bộ phận thành 11 giờ sáng. Nhưng khi bận rộn, thì việc qua đêm ở văn phòng là điều bình thường.

Chu Tỏa Tỏa không nói gì, Diệp Đình An nói tiếp: "Các nhân viên thiết kế của chúng ta luôn coi trọng cảm hứng nhất. Nếu không có cảm hứng, bản vẽ thiết kế sẽ không đẹp hơn bao nhiêu. Chỉ cần cô có thực lực, có bản lĩnh và trung thành với công ty , cô có thể..." Vốn dĩ anh ấy muốn nói: "Cô muốn làm gì thì làm," nhưng xét đến việc Diệp Cẩn Ngôn cũng ở trên xe, anh ấy đổi lời và nói: "Công ty vẫn châm chước." Sau đó nói xong, anh quay sang Diệp Cẩn Ngôn và hỏi: "Đúng không, chú?" Diệp Cẩn Ngôn nói: "Ừ." một tiếng, vẫn không nói gì. Diệp Đình An bĩu môi: "Kỳ thực, phúc lợi của công ty chúng ta khá tốt." Chỉ cần có thể chịu được áp lực và hơi lạnh do chủ tịch thỉnh thoảng thả ra là được.

Mãi đến Chu Tỏa Tỏa xuống xe, Diệp Cẩn Ngôn mới nói: "Sao con hỏi nhiều như vậy?"

"Có mối quan hệ tốt với nhân viên có lợi cho sự phát triển của công ty! Nếu cô ấy cảm thấy chúng ta, ban lãnh đạo, dễ gần, cô ấy sẽ có cảm giác thuộc về công ty. Nếu gặp vấn đề gì hoặc bị săn trộm, cô ấy sẽ không dễ dàng thay đổi công việc. Hơn nữa, nếu có chàng trai nào tốt, con có thể giới thiệu cho cô ấy."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Diệp Đình An, Diệp Đình An hỏi: "Con nói cái gì sai sao?" Diệp Cẩn Ngôn cong môi nói: "Không có gì." Anh kỳ thật muốn hỏi là: Con yêu cô ấy sao? Nhưng anh không thể hỏi.

"Chú có thấy chú sẽ khó chịu mỗi khi gặp Chu Tỏa Tỏa không?" Diệp Đình An vừa lái xe vừa cố tình hỏi thăm.

"Chú khó chịu? Chú khó chịu ở đâu?"

"Chú chỗ nào cũng đều khó chịu." Diệp Đình An không cần suy nghĩ trả lời.

"Con cho chú một cái ví dụ."

"Là như thế này." Dừng một chút, Diệp Đình An tiếp tục: "Con không phải là chưa từng đưa nhân viên về nhà, không phải là con chưa hỏi sở thích của họ, cũng không phải là con chưa quan tâm đến trạng thái cảm xúc của họ. Chú chưa bao giờ nói gì, nhưng tại sao lần này phản ứng lại lớn như vậy?

"Chú phản ứng lớn ở chỗ nào?" Diệp Đình An liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn một cái với ánh mắt tự biết, "Chú nghĩ sao?" Diệp Cẩn Ngôn ngừng nói, phản ứng của anh thật sự lớn như vậy sao? Có phải anh thực sự khó chịu khi có sự xuất hiện của Chu Tỏa Tỏa?

"Chú có nghe những gì Chu Tỏa Tỏa vừa nói không?" Diệp Đình An không có ý định kết thúc chủ đề này.

"Nói gì đó?"

"Cô ấy nói cô ấy chưa có bạn trai."

"Vậy thì sao?" Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên căng thẳng. Diệp Đình An liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn với ánh mắt mơ hồ, một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: "Chú có ứng cử viên nào phù hợp để giới thiệu với cô ấy không?"

"Làm sao chú có thể tìm được đúng người để giới thiệu cô ấy? Tuổi tác giữa chú và cô ấy chênh lệch quá lớn."

Diệp Đình An nghe xong không khỏi bật cười: "Con nhờ cậu chú giới thiệu bạn của chú. Bạn của chú không phải có con trai, cháu trai hay họ hàng sao?" Diệp Cẩn Ngôn sẽ nói rằng tuổi tác của chính mình chênh lệch rất nhiều với Chu Tỏa Tỏa. Câu nói này đã thể hiện một số suy nghĩ trong tiềm thức của anh ấy. Diệp Đình An tiếp tục: "Hơn nữa, nếu có sự chênh lệch tuổi tác lớn thì sao? Tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách. Có lẽ cô ấy chỉ thích một người lớn hơn mình rất nhiều thôi?" Diệp Cẩn Ngôn im lặng trong giây lát, và anh chợt nhận ra rằng, đứa cháu trai hành động ngốc nghếch có lẽ đã nhận ra rằng anh đối xử đặc biệt với Chu Tỏa Tỏa. Diệp Đình An tiếp tục thử: "Con đoán Chu Tỏa Tỏa thích những người trưởng thành và ổn định. Đáng tiếc Tinh Ngôn không thể có chuyện tình công sở, nếu không Dương Kha sẽ là một ứng cử viên sáng giá."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe và quyết định không thảo luận chủ đề này với cháu trai của mình, nếu không trong khi trò chuyện anh sẽ bị moi móc chuyện tình cảm của mình đối với Chu Tỏa Tỏa. Và Diệp Đình An cũng quyết định từ bỏ chủ đề này, nếu không người chú đang trong trạng thái buồn bực của anh ấy có thể sẽ bị buộc gây ra tác dụng ngược.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net